Kiếm Lai

Chương 454: Ta Nhiều Pháp Bảo Quá (6)

Thôi Sàm nóng ruột quay cuồng, cuối cùng lại nhắm mắt, thử lặp lại lần nữa, nhưng lần này lại thêm hai cái tên "Trần Bình An" và "Lý Bảo Bình ".

Chốc lát sau, cây hương trong lư hương lúc này đã cháy hết với tốc độ cực nhanh.

Trái lại Thôi Sàm đã hoàn toàn im lặng.

Hắn sa sầm mặt quay lưng bỏ đi.

Lúc ra khỏi cửa, ngay lúc Thôi Sàm bước qua bậc cửa, hắn đã là Luyện Khí Sĩ cửu cảnh rồi.

Cao hơn bốn cảnh giới, chứ không phải bát cảnh như yêu cầu ban đầu của Thôi Sàm, mà là Kim Đan cảnh “Kết thành Kim Đan khách, mới là người phe ta”!

Thôi Sàm dừng lại ở đúng bậc cửa, ngẩng đầu nhìn lên cao, sững sờ xuất thần!

Thôi Sàm nhanh chóng lấy lại nét mặt đùa giỡn với đời, làm động tác tự chọc mù mắt mình, rồi tiếp tục bước đi, “Lúc trước nhận ngươi làm tiên sinh, coi như Thôi Sàm ta đã mù mắt. Từ hôm nay, lão tử tên Thôi Đông Sơn, chỉ là học trò của Trần Bình An!”

Tự dưng lòng bàn tay nhói lên, khiến cho thần hồn đau đớn kịch liệt.

Làm cho Thôi Sàm đau đến nhảy dựng lên, sau đó cứ như vậy chạy đi thật xa, đợi sau khi hắn chạy đến đỉnh núi, rốt cuộc cơn đau mới dừng lại.

Thôi Sàm hít một hơi khí lạnh, cả người run run, đứng tại chỗ ra sức vẩy vẩy cánh tay.

Một tên đệ tử thư viện buổi tối hôm nay ngủ không được, chạy tới đỉnh núi ngắm cảnh, nhìn thấy mà ngây ra như phỗng, nghĩ bụng bằng hữu này đang phát điên hay gì vậy?

Thôi Sàm nhe răng trợn mắt, cả giận nói với tên không có mắt kia, "Cút nhanh sang một bên, bằng không lão tử đậu má ngươi bây giờ!"

Không nghĩ tới bằng hữu dung mạo bình thường, cũng là một người hung ác bằng lòng giết địch một ngàn tự tổn tám trăm kia, "Mẹ ta chết lâu rồi."

Thôi Sàm vừa muốn một cái tát vỗ chết tên khốn này, lão nhân cao lớn đã xuất hiện ở đỉnh núi, đệ tử thư viện kia vội vàng chắp tay với lão nhân, chạy nhanh xuống núi.

Thôi Sàm cả giận nói: "Họ Mao, thằng nhóc họ gì tên gì, nhà ở phương nào!"

Mao Tiểu Đông đánh giá Thôi Sàm, xem khí tượng, sau khi nhìn ra sâu cạn, cau mày đi xuống núi, thời điểm đi lướt qua Thôi Sàm, ông cất giọng lạnh lùng nói: "Một khi đã như vậy, ngươi cứ ngoan ngoãn một chút mà ở lại thư viện, Mao Tiểu Đông ta coi như bịt mũi chịu mùi phân thối, đừng quên nơi này là kinh thành Đại Tùy, cân nhắc kỹ rồi hãy làm!"

Thôi Sàm một bước bay vút đến đầu nhánh cây ngân hạnh ngàn năm, sau khi nhìn ra xa xung quanh một phen, rồi chăm chú nhìn lại, cuối cùng bắt đầu chửi ầm lên về phía một tòa nhà u tĩnh gần Đông Hoa sơn: "Cái con rùa già tên Thái Kinh Thần kia, đúng, chính là kêu ngươi đó, mau tới nhận tổ quy tông đi! Mười tám đời tổ tông của ngươi, hôm nay ta muốn nói với ngươi một chút về gia pháp tổ huấn! Mau tắm rửa thay quần áo, dập đầu nghe huấn!"

Mao Tiểu Đông hít sâu một hơi, bước chân xuống núi nhanh hơn.

Thiếu niên áo trắng vẫn cứ hùng hùng hổ hổ, "Cháu trai Thái Kinh Thần, đừng làm rùa đen rút đầu, nhanh về nhà kêu con cháu nhà của ngươi, đều hướng về tổ tông mà dập đầu, nhanh lên, tổ tông chờ ở chỗ này đây!"

Tòa nhà gần Đông Hoa sơn, một đạo cầu vồng bùng lên từ đất bằng, thăng lên trời cao ngang bằng với đỉnh Đông Hoa sơn, một bóng người khôi ngô giận dữ hét: "Muốn chết hả!"

Thiếu niên áo trắng lấy giọng lớn hơn nữa trả lời: "Lão tổ tông ở trong này tìm con cháu nhà rùa, không tìm chết!"

Lão nhân khôi ngô quát: "Lăn ra đây!"

Sau khi lão giả lên không, lấy Đông Hoa sơn làm trung tâm, bốn phía không ngừng có đèn sáng lên, từ gần tới xa, càng ngày càng nhiều.

Thiếu niên áo trắng ở trước mắt bao người, hắc hắc cười nói: "Con cháu ngoan mau lăn tới đây!"

Lão nhân tựa như bị lời nói của tên nhóc điên khùng kia làm cho khiếp sợ, đúng là có một chốc sững sờ.

Thiếu niên áo trắng thừa thắng truy kích: "Con mẹ nó ai cho ngươi cái gan chó đó, dám khi dễ môn hạ đệ tử của lão tử? Thái Kinh Thần, tay chân nhanh nhẹn chút, nhanh lấy đao tự chém bản thân, nhớ chém thành tâm một chút, chém ra phong thái tu sĩ thập cảnh nên có! Như vậy tổ tông ta coi như là ngươi nhận sai, nói không chừng còn có thể bỏ qua chuyện cũ…”

Ông lão khôi ngô nổi danh khắp Đại Tùy kia phẫn nộ gầm gừ một tiếng, hầu như vang vọng khắp phạm vi mười dặm, "Mao Tiểu Đông! Thư viện các ngươi không quản tên điên vô liêm sỉ này, Thái Kinh Thần ta sẽ quản giúp ngươi! Ngươi chỉ cần lo nhặt xác là được, bên phía bệ hạ, ta tự gánh lấy hậu quả!"

Lão nhân ngự phong mà đứng trên không, mặt hướng thư viện Sơn Nhai, bước mạnh một chân ra, vung cánh tay lên, cuối cùng làm ra một tư thế quẳng ném.

Một thanh trường mâu trắng như tuyết có lôi điện đan vào nhau, gào thét bay đi, đâm thẳng tới cây ngân hạnh trên đỉnh Đông Hoa sơn kia.

Thiếu niên áo trắng cười ha ha, "Tới rất tốt, con cháu ngoan cuối cùng cũng biết hiếu kính tổ tông nhà ngươi! Đến mà không đáp là phi lễ, lão tổ tông khen thưởng, con cháu Thái Kinh Thần mau nhận lấy!"

Điện mâu đánh về phía đại thụ trên đỉnh núi, rất nhanh thôi đã xâm nhập không trung địa giới thư viện.

Tòa thư viện Sơn Nhai mới này trải qua lên xuống, tuy đã không phải là một trong bảy mươi hai thư viện Nho gia nữa, nhưng dù sao còn có Mao Tiểu Đông tọa trấn ở đó, có được ưu thế địa lợi tiểu thiên địa thánh nhân một phương, nhưng không biết là thư viện tự thấy đuối lý, hay là Mao Tiểu Đông không muốn đối địch cùng Thái Kinh Thần, cho nên không chút do dự thu hồi phòng ngự địa giới, tùy ý để hai người trên núi ngoài núi, triển khai một hồi chém giết công bình công chính.

Bên chỗ cây ngân hạnh cũng có một vệt kim quang rất nhỏ nhô lên cao bùng nổ giữa không trung, so sánh với điện mâu dài đến hai trượng, khí thế uy nghiêm to lớn, điểm kim quang này thật sự là nhỏ bé không đáng kể.

Nhưng mà người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo.

Sau khi vệt kim quang nọ bay ra khỏi đỉnh núi, nghênh đón thanh điện mâu, rất nhiều người vốn đang còn xem thường, giờ đây đã bắt đầu cẩn thận chăm chú quan sát.

Thanh phi kiếm nhỏ bé đang phá không mà đi này, vẽ ra một đạo quỹ tích, bốn phía thế mà xuất hiện những khe nứt cực kỳ tối tăm, đây là hiện trượng trong truyền thuyết khi thực thể trong thế gian kích động va chạm với dòng thời gian, cần phải có ba thứ: tốc độ lướt đi của phi kiếm, độ cứng của chất liệu thanh kiếm, kiếm ý hùng hậu chất chứa bên trong phi kiếm, không được thiếu thứ nào.

Phi kiếm bản mạng đạt tới cấp bậc này, được xưng “kiếm quang chợt lóe, vạn vật đều trảm”!

Quả nhiên, thanh điện mâu mang ý đồ do thám hơn là muốn một kích lấy mạng này, bị kim quang trong nháy mắt đánh nát.

Trong không trung điện quang tung tóe khắp nơi, như một cơn mưa lửa sáng lạn.

Thái Kinh Thần nhe răng cười nói: "Còn có chút đạo hạnh đó, tiếp nào!"

Lần này lão nhân rốt cuộc đã mạnh tay, từng thanh điện mâu mạnh mẽ đánh về hướng Đông Hoa sơn.

Kiếm quang màu vàng theo đó bừng lên ánh sáng màu sắc, vẽ ra từng vệt ánh sáng lấp lánh ở ngoài đỉnh núi.

Thôi Sàm ngồi xếp bằng ở cành cao trên cây ngân hạnh, hết sức thoải mái, trong lòng bàn tay cầm một chiếc ngọc tỷ vuông vức.

Thôi Sàm không hề có vẻ hưng phấn khi đang đại chiến ác liệt, ngược lại hơi có vẻ lười nhác nhàm chán, trong lòng cười lạnh không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận