Kiếm Lai

Chương 648: Xem Náo Nhiệt (1)

Một khi nghĩ đến đây, lão phụ tá lại thấy hơi nản lòng thoái chí, quan trường quanh co khúc khuỷu như thế, trên giang hồ làm sao có thể khác được? Trước khi mai danh ẩn tích, trên thực tế hắn từng là mưu sĩ tâm phúc của một giang hồ minh chủ phía nam Thải Y quốc, khoái ý ân cừu cũng có, nhưng phần nhiều hơn vẫn là chuyện vặt vãnh trong nhân gian nhiều như lông, mặc ngươi anh hùng cái thế, khí phách đầy trời, không dùng được vài năm sẽ bị mài mòn hầu như không còn gì. Nhớ năm xưa minh chủ hào khí can vân loại nào, cuối cùng không phải cũng rơi vào cảnh thê ly tử tán cửa nát nhà tan?
Sau khi Lưu quận thủ ôn hoà rời khỏi, Lưu Cao Hoa hơi xấu hổ, hơn nữa một phủ đệ quận thủ lại nghèo nàn đến nỗi không tìm được mấy gian khách phòng trống, đao khách râu quai nón được Lưu Cao Hoa dẫn đi đến quán trọ gần nhất để dừng chân, chỉ cần lão đạo nhân Thần Cáo tông kia tiến vào phủ đệ quận thành thì sẽ nhanh chóng thông báo ba người bọn họ, Lưu Cao Hoa liên tục gật đầu.
Bởi vì địa điểm tốt, lại là cửa hiệu lâu đời, nên quán trọ rất đông khách, cũng may mặt mũi con trai trưởng quận thủ còn có chút giá trị, cho nên đã nhường ra được ba gian khách phòng, hơn nữa không kì kèo giá cả, mà Lưu Cao Hoa từ đầu tới đuôi cũng nhận phần tình cảm này, hoàn toàn không ý thức được chưởng quầy quán trọ lòng đau như cắt, điều này làm cho đao khách râu quai nón nhìn thấy mà buồn cười, đến ngay cả đạo sĩ Trương Sơn Phong cũng chỉ biết lắc đầu. Đạo lý đối nhân xử thế cũng là học vấn. Học vấn này, trong sách thánh hiền không dạy nhiều, nhưng mà trong giang hồ thì có, Trần Bình An nhìn thấy trong mắt, nhớ ở trong lòng. Thật ra lúc trước những phố phường như ngõ Nê Bình ngõ Hạnh Hoa cũng có. Ba người ở phòng hán tử nói chuyện phiếm, tự nhiên bàn tới chuyến đi đến cổ trạch lần này, nói đến tấm Thần Hành phù của Trương Sơn Phong, sau khi Từ Viễn Hà hỏi giá, biết được hóa ra lại mắc tiền như vậy, hắn ta liền cảm thấy có chút có lỗi với vị đạo sĩ Câu Lô châu này, mỉm cười nói lần tới đi trảm yêu trừ ma, nhất định phải có chút thu hoạch mới được.
Trương Sơn Phong tuy nghèo phát sợ, nhưng mà không có chút oán trời trách đất, khiến cho Từ Viễn Hà nhìn với cặp mắt khác xưa, hán tử biết rõ trên đường tu hành, Luyện khí sĩ tích góp của cải từng tí một. Từ Viễn Hà đi từ nam chí bắc biết rõ tận tường môn đạo quy củ của một số tiên gia trên núi, Luyện khí sĩ tu tới tu lui, tu tâm tu lực, tu hành cần vàng thật bạc thật, nếu đạo sĩ trẻ tuổi vẫn cứ thu không bù chi như vậy, chắc chắn rất khó đi tới chỗ cao, tâm tính có tốt đến mấy, đều không qua nổi loại dao nhỏ cắt thịt như vậy. Trải qua buổi nói chuyện phiếm, Trần Bình An lần đầu tiên hiểu biết cụ thể phong cảnh Luyện khí sĩ Hạ ngũ cảnh. Trước đó trong lần cùng "đệ tử học sinh" Thôi Sàm làm bạn từ Đại Tùy quay về, bởi vì lúc ấy Lâm Thủ Nhất đã là một nửa thần tiên trên núi, nên Trần Bình An mới có chút tò mò những điều này, trong một dịp hiếm có hai người nói chuyện phiếm, Trần Bình An phá lệ chủ động hỏi chuyện tu hành luyện khí. Kết quả thiếu niên Thôi Sàm lúc ấy trợn trắng mắt, ném ra một câu, Hạ ngũ cảnh? Đều là rác rưởi a, nói làm gì cho tốn sức, quả thực chính là tổn hại núi cao nước chảy của tiên sinh, tiên sinh, chúng ta tâm sự Thượng ngũ cảnh đi? Nhớ năm xưa đệ tử ta tốt xấu cũng là mười hai cảnh... Lúc ấy Trần Bình An có thành kiến sâu sắc với hắn, nên không muốn nghe thiếu niên áo trắng nói bốc nói phét, đứng dậy đi tới chỗ xa luyện tập đứng cọc đi lô. Trần Bình An hôm nay nghĩ lại, có phải hắn đã làm tổn thương lòng tự tôn của Thôi Sàm hay không? "Tốt xấu" từng là tiên nhân mười hai cảnh, còn cùng thành chủ Bạch Đế thành đánh cờ ở giữa những áng mây… Trần Bình An gãi gãi đầu, cúi đầu uống ngụm trà, nhưng mà trong lòng suy nghĩ, cũng hối hận đã gửi ngân phiếu hai ngàn lượng cho "Thôi Đông Sơn" kia, khách khí với đệ tử học sinh từng làm tiên nhân, không để tâm đến như vậy, chẳng khác nào vũ nhục người ta. Luyện khí sĩ Hạ ngũ cảnh, Đăng Sơn ngũ cảnh, Đồng Bì cảnh, Thảo Căn cảnh, Liễu Cân cảnh, Cốt Khí cảnh, Trúc Lư cảnh, trong đó bốn cảnh trước lần lượt tu luyện da thịt gân cốt, nói là Luyện khí sĩ, thật ra dưỡng dục ra một bộ thể phách cứng cỏi, cũng rất được xem trọng, đạo lý cũng dễ hiểu, thân người nếu là một bát nước, luyện ra một cân khí, nếu là bát nước chỉ có thể chứa được tám lạng, còn lại hai lạng sẽ thành công cốc. Cảnh cuối cùng nhất, lại là thông hiểu đạo lý, đúc nóng một lò, là cảnh đại thành vũ khí luyện khí cho khối thân thể này, nói chung là có thể chính thức lên núi. Bởi vì trành quỷ Dương Hoảng nhiều lần đề cập Liễu Cân cảnh, nói thành "Lưu nhân cảnh", nên hán tử râu quai nón bèn nhấn mạnh giải thích cùng người thường Trần Bình An một phen, nói nghe rất trơn tru, tràn ngập sự trêu chọc của thuần túy võ phu đối với thần tiên trên núi, để cho đạo sĩ trẻ tuổi vừa vặn đình trệ ở tam cảnh vô cùng bất đắc dĩ không biết nói sao.
"Từng có một vị tu sĩ kinh tài tuyệt diễm họ Liễu, chỉ bằng riêng chuyện luyện gân, đã trực tiếp đăng nhập Thượng ngũ cảnh, thành tựu vô thượng tiên thân, có thể nói trước sau chưa từng có ai như vậy. Cho nên cố tình lấy Liễu Cân làm tên cho cảnh này. Còn được gọi là Lưu Nhân cảnh, bởi vì rất nhiều tu sĩ ôm mộng đi đường tắt, lầm đường lạc lối, đi vào chỗ bế tắc tại cảnh giới bí tịch di lưu không trọn vẹn của tu sĩ họ Liễu, trì hoãn quá lâu, làm hỏng chung thân." Hán tử râu quai nón uống trà cũng hùng hồn như uống rượu vậy, bên trong ngôn ngữ có rất nhiều ý châm chọc, "Người học võ chúng ta luôn bị tu sĩ trên núi xem nhẹ, nhưng có số điều dù gì đi nữa cũng mạnh hơn so với Luyện khí sĩ, chính là từng bước vững chắc, không đi loạn đường tắt lung tung như vậy, làm tới đâu chắc tới đó, cho nên Liễu Cân cảnh này, lưu lại trên đời này không biết bao nhiêu tu sĩ trẻ tuổi ôm mộng hão huyền, hơn nữa Luyện khí sĩ Hạ ngũ cảnh, chỉ cần không phải Binh gia và hàng kiếm tu, gặp phải võ phu thuần túy đệ tam cảnh bọn ta thì sẽ không chiếm được chút lợi thế nào. Đạo sĩ trẻ tuổi thân là một vị Luyện khí sĩ duy nhất đang ngồi tại đây rầu rĩ nói:
"Sau khi võ phu các ngươi chen chân luyện khí tam cảnh, Luyện khí sĩ bọn ta chen thân trong ngũ cảnh, lại so bì lần nữa xem sao? Chắc chắn là Luyện khí sĩ bọn ta phần thắng lớn hơn." Hán tử râu quai nón cười hắc hắc nói:
"Chúng ta chỉ cạnh tranh đồng cảnh, Luyện khí sĩ thứ chín cảnh Kim Đan cảnh, đủ thần tiên chứ hả? Gặp võ phu thuần túy Sơn Điên cảnh thử xem ? Đại Ly phiên vương Tống Trường Kính kia, được mấy Luyện khí sĩ mười cảnh các ngươi dám ở trước mặt hắn hoành hành? Tống Trường Kính này nằm trong võ phu thuần túy Bảo Bình châu bọn ta!"
Hán tử râu quai nón vươn ngón tay cái. Hắn ta giữ mãi không muốn thu hồi ngón tay cái, giọng đầy tán dương:
"Võ phu bực này mới là thế gian thực hào kiệt, thân ở dưới núi, lại có thể ngạo thị trên núi, chỉ hận Từ Viễn Hà ta không thể gặp hắn một lần, nếu không cũng mặt dày mày dạn muốn kính hắn một chén rượu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận