Kiếm Lai

Chương 1128: Đại sư bá xuất kiếm, tiểu sư huynh đánh cờ (1)

Sau hai tuần, Bùi Tiễn không mấy vui vẻ, bởi vì Thôi Đông Sơn cứ khăng khăng lôi kéo nàng rời khỏi Ninh phủ, đi dạo lung tung khắp nơi, mà bên cạnh còn kè kè gã Tào đầu gỗ kia.
Ba người họ đã đi khắp các đường phố lớn ngõ nhỏ trong thành, ra đến tận nơi xa xôi ngắm cảnh ảo diệu, rồi lại cứ thế đi thẳng về phương nam. Ngỗng trắng lớn thích đi đường vòng, lượn qua từng ngôi nhà một mà các kiếm tiên đã từng ở, cuối cùng cũng đến chân tường thành, lại vẫn cứ phải đi bộ. Nếu sư phụ ở đây, thì đừng nói là đi, bò cũng được ấy chứ, nhưng vì sư phụ không có ở đây, nên Bùi Tiễn đã mấy lần ám chỉ hắn dùng Phù thuyền mà đi, nhìn từ trên trời xuống sẽ rõ ràng hơn nhiều. Nhưng Thôi Đông Sơn không đáp ứng, mà Tào Tình Lãng ở bên cạnh cũng im như thóc, cứ như một người câm vậy, điều này khiến Bùi Tiễn thấy mình cô đơn, lực mỏng.
Tào Tình Lãng vốn muốn ở lại Ninh phủ an tâm tu hành, giống như Chủng tiên sinh bây giờ mỗi ngày đều ra thao trường đi dạo chậm rãi, mỗi lần đi vài canh giờ liền.
Chẳng qua là lúc đó Thôi Đông Sơn gõ cửa gọi hắn đi ra ngoài, Tào Tình Lãng đã định từ chối rồi, dù sao tiên sinh đã đặc biệt chọn nơi này cho mình làm nơi tu hành, không thể phụ lòng người được.
Nhưng Thôi Đông Sơn lại lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng. Tào Tình Lãng ngẫm nghĩ một chút, liền đồng ý. Thôi Đông Sơn bảo hắn nhớ mang theo cây gậy leo núi mà tiên sinh đã tặng, Tào Tình Lãng liền cầm lấy cây gậy đã cùng tiên sinh đi qua ngàn núi vạn sông, đi qua cả nửa Bắc Câu Lô Châu, Thôi Đông Sơn cũng có một cây, chẳng qua là một cây trúc xanh bình thường, mà lại không tầm thường. Còn cây gậy leo núi của Bùi Tiễn thì có chất liệu tốt nhất và đáng giá nhất. Sau khi ngỗng trắng lớn nói rõ huyền cơ thì Bùi Tiễn mới từ bỏ ý định vác theo cái rương trúc nhỏ trên lưng ra ngoài.
Trên đầu tường, Bùi Tiễn đi ở phía nam, trên đường thấy rất nhiều kiếm tiên thú vị, có kiếm tiên mặc y phục sặc sỡ đang tản bộ, có kiếm tiên không đeo kiếm bên hông, kiếm không vỏ, kiếm tuệ dài thượt, một mặt kiếm tuệ được thắt ở bên hông, trường kiếm kéo lê trên mặt đất, mũi kiếm và lưỡi kiếm cọ vào mặt tường, kiếm khí lưu chuyển, thấy rất rõ ràng, khiến Bùi Tiễn muốn nhìn mãi không thôi, nhưng lại không dám nhìn nhiều.
Ba người họ đi trên cao, Tào Tình Lãng nhìn về phía Thôi Đông Sơn, Thôi Đông Sơn mỉm cười nói:
"Ở Kiếm Khí trường thành này, có cao hay không, chỉ cần nhìn kiếm thôi."
Tào Tình Lãng lúc này mới bỏ ý định nhảy xuống khỏi đầu tường, xuống đường cái.
Thôi Đông Sơn cùng Bùi Tiễn mỉm cười bảo cứ xem đi không sao, phong thái kiếm tiên, thiên hạ Hạo Nhiên hiếm có lắm mới thấy được cảnh tượng này, kiếm tiên đại nhân sẽ không trách tội nàng đâu.
Bùi Tiễn lúc này mới dám nhìn nhiều thêm mấy lần.
Vị kiếm tiên y phục sặc sỡ kia chỉ cúi đầu trầm tư, quả nhiên không để ý một cô bé ngó nghiêng, cũng không để ý ba người đi lại trên cao.
Thôi Đông Sơn đương nhiên biết rõ căn cơ của người này, kiếm tu Ngọc Phác cảnh Ngô Thừa Bái đang bị kẹt bình cảnh, bổn mạng phi kiếm tên "Cam Lộ", kiếm thuật thích hợp nhất cho thu quan chiến, lý do rất đơn giản, máu tươi trên mặt đất nhiều.
Ngô Thừa Bái tính tình quái gở, tướng mạo trẻ trung nhưng tuổi thực thì đã cao, đạo lữ của hắn bị đại yêu bóp nát đầu, miệng há rộng, nuốt sống hồn phách của nàng.
Con đại yêu kia sau bị trọng thương trên chiến trường, trốn vào động quật sâu trong Man Hoang thiên hạ để nghỉ ngơi, ẩn mình không xuất hiện nữa, Ngô Thừa Bái sau khi phải tự mình chọn lựa hoặc là cả đời sống lay lắt một mình, hoặc là chết vô nghĩa trong trận giao chiến giữa người và tiên, về sau con đại yêu đó bị người ta chém giết, xách đầu tới trước chân Ngô Thừa Bái, chỉ mỉm cười nói với Ngô Thừa Bái một câu, tiện đường làm giúp, mời ta uống rượu.
Ba người còn gặp một vị kiếm tiên dường như đang xuất kiếm giằng co giao chiến, ngồi xếp bằng uống rượu, một tay kết kiếm quyết, lão nhân quay lưng về phía nam, mặt hướng phía bắc, giữa hai đầu nam thành bắc có một thứ không rõ là lôi điện hay kiếm quang, to bằng cái miệng giếng Thiết Tỏa của quận Long Tuyền. Kiếm quang chói lọi, tàn lửa nhỏ văng tung tóe, liên tục có tia chớp nện xuống mặt đường đi trên đầu tường, như hàng trăm con rắn linh hoạt bò đi, cuối cùng chui vào bụi cỏ biến mất.
Bùi Tiễn sợ hãi không dám bước tiếp, lão nhân cười nói:
"Có hiểu quy củ không đấy, có rượu thì qua đường được, không thì phải dùng kiếm thuật thắng ta, hoặc là ngự kiếm bay khỏi đầu thành, ngoan ngoãn đi đường vòng mà thôi."
Thôi Đông Sơn mỉm cười nói:
"Tiên sinh nhà ta, chính là Nhị chưởng quỹ kia đấy."
"Xà nhà trên đã bất chính, xà nhà dưới vậy mà cũng không xem là lệch, lạ thật là lạ."
Lão nhân lập tức nổi giận nói:
"Vậy thì phải hai bầu rượu rồi!"
Thôi Đông Sơn cười ném ra hai bầu rượu cho vị kiếm tiên lão giả kia.
Lão nhân tên Triệu Cá Di, người giằng co với Triệu Cá Di ở phía bắc đầu thành chính là kiếm tu Nguyên Anh Trình Thuyên bị giảm cảnh giới từ Ngọc Phác cảnh, hai người vốn đối đầu nhau, ngoài những lúc như hôm nay Triệu Cá Di tới gần, hai người tự lấy kiếm khí va chạm vào nhau, hai lão nhân sinh cùng một ngõ hẹp còn có thể cách một con đường mà mắng nhau, nghe nói thường hay bí mật uống rượu riêng, đi qua đi lại đều phun nước bọt.
Cầm rượu, kiếm tiên Triệu Cá Di hơi nâng tay kết kiếm quyết, như tiên nhân cầm cả dòng sông dài, khiến đạo kiếm cản đường rung lên bần bật. Triệu Cá Di tức giận nói:
"Nể mặt rượu..."
Thôi Đông Sơn ba người nhảy xuống đầu tường, chậm rãi bước về phía trước, Tào Tình Lãng ngẩng đầu nhìn dòng sông kiếm khí nồng đậm như nước trên đầu, khuôn mặt thiếu niên được hào quang chiếu rọi sáng ngời.
Bùi Tiễn núp sau lưng Thôi Đông Sơn, khẽ kéo tay áo ngỗng trắng lớn, "Đi nhanh thôi."
Thôi Đông Sơn cười nói:
"Đại sư tỷ, đừng để sư phụ ngươi mất mặt chứ."
Bùi Tiễn nắm chặt cây gậy leo núi trong tay, run rẩy bước đi, tỏ vẻ kiêu ngạo, ưỡn ngực thẳng lưng, có điều động tác tay chân có chút cứng ngắc.
Sau khi qua khỏi con suối kiếm khí đó, đi xa hơn, Bùi Tiễn đã bị dọa một phen đá một cước vào chân ngỗng trắng lớn.
Lực đạo không hề mạnh, vậy mà ngỗng trắng lớn lại bị đá cho cả người bay lên không, ngã xuống đất, thân mình cuộn tròn, ôm chân lăn qua lộn lại.
Bùi Tiễn và ngỗng trắng lớn là bạn già, vốn chẳng lo lắng gì, thế nên Bùi Tiễn gần như lập tức quay đầu nhìn Tào Tình Lãng.
Tào Tình Lãng nhìn thẳng phía trước, "Ta không thấy gì cả."
Bùi Tiễn thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười hì hì hỏi:
"Vậy ngươi thấy con cá trong dòng suối nhỏ vừa rồi không? Không to lắm, một con màu vàng, một tia xanh xanh đó?"
Tào Tình Lãng lắc đầu.
Bùi Tiễn giật giật miệng, "Ha ha, đúng là người tu đạo."
Tào Tình Lãng không để ý.
Về tư chất của mình, Tào Tình Lãng rất rõ. Năm xưa ma đầu Đinh Anh vì sao lại ở ngôi nhà gần ngõ trạng nguyên, rồi vì sao lại cuối cùng chọn Tào Tình Lãng mà dừng chân, Chủng tiên sinh đã kể rõ với hắn đầu đuôi mọi chuyện, Đinh Anh ban đầu suy đoán mấy "hạt giống tu đạo" ở kinh thành Nam Uyển quốc, chính là nơi nữ đại tông sư của Kính Tâm trai ẩn thân, và hắn Tào Tình Lãng là một trong số đó.
Năm ấy linh khí ở nơi quê hương của hắn rất mỏng, người có thể được coi là tu đạo thành tiên thật sự, chỉ có người đứng dưới Đinh Anh một bậc, Du Chân Ý, vị tiên nhân trẻ mãi không già. Nhưng nếu đã được coi là hạt giống tu đạo, thì Tào Tình Lãng cũng sẽ không coi thường bản thân, đương nhiên cũng càng không tự cao tự đại. Trên thực tế, sau khi phúc địa Ngẫu Hoa phân tách làm bốn, trời giáng cam lộ, linh khí như mưa rơi xuống trần gian, vô số những hạt giống tu đạo vốn đang trôi nổi trong dòng sông thời gian, bắt đầu mọc rễ nảy mầm trên những mảnh đất thích hợp, rồi đơm hoa kết trái.
Nhưng cũng như lời Lục tiên sinh đã từng bí mật truyền thụ tiên pháp cho hắn, việc có căn cốt do cha mẹ sinh ra trời ban cũng chỉ là bước đầu, việc có cơ duyên đứng được dưới chân núi mới là bước thứ hai, sau đó còn cả ngàn vạn bước đường lên núi. Chỉ cần ngươi đi được đủ vững vàng, thì có hy vọng gặp Trần Bình An, mới có cơ hội nói một tiếng cảm tạ với hắn, hỏi xem liệu sau trăm năm ngàn năm nữa, Tào Tình Lãng có thể đồng hành cùng đại đạo không.
Thôi Đông Sơn nhìn Bùi Tiễn, vị đại sư tỷ trên danh nghĩa này.
Bùi Tiễn có thể dựa vào thiên phú để nhìn thấu nhân tâm người khác, Thôi Đông Sơn hắn không chỉ có thế, hắn không chỉ nhìn được nhân tâm mà còn biết rõ những gì mà con tim người khác sâu thẳm nhất, bản thân họ còn chưa biết tới.
Trí nhớ, võ thuật, kiếm khí thập bát đình của Bùi Tiễn, càng về sau là việc chép sách và hiểu được đạo nghĩa một cách hồn nhiên, lại đến khi cùng hắn học đánh cờ trên thuyền vượt châu.
Sự thật chứng minh rằng, chỉ cần Bùi Tiễn chịu làm một việc gì đó, thì nàng sẽ làm việc đó tốt hơn bất kỳ ai khác. Chỉ cần là những điều mà nàng muốn học, thực sự muốn tìm hiểu tới tận cùng thì sẽ rất nhanh chóng.
Nhưng đó cũng không được coi là năng lực lớn nhất của Bùi Tiễn.
Bùi Tiễn có một chỗ lợi hại, ở chỗ cắt đứt ý niệm trong đầu, hơn nữa tự mình thiết lập mưu trí trên cửa ải, không đi suy nghĩ nhiều, "Ta không muốn suy nghĩ nhiều, ý niệm trong đầu liền không đến", trực quan nhất thể hiện, chính là Bùi Tiễn năm đó cùng tiên sinh nhận nhau sư phụ đệ tử sau đó, nhất là đến núi Lạc Phách, Bùi Tiễn bắt đầu đình trệ sinh trưởng, vô luận là chiều cao, hay tâm tính, giống như "Đứng yên" tại đó.
Dáng vóc dù sao vẫn không cao, dù sao vẫn là một tiểu hắc than.
Như vậy Bùi Tiễn vô ưu vô lự, chính là thật sự vô ưu vô lự.
Nhưng chỉ cần không phải những chỗ cửa ải, tâm thần ý niệm trong đầu của Bùi Tiễn thường giống như là thiên địa không câu nệ kinh người, thoáng qua giữa đi nghìn vạn dặm.
Đứng núi này trông núi nọ không thể giam giữ, không cách nào trói buộc? Người tu đạo, nơm nớp lo sợ, như thư sinh yếu đuối, tập tễnh mà đi, đại đạo nhiều hiểm trở, có nhiều giặc cướp ẩn nấp, nhưng đối với Bùi Tiễn mà nói, căn bản không có những băn khoăn này.
Cho đến khi luyện quyền sau đó, liền lập tức đã xảy ra biến đổi long trời lở đất, bắt đầu đổi vóc dáng, bắt đầu lớn lên, thẳng tiến không lùi.
Điều này hiển nhiên lại là một cực đoan khác.
Điều này rất tốt, nhưng lại cất giấu phiền toái không nhỏ cùng tai họa ngầm. Bởi vì "Đại nhân Bùi Tiễn" trong suy nghĩ của Bùi Tiễn, chẳng qua là "Đệ tử Bùi Tiễn" trong nội tâm sư phụ nàng nghĩ.
Cho nên ở một mức độ nào đó mà nói, cái "định" này của Bùi Tiễn không phải là thực định, cái "tâm" này của Bùi Tiễn không phải thật tình.
Nàng đi đoạn đường này quá nhanh, như cưỡi mây đạp gió, tâm nàng như mặt hồ, chỉ có một tòa lầu các trên không trung chưa tiếp đất.
Nếu không phải sư phụ của nàng, hữu ý vô ý, luôn mang theo nàng đi bộ, trèo non lội suối, đều tự tay cầm gậy leo núi đeo rương trúc, cẩn thận từng li từng tí, dùng một hai cái đạo lý đơn giản nhất, mộc mạc nhất đặt ở "trong rương sách nhỏ" của nàng, Bùi Tiễn sẽ như là một quả pháo tùy thời nổ tung, khi đó tương lai học quyền càng nhiều, cảnh giới võ đạo đi càng xa, uy lực của pháo càng lớn, Bùi Tiễn có một ngày, rất có khả năng sẽ chọc ra một cái tổ ong vò vẽ rất lớn, hại người hại mình.
Hôm nay Bùi Tiễn đã thay đổi rất nhiều, vì vậy tiên sinh thậm chí không còn sợ Bùi Tiễn chủ động phạm sai lầm, dù nàng một mình đi giang hồ, tiên sinh thật ra cũng không quá lo lắng nàng sẽ chủ động gây thương tích cho người khác, mà lại sợ người khác phạm sai lầm, hơn nữa sai rất rõ ràng, sau đó Bùi Tiễn chỉ là không nhịn được, lợi dụng cái sai lớn của ta nghiền ép cái sai nhỏ của người khác, đây mới là kết quả đáng lo nhất.
Tiên sinh truyền đạo cho đệ tử, thật sự là chuyện đơn giản sao?
Hạo Nhiên thiên hạ, sao mà phức tạp, sinh sinh tử tử sao mà nhiều, không chỉ là những phố phường thôn dã gà gáy chó sủa, có long trời lở đất, có dời sông lấp biển, đủ loại chuyện mà ngay cả hắn Trần Bình An cũng rất khó phân định thiện ác ngoài ý muốn, Bùi Tiễn một khi gặp phải, Trần Bình An sao dám thực sự yên tâm.
Tiên sinh vì vị khai sơn đại đệ tử này, có thể nói đã tốn nhiều tâm tư.
Bọn họ nhanh chóng đi qua một đám ngồi dưới đất luyện cái chiêu thức 'đập đâu kiếm' kiếm tu, sau đó Bùi Tiễn mắt tinh, thấy được Úc Quyến Phu, hào phiệt nữ tử ở Trung Thổ Thần Châu, ngồi ở đầu tường phía trước trên đường, Úc Quyến Phu không luyện kiếm, chỉ ngồi ở đó bên cạnh nhai bánh nướng áp chảo.
Thôi Đông Sơn hai tay ôm sau gáy, ưỡn ngực, nghênh ngang như không coi ai ra gì, tư thế tiêu sái không hề kém đại sư tỷ.
Bùi Tiễn cũng không biết ngỗng trắng lớn đang suy nghĩ cái gì, chắc là thấy nhiều kiếm tu vậy, tim gan run rẩy càng muốn giả vờ không sợ hãi.
Ấn tượng của Bùi Tiễn về nàng cũng không tệ, Úc Quyến Phu này rất hào phóng.
Nguyên nhân rất đơn giản, trước kia Úc Quyến Phu hỏi quyền bị thua, bị sư phụ đè đầu xuống tường, nàng cũng không tức giận mà.
Nếu Sầm Uyên Ky và Bạch Thủ có lòng dạ như vậy thì tốt rồi.
Đầu tường khá rộng, Úc Quyến Phu không ngẩng đầu, chỉ nhìn về phía thiên địa bao la phía nam.
Một đám Bùi Tiễn bọn họ ai nấy tay cầm gậy leo núi, lần lượt đi qua.
Cách Úc Quyến Phu không xa, còn có một thiếu niên đang đọc sách.
Bùi Tiễn nhíu mày.
Nghiêm Luật, kiếm tu cảnh giới Long Môn đang ngồi trên bồ đoàn nghe kiếm tiên Khổ Hạ truyền thụ kiếm thuật, nhìn ba người trên đầu tường một cái, liền không nhìn thêm nữa.
Nghe nói là người cùng đường với Trần Bình An, xem ra xác thực là vậy.
Thôi Đông Sơn liếc quyển sách trên tay thiếu niên kia, mỉm cười gật đầu, rất tốt, cũng coi như nửa đồ tử đồ tôn của mình rồi.
Hơi có chút hoảng hốt.
Lâm Quân Bích khép sách lại, ngẩng đầu hướng ba người mỉm cười.
Thôi Đông Sơn vẫn mỉm cười, Bùi Tiễn vờ như không phát hiện, Tào Tình Lãng gật đầu đáp lễ.
Tào Tình Lãng tự nhiên đã phân biệt được thân phận người này, tiên sinh ở tòa nhà kia khắc chữ đề khoản, nói qua loa hai trận thủ quan chiến, không nói chuyện thiện ác tốt xấu, chỉ vì ba vị học sinh đệ tử trình bày công thủ hai bên tâm tư, tốc độ ra tay.
Ba người đi xa.
Lâm Quân Bích tiếp tục lật xem cuốn áng mây phổ .
Trên Kiếm Khí trường thành, tuy rằng hắn không muốn liên tục phá cảnh, nên hôm nay cảnh giới không cao, vẫn như cũ là ở dưới sự bày mưu của kiếm tiên Khổ Hạ làm người truyền đạo nửa vời cho đồng bạn, hơn nữa ở đây hắn luyện kiếm, là người duy nhất bắt được một chút tinh túy kiếm ý cổ xưa, có thể giữ chúng ở mấu chốt khí phủ chính giữa, Nghiêm Luật, Tương Quan, Rừng Chu Mai đều là kiếm phôi bẩm sinh, đều bắt được kiếm ý thoáng qua, Nghiêm Luật thậm chí bắt được không ít lần, nhưng đáng tiếc không giữ lại được. Lâm Quân Bích chưa từng tiết lộ, kiếm tiên Khổ Hạ rõ ràng, nhưng cũng không nói ra.
Lâm Quân Bích tính đợi mình thu thập đủ ba sợi kiếm ý cổ tiên còn sót lại, nếu như vẫn không ai thành công, mới nói cho bọn họ phần quà mình nhận được, coi như là khích lệ, miễn cho mất đi ý chí luyện kiếm.
Mỗi khi ba người đi đến chỗ không người, Thôi Đông Sơn sẽ tăng nhanh bước chân, Bùi Tiễn theo kịp, hơi thở đều đặn, vô cùng nhẹ nhõm.
Tào Tình Lãng lại là một mực chịu khổ.
Đi trên Kiếm Khí trường thành, còn phải đi theo Thôi Đông Sơn và Bùi Tiễn "bay vút", đương nhiên còn vất vả hơn so với việc thổ nạp chậm rãi ở Ninh phủ.
Thôi Đông Sơn thỉnh thoảng sẽ dừng bước, để Tào Tình Lãng ngồi xuống tĩnh tọa một canh giờ.
Bùi Tiễn rất buồn chán, liền ghé vào thành, chống cằm nhìn về phía nam, mong thấy được một hai đầu gọi là đại yêu, đương nhiên nàng chỉ xem một hai cái thôi, hai bên đừng chào hỏi, không thân không quen không thù không oán, đợi nàng trở về Hạo Nhiên thiên hạ, lại trở lại quê hương núi Lạc Phách, sẽ cùng Noãn Thụ và Mễ Lạp nhi kể chuyện cho bọn nó nghe. Nói với các nàng mấy con đại yêu kia, ghê gớm lắm, đứng đó chắn ở ngoài đầu tường, gần nàng gang tấc, mắt to trừng mắt nhỏ đó, nàng không hề sợ, còn phải rướn cổ mới thấy được đầu lâu đại yêu, cuối cùng còn cầm gậy leo núi, vung một bộ kiếm pháp điên cuồng, dọa nó một phen.
Đáng tiếc đi vài ngày dọc theo đường này, nàng không thấy được một đại yêu nào của Man Hoang thiên hạ.
Bùi Tiễn ghé lên đầu thành, liền hỏi Thôi Đông Sơn vì sao đại yêu nhát gan như vậy.
Thôi Đông Sơn cười nói:
"Không phải là không có đại yêu, mà là mấy vị lão kiếm tiên, đại kiếm tiên, phi kiếm có thể tới chỗ xa hơn chỗ ngươi nhìn."
Bùi Tiễn quay đầu hỏi:
"Đại sư bá khẳng định là một trong số đó phải không?"
Thôi Đông Sơn trợn mắt trắng, ngồi khoanh chân, người run rẩy.
Bùi Tiễn nhỏ giọng nói:
"Đại sư bá thật đánh ngươi nữa à? Trở về ta nói lại Đại sư bá, ngươi đừng để bụng, có thể vào chung một cửa, có thể thành người một nhà, chúng ta không đốt cao hương thì không phải đạo."
Bởi vì Thôi Đông Sơn không thích bái bồ tát, dù là sẽ đi cùng nàng đến những chùa miếu lớn nhỏ, Thôi Đông Sơn cũng không hề chắp tay lễ bái, càng không quỳ xuống đất lạy.
Bùi Tiễn sẽ coi như là lén giúp hắn bái bái, lén nói với bồ tát xin đừng trách tội.
Thực ra đầu tường đã là bầu trời rồi.
Gió trên trời lớn, thổi cho áo trắng của Thôi Đông Sơn bay phần phật, hai sợi tóc mai phất phơ.
Bất giác, đột nhiên có chút hoài niệm buổi du học năm xưa.
Người nhiều hơn một chút, ai cũng đeo cái rương trúc đó.
Nhớ khi đó Thôi Đông Sơn cố ý kể cho Tiểu Bảo Bình nghe, kể chuyện xưa về các ẩn sĩ được ghi tên trong sách.
Lý Hòe là căn bản không hiểu, chỉ là nhớ. Đây là trẻ con. Nhiều nhất là thấy thế giới là như vậy.
Tạ Tạ thì đầy vẻ mỉa mai. Đây là tâm lý bình thường của thiếu niên thiếu nữ. Cảm thấy thế giới vốn là vậy. Thực tế, người ta đến tuổi trung niên rồi vẫn vậy.
Nhưng Lâm Thủ Nhất lại nói những ẩn sĩ thực sự, tự nhiên không bị người đời biết đến, càng không có trong sách, vì sao lại vì vậy mà làm thấp tất cả những "ẩn sĩ" ?
Còn cô bé áo hồng, thì muốn đi xa hơn, nói phải đếm số ẩn sĩ trong sách và ẩn sĩ vô danh, mới có kết luận chính xác.
Sau đó thiếu niên mang dép cỏ, người vẫn chưa được coi là tiên sinh của mình, chỉ ngồi cạnh đống lửa, im lặng lắng nghe, rồi âm thầm nhớ hết những góc nhìn của mọi người, thỉnh thoảng lại bỏ thêm một cành khô vào lửa.
Thôi Đông Sơn hai tay đặt lên gậy leo núi, cười nói:
"Đại sư tỷ, viên mộc châu nhỏ sư phụ đưa cho ngươi, nhớ cất kỹ đấy."
Bùi Tiễn xem thường nói:
"Hãy bớt nói nhảm đi, phiền chết người ta."
Sau đó Bùi Tiễn bỗng nhiên cười, xoay người, đưa lưng về phía phía nam, cẩn thận từng li từng tí móc túi tiền ra, từ bên trong lấy ra một viên cũng không tính rất tròn quân cờ gỗ nhỏ.
Là ngày đó chính mình lập công lớn, giúp sư phụ nghĩ ra con đường kiếm tiền mới, sư phụ ban thưởng cho chính mình đấy, bảo là muốn nàng cẩn thận cất kỹ, sư phụ trân tàng rất nhiều năm, nếu là ném đi, sẽ bị gõ đầu.
Sư phụ ân cần dạy bảo, muốn vểnh tai để tâm nghe đấy.
Thôi Đông Sơn hỏi:
"Biết rõ lai lịch của viên châu này không?"
Bùi Tiễn lắc đầu, mở lòng bàn tay ra, nâng viên quân cờ gỗ điêu khắc có vẻ hơi thô ráp kia lên, còn có rất nhiều vết khắc nghiêng lệch, giống như người chế tạo viên châu, đao pháp không tốt lắm, mắt cũng không tốt.
Chẳng qua là sư phụ đưa tặng, vạn vàng khó mua, vạn vạn vàng cũng không bán.
Ôi, nếu không có điêu khắc kém một chút, bằng không trong suy nghĩ của nàng, tại cái tiểu tổ sư đường này của nàng, viên châu này phải có vị trí cao như gậy leo núi cộng thêm rương trúc nhỏ.
Thôi Đông Sơn nói khẽ:
"Đồ chơi nhỏ này, so với cái đao khắc Tào Tình Lãng nắm trong tay, còn được tiên sinh nhà ngươi trân tàng lâu hơn."
Bùi Tiễn hiếu kỳ nói:
"Viên châu nhỏ này có việc gì hệ trọng sao?"
Thôi Đông Sơn lắc đầu nói:
"Không có chuyện lớn gì, chỉ là chuyện nhỏ của viên châu thôi."
Bùi Tiễn nói:
"Nói được một nửa chẳng ra gì, mau nói cho xong đi!"
Thôi Đông Sơn nhẹ nhàng vuốt ve cây gậy leo núi trúc xanh trên gối, nói:
"Là khi sư phụ ngươi còn bé đi hái thuốc lúc rảnh rỗi, bổ một cây gỗ, vác cái sọt, khiêng xuống núi, về đến nhà, tự tay làm một chuỗi tràng hạt cho bồ tát, sau đó vào lần cuối cùng đi bái bồ tát ở mộ thần tiên, đeo vào tay tượng thần bồ tát. Về sau rất lâu không có đi, lúc đi lại thì, gió thổi ngày phơi nắng mưa rơi tuyết xuống, trên tay bồ tát liền không còn chuỗi tràng hạt, sư phụ ngươi chỉ nhặt được một viên như thế ở trên đất, vì vậy nhiều năm như vậy, bên người sư phụ, cũng chỉ còn lại có một viên đó thôi. Một mực giấu trong cái bình nhỏ, mỗi lần đi ra ngoài cũng không nỡ mang theo bên người, sợ lại làm mất. Vì vậy sư phụ mới muốn ngươi cẩn thận cất kỹ, ngươi phải thật sự cẩn thận cất kỹ đấy."
Bùi Tiễn nắm chặt lòng bàn tay, cúi đầu xuống.
Bức tranh thời gian dài kia, một đoạn chuyện xưa nhỏ bé này, là Thôi Đông Sơn năm đó cố ý lấy ra giấu kỹ, cố tình không cho nàng xem đấy.
Thôi Đông Sơn tiếp tục nói:
"Khi còn bé, tiên sinh có cầu bồ tát có hiển linh hay không? Giống như nên coi là không có đi, tiên sinh lúc ấy còn bé như thế, đã đọc sách chưa? Biết chữ chưa? Nhưng mà cả đời tiên sinh, có từng vì được mất khổ cực của chính mình mà oán trời trách đất không? Tiên sinh đi xa nghìn vạn dặm, có từng có ý muốn hại người? Ta không phải muốn ngươi cứ phải học cách đối nhân xử thế của tiên sinh, không cần thiết, tiên sinh chính là tiên sinh, Bùi Tiễn chính là Bùi Tiễn, ta chỉ muốn cho ngươi biết, ở đời này, vẫn luôn có những cái tốt đẹp không ai muốn biết, là chúng ta dù trừng to mắt, cả đời cũng có thể không thấy được, chưa từng biết đấy. Vì vậy chúng ta không thể chỉ thấy những điều không tốt."
Thôi Đông Sơn cười nói:
"Phàm phu tục tử bái bồ tát cầu bồ tát, ta hỏi ngươi, vậy bồ tát cầm tràng hạt, lại đang cầu xin ai?"
Thôi Đông Sơn tự hỏi tự đáp:
"Tự cầu mà thôi."
Tào Tình Lãng đột nhiên mở miệng nói:
"Quê hương tiên sinh, tại trấn nhỏ có cái Đại học sĩ phường, có tấm biển 'Mạc hướng ngoại cầu'."
Thôi Đông Sơn gật đầu:
"Rất nhiều đạo lý, căn bản tương thông. Học vấn Nho gia của chúng ta, thật ra cũng có một quá trình tự cầu bên trong, hướng vào chỗ sâu thẳm, vấn đề cũng có, đó là trước kia người đọc sách, có địa vị, có thể chuyên tâm nghiên cứu học vấn, thường thường gia cảnh không tệ, không cần giao thiệp với chuyện vặt vãnh, cũng không cần hơn thua lợi ích với tầng lớp thấp kém, chẳng qua là theo thời gian trôi, học vấn ngày xưa, người đọc sách càng nhiều, liền không đủ dùng, bởi vì đạo lý thánh hiền chỉ dạy ngươi đi lên cao, sẽ không dạy ngươi kiếm tiền nuôi gia đình thế nào, sẽ không dạy ngươi làm sao đấu tâm với người xấu, một câu 'Thân quân tử, xa tiểu nhân' vẻn vẹn sáu chữ, chúng ta đời sau đủ sao? Ta xem đạo lý dù tốt, cũng không quá tác dụng."
"Hầu như mỗi một thế hệ người đọc sách, luôn cảm thấy thế đạo mình đang sống quá không tốt, mắng trời mắng đất, oán người oán mình, có phải vì đọc sách nhiều hơn, tuổi lớn, đường đời dài quá, thấy nhiều điều không tốt, lý giải sâu sắc hơn về cực khổ, mới có những nhận thức bi quan như vậy không? Có phải thế đạo thực sự không thay đổi tốt lên, thực sự không tệ hơn không? Những khả năng này, có phải cần suy nghĩ kỹ không? Trên thực tế, rất nhiều khổ cực là không ai nói ra, trong sách sẽ không ghi, cho dù ghi cũng không nhiều."
"Những việc tốt đẹp so với những người gây đau khổ, giống như cái trước, xưa nay đều không phải là đối thủ của cái sau, mà cái sau lúc nào cũng dùng ít đánh nhiều."
Bùi Tiễn giữ im lặng.
Tào Tình Lãng dừng tu hành, bắt đầu tu tâm.
Thôi Đông Sơn lần đầu tiên có chút mệt mỏi, "Không phải là đạo lý không tốt không đúng, mà là vì nó quá tốt nên rất khó làm được, không làm được thì luôn có rất nhiều người không oán trách người vô lý xung quanh, lại đi oán đạo lý và thánh hiền, vì sao? Đạo lý trong sách sẽ không lên tiếng, cho dù thánh hiền nghe thấy cũng không làm sao, vậy làm sao đây? Vì thế mà xuất hiện nhiều ý kiến trung dung, và vô vàn 'tục ngữ nói' như 'thà gây sự với quân tử chứ không chọc tiểu nhân', có đúng không? Nếu suy nghĩ kỹ thì luôn thấy có chỗ không đúng, không phải sao? Sao có thể không có chứ, thế nhân thiên hạ, hầu như tất cả đều là những người thực sự muốn sống, tất cả tài sản và hương khói, là từ từng đồng tiền nhỏ tích góp được, vì thế nếu nghĩ như vậy, những lời này thật sự chính là lời vàng ngọc."
Thôi Đông Sơn ngửa ra sau, "Ta ghét nhất những người thông minh mà không đủ thông minh, nếu phá vỡ quy tắc để được lợi, thì cứ ngậm miệng tận hưởng những lợi ích mình bỏ túi đi, còn đi ra khoe sự lanh lợi làm gì, nếu để ta gặp... Bùi Tiễn, Tào Tình Lãng, ngươi có biết tiểu sư huynh, vào thời gian đầu, khi tâm cảnh ở một cực đoan khác, đã nghĩ thế nào không?"
Bùi Tiễn lắc đầu.
Tào Tình Lãng nói:
"Không dám nghĩ."
Thôi Đông Sơn cười nói:
"Đó là muốn kéo tất cả chúng sinh thiên địa cùng ta chìm xuống địa ngục."
Bùi Tiễn một tay cầm chặt viên tràng hạt kia, một tay kéo tay áo lớn của ngỗng trắng, vẻ mặt đầy sợ hãi, rồi lại nhìn với ánh mắt chân thành:
"Ngươi không thể làm như vậy!"
Tào Tình Lãng an ủi:
"Đại sư tỷ, đã quên tiểu sư huynh đã nói sao, 'Thời gian đầu', có rất nhiều suy nghĩ từng có, sau lại sửa đổi, ngược lại mới thật sự là ít đi những cái 'vạn nhất'."
"Đạo đức trong lòng ta quá thẳng thắn, mặc kệ thế đạo không chấp nhận điều đó."
Thôi Đông Sơn tự giễu nói:
"Đời này đã thấy quá nhiều nhân tâm hiểm ác, những việc âm thầm xấu xa yếu đuối, đừng nói là xem, chỉ trốn xa không muốn nghe thôi cũng đã tanh tưởi xông vào mũi. Mà vấn đề ở chỗ, người ta lại thích nhìn qua nghe một chút, thích thú. Nhưng sự kiên nhẫn của ta lại không tốt lắm, vì thế ta không thể là tiên sinh phu tử chân chính được, đừng nói là tiên sinh, so với Chủng Thu ta cũng không bằng."
Nhìn lại, hóa ra ông tú tài già sớm đã nói đúng, người nghiên cứu học vấn cao siêu, có lẽ có ngươi Thôi Sàm, người có thể kinh bang tế thế, cũng có thể là ngươi Thôi Sàm, nhưng mà người có thể đứng lớp giảng dạy lại có thể làm tốt, dưới trướng chỉ có Tiểu Tề và Mao Tiểu Đông.
Thôi Đông Sơn đứng lên:
"Tiếp tục ngắm phong cảnh đi, trong trời đất có đại mỹ, đợi ta ngàn vạn năm, không thể phụ lòng."
Tào Tình Lãng hiểu rõ nguyên do, liền đứng dậy.
Bùi Tiễn cẩn thận cất kỹ viên tràng hạt kia, chậm chạp đứng dậy, kỳ thực nàng rất muốn quay lại phủ phụ tá cho sư mẫu rồi.
Đại khái lúc này nàng chính là người duy nhất mơ hồ.
Đây cũng là lý do tại sao Chủng Thu ngày đêm "tản bộ" ở diễn võ trường của phủ Ninh.
Trên tường thành Kiếm Khí Trường Thành, ở nơi xa xôi nào đó, một vị tăng nhân ngồi một mình, chắp tay trước ngực, niệm Phật hiệu.
Người có thể biết chuyện này, có lẽ chỉ có lão đại kiếm tiên Trần Thanh Đô mà thôi.
Bùi Tiễn trên đường đi một chút rồi dừng, những kiếm tu luyện kiếm trên tường thành của Thái Huy kiếm tông cũng nhìn thấy, chẳng qua là Lưu tiên sinh ở đây, còn Bạch Thủ thì không.
Bùi Tiễn thở phào nhẹ nhõm.
Nhân lúc xung quanh không ai, liền vui vẻ múa một bộ kiếm pháp điên loạn.
Tào Tình Lãng cách nàng hơi xa, sợ bị thương lây.
Còn Thôi Đông Sơn đã trúng vài côn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận