Kiếm Lai

Chương 1132: Gió nổi lên

Phạm Đại Triệt vẫn như trước không thể phá vỡ bình cảnh Long Môn cảnh, trở thành một vị Kim Đan khách.
Phạm Đại Triệt uống nhiều hơn nữa rượu, nhiều lần cũng đều là hắn mời khách, nhưng như cũ không thể luyện được cái da mặt dày của Nhị chưởng quỹ, sẽ áy náy, cảm thấy thực xin lỗi võ trường phủ Ninh, cùng với đám con rối giúp luyện kiếm của Yến mập, vì vậy mỗi khi uống rượu, người mời khách, thủy chung là Phạm Đại Triệt. Cái này đều không tính là gì, dù là Phạm Đại Triệt không có ở trên bàn rượu, có tiền là được, quán rượu Điệp Chướng bên kia, uống rượu đều tính vào trương mục của Phạm Đại Triệt, trong đó Đổng Họa Phù là nhiều lần nhất. Phạm Đại Triệt ngay từ đầu còn ngơ ngác, làm sao cửa hàng lại có thể ghi nợ rồi? Vừa hỏi mới biết, nguyên lai là Trần Tam Thu tự chủ trương giúp hắn đặt một viên Tiểu thử tiền tại quán rượu, Phạm Đại Triệt vừa hỏi viên Tiểu thử tiền này còn thừa lại bao nhiêu, không hỏi thì còn đỡ, vừa hỏi thì nỗi buồn từ trong lòng dâng lên, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, chẳng mấy chốc đã muốn mấy ấm Thanh Thần sơn rượu, dứt khoát uống cho say mèm.
Hai vị thiếu niên bạn cùng lứa tuổi làm thuê ở quán rượu, Trương Gia Trinh ngõ Linh Tê và Tương Khứ ngõ Thoa Lạp, hôm nay đã thành bằng hữu không gì không nói, bí mật kể về mộng tưởng của từng người, cũng không lớn lao gì.
Tiên sinh kể chuyện trên ghế đẩu, số lần xuất hiện càng ngày càng ít, tiên sinh kể chuyện những câu chuyện sơn thủy, cũng liền nói được càng ngày càng ít.
Đứa trẻ có bình đất đựng tiền riêng, đứa trẻ mà cha hắn làm mì dương xuân giúp quán rượu kia, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì chẳng ra gì, chuyện xưa không hay, nhưng dù sao vẫn là chuyện xưa mà, thực sự không được, hắn liền cùng tiên sinh kể chuyện tiêu tiền mua chuyện xưa nghe, một đồng tiền có đủ hay không? Hôm nay cha kiếm rất nhiều tiền, cách vài ba phút lại ném cho hắn hai ba đồng, nhiều nhất cũng chỉ hơn một năm nữa, cái bình đất của Phùng Khang Nhạc sẽ nhanh hết chỗ đựng, vì vậy có tiền lắm của nhiều, gan cũng lớn, Phùng Khang Nhạc liền bưng cái bình đất, cố hết dũng khí, một mình lén lút chạy tới đường cái của phủ Ninh mà chưa từng đi bao giờ, nhưng mà đi loanh quanh cả buổi cũng không dám gõ cửa, cửa quá lớn, đứa trẻ quá nhỏ, Phùng Khang Nhạc luôn cảm thấy mình có gõ cửa hết sức, người bên trong cũng không nghe thấy.
Khi tiên sinh kể chuyện ngồi ở trên ghế đẩu, đứa trẻ này vốn dĩ là đầu cái cùng Nhị chưởng quỹ chào hỏi nói chuyện, nửa điểm không sợ, chỉ là khi tiên sinh kể chuyện trốn ở trong tường cao của phủ Ninh, đứa trẻ liền sợ, vì vậy ngồi xổm xuống chân tường phơi nắng cả buổi, trước khi trời tối, từ đường cái đá xanh có thể soi như gương rời đi, đứa trẻ lén nhéo mắt cá chân một cái, đế giày sẽ kêu két một tiếng, đi một đoạn đường lại nghịch một lần, không dám nhiều, sợ ầm ĩ đến ai đó, bị đánh. Đi một mạch về ngõ đất nhà mình, thì không còn cái niềm vui thú đó nữa rồi, đạp lên giày bẩn, cha không để ý, mẹ quản chứ, mông nở hoa cũng thú vị, thiệt nhiều lúc, mẹ đánh đánh, nàng liền muốn tự mình khóc, cha thì vẫn ngồi xổm trước cửa ra vào buồn rầu không nói, đứa trẻ lúc ấy rất tủi thân, đau thì là mình, cha mẹ cuối cùng là làm sao vậy. Mấy người lớn cha mẹ này, làm sao lại còn hơn cả trẻ con không lớn, còn không biết đạo lý vậy.
Phùng Khang Nhạc trở về ngõ nhà mình, bên kia mấy đứa trẻ mong ngóng trông đợi cũng không ít, đều mong sáng mai có thể một lần nữa được nghe những câu chuyện không tốn tiền xảy ra ở nơi xa xôi lạ nước.
Phùng Khang Nhạc không còn cách nào, cũng không thể nói mình nhát gan, chỉ nói không thấy tiên sinh kể chuyện ở ngoài cửa chính, liền thầm thì vài câu áy náy với tiên sinh kể chuyện trong lòng, sau đó rất đau lòng nói Nhị chưởng quỹ quá keo kiệt, chê cái bình đất của hắn ít tiền quá, hôm nay không vui kể chuyện xưa nữa rồi, tên này coi trọng tiền rồi, không nói đến lương tâm. Đám trẻ đi theo Phùng Khang Nhạc cùng nhau mắng, mắng đến cuối cùng, bọn trẻ hết giận, nuối tiếc thì nhiều hơn.
Dù sao thì chuyện xưa đang kể dở, đang nói đến thần núi cường hào cưới vợ, người đọc sách đánh trống kêu oan ở Thành hoàng các kia mà, tốt xấu thì cũng phải kể hết câu chuyện này đi chứ, người đọc sách rốt cuộc có cứu được cô nương yêu quý đáng thương kia không? Ngươi Nhị chưởng quỹ thực sự không sợ người đọc sách đánh trống liên tục, đem cái trống to nhà Thành hoàng đánh nát hả?
Cô bé lớn lên không xinh đẹp, nhưng lần nào cũng mang đủ hạt dưa kia, thất vọng nhất, bởi vì sau khi tiên sinh kể chuyện cọ hạt dưa của nàng nhiều lần, hôm nay khi nàng chơi trò đóng vai gia đình, cũng đã đóng vai người vợ ngồi kiệu rồi, Phùng Khang Nhạc bọn hắn dùng tay làm kiệu khiêng, nàng ngồi bên trên lảo đảo, nhưng vì tiên sinh kể chuyện đã lâu không mang ghế dài cùng cành trúc ra xuất hiện, thì tất cả những cái nàng yêu thích, bọn Phùng Khang Nhạc cũng đều thích theo, về phần nàng lại đành phải làm nha hoàn của hồi môn.
Huống chi tiên sinh kể chuyện còn vụng trộm đã đáp ứng với nàng, lần sau tuyết rơi sẽ ném tuyết cùng nàng. Sao lại nói không giữ lời nữa chứ. Tốn bao nhiêu công sức mới khiến cha mẹ mua cho nhiều hạt dưa một chút, mình không nỡ ăn, để dành dịp lễ Tết mà, có thể ở quê hương bên này, giống như dịp Tết cũng chỉ có vài ngày, chẳng có khác biệt gì, cũng không giống quê hương tiên sinh kể chuyện, thật là náo nhiệt, trẻ con cũng có quần áo mới để mặc, cùng cha mẹ trưởng bối nhận tiền mừng tuổi, từng nhà dán thần giữ cửa câu đối xuân, làm một bữa cơm tất niên đầy ắp.
Nhưng mà mỗi lần sau khi kể xong một câu chuyện hoặc một đoạn ngắn chuyện xưa, cái Nhị chưởng quỹ ưa thích kể chuyện thần quái dọa người, chính hắn thì lại nửa điểm không đáng sợ kia, cũng đều sẽ nói ra những lời mà lúc ấy đã biết trước sẽ không ai để ý, những lời bên ngoài câu chuyện, ví dụ như sẽ nói bên này Kiếm Khí trường thành tốt, uống rượu cũng có thể cùng một đám kiếm tiên làm bạn, vừa quay đầu, kiếm tiên đã đang gặm mì dương xuân với rau muối, rất khó có được, cả Hạo Nhiên thiên hạ tùy tiện chỗ nào cũng không thấy được những cảnh tượng này, tiêu nhiều tiền hơn nữa cũng không được. Sau đó sẽ nói một câu dù ở nơi đâu trên thế gian này, mặc kệ là tốt hay không tốt hơn quê hương, thì quê hương mãi mãi chỉ có một, là nơi mà người ta nhớ nhung nhất. Đáng tiếc chuyện xưa vừa kể, chim muông tản hết rồi, không có ai thích nghe những điều này.
Những điều này là những việc nhỏ nhặt tan vỡ nhất ở nhân gian, bọn trẻ trú ngụ trong hẻm nhỏ, chỗ ngồi quá ít, không chứa nổi nhiều thứ, giống như vậy những cơn mưa gió lớn hơn chút, mưa vừa dội, gió thổi qua, thì đều chẳng còn gì nữa. Bản thân bọn trẻ cũng không nhớ nổi, đừng nói là người khác.
Cuối cùng thì không phải là những câu chuyện của tiên sinh kể chuyện trên ghế đẩu kia, ngay cả sơn thần mà được tâng bốc từ yêu tinh quái thủy, cũng nhất định phải đặt ra cái tên, rồi hãy nói cái cách ăn mặc, cho chút cơ hội xuất hiện, ngay cả cái dưa muối rút cuộc là thứ gì, có giòn thế nào, cũng muốn kể cho ra thứ tự, khiến bọn nhỏ thèm nhỏ dãi, dù sao ở Kiếm Khí trường thành cũng không khác gì ngày Tết, thế nhưng khổ thân bọn người sống qua mùa đông giá rét buốt chân buốt tay.
Cùng với Man Hoang thiên hạ va vào Kiếm Khí trường thành, bên trên đầu tường, bên dưới biển mây tầng tầng lớp lớp, như những bậc thang do người thợ thủ công say rượu xây nên, bên này mỗi lời nói hành động của các kiếm tiên, hầu như đều là việc lớn, đương nhiên như nữ kiếm tiên Chu Rừng nhảy dây năm này qua năm khác, Mễ Dụ ngủ trên chiếc giường mây lớn ngủ say chẳng kể ngày đêm, Triệu Cá Di cùng Trình Thuyên hai oan gia đối đầu, uống rượu xong thì lại nhổ nước bọt vào nhau, thì cũng thực sự không được coi là việc lớn.
Rất nhiều kiếm tu các đại môn phái của Thái Huy kiếm tông, đã chuẩn bị từng đợt rút khỏi Kiếm Khí trường thành, đối với việc này thì mấy thế gia vọng tộc ở Kiếm Khí trường thành như Trần, Đổng, Tề cùng với các lão kiếm tiên, cũng không có ý kiến gì. Dù sao thì cùng các kiếm tu bản địa kề vai chiến đấu đã tham gia một cuộc đại chiến rồi, cũng đã là quá đủ, nhưng mà hai lần đại chiến gần đây lại sát cánh thân cận quá, mới làm chậm trễ bước chân hồi hương của người ở nơi khác.
Từng có người cười nói, thứ hương khói tình tích lũy được của kiếm tiên Kiếm Khí trường thành, là thứ hương khói tình không đáng giá nhất trên đời này, đừng coi là thật, chỉ có kẻ ngốc mới coi là thật. Thế nhưng cái người nói mấy lời nhảm nhí vô lại kia, rồi lại là người giết yêu không hẳn nhiều nhất, mà tuyệt đối là người "Lớn" nhất kia, nếu yêu quái không đủ cân nặng, làm sao có thể khắc chữ to nhất kia lên đầu thành được?
Chỉ có điều lấy những kiếm tu từ Bắc Câu Lô Châu đến nhiều nhất, không phải ai cũng quay về quê hương Hạo Nhiên thiên hạ, như tông chủ Hàn Hòe Tử của Thái Huy kiếm tông liền ở lại Kiếm Khí trường thành, mấy vị kiếm tiên Bắc Câu Lô Châu khác cũng vậy, người đi đều là người trẻ tuổi, người ở lại đều là lão nhân có cảnh giới cao, đương nhiên cũng có người đến một mình như Hồ Ly Thải kiếm hồ Phù Bình, Nguyên Thanh Thục kiếm tiên Nam Bà Sa châu. Ngoại trừ kiếm tiên, thì rất nhiều kiếm tu địa tiên đến từ các sư môn khác nhau ở chín châu, cũng đều có người ở lại.
May mà quán rượu Điệp Chướng càng mở càng lớn, còn mở thêm hai cửa hàng ăn bên cạnh, thêm cả hai bức tường gạch chuyên dùng để treo vô sự bài.
Vì vậy lấy Bắc Câu Lô Châu, nhất là đệ tử Thái Huy kiếm tông làm chủ kiếm tu, lúc này mới tại quán rượu bên kia đã viết tên và lời nhắn, mà những người này qua bên kia uống rượu, thường xuyên kéo lên kề vai chiến đấu qua hai trận đại chiến với kiếm tu bản địa, vì vậy đám người này mang theo một bầu không khí mới mẻ, một khối vô sự bài trước sau hai mặt, một bên đối với những kiếm tu có giao tình sinh tử ở nơi khác cùng kiếm tu bản địa, các bên đều ghi vào một mặt vô sự bài, có chút là lời khen khách khí, có chút là lời lẽ thô tục hùng hổ, còn có chút chỉ là lời nói điên rồ sau khi say rượu, còn có chút trực tiếp là trích từ ấn triện trên sách kiếm tiên, quạt xếp, không thiếu cái lạ.
Trong đó có một khối vô sự bài, vị kiếm tu Kim Đan trẻ tuổi của Phù Diêu châu, thân là tông chủ đích truyền, ở mặt chính khắc tên ra ngoài, còn viết:
"Lão tử nhìn khắp vô sự bài, cả gan nói một lời, kiếm tu ta Hạo Nhiên thiên hạ, kiếm thuật không bằng Kiếm Khí trường thành thì sao, có thể chữ, viết chính là muốn tốt hơn rất nhiều!"
Mặt sau là tên cùng lời nhắn của một vị kiếm tu Nguyên Anh Kiếm Khí trường thành, tên coi như viết rất đoan chính, những dòng chữ còn lại trên vô sự bài liền lập tức tệ hại, khắc xiêu xiêu vẹo vẹo, "Hạo Nhiên thiên hạ như ngươi vậy sẽ không biết viết chữ, còn như cái tên Nhị chưởng quỹ không biết bán rượu kia, lần nữa cho chúng ta Kiếm Khí trường thành một trận đấu, nhiều hơn nữa cũng không chê."
Tả Hữu đang cùng Ngụy Tấn kể một vài tâm đắc về kiếm thuật, sau khi lão đại kiếm tiên xuất hiện, Ngụy Tấn liền muốn cáo từ rời đi.
Trần Thanh Đô lại khoát tay áo, "Ở lại đi, trong mắt ta, kiếm thuật của các ngươi đều cao không sai biệt lắm."
Ngụy Tấn cười khổ không thôi.
Lão đại kiếm tiên ngươi muốn lấy chuyện của mình để cho Tả Hữu tiền bối đề lên ý chí, cũng đừng kéo cả vãn bối vào chứ.
Trần Thanh Đô đi thẳng vào vấn đề:
"Thật ra có chuyện muốn nhờ, nói là cầu, không hợp lắm, một cái là mệnh lệnh của tiên sinh nhà ngươi, một cái là mong muốn của ta, nghe hay không, tùy các ngươi. Chờ các ngươi sau này, lại đến chỗ ta luyện kiếm."
Ngụy Tấn bất đắc dĩ.
Cái này là không có thương lượng, ít nhất mình là vậy, Tả Hữu tiền bối sẽ quyết định thế nào, tạm thời còn không rõ.
Tả Hữu hỏi:
"Tiên sinh vì sao không tự mình nói với ta?"
Trần Thanh Đô cười nói:
"Tiên sinh nói đệ tử sẽ không nghe lời, còn nói gì nữa? Để ta nghe được rồi, vị lão tú tài Hạo Nhiên thiên hạ đứng đầu nói lý kia, chẳng phải vô cớ mang tiếng dạy dỗ không nên người?"
Tả Hữu nói:
"Đúng là ta, người học sinh này, khiến cho tiên sinh lo lắng."
Chỉ cần nói lời tốt cho tiên sinh nhà mình, vậy ở bên Tả Hữu, muốn thuyết phục thì cách này là hữu hiệu nhất.
Trần Thanh Đô chuyển sang nói với Ngụy Tấn, "Ngụy Tấn, hôm nay khuyên ngươi, ngươi chưa hẳn cam tâm, cho nên ngươi có thể đánh thêm một trận đại chiến, sau đó nghe ta, rời khỏi Kiếm Khí trường thành, đến lúc đó sẽ có ba địa phương, cho ngươi chọn, Nam Bà Sa châu, Phù Diêu châu, Kim Giáp châu, ngươi coi như đi du lịch ngắm cảnh là tốt rồi. Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết của Bảo Bình châu, đừng chỉ đau khổ vì những chuyện si tình nữa, hơn nữa, ở đâu đau khổ không phải là đau khổ, không cần thiết ở lại Kiếm Khí trường thành, rời đi quá xa, người cô nương mình thích, lại nhìn không thấy."
Trần Thanh Đô cười nói:
"Ta không khách khí với ngươi như vậy, tự nhiên là vì kiếm thuật của ngươi còn thấp hơn Tả Hữu, cho nên sau này khi đã rời khỏi Kiếm Khí trường thành rồi, nhớ luyện kiếm thật giỏi, kiếm thuật cao, dù sao cũng phải đuổi kịp Tả Hữu, ta sau này sẽ bớt lo."
Ngụy Tấn cười khổ nói:
"Lão đại kiếm tiên, chỉ có thể như vậy sao?"
Trần Thanh Đô giơ cằm lên, "Hỏi ta làm gì, hỏi kiếm của ngươi đi."
Ngụy Tấn càng thêm bất đắc dĩ.
Ngụy Tấn lần này rời đi, lão đại kiếm tiên không có giữ lại.
Chỉ để lại hai người kiếm thuật cao.
Trần Thanh Đô nói:
"Tiểu sư đệ của ngươi, không có đồng ý thắp đèn trường mệnh, nhưng mà cùng ta làm một khoản mua bán nhỏ, sau này lên chiến trường, cứu hắn một lần, hoặc là cứu người hắn muốn cứu một lần."
Trần Thanh Đô cười nói:
"Kẻ sợ chết như vậy, đột nhiên không sợ chết rồi. Vậy là bớt nói chuyện của Tả Hữu đi, vậy mà nói nhiều như vậy, đệ tử nhất mạch Văn thánh các ngươi, rốt cuộc đang nghĩ gì vậy."
Tả Hữu nói:
"Muốn biết, kỳ thật đơn giản thôi."
Đương nhiên là trước tiên trở thành đệ tử nhất mạch Văn thánh của chúng ta rồi hãy nói.
Trần Thanh Đô cười ha ha nói:
"Khuyên ngươi đừng nói ra miệng, những sư điệt của ngươi vẫn còn ở Kiếm Khí trường thành, trong lòng bọn chúng thì Đại sư bá vô địch thiên hạ, kết quả bị người đánh cho mặt mày bầm dập, không hợp lý."
Tả Hữu không phải không để ý lời lão đại kiếm tiên này, chỉ là vào lúc này hắn càng quan tâm một chuyện đại sự hơn, hỏi:
"Nếu là hắn đã đến, thì làm thế nào?"
Trần Thanh Đô một tay sau lưng, một tay phủ lên đỉnh đầu, vuốt vuốt tóc trên gáy, "Cửa chính rộng mở, đãi khách muôn đời, kiếm tiên đối địch, chỉ e đại yêu không đủ lớn, chuyện này mà cũng không hiểu?"
Tả Hữu gật đầu nói:
"Có lý."
Trần Thanh Đô trêu chọc nói:
"Ôi!, rốt cuộc cũng muốn vì chính mình rút kiếm rồi à?"
Tả Hữu nói:
"Nhất mạch Văn thánh, chỉ nói lý không khoe khoang, ta đây là đại sư huynh và Đại sư bá, sẽ cho đồng môn biết rõ, kiếm thuật của người cao nhất Hạo Nhiên thiên hạ, không phải là quá khen, đánh giá này còn thấp."
Trần Thanh Đô cười nói:
"Còn muốn cao hơn nữa? Cao thế nào? Kiễng chân rướn cổ, lên vai ta ở đây à?"
Tả Hữu nói:
"Trần Thanh Đô, ngăn cách thiên địa, đánh một trận."
Trần Thanh Đô chắp tay sau lưng, đi rồi.
Tả Hữu lại nhắm mắt dưỡng thần, chăm chút kiếm ý.
Trận đại chiến tiếp theo, thích hợp nhất để dốc sức xuất kiếm.
Ở một nơi rất xa.
Nữ tử Chu Rừng như cũ đang nhảy dây, ngân nga một khúc dân ca lạ tai khó hiểu của vùng khác.
Đã rất nhiều năm về trước, nàng vẫn còn là một thiếu nữ, một người trẻ tuổi đến từ nơi xa lạ đã dạy cho nàng, cũng không hẳn là dạy, chỉ là thích ngồi ở chỗ xích đu không xa đó, vừa ngân nga những điệu nhạc du dương. Lúc đó nàng không thấy êm tai, càng không muốn học. Luyện kiếm còn chưa đủ, học những cái thứ phù phiếm này làm gì.
Về sau Chu Rừng lần đầu nghe nói thuyết pháp sơn trạch dã tu, hắn còn nói sở dĩ tới đây, là muốn nhìn quê hương trong ký ức, không có cảm tình gì, chỉ là muốn tới xem một chút.
Đại kiếm tiên Lục Chi đi tới bên xích đu, đưa tay cầm lấy một sợi dây thừng, khẽ lay động.
Chu Rừng không quay đầu, nhẹ giọng hỏi:
"Lục tỷ tỷ, có người nói muốn tới nhìn quê hương trong ký ức, không tiếc sinh mệnh, vậy tại sao tỷ không đi nhìn quê hương trong ký ức của mình? Tỷ cũng đâu có chết, hơn nữa tích lũy nhiều chiến công như vậy, lão đại kiếm tiên sớm đã đáp ứng tỷ rồi mà, chiến công đã đủ rồi, cũng sẽ không ngăn cản."
Lục Chi là một nữ tử hơi gầy gò thon dài, gương mặt hơi hóp vào, nhưng làn da trắng nõn, trán bóng, càng sáng, như ánh trăng dừng lại mỗi năm.
Nàng dung mạo không tính là xinh đẹp, nhưng khí thế quá lớn, im lặng đứng bên xích đu, tựa như Tả Hữu không kiềm chế kiếm khí kia.
Lục Chi lắc đầu nói:
"Sở dĩ có cái ước định đó, là để tìm cho mình chút ý nghĩ ngoài luyện kiếm, có thể làm được rồi, không nhất định thật muốn làm."
Chu Rừng không nói gì nữa.
Lục Chi nhẹ nhàng lay xích đu, "Có thể quang minh chính đại đi tới Đảo Huyền sơn rồi, ý niệm kia cũng xem như kết thúc. Ý niệm hiện giờ là đi về phía nam, đến hai nơi rất xa, cho ngựa uống nước ở thác ghềnh, vác kiếm kéo trăng trên núi."
Chu Rừng quay đầu cười nói:
"Cái gã trong mồm chó nhả không ra ngà voi kia? Tỷ thích hắn?"
Lục Chi lắc đầu, "Không phải nữ tử, thì nhất định phải thích nam nhân. Ta không thích ai mình thích, chỉ thích việc ai cũng không thích mình."
Chu Rừng cười nói:
"Lục tỷ tỷ, lời tỷ nói nghe giống như người bên Hạo Nhiên thiên hạ."
"Chu Rừng, ngày nào đó xích đu không còn nữa, thì em làm sao?"
"Người chết rồi, sẽ không quản."
"Thích một người, thì làm sao?"
"Cũng không phải là thật có bao nhiêu thích hắn. Dù sao tất cả đều không còn, sư môn chỉ còn lại mình ta, còn có thể nghĩ gì nữa. Lục tỷ tỷ thiên phú tốt, có thể có ý nghĩ đi làm, ta không được, nghĩ cũng vô ích, liền không thèm nghĩ nữa."
Lục Chi nhìn về phía nam xa xăm, thần sắc đạm mạc nói:
"Chỉ có kiếm tiên chờ chết, còn không phải một hai người, em nói có đáng cười không?"
Chu Rừng không nói lời nào, cũng không cười.
Ly Thải kiếm tiên ở Bắc Câu Lô Châu, là một người không thích yên tĩnh, hôm nay thì hỏi kiếm Hàn Hòe Tử của Thái Huy kiếm tông, ngày mai thì đi tìm kiếm tiên khác hỏi kiếm, hỏi kiếm kiếm tiên không được, liền đi bắt nạt kiếm tu Nguyên Anh, la hét ta đàn bà mà ngươi đánh không lại, không chỉ thế, thậm chí ngay cả đánh cũng không dám đánh, như vậy thì xem là có dương vật hay sao? Kiếm tu Nguyên Anh thường giận không thể nhịn, sau khi thua thì đi gọi anh em bạn bè, tại Kiếm Khí trường thành, ai mà không có bạn kiếm tiên? Mời kiếm tiên kia xuống núi rồi, Ly Thải thắng thì vẫn còn tốt, đổi người hỏi kiếm, thua thì lại đi tìm kiếm tu Nguyên Anh kia, nhiều lần như vậy, kiếm tu Nguyên Anh liền mặt ủ mày ê, bạn kiếm tiên đã không muốn gặp hắn rồi, liền cùng Ly Thải nói lông dê cũng không thể mãi mà bắt được một con mà cạo được, vì vậy âm thầm giúp Ly Thải giới thiệu một Nguyên Anh khác, nói là đi tìm người kia đi, tên đó biết nhiều bạn kiếm tiên hơn.
Ly Thải từ đáy lòng thích Kiếm Khí trường thành.
Đánh nhau không ngừng, hơn nữa thắng thua là chuyện thường, đều không cần lo lắng về sau, so với việc cứ khư khư bó gối, muốn nói cái gì tình cảm và hương hỏa ở Bắc Câu Lô Châu thì tốt hơn nhiều.
Ly Thải thiếu chút nữa đã mơ tưởng tùy tiện tìm một nam nhân để gả, ở lại nơi này chờ đợi chẳng biết đến bao giờ.
Nhưng mà khi có ý nghĩ này, nàng lại cảm thấy có lỗi với Khương Thượng Chân, nhưng rồi lại nghĩ, loại người như Khương Thượng Chân, cả đời cũng sẽ không thật lòng yêu thích một cô gái nào, vậy thì thích hắn làm gì? Không phải là lãng phí đời mình sao? Thế nhưng khi thấy bóng dáng nữ kiếm tiên ngồi trên đầu thành, hoặc là lúc ở Vạn Hác cư dưỡng thương, trăm nhớ ngàn thương, nàng vẫn không thể nào không thích, điều này làm Ly Thải buồn đến nỗi chỉ muốn uống rượu cho say chết đi được.
Ly Thải ở tạm tại Vạn Hác cư, nơi này không xa với Giáp Trượng khố của Thái Huy kiếm tông đã trở thành tư trạch, lại càng gần Đình Vân quán được làm hoàn toàn từ ngọc bích.
Ly Thải liền gửi một phong thư cho Khương Thượng Chân, muốn hắn bỏ tiền mua lại, vì lo hắn không muốn trả tiền nên nàng đã nâng giá lên mấy lần trong thư.
Có một lão nhân gầy như que củi, với cái mũi đỏ hỏn vì rượu, mang theo bầu rượu, ít khi rời khỏi chỗ ở, lảo đảo bước đi trên đầu thành, ngắm cảnh, hiếm khi đến bên này, vì gió quá lớn.
Khi đi ngang qua tên kiếm tu trẻ tuổi tu luyện kiếm thuật ở Ngọc Phác cảnh, dù hai bên cách xa nhau vì tường thành quá rộng, nhưng Ngô Thừa Bái vốn không chú ý xung quanh, đột nhiên quay đầu lại, gắt gao nhìn thẳng vào lão nhân kia, hốc mắt đỏ hoe, nổi giận mắng:
"Lão súc sinh cút xa một chút!"
Lão nhân này có biệt hiệu Lão già điếc tại Kiếm Khí trường thành, cái tên không có chút uy phong nào, nhưng ông lại thực sự là một trong mười người mạnh nhất ở Kiếm Khí trường thành, thậm chí thứ tự của lão nhân còn ở trước Nạp Lan Thiêu Vi và Lục Chi.
Những lời khó nghe như vậy, ở Kiếm Khí trường thành nơi ai ai cũng tính tình không tốt, với câu mạo phạm đến cực điểm của Ngô Thừa Bái, lão nhân chắc chắn phải rút kiếm rồi, ai cản trở thì người đó sẽ gặp nạn.
Nhưng Lão già điếc lại như một người điếc thật sự, không những không nói gì mà còn nhanh chân bước đi, nhanh như làn khói, chốc lát đã biến mất dạng.
Ngô Thừa Bái lúc này mới lại tiếp tục cúi đầu mà đi.
Lão già điếc vừa đi vừa dừng, có người chào hỏi, có người làm như không thấy, lão nhân cũng không nói gì.
Nhưng khi đến chỗ của vị tăng nhân, lão mới dừng lại, khàn khàn nói:
"Vậy thì cứ giảng Phật pháp đi, dù sao ta cũng không nghe được."
Ngồi ở cuối thành, vị tăng nhân liền bắt đầu nói về Phật pháp.
Bên ngoài bồ đoàn của tăng nhân là sương trắng mênh mông, thỉnh thoảng lại có một tia kim quang lóe lên rồi tắt, đó là dòng sông thời gian bị một vật vô hình ngăn cản, tạo thành bọt nước có ánh sáng huyền diệu.
Tăng nhân đưa tay ra định hớt lấy, nhưng vẫn chậm hơn tia kim quang kia một chút, bèn rút tay về, xem như lần này công cốc.
Lão già điếc lại đi đến chỗ vị Nho gia thánh nhân từng xuất thân từ Phật tử, ở cuối thành phía bên kia, lão nhân nói những lời tương tự, vị Nho gia thánh nhân cũng nói đôi lời, Lão già điếc gật đầu, rồi lại đi tìm vị lão đạo nhân trên mây, là đại đệ tử của đại đệ tử của Đạo tổ, sau khi lão đạo nhân nói xong đôi lời, Lão già điếc lúc này mới rời khỏi đầu thành, đi về phía nhà ngục mà lão đã trấn giữ mấy nghìn năm, nơi này không có tên, cũng thật lạ, đại yêu càng có cảnh giới cao, lại càng bị giam ở nơi gần mặt đất, khi Lão già điếc đi qua từng nhà giam, những tiếng chửi rủa, mỉa mai, lão cũng đều không nghe thấy, về phần đại yêu tức giận, khiến cho cả nhà ngục rung chuyển dữ dội, lão nhân càng không thèm liếc mắt, lưng còng cũng không ngẩng đầu lên, vậy nên cũng không thấy được những ánh mắt thù hận khắc cốt ghi tâm, cuối cùng đi đến tầng dưới cùng, nơi giam giữ những yêu quái cảnh giới thấp, dạy cho chúng kiếm thuật, học hay không học, cũng không quan tâm, dù sao cũng phải chết, chết sớm hay muộn, cái nào may mắn hơn? Cũng khó mà nói.
Lão đại kiếm tiên đã từng dặn dò lão một việc, vào ngày cần phải ra trận trên đầu thành, ngoài việc dùng công lao để đổi lấy ba cái mạng Kim Đan nhỏ nhoi, theo ước định có thể giữ lại, thì đừng quên giết hết lũ Yêu tộc trong ngục, nếu như không nghe lời, thì quả thực tai điếc thật rồi, một đại yêu Phi Thăng cảnh đã chết rồi thì sao không thể điếc?
Lão già điếc cũng không thấy có gì đáng oán hận, mấy nghìn năm nay, lựa qua lựa lại, trước sau chỉ lựa chọn được ba yêu quái, vấn đề duy nhất là, cho dù tư chất tốt, tiếp cận nhiều hơn, thì lâu dần cũng sẽ phải phá cảnh, lý do rất đơn giản, cảnh giới chưa đủ, sao sống được mấy trăm năm? Sống được mấy nghìn năm? Cũng sẽ tự nhiên chết đi. Vì vậy, trong lịch sử có người đã chết mấy lần, Lão già điếc lại phải tiếc hận mấy lần, rồi cứ đợi, cứ vậy mà chờ, ba đệ tử không chính thức còn sống hiện tại, thì cũng đã có không biết bao nhiêu sư huynh lặng lẽ học kiếm rồi âm thầm biến mất.
Trong ba người, một người vừa mới đạt đến Động Phủ cảnh, một người ở Long Môn cảnh, một người gần như bị vướng phải bình cảnh Kim Đan sắp phát điên.
Lão già điếc trong chuyện thu nhận đệ tử, rất công bằng, là đệ tử của ta rồi, mà đã lên Nguyên Anh cảnh, thì phải chết, cho nên việc phá cảnh, tự mình liệu mà lo.
Kiếm Khí trường thành và bên ngoài thành trì, ngoại trừ hải thị thận lâu ở phía bắc này, còn có Giáp Trượng khố, Vạn Hác cư cùng với những dinh thự còn sót lại của kiếm tiên như Đình Vân quán, thì thực tế còn có một ít nơi có địa thế thuận lợi, nhưng mà những nơi được gọi là cấm địa, không chỉ là nơi Lão già điếc trông coi nhà ngục, mà còn có ba chỗ, Đổng gia quản lý kiếm phường, Tề gia phụ trách y phục phường, Trần gia nắm giữ đan phường.
Kiếm do kiếm phường chế tạo, từ trước đến nay chưa có kiếm nào thực sự quá tốt, pháp bảo cũng không phải là những loại trường kiếm kiểu đặc biệt, kiếm tiên thích thì lấy, chỉ cần là kiếm tu trèo lên đầu thành, đều được tặng một thanh, yêu thích như nhau dù có thu hay không. Con cháu hào phiệt, đệ tử đại tộc, dựa vào gia tộc truyền lại hay tiêu tốn tiền bạc mua từ Hạo Nhiên thiên hạ, chỉ cần có thể kiếm được một thanh kiếm tốt ở nơi khác, thì đó đều là bản lĩnh của họ.
Trên thực tế, có rất nhiều kiếm tiên lại đặc biệt thích đeo những thanh kiếm được đúc từ kiếm phường, dùng nó để giết yêu vô số.
Y phục phường thì chuyên may pháp bào, phẩm cấp cũng không cao.
Trông thì có vẻ như trò đùa.
Nhưng mà hai nơi này lại thực sự cần thiết, là những nơi không thể thiếu của Kiếm Khí trường thành.
Người bản địa Kiếm Khí trường thành, không có kiếm tiên nào từ trên trời rơi xuống, đều là các kiếm tu từng bước đạt đến một cảnh giới mới, chỉ là tốc độ khác nhau, còn cảnh giới thì luôn như vậy.
Công dụng của đan phường thì càng đơn giản, đem những chiến lợi phẩm từ những kẻ chết ở đầu thành và trên chiến trường phía nam, thi hài yêu tộc, rút gân lột da, dùng đúng chỗ. Không những vậy, đan phường còn là nơi tập trung nhiều người đủ mọi tầng lớp trong xã hội, tu sĩ luyện đan và bùa chú phái là những người có số lượng đông nhất, có một số người chủ động đến đây ký kết khế ước, hoặc trăm năm, hoặc mấy trăm năm, kiếm đủ tiền thì đi, cũng có người bị bắt đến từ những nơi khác, hoặc là những cao nhân thế ngoại lánh nạn, chạy trốn giống như chó nhà có tang.
Kiếm Khí trường thành dựa vào đan phường, cùng với những chiếc thuyền vượt biển từ Hạo Nhiên thiên hạ ở bến đò Đảo Huyền sơn, để buôn bán lớn nhỏ.
Mà đan phường lại có liên quan mật thiết với nhà ngục do Lão già điếc trấn giữ, dù sao thì máu tươi, xương cốt cùng với những mảnh vỡ của yêu đan của các đại yêu, đều là những bảo vật trên núi.
Ba nơi này quy tắc nghiêm ngặt, đề phòng cao hơn cấm địa, ai vào cũng dễ, mà ra thì lại khó, kiếm tiên cũng không ngoại lệ.
Ở giữa những chữ lớn được khắc trên tường thành phía nam, có một loại kiếm tu, dù già hay trẻ, dù tu vi cao hay thấp, đều xa lánh thị phi của thành trì, ngẫu nhiên đi lên đầu tường phía bắc, đều là âm thầm lặng lẽ đi đi lại lại.
Họ có trách nhiệm đi đến Man Hoang thiên hạ để "nhặt tiền".
Tương tự như việc các biên quân trinh sát của vương triều thế tục ở Hạo Nhiên thiên hạ.
Vì vậy cho dù cảnh giới thấp cũng là kiếm tu Long Môn cảnh, mỗi lần đi về phía nam, đều có kiếm tiên dẫn đội.
Trước đây, hai thiếu niên kiếm tu có xuất thân hoàn toàn khác biệt là Trần Tam Thu - một đệ tử từ hào phiệt nhất đẳng và Tiểu Khúc Khúc - một chàng trai nghèo khổ từ đường phố, nguyện vọng lớn nhất của cả hai lúc đó, chính là có thể đi về phía nam để nhặt tiền.
Còn người có số lần nhặt tiền nhiều nhất, đi nhặt tiền xa nhất, lại thích tự xưng mình là kiếm khách, thích nói mình lang bạt như vậy chẳng qua chỉ là vì muốn thu hút ánh mắt của phụ nữ con gái, nhưng mà hắn lại thuần túy yêu thích giang hồ.
Man Hoang thiên hạ phía nam, như là một cái sông hồ rộng lớn, nơi đó hắn có thể gặp được rất nhiều chuyện thú vị.
Nhưng mà mỗi lần sau khi nói những lời hùng hồn làm bọn hậu bối ngơ ngẩn, người nọ liền sẽ hấp tấp đi vào thành uống rượu, chỗ nào có nhiều ánh mắt của phụ nữ, thì liền đi đến chỗ đó.
Nhiều lần sau khi say khướt trở về, hắn lại cùng một vài tên không ưa mình, cười tủm tỉm nói các ngươi có người suýt chút nữa đã gọi ta là cha, thậm chí là lão tổ tông, may mà ta cầm giữ được, một thân hạo nhiên chính khí, sắc đẹp khó ai có thể đến gần!
Nếu có đứa nhỏ tranh luận, chưa bao giờ thua thiệt, hắn đã nói trong nhà ai ai ai, chê bai dung mạo, liền cái sắc đẹp kia cũng không tính là gì, nhưng mà không quan trọng, trong mắt ta, có rất nhiều nữ tử vụng trộm yêu thích ta, dung mạo xem qua một lượt, không phải là mỹ nhân cũng là mỹ nhân, huống chi các nàng ai ai ai cái vòng eo nhỏ nhắn như cành liễu, giống như hai cây gậy trúc gắn vào đâu đó, lại còn chân dài, cái loại mạnh mẽ rộng lớn, núi non phập phồng, chỉ cần có tâm đi phát hiện, muôn vàn phong cảnh ở đâu kém? Không hiểu? Đến đến đến, ta giúp ngươi mở mang thiên nhãn, đây là Hạo Nhiên thiên hạ độc môn thần thông, đơn giản không truyền ra ngoài đấy...
Nhưng mà mỗi một lần vui đùa xong, từng đoàn người đi về phía Nam nhặt tiền, thường thường đều thiếu một vài người nghe, hoặc là dứt khoát là toàn quân bị diệt, người sống tụ họp lại, liền không thấy những khuôn mặt kia nữa, những người từng nghe không hiểu, hoặc là lúc đó giả vờ nghe không hiểu đấy, liền đều không cách nào nói mình đã hiểu.
Lúc ấy, người kia liền biết im lặng một chút, một mình uống rượu.
Có một lần đám kiếm tu liên tục không quay về, người nọ liền ngồi xổm ở đó, nhưng mà cuối cùng không đợi được một đoàn người quen thuộc nào khác, chỉ chờ được một đầu đại yêu, đại yêu kia trong tay cầm một cây trường thương, giơ lên cao, tựa như cầm một chuỗi đường hồ lô.
Từ Kiếm Khí trường thành, nó dừng bước ở nơi rất xa, chỉ mặt gọi tên, sau đó mỉm cười nói một câu, liền ném cây thương kia về phía một chỗ của tường thành phía nam Kiếm Khí trường thành.
Người nọ nhận lấy cây trường thương này, nhẹ nhàng giao cho người phía sau, sau đó một mình đi nghìn vạn dặm, một người cầm kiếm, tiến về Man Hoang thiên hạ, xuất kiếm ở Thác Nguyệt sơn, xuất kiếm ở Duệ Lạc hà, nơi nào có đại yêu, hắn đều xuất kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận