Kiếm Lai

Chương 582: Mang kiếm đi về phương nam (1)

Về chuyện đi xa xuống phía nam, tiểu đồng áo xanh và nữ đồng váy hồng đều muốn đi theo, một người vì sợ không có Trần Bình An che chở, sáng mai sẽ bị người nào đó một quyền đánh nổ đầu, đợi đến khi Trần Bình An quay về quê nhà, phải viếng mồ mả thắp hương cho hắn. Hơn nữa bản thân mình chính là thủy xà Ngự giang đã đột phá một cảnh giới, hy vọng trở về giang hồ tiêu dao khoái hoạt, muốn ra thế giới bên ngoài tìm về toàn bộ thể diện và anh hùng khí khái đã mất sạch ở huyện Long Tuyền.
Còn nữ đồng váy hồng lại là hoàn toàn xem mình là tiểu nha hoàn, lo lắng lão gia nhà mình quanh năm suốt tháng không có người hầu hạ, cô ở lại Lạc Phách Sơn không có việc gì, sẽ thực áy náy.
Có điều Trần Bình An đều không đồng ý.
Tiểu đồng áo xanh một khóc hai la ba thắt cổ bốn nhảy vực năm quỳ xuống, toàn bộ đều dùng tới, Trần Bình An khuyên can mãi, tiểu đồng áo xanh mới chịu tiếp tục ở lại lầu trúc tu hành, cũng may hôm nay tiểu đồng áo xanh và hắc xà Kỳ Đôn sơn kia quan hệ không tệ, thường xuyên chạy tới chém gió phần phật, còn mạnh mẽ nhận hắc xà làm huynh đệ của mình, tuy nói hắc xà vẫn chưa biến ảo hình người, nhưng bất luận là thành phủ hay là chí hướng, tiểu đồng áo xanh cũng không thể so sánh được, nói đến cùng thủy xà Ngự giang xa xứ này, tuy thiên phú dị bẩm, nhưng tuổi tác nằm trong số những giống loài giao long thì vẫn là thiếu niên mà thôi, lại còn không có "Gia giáo", loại có vẻ bất hảo, chưa bao giờ gặp được minh sư chỉ điểm và tông môn tài bồi, hơn nữa giang hồ nghĩa khí mà hắn tôn sùng này, ở trong mắt nữ đồng váy hồng từng đọc vạn quyển sách, cũng chỉ thể hiện sự ấu trĩ tùy hứng mà thôi.
Chẳng qua ở chung lâu như vậy, tiểu đồng áo xanh đã được mài giũa đi rất nhiều góc cạnh, hơn nữa bản tâm không xấu, Trần Bình An cũng coi như yên tâm về hắn, chỉ dặn dò hắn không được bắt nạt nữ đồng váy hồng , tiểu đồng áo xanh vỗ ngực bộp bộp, đại lão gia như ta, lừa đảo ăn hiếp tiểu nha đầu làm gì chứ.
Mọi sự đã chuẩn bị xong.
Ngụy Bách lén chỉ vào gian phòng nơi lầu hai, cười hỏi: "Sắp xong rồi hả? Muốn cáo biệt một tiếng với lão tiền bối hay không ?"
Trần Bình An gật gật đầu, xoay người đi gõ cửa phòng, "Đi thôi."
Ông lão chân đất đang ngồi xếp bằng trong phòng, ngôn ngữ ẩn chứa phẫn uất, "Không suy nghĩ kỹ lại sao?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Không thể trì hoãn, phải lập tức đi ngay."
Lão nhân hừ lạnh nói: "Đồ chết nhát!"
Trần Bình An đành chịu, quay đầu nói với Ngụy Bách: "Chúng ta xuất phát đi Ngô Đồng Sơn nào."
Nguyễn Tú đứng ở bên cạnh lan can, khẽ vẫy tay.
Trần Bình An vẫn mang đôi giầy rơm quen thuộc nhất, ôm trường kiếm vừa đúc xong được bao kín trong vải bông, bên hông treo hồ lô dưỡng kiếm màu đỏ thắm, lưng mang một cây hòe mộc kiếm, không còn vật gì khác.
Hắn muốn nói gì đó với Nguyễn Tú, nhưng lại cảm thấy dư thừa, liền gãi gãi đầu, nhẹ giọng nói: "Nguyễn cô nương, bảo trọng."
Cô gái áo xanh lông mi khẽ run, mỉm cười gật đầu.
Trần Bình An nói lời dặn dò hai tiểu tử kia: "Về sau ở Lạc Phách Sơn tu hành cho tốt, nếu gặp chuyện, không được kích động, đỉnh núi các thứ, chúng ta trừ việc bỏ tiền ra mua, còn lại cũng không chi tiêu gì, không cần đau lòng. Ta có nói với Ngụy sơn thần, nếu thật sự không ổn, sẽ vận dụng thần thông dời lầu trúc đến Phi Vân Sơn, các ngươi tránh ở bên trong, không có việc gì hết. Hơn nữa lão tiền bối sẽ giúp quản lý lầu trúc, cho nên các ngươi không cần lo lắng điều gì."
Trần Bình An lải nhải như vậy, lần đầu tiên tiểu đồng áo xanh không thấy chán ghét.
Nữ đồng váy hồng nắm chặt tay áo lão gia nhà mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm đã rào rào rơi lệ, lưu luyến cực kỳ.
Trần Bình An quay đầu nhìn lại, lần này ra đi quá vội vàng, không thể đi tới tổ trạch ngõ Nê Bình, thậm chí ngay cả mộ phần cha mẹ cũng không đi được, nếu nói Trần Bình An trong lòng không có tiếc nuối thì chắc chắn là giả, nhưng mà chuyện này cũng không còn cách nào khác. Trần Bình An vẫn biết nặng nhẹ gấp hoãn.
Phải biết rằng lần này mình xuất môn nam hạ đưa kiếm, cho dù Dương lão nhân, Nguyễn Cung và Ngụy Bách ba người liên thủ bố cục, trong đó Dương lão nhân là vì người tí hon hương khói tiểu nhân, mà cùng Trần Bình An, hoặc là nói chính xác hơn là cùng Tề tiên sinh làm một cuộc mua bán, sẽ giúp Trần Bình An rời xa nơi thị phi, về phần nguyên do trong đó, cái gì gọi là "thị phi", bởi vì trước đó còn có câu nói "Nơi đây không nên ở lâu" của Lý Hi Thánh, Trần Bình An tin tưởng không chút nghi ngờ gì điều này.
Ngụy Bách đưa tay đặt lên vai Trần Bình An, "Khả năng sẽ hơi choáng váng đầu óc."
Trần Bình An cười nói: "Tốt thôi."
Sau khi trải qua rèn luyện tam cảnh, Trần Bình An mỗi ngày đều đảo quanh quỷ môn quan, chịu khổ đã là chuyện thường ngày như cơm bữa.
Tựa như vừa nghĩ tới hôm nay ngày mai, sau này đều không cần luyện quyền, đã là một sự may mắn rất thường tình, nhưng phần nhiều vẫn là trong đầu trống rỗng.
Trần Bình An nhìn về phía Nguyễn Tú và hai tiểu tử kia, "Đi thôi!"
Thân hình Ngụy Bách và Trần Bình An chợt biến mất không thấy đâu, vô thanh vô tức, thậm chí ngay cả một trận thanh phong cũng không xuất hiện ở hành lang dưới hiên.
Bên cạnh lan can, nữ đồng váy hồng nhẹ giọng nói: "Nguyễn tỷ tỷ, lão gia nhà ta nhất định sẽ rất nhớ cô.”
Tiểu đồng áo xanh ném viên xà đảm thạch bình thường vào miệng ăn, nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Đúng đó, lão gia mỗi ngày nằm mơ sẽ phải kêu tên Tú Tú cô nương, xấu hổ chết đi được."
Tất nhiên Nguyễn Tú không xem là thật, nhưng vẫn vui vẻ nở nụ cười.
Ngụy Bách và Trần Bình An xuất hiện ở một nơi núi rừng yên lặng dưới chân núi Ngô Đồng Sơn, Ngụy Bách để Trần Bình An chờ một lát, đi nhanh rồi trở lại, mang theo một vỏ kiếm hòe mộc kỳ quái, có thể đồng thời đút hai thanh kiếm vào, là hình thức một vỏ chứa được hai kiếm, để cho Trần Bình An để cả trường kiếm trong lòng và hòe mộc kiếm sau lưng vào trong vỏ kiếm đó.
Vì vậy Trần Bình An liền biến thành du hiệp nhi lưng đeo song kiếm, bên hông treo một hồ lô rượu, quả thật đã có vài phần khí chất giang hồ.
Ngụy Bách đi một vòng quanh Trần Bình An, cười nói: "Ui, thật sự rất đẹp mắt."
Trần Bình An nhếch miệng mà cười.
Đi theo Ngụy Bách cùng lên núi.
Bởi vì ba mươi quyền Thần Nhân Lôi Cổ thức biến thành ba mươi mốt quyền, một quyền nhiều thêm kia trái lại đã khiến Trần Bình An một thân quyền ý dần trở nên nội liễm trầm ổn.
Như kiếm vào vỏ cũng là đạo lý giống vậy.
Ngụy Bách vẫn như cũ là áo trắng tay rộng, Trần Bình An đeo kiếm giắt hồ lô, một người thần tiên phiêu dật, một người thiếu niên hiệp khí.
Trần Bình An nhịn nhẫn, tới cuối cùng vẫn là không nhịn nổi, "Ngụy Bách, trấn nhỏ có phải rất nguy hiểm hay không?"
Ngụy Bách gật đầu nói: "Thử nghĩ đi, rất nhiều giao long đồng thời ùa vào một ao nước nhỏ, đương nhiên chỉ cần lắc đuôi một cái sẽ gây nên sóng lớn ngập trời. Tùy tiện một cơn sóng nện xuống, có thể khiến Luyện khí sĩ trung ngũ cảnh tan xương nát thịt. Còn ngươi, tuy không phải nhân vật được một số đại lão chú trọng, nhưng chỉ cần nằm ở bên trong ván cờ này, cho dù là một quân cờ không đáng chú ý trên bàn cờ, vẫn là sẽ sinh tử không do bản mình, cho nên Dương lão nhân nói ngươi lập tức rời khỏi quận Long Tuyền, là đúng. Ngươi có thể nghĩ thông suốt, không phản đối là rất tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận