Kiếm Lai

Chương 667: Trong Hộp Có Hai Kiếm, Hàng Yêu Trừ Ma (4)

Trần Bình An hỏi:
"Chúng ta có thể trực tiếp đi tìm vị Thành Hoàng gia kia hay không? Nói rõ mọi chuyện với ông ta? Quận thủ và tướng quân không biết sự lợi hại của những kẻ thần quái này, hơn nữa nếu thực sự gặp phải chuyện gì, có lẽ cũng có thể sử dụng chiêu chối bỏ trách nhiệm trên quan trường kia, nhưng mà vị thành hoàng gia này biết đâu lại có tương quan với an nguy của quận thành, nói lời khó nghe, Lưu thái thú có thể trốn đi, Mã tướng quân có thể án binh bất động, nhưng Thành Hoàng gia tuyệt đối không chạy thoát được đâu, hơn nữa nếu yêu ma thực sự có mưu đồ, chắc chắn điều đầu tiên chính là nhắm vào Thành Hoàng gia bản địa, cho nên Thành Hoàng gia sẽ quan tâm đến vấn đề này nhiều hơn so với quan lại.”
Hán tử râu quai nón trước mắt sáng ngời, vỗ đùi, trầm giọng nói:
"Có thể làm được!"
Đạo sĩ Trương Sơn Phong cười giơ ngón tay cái về phía Trần Bình An.
Ngay vào lúc này, tiếng đập cửa vang lên, sau khi Trần Bình An mở cửa, nhìn thấy thư sinh họ Liễu và tỷ đệ Lưu Cao Hoa ba người đều mang thần sắc hoảng sợ, sau khi Lưu Cao Hoa đặt mông ngồi xuống thì rót một chén rượu đầy, "Các ngươi nói xem có kỳ quái hay không, vừa rồi thiên quan tố tượng bên Thành Hoàng các lại bị nứt hơn phân nửa thân mình, còn chảy máu tươi xuống đất, không chỉ như thế, trong miếu Thành Hoàng, rắn chuột bò cạp bò đầy đất, ghê tởm chết đi được, hôm nay cha ta đã phái người đóng cổng lớn Thành Hoàng các lại, tránh để cho dân chúng bị hù dọa sợ hãi."
Hán tử râu quai nón vẻ mặt ngưng trọng, im lặng không lên tiếng, liếc mắt nhìn Trần Bình An và Trương Sơn Phong.
Trần Bình An hỏi:
"Tình trạng Văn miếu võ ra sao?"
Lưu Cao Hoa ngẩn người, lắc đầu nói:
"Chuyện này thật ra ta cũng không rõ. Dân bản xứ bọn ta cũng không thích đi tới hai nơi đó, không có gì đẹp hết."
Đối mặt Trần Bình An, cô gái vẫn còn có vẻ hơi không được tự nhiên, chỉ dám ngồi ở bên cạnh Liễu lang cách xa Trần Bình An nhất, cất tiếng nói êm dịu:
"Có một lần bưng trà đưa nước lên cho khách, ta vô tình nghe được phụ thân và một lão đạo trưởng đến phủ thượng làm khách nhắc tới, hai miếu hương khói tuy cường thịnh, nhưng lại là thuộc loại có người cung phụng không ai ăn, lão đạo trưởng cũng có chút bất đắc dĩ, nói triều đình cũng không thể làm được gì trong chuyện này, Thải Y quốc chỉ có từng đó, không thể nào có thêm một pho tượng sơn nhạc chính thần tọa trấn nơi đây, còn nói nếu quận Yên Chi có thể xuất hiện một hạt giống đọc sách thành công tiến vào thư viện Quan Hồ, thì phong thuỷ nơi này nói không chừng sẽ có sự thay đổi. Cha ta liền thở dài thở ngắn, lắc đầu mãi, nói hạt giống đọc sách như vậy, quận Yên Chi làm sao có thể cầu được."
Liễu Xích Thành vẻ mặt ngơ ngác, nghi hoặc nói:
"Các ngươi đang nói chuyện gì vậy? Cái gì văn võ miếu cái gì núi cao chính thần? Thật ra ta rất quen thuộc thư viện Quan Hồ, ngay tại biên cảnh Bạch Sơn quốc bọn ta mà thôi, ta còn mấy lần đi vào đó du lãm, ta đây có thể được xem là một nửa hạt giống đọc sách hay không? Lưu cô nương, cô yên tâm, thư viện Quan Hồ hàng năm đều tuyển chọn một người đọc sách từ Bạch Sơn quốc, xem như ưu đãi với Bạch Sơn quốc, nói không chừng ngày nào đó Liễu Xích Thành ta có thể..."
Lưu Cao Hoa xem thường nói:
"Ngươi bớt ba hoa đi, số nước mực trong bụng ngươi, nhiều hơn ta được mấy lượng hả."
Liễu Xích Thành đột nhiên không nói gì nữa.
Mớ học vấn tạp gia linh tinh lang tang của hắn, có thể dùng để đối phó các cô gái, không dùng được với những người đọc sách.
Sau khi nói chuyện phiếm, tỷ đệ hai người ra về, trước khi đi, Lưu Cao Hoa nhớ tới một chuyện, nhắc nhở nói:
"Nghe ý của cha ta, vì chuyện ở Thành Hoàng các, mà từ ngày mai quận thành Yên Chi sẽ bắt đầu giới nghiêm, ra khỏi thành dễ vào thành khó. Nhưng mà tới chừng ngày mốt thì đến ra khỏi thành cũng khó, cho nên Liễu Xích Thành dự tính hôm nay sẽ rời khỏi thành, còn ba người các ngươi thì sao? Trước tiên ta nói rõ, nếu thật sự giới nghiêm, thì chắc chắn là bên Mã tướng quân tự mình nhúng tay, đến lúc đó ta là con trai quận thủ cũng không có bản lãnh giúp các ngươi mở một góc lưới, nếu muốn đi thì chậm nhất tối ngày mai phải đi."
Liễu Xích Thành đã mang theo tỷ tỷ Lưu Cao Hoa rời khỏi phòng, tới bên phòng Trương Sơn Phong lưu luyến chia tay, cũng may có Lưu Cao Hoa ở bên cạnh chờ đợi, nên đôi nam nữ trẻ tuổi mới không dám chàng chàng thiếp thiếp.
Từ Viễn Hà đóng cửa lại, đưa ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, "Thành Hoàng các tám chín phần mười là đã xuất hiện vấn đề. Xem ra đám tà ma ngoại đạo này tính toán quá nhiều, cũng không biết Thành Hoàng gia quận Yên Chi kia, trước mắt là tu vi hạ hàng, bị người ta dùng thủ đoạn câu thúc ở trong Thành Hoàng các, hay là đã hoàn toàn gặp độc thủ. Hiện tại tình thế ác liệt, nhưng mà cũng đã dần hiển lộ, quận thủ phủ và đóng quân phụ cận hẳn là có điều cảnh giác, nếu lúc này chúng ta mật báo, có thể độ tin cậy sẽ cao hơn rất nhiều."
Đạo sĩ trẻ tuổi nhìn phía Trần Bình An, dò hỏi:
"Chi bằng chúng ta thông báo một tiếng với quận thủ phủ rồi hãy rời khỏi quận thành?"
Trần Bình An gật đầu nói:
"Vậy ngươi và Từ đại hiệp mau đuổi theo đám người Lưu Cao Hoa, cùng đi tới nhà hắn, ta đi xem Thành Hoàng các thử, coi thực hư ra sao, để sớm biết được chân tướng, cho dù chỉ là một bộ phận nhỏ cũng đều có lợi cho chúng ta đưa ra quyết định chính xác."
Trương Sơn Phong không nghi ngờ tại sao phải mỗi người đi một ngả, mà chỉ không nghĩ ra vì sao không phải là mình thay thế Trần Bình An, đi tới Thành Hoàng các nguy cơ trùng trùng.
Trần Bình An cười giải thích nói:
"Ngươi và Từ đại hiệp một người cần xuất đao, tốt nhất là cương phong từng trận, biểu hiện tốt phong phạm tông sư của mình, một người cần khống chế kiếm gỗ đào bay loạn, cho thấy mình là Trương thiên sư Long Hổ sơn am hiểu hàng yêu trừ ma nhất, ta đi làm cái gì? Đánh quyền cho Thái Thú đại nhân xem à?"
Hán tử râu quai nón cười ha ha, Trương Sơn Phong cũng đã suy nghĩ thông suốt những điểm mấu chốt, bèn nói Trần Bình An cứ chờ ở đây, sau đó đứng dậy đi tới bao đựng đồ nơi phòng ở lấy ra ba tấm phù lục, hai tấm là phẩm tướng thấp nhất, lại thực dụng nhất Tà phong điểm hỏa lửa phù, một khi có tai họa âm sát khí, giấy vàng sẽ tự động bốc cháy lên. Tấm còn lại ở dưới cùng lại là Thần hành phù còn gọi là Giáp mã phù, rót linh khí hoặc là chân khí vào, trong vòng một nén nhang có thể chạy nhanh như ngựa, ngự phong mà đi, không hao thể lực.
Trần Bình An không cự tuyệt, thu ba tấm phù lục vào trong tay áo, trêu ghẹo nói:
"Không sợ ta bỏ chạy luôn sao?"
Đạo sĩ trẻ tuổi trừng mắt nói:
"Trần Bình An, ngươi không thể chạy trốn!"
Trần Bình An vội xua tay.
Trương Sơn Phong tự nhiên cười lên.
Nếu Trần Bình An chạy trốn một mình, đạo sĩ Trương Sơn phong không phải không đau lòng tấm Thần hành phù giá trị xa xỉ, mà hắn đau lòng nhất vẫn là mình mất đi một người bạn tốt.
Ba người chia nhau ra ở cửa quán trọ, Từ Viễn Hà mang theo Trương Sơn Phong, đi theo Lưu Cao Hoa về hướng phủ đệ quận thủ phía tây quận thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận