Kiếm Lai

Chương 482: Năm Nay Có Tuyết Lớn (2)

Nữ đồng váy hồng không có nhãn lực và kinh nghiệm từng trải như tiểu đồng áo xanh, tâm tính càng tinh khiết, lại tất cung tất kính vái lạy pho tượng Võ thánh, khi thấy Trần Bình An đã bắt đầu quét dọn mặt đất, cô bé liền giúp lau bụi trên thần đài.

Tiểu đồng áo xanh không dám trêu chọc lão gia nhà mình, không thể làm gì khác hơn là cười nhạo cô bé: "Một hỏa mãng như ngươi đọc được mấy quyển sách nát, còn đi thân cận với loại thần linh này làm gì? Hơn nữa, năm xưa trong trận đại chiến lan khắp tất cả thiên hạ, một lần thay trời đổi đất thật lớn, giống loài giao long chúng ta chính là kẻ phản đồ. Cũng may là vị thần linh nhỏ này không có ở đây, nếu không ngươi cúi đầu vái như vậy, chắc chắn sẽ bị coi là khiêu khích, nói không chừng thần linh lão gia sẽ dùng chân thân xuất khiếu, dùng kim thân đi xuống nhân gian, sau đó một quyền đập nát đầu của ngươi, “bùm” một tiếng, đến lúc đó ta nhất định vỗ tay khen ngợi."

Trần Bình An tò mò hỏi: "Vì sao giao long các người lại là kẻ phản đồ?"

Tiểu đồng áo xanh tự biết mình đã lỡ lời, vội vàng câm miệng, ra sức lắc đầu.

Nữ đồng váy hồng cũng dùng tay che miệng lại, đáng thương nhìn về phía Trần Bình An, dáng vẻ khả ái như muốn nói Lão gia xin đừng hỏi ta, ta biết cũng không dám nói.

Chân trời phủ kín ráng đỏ, Trần Bình An và nữ đồng váy hồng nổi lửa làm cơm ở ngay trong miếu, tiểu đồng áo xanh chán muốn chết chờ ăn cơm, đi tới đi lui trên bậc cửa cao cao, đột nhiên hắn nhảy xuống, bước nhanh đi xuống bậc thang, đi tới trước mặt đôi huynh muội, bôi trơn cổ họng, làm ra vẻ đắn đo mà nói: "Các ngươi có việc tìm lão gia nhà ta à? Nói đi, chuyện gì, nếu là vọng tưởng lão gia giúp các người nhiều hơn, ta khuyên các người nên về nhà đi. Còn nếu là..."

Tiểu đồng áo xanh cười hề hề gian tà, liếc mắt quan sát thiếu nữ tuổi thanh xuân, ăn mặc giản dị nghèo nàn, là người một đường với lão gia nhà mình, nhan sắc cô ấy cũng không được coi là xuất chung, thế nhưng tư thái thì rất tốt, tuổi còn nhỏ đã có ý nhị của phụ nhân đầy đặn, vô cùng hiếm có. Tiểu đồng áo xanh thu lại nụ cười, tiếp tục nghiêm trang nói năng lung tung: "Nếu cảm thấy đại ân cứu mạng khó có thể báo đáp, muốn tự tiến cử tới giường lão gia nhà ta, vậy thì ta sẽ giúp các ngươi đi bẩm báo..."

Thiếu niên tuổi lớn hơn lập tức sầm mặt lại, tức giận muốn xoay người bỏ đi, lại bị thiếu nữ nhẹ nhàng kéo tay áo, mới phát hiện vị ân nhân kia đã đi ra Võ thánh miếu, cốc đầu tiểu đồng áo xanh một cái, áy náy nói: "Các người đừng xem là thật, hắn thích nói giỡn hù dọa người ta."

Thiếu nữ ngại ngùng nói: "Không sao, ca ca với ta sẽ không coi là thật."

Thì ra là hai huynh muội đó tới đây để tặng họ ít đồ ăn, Trần Bình An nhận lấy, hai bên đều là người không giỏi ăn nói, nên thiếu niên kia nhanh chóng ra về, thiếu nữ làm động tác chúc phúc, lúc này mới cáo từ vị ân nhân bình thủy tương phùng.

Trần Bình An thở dài, quay trở về Võ thánh miếu, thấy tiểu đồng áo xanh nhảy nhót trên bậc cửa, nhẹ giọng nói: "Ta biết ngươi không có ý xấu, nhưng sau này không nên nói chuyện cợt nhả thiếu đứng đắn như vậy, một vài lời nói vô tâm sẽ làm tổn thương đến người ta, có vài người sẽ nhớ rất nhiều năm."

Nhìn kỹ thì dưới đôi mắt màu xanh thẫm tràn ngập biến hoá kỳ lạ của tiểu đồng áo xanh, lại lộ ra sự mất kiên nhẫn, chỉ là nó giỏi che giấu, cúi đầu ừm một tiếng, không nói thêm điều gì.

Trần Bình An cũng không nói gì nữa, luyện tập kiếm lô lập thung trong Võ thánh miếu.

Cố Sán ở cuối ngõ Nê Bình, tuổi còn nhỏ, đã nhớ rất kỹ những "kẻ thù" của mình, lúc ở riêng với Trần Bình An, Cố Sán luôn nghiến răng nghiến lợi, đằng đằng sát khí khi nói ra những cái tên đó, đứa nhỏ mới có bao nhiêu tuổi đâu, trong đầu đã lén có suy nghĩ đào phần mộ tổ tiên của người ta lên.

Ở đây không phân được đúng sai, rất khó nói rõ ràng.

Thế nhưng dựa theo cách nói của Văn Thánh lão gia, nếu dựa theo trình tự mà nói, thật ra rất nhiều khúc mắc trong lòng của Cố Sán, đều bắt nguồn từ chính những lời châm chọc khiêu khích nhìn như gộp lại còn chẳng nặng bằng một lạng.

Tiểu đồng áo xanh nhìn nữ đồng váy hồng bận rộn trong miếu và Trần Bình An đang ngưng khí tinh thần, muốn nói lại thôi, cuối cùng nuốt những lời đó vào lại trong bụng. Chỉ có điều tựa như dồn nén khó tiêu, bước chân đi tới đi lui trên bậc cửa nhanh hơn, cuối cùng hắn thật sự cảm thấy không nói ra sẽ không thoải mái, hai chân bám vào bậc cửa, thân thể thấp bé như đung đưa lắc như như đánh đu với biên độ rộng, thoáng cái ngả vào trong miếu, thoáng cái ngửa ra ngoài miếu, nói với Trần Bình An: "Thiếu niên kia không biết tốt xấu gì hết, một hai câu vui đùa cũng không chịu nổi, có chết cũng không oan! Bản lĩnh thì không có, tâm khí lại cao hơn trời, đáng đời kiếp này phải chịu khổ!"

Trần Bình An vẫn ngồi dưới đất, nhắm mắt luyện tập kiếm lô, chẳng quan tâm không nói một lời.

Tiểu đồng áo xanh im lặng được một lát, giọng nói trầm thấp, đôi mắt thâm thúy nổi lên hơi nước lạnh lẽo, nhìn chăm chú Trần Bình An, cố gắng dùng giọng điệu vui đùa nói: "Lão gia, chúng ta đi lại trên giang hồ, phải giúp thân không giúp lý mới có thể ăn ngon sống vui. Huống chi ta cũng không nói gì sai với huynh muội bọn họ, lão gia giúp họ một ân tình lớn như vậy, hai người đó là huynh muội, nhưng muội muội rất hiểu lý lẽ, còn thiếu niên kia sở dĩ lộ ra vẻ phẫn uất, một phần là vì cảm thấy ta đùa giỡn muội muội của hắn, ta hại hắn mất mặt, nhưng thật ra phần lớn vẫn là do nỗi tự ti quấy phá trong lòng, bởi vì chính hắn cũng biết mình là một phế vật, cho dù không gặp cảnh loạn thế, cũng không bảo vệ được cho muội muội, loại người này nếu tương lai còn cứng đầu như vậy, không biết cúi đầu một chút, sau này chỉ có chịu thiệt nhiều hơn, cho nên lão gia à, ta đây chỉ muốn tốt cho hai người huynh muội bọn họ thôi."

Trần Bình An mở mắt, trong lòng nghiêm túc suy xét, gật đầu, sau đó chậm rãi nói: "Ngươi nói không sai, thế nhưng đúng sai phân trước sau, ngươi không thể dùng cái đúng của phần sau, để phủ nhận cái sai của phần trước. Sai cũng như vậy."

Tiểu đồng áo xanh nắm chặt hai nắm tay trong tay áo, cúi thấp mặt, giống như sợ để lộ ra thần thái của mình, bị Trần Bình An thông qua "giếng nước" nhìn thấu hồ nước nội tâm đang gợn sóng của mình. Thủy yêu đắc đạo này từng làm mưa làm gió, dưới một người trên vạn người, tại Ngự giang, chỉ cảm thấy lửa giận thiêu đốt trong lòng, hận không thể một quyền đánh chết "lão gia nhà mình" không thú vị kia, sau đó ăn tươi hỏa mãng kia để bồi bổ tu hành, trở thành đá lót đường cho đại đạo lên trời của bản thân mình.

Tiểu đồng áo xanh xoay người sang chỗ khác, nhảy khỏi bậc cửa, cười he he nói: "Lão gia, vậy ta đi xin lỗi."

Tiếng cười đã truyền vào Võ thánh miếu, thế nhưng vẻ mặt của tiểu đồng áo xanh đang quay lưng về phía miếu thì lại tràn đầy sát khí hung tàn.

Sau khi tiểu đồng áo xanh đi xa, nữ đồng váy hồng rụt rè nói: "Lão gia, hắn thật sự rất tức giận, nếu như đang ở tại Ngự giang, theo tính cách của hắn, không chừng sẽ cho nước dâng tràn hai bờ sông, dựa theo ghi chép của quận huyện địa chí, trong mấy trăm năm nay, đã nhiều lần xuất hiện 'Thiên tai 'hồng thủy tràn lan, thuỷ thần chẳng những không áp chế, ngược lại còn trợ giúp thêm."

Trần Bình An xoa xoa đầu nữ đồng, "Nếu hắn đã không muốn nghe, sau này không nói đạo lý với hắn là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận