Kiếm Lai

Chương 357: Dưới Núi Đều Như Thế (2)

Đường phố vốn dòng người náo nhiệt như dệt cửi nhanh chóng tránh né sang hai bên, có mấy đứa bé không biết nặng nhẹ, được cha mẹ nửa dắt nửa lôi đi rời khỏi con đường, trốn vào cửa hàng hai bên. Con rắn lớn đỏ tươi kia không có chủ nhân kiềm chế, lắc đầu quẫy đuôi, ở hai nơi đầu đuôi còn phủ giáp trụ màu đỏ tươi, giúp con linh sủng tiên nhân trên núi nuôi dưỡng này càng thêm không ai bì nổi. Nó không phải đi thẳng một đường thẳng tiến lên, mà thỉnh thoảng sẽ trườn về phía cửa hàng phụ cận, ngẫu nhiên dừng lại, đầu ngóc lên, diễu võ dương oai với dân chúng quận thành đang run lẩy bẩy.

Trong đó có đứa bé nhát gan, bị con rắn lớn gần trong gang tấc nhìn chòng chọc, đứa bé sợ khóc thét, khiến cha mẹ vội vàng bịt miệng nó lại.

Con rắn lớn tiếp tục tiến lên, chỉ là bỗng nhiên quẫy đuôi một cái, nện trúng mặt nam tử vốn đã thở phào nhẹ nhõm. Cả người nam tử xoay tròn vài vòng trên không trung rồi nặng nề rơi xuống đất, sau khi nôn ra một ngụm máu tươi thì giãy giụa đứng dậy, mang theo vợ con sắc mặt trắng như tuyết cùng nhau hốt hoảng đào tẩu.

Trần Bình An đứng ở xa xa nhìn thấy người qua đường ở xung quanh có người vui sướng khi người gặp họa, có người nơm nớp lo sợ, có người chậc chậc lấy làm kỳ lạ, chỉ có không có ai cảm thấy hành vi đả thương người của con súc sinh kia có gì không ổn.

Lâm Thủ Nhất kẹp lấy phù lục trong tay áo, đứng ở bên cạnh Trần Bình An, Lý Bảo Bình và Lý Hòe đứng gần cửa hàng.

Thiếu niên áo trắng ngồi trên xe ngựa được xa phu Vu Lộc khống chế, cũng lệch khỏi quỹ đạo con đường ban đầu, đứng ở chỗ gần ven đường.

Đám tiên sư trên núi của Hoàng Đình quốc trong mắt dân chúng dưới núi kia rất nhanh thôi đã đi tới bên cạnh đoàn người Trần Bình An. Môi lão nhân kia khẽ nhúc nhích, sau đó toàn bộ người trẻ tuổi liền cùng nhau nhìn tới, ánh mắt có khiêu khích có tò mò, không ai giống nhau. Nhưng chủ nhân con rắn đỏ kia cuối cùng quát nhẹ một tiếng, quát súc sinh hoành hành không kiêng kỵ đó tới bên người, có thể thấy được, sư môn trưởng bối phụ trách chuyến xuống núi lịch luyện lần này mới nãy đã nhắc nhở bọn họ, ở dưới núi gặp đồng đạo thế lực trên núi, không thể quá ngang ngạnh vô lý.

Lão nhân khi đi sát qua bên người bọn Trần Bình An, còn ra vẻ phong phạm cao nhân mỉm cười, gật đầu thăm hỏi với thiếu niên Lâm Thủ Nhất.

Hai bên cứ như vậy tường an vô sự tách ra, nước giếng không phạm nước sông.

Thiếu niên Thôi Sàm đi ra khỏi thùng xe, một cước đá văng Tạ Tạ thật ra không hề chắn đường hắn ta, nhảy xuống khỏi xe ngựa, dùng giọng Trần Bình An nghe được, lạnh nhạt nói: “Bên ngoài Đại Ly, đều là như vậy.”

Trần Bình An thấy sau khi đám người đó đi xa rồi, mới có người quan phủ đeo đao đi ra duy trì trật tự, thật ra chẳng qua chỉ là đi qua sân khấu lộ cái mặt ra mà thôi.

Trần Bình An hỏi: “Triều đình quan phủ không quản sao?”

Thôi Sàm cười nói: “Hoặc là không muốn quản, hoặc là không dám quản, hoặc là... Hận không thể làm chút gì đó cho các tiên sư trên núi.”

Trần Bình An quay đầu nhìn về phía Lý Bảo Bình và Lý Hòe, thấp giọng nói: “Tiếp tục lên đường.”

Thôi Sàm không ngồi xe ngựa nữa, kẹp ở giữa bốn người cùng chiếc xe ngựa kia, chậm rãi mà đi.

Thiếu niên áo trắng, mi tâm nốt ruồi son, tay áo bay bay, phong thái thần tiên.

Tới gần miếu thành hoàng, trên đường phần nhiều là thiện nam tín nữ tới đây thắp hương, hai bên đường có rất nhiều sạp buôn bán đồ ăn đặc sắc cùng các loại đồ chơi trẻ con. Trần Bình An mua cho Lý Bảo Bình và Lý Hòe một người một xâu mứt quả, sau đó hai đứa bé liền bắt đầu so đấu mứt quả của ai lớn hơn, sự thật chứng minh vận khí của Lý Hòe tốt hơn chút, tổng cộng một xâu sáu viên mà thắng Lý Bảo Bình bốn lần, sau đó Lý Hòe liền bắt đầu vui vẻ nhảy nhót, giơ cao xâu mứt quả kia, chạy như bay vòng quanh Trần Bình An Lâm Thủ Nhất.

Lý Bảo Bình yên lặng ăn mứt quả, sau đó lặng lẽ thò một chân ra, Lý Hòe không để ý liền vấp một cái, ngã vồ ếch, xâu mứt quả trong tay lăn ra thật xa, may mà hòm sách trúc nhỏ xanh lục được buộc cũng khá chắc, Lý Hòe ngồi ở trên đất khóc to xé tim xé phổi.

Tiểu cô nương áo bông đỏ ngẩng đầu, cố ý nhìn quanh, bị Trần Bình An vừa bực mình vừa buồn cười cho cô một cú gõ vào đầu, đứng dậy đỡ Lý Hòe đang đạp chân ăn vạ, lại mua cho đứa nhỏ đang đau lòng một xâu mứt quả khác. Lý Hòe nín khóc mỉm cười, tiếp nhận mứt quả sạch sẽ, lại đi nhặt lên xiên mứt quả dính đầy bùn đất kia, mỗi tay một chuỗi, lần này tránh Lý Bảo Bình xa một chút, lắc lắc mứt quả.

Lý Bảo Bình trợn mắt nói: “Ấu trĩ!”

Rất kỳ quái, dường như dù Lý Hòe có bị Lý Bảo Bình bắt nạt như thế nào, cũng chưa từng ghi hận vị tiểu cô nương theo học cùng trường này, thậm chí cũng không thể gọi là tức giận, nhiều nhất chỉ là thấy ủy khuất, tự mình đau lòng.

Điểm này Trần Bình An cùng Lâm Thủ Nhất đều nghĩ không ra, Lâm Thủ Nhất chỉ có thể giải thích vì vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Lý Hòe cần phải có Lý Bảo Bình đứng ra trừng trị.

Rất sớm trước đó thiếu niên Thôi Sàm đã thoát khỏi đội ngũ, một mình ở trước một sạp tạp vật nghỉ chân không tiến bước. Vu Lộc muốn dừng xe chờ, thiếu niên áo trắng cũng không cảm kích, đầu cũng không ngẩng lên, phất tay bảo Vu Lộc đuổi theo bọn Trần Bình An, hắn thì chọn trái chọn phải, có chút chán ghét, rồi tính rời đi, từ đầu tới đuôi một câu cũng không nói.

Chủ sạp là người trẻ tuổi vẻ mặt lười biếng, ban đầu có khách nhân thắp hương đi ngang qua sạp hỏi giá thì cứ giữ thái độ hờ hững, cho nên việc làm ăn càng kém hơn, khi mắt thấy thiếu niên áo trắng khí thái phú quý, như là con em hào môn hạng nhất trong quận thành, nhất là nhìn thấy thiếu niên không chút dấu hiệu động tâm, lập tức thay đổi sắc mặt, hoảng hốt đứng bật dậy khỏi ghế, cúi đầu cúi người nói mười mấy vật cũ này, đều là đồ gia truyền tổ tiên trong nhà lưu lại, ít nhất cũng phải có hai ba trăm năm lịch sử, chỉ là hôm nay trong nhà gặp đại nạn, cần bạc gấp, nếu không có đánh chết hắn cũng sẽ không lấy ra.

Người trẻ tuổi nhìn qua là biết bị tửu sắc vét cạn thân thể, thấy thiếu niên kia mặc kệ mình cổ động như thế nào, vẫn không mở miệng nói chuyện, người trẻ tuổi đặt mông ngồi trở lại băng ghế, hắn nào có gan ép mua ép bán, trong quận thành một dúm lão gia thiếu gia xuất thân hào môn thế tộc đó, có người nào không phải nhổ bãi nước bọt cũng đủ dìm chết bọn họ, huống chi nghe nói trong phủ những người đó, hầu như hàng năm đều có tiên sư trên núi ra vào, mỗi lần đều phải mở rộng cánh cửa lễ nghi, bày đội hình to lớn, so với ngày lễ ngày tết còn khoa trương hơn, pháo bắn vang trời, hận không thể người cả tòa quận thành đều biết nhà bọn họ đón khách quý thần tiên.

Thiếu niên Thôi Sàm đột nhiên hỏi: “Vật phẩm trên bàn đóng gói hết lại, mười lượng bạc có đủ hay không?”

Người trẻ tuổi dùng sức lắc đầu, vẻ mặt cầu xin nói: “Vị công tử này, thực sự không phải tiểu nhân hét giá trên trời đâu, các bảo bối tổ truyền này thật sự là thứ tốt nhà ta từng thế hệ lưu truyền tới nay, gia phả nhà ta từng ghi lại trong sạch rõ ràng, tổ tiên từng làm thiếu sư thái tử Hậu Thục Thái Khanh triều, như vậy đồ của lão tổ tông lưu lại, cho dù một món bán bảy tám mươi lượng bạc, không quá đáng chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận