Kiếm Lai

Chương 607: Sơn thủy tương phùng cũng tương phùng (3)

Còn ở phía trước bên phải là hai kiếm tu trẻ tuổi, một nam một nữ, nhìn thì tuổi tác cũng không lớn, tầm hơn hai mươi tuổi đầu, còn tuổi thật là bao nhiêu thì khó mà nói được.
Nam tử trẻ tuổi để ngang kiếm nơi đầu gối, nhẹ nhàng vỗ vỏ kiếm.
Cô gái ngoại trừ đeo trường kiếm thì giữa búi tóc còn cài trâm châu, nhưng thật ra là một thanh tiểu kiếm không có mũi nhọn, chỉ là chuôi kiếm của tiểu kiếm có giắt một hạt châu tuyết trắng lớn cỡ hạt đậu tương, rạng rỡ tỏa sáng, chính đại quang minh.
Làm vậy không phải là đang chiêu cáo thiên hạ, trên người ta có mang theo dị bảo hay sao?
Có lẽ đây là kẻ tài cao gan cũng lớn, Trần Bình An chỉ có thể giải thích như vậy.
Tóm lại nhóm ba người chiếm cứ tốt nhất vị trí phía trước nhất, không có nhóm nào có vẻ như là dễ trêu chọc.
Trần Bình An hít sâu một hơi, nín thở ngưng thần, nhìn không chớp mắt về phía bức họa quyển kia.
Chính Dương sơn, Bàn Sơn Viên hộ sơn. Là một trong số những kẻ thù của hắn.
Hơn nữa là loại kẻ thù lớn chắc chắn phải báo thù.
Phong Lôi viên Lưu Bá Kiều cũng coi như có quen biết. Hình như lại còn thích tiên tử Tô Giá của Chính Dương sơn. Lúc ấy Ninh cô nương còn hỏi một vấn đề khiến Lưu Bá Kiều khó xử.
Trần Bình An ngồi ngay ngắn trên ghế, đột nhiên nhớ tới một chuyện, mở miệng kêu Xuân Thủy Thu Thực ăn lá trà Khổ Tước Thiệt kia.
Nhưng mà lúc này đây, đến ngay cả Thu Thực đều ra sức lắc đầu.
Xuân Thủy lặng lẽ chỉ chỉ chấp sự côn thuyền đang đứng ở phía trước, trong lòng Trần Bình An hiểu rõ, bèn hỏi: "Ta có thể lấy một ít mang về không? Hay là chỉ có thể dùng trà tại chỗ mà thôi?"
Xuân Thủy mặt cười ửng đỏ, rụt rè nói: "Công tử, mang đi thì cũng được thôi, nhưng hình như chưa ai từng làm như vậy."
Trần Bình An nhếch miệng, thoải mái lấy một vài lá trà bỏ vào túi tay áo, hơi cường điệu nói, "Lá trà tốt như vậy, lát nữa sau khi trở về phòng, ta sẽ nhai kỹ nuốt chậm, thưởng thức một phen."
Trần Bình An im lặng chờ đợi trận đại chiến kia diễn ra.
Chỉ là ngày vào lúc này, giữa tâm hồ, có một cái tiếng nói dịu dàng rất xa lạ vang lên, gọi hắn một tiếng, "Trần Bình An."
Theo bản năng Trần Bình An muốn nhìn xung quanh tứ phía, nhưng mà nhanh chóng kiềm chế được cơn xúc động này, hắn có trí nhớ vô cùng tốt, rất nhanh chóng nhớ tới một người.
Lúc ấy ở Thanh Ngưu bối nơi quê hương, lần đầu tiên gặp nhau, Trần Bình An đã cảm thấy nàng và đồng bạn bên cạnh kai trông như là một đôi thần tiên từ trong tranh dắt tay nhau đi ra, Kim Đồng Ngọc Nữ, thần tiên mỹ quyến.
Người đó có lẽ tên là Hạ Tiểu Lương.
Vị này nghe nói là đạo cô tiên tử của Thần Cáo tông lừng lẫy đại danh, còn là tiên tử tiểu đồng áo xanh ngưỡng mộ ái mộ nhất, còn thích hơn cả Tô Giá, thằng bé từng nói một câu vu vơ nửa trêu đùa nửa thiệt tình, nếu có cơ hội cho nó sờ tay Hạ tiên tử một cái, cho dù giảm thọ trăm năm nó cũng không chút do dự.
Tiếng nói kia tiếp tục dịu dàng vang lên ở trong nội tâm Trần Bình An, "Hiện tại ngươi có thể trở về một chuyến hay không, ta có việc cần thương lượng, bình thường nhiều người tai mắt phức tạp, chỉ có thể mượn cơ hội này tâm sự với ngươi."
Trần Bình An cân nhắc lợi hại một phen, liếc mắt nhìn hồ lô rượu màu đỏ thắm bên hông, mặc niệm trong lòng: "Được."
Trần Bình An đứng dậy, nói với Xuân Thủy là phải về phòng một chuyến, đi một lát sẽ quay lại.
Xuân Thủy muốn giúp đỡ dẫn đường, Trần Bình An cười nói không cần, chỉ một đoạn đường ngắn như vậy, làm sao đi lạc được.
Trần Bình An tiếp nhận chìa khóa từ trong tay cô, yên lặng rời khỏi đám người.
Ghế đẩu ghế dựa, người người tấp nập.
Ở dọc cuối cùng, một đạo sĩ nghèo túng lưng đeo kiếm gỗ đào đang đứng, thật sự không có sức lực đi tranh đoạt địa bàn, lại cộng thêm tính cách ngại ngùng tranh giành cùng thế nhân, nên ngơ ngác đứng ở hàng cuối cùng, thúc thủ vô sách, trong tay hắn cũng cầm một chiếc ghế, chỉ là lại phát hiện tầng tầng lớp lớp ghế dài ghế dựa phía trước đã đứng đầy quần chúng, còn có người cõng trẻ nhỏ trên vai, cho dù hắn đứng ở trên ghế, nào có thể thấy được chút quang cảnh của bức họa quyển kia?
Hắn chỉ mới gian nan bước vào tam cảnh, vẫn còn lâu mới đạt tới cái gọi là uống gió ăn sương Phục Khí Ích Cốc không ăn ngũ cốc của trung ngũ cảnh, côn thuyền từ Câu Lô châu vượt châu nam hạ, lữ trình dài lâu, muốn rời thuyền cũng khó, chỉ có Luyện khí sĩ Trung ngũ cảnh Động Phủ cảnh, mới có thể bắt đầu miễn cưỡng ngự phong mà đi, muốn từ côn trên thuyền nhảy xuống, tiêu dao ngự phong rơi xuống đất, chỉ sợ Quan Hải cảnh bình thường cũng không đủ lực, chỉ có đại tu sĩ cảnh thứ tám Long Môn cảnh mới có thể không bị thiên địa hạn chế, có thể thuận gió mà đi theo đúng nghĩa đen.
Lần này hắn lên thuyền đi xuống phương nam, xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn gây ra tình cảnh quẫn bách, thứ nhất là đầu nóng lên, mua hai tấm phù lục đối với hắn mà nói là vô cùng mắc mỏ đốt tiền, thứ hai là thật vất vả dựa vào một hồi chém giết cực kỳ nguy hiểm, trảm yêu trừ ma mà có được một bảo châu. Hắn muốn rời tay bán với giá ổn, nhưng không ngờ côn thuyền không kì kèo giá cả, cửa hàng đồng ý mua, nhưng mà trả giá rất thấp, đạo sĩ trẻ tuổi vốn tưởng có thể dựa vào khoản thu nhập này giật gấu vá vai, vượt qua cửa ải khó khăn, nếu như bán được giá cao, nói không chừng còn được tiêu pha xa hoa hiếm có một lần, được ở trong một gian phòng trung đẳng.
Thật sự là người tính không bằng trời tính mà.
Đồng tiền làm khó anh hùng, huống chi hắn còn chưa được coi là anh hùng, chỉ là kẻ đáng thương một lòng muốn trảm yêu trừ ma, lại không được như chí nguyện mà thôi.
"Trương gia thiên sư" thực thụ sao lại thu tiền bạc, nhận lời người ta đi tróc yêu, rồi lại làm hại một hộ giàu có đang yên làn phải lưu lạc đến mức độ cửa nát nhà tan?
Hộ nhà kia cuối cùng còn hai đứa nhỏ sống sót, chất phác đơn thuần, vốn không trách hắn bản lãnh không đủ, nhưng mà đạo nhân trẻ tuổi sẽ tự trách mình.
Vừa nghĩ đến chuyện này, đạo nhân trẻ tuổi hốc mắt ửng đỏ đặt ghế xuống, ngồi ở bên kia, hai tay đặt trên đầu gối, người trẻ tuổi lưng đeo một cây kiếm gỗ đào có chút lạc lõng. Đột nhiên cảm thấy lúc trước mình từ bỏ khoa cử công danh, một lòng tầm tiên học đạo, cuối cùng bái sư học nghệ, học nghệ chưa tinh liền bị kích động xuống núi, muốn thanh trừ yêu ma, có phải thật ra ngay từ đầu đã sai lầm rồi hay không?
Nghĩ tới điều thương tâm thực sự ấy, đạo nhân trẻ tuổi hối hận không chịu nổi đỏ hồng mắt, nâng một tay lên, nắm tay nhẹ nhàng đánh lên ngực, giống như làm vậy mới có thể dễ chịu một chút.
Sau đó hắn đột nhiên phát hiện trước mắt có một bàn tay, trên tay có cầm một ngọc bội tinh mỹ khắc chữ "Đả Tiếu Sơn phòng chữ Thiên", hắn nâng tầm mắt lên nhìn thấy một khuôn mặt thiếu niên màu da ngăm đen nhưng đoan chính, người nọ cười nói: "Ta ở phòng chữ Thiên, nếu ngươi thật sự muốn đi vào xem bức họa quyển kia, có thể cho ngươi mượn dùng một chút, sau khi đến dãy thứ hai, cứ tìm các cô nương tên là Xuân Thủy Thu Thực là được, nói... Ngươi là bằng hữu của Trần Bình An, rất dễ nhận ra các nàng, bởi vì là tỷ muội sinh đôi nên hình dáng rất giống nhau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận