Kiếm Lai

Chương 264: Nhà trúc (2)

Ngụy Bách vội vàng phụ họa nói: “Đúng, rừng trúc nơi này đều là con nối dõi của cây Phấn Dũng tiên trúc kia, sách sử ghi lại ‘Binh uy dĩ chấn, thí như phá trúc, sổ tiết chi hậu, nghênh nhận nhi giải’, không bàn mà hợp ý này. Cho nên ở trong nhà trúc tu hành, tất nhiên cực kỳ tẩm bổ hồn phách.”

Trần Bình An nhỏ giọng nói: “Dao chẻ củi còn chưa cho người ta.”

A Lương tùy tiện nói: “Để sau ngay cả nửa lưỡi dao kia trong ba lô đồng loạt cho hắn hết.”

Sau đó vị hán tử đội nón này không quên quay đầu nhắc nhở: “Mật con bạch mãng chưa thành hình kia thì không lấy nữa, máu tươi đầm đìa, quá dọa người, tính cả thịt mãng cùng nhau giao cho hắc xà cắn nuốt là được. Như vậy, cho dù không có một đôi cánh, vẫn có thể khiến nó tăng trưởng hai ba trăm năm tu vi, coi như là thành ý của chúng ta, nhớ rõ bảo nó sau khi đến Lạc Phách sơn đặt chân, thành thành thật thật tu hành.”

Cuối cùng A Lương đưa tay điểm hờ trên không, chỉ chỉ thổ địa trẻ tuổi mất hồn mất vía, “Tự giải quyết cho tốt.”

Thổ địa trẻ tuổi đứng ở bên cạnh rừng trúc, nhìn bóng lưng hai người, gió núi trong rừng xuyên qua từng cái cây xanh từng bụi hoa đỏ, mang theo mùi thơm ngát của hoa cỏ thấm vào ruột gan. Nam tử trẻ tuổi dung mạo đẹp như vưu vật, tay cầm trượng trúc xanh lục tượng trưng thân phận sơn quân, áo trắng bay bay, tay áo phiêu diêu, lúc trước khiếp sợ, sợ hãi, nôn nóng cùng bàng hoàng, theo gió mát mà quét sạch, thay thế vào đó là trang trọng nghiêm túc tương xứng với thân phận thần linh của một vùng.

Hắn nhìn quanh, thấp giọng cảm khái nói: “Phúc họa tương y, cùng lắm chỉ thế này. Cảm tạ A Lương tiền bối vô tâm nhắc nhở, giúp ta cởi bỏ khúc mắc, phá vỡ ma chướng.”

Thổ địa trẻ tuổi nhắm mắt, khóe miệng chứa ý cười ấm áp, lẩm bẩm: “Từ xưa danh sơn đãi thánh nhân, thánh nhân không đến lại làm sao, ta tự có thể dốc lòng thành thánh.”

Đợi tới lúc mở mắt, bên tai nam tử tuấn mỹ đã có thêm một cái vòng tai màu vàng nhạt, vòng tròn tinh xảo theo gió núi khẽ lay động, phụ trợ thổ địa trẻ tuổi thoáng như chính thần núi cao.

Hai người theo đường cũ quay về đầm nước, khác với lúc đến bôn tẩu thật nhanh, lúc này hai người ăn ý lựa chọn tản bộ nói chuyện phiếm.

“A Lương, hắc xà thật sự sẽ ăn thi thể còn sót lại của bạch mãng? Chúng nó không phải đồng bạn sống nương tựa lẫn nhau mấy trăm năm sao?”

“Hắc xà kia chí ở thành giao hóa rồng, đương nhiên hạ miệng được, không riêng gì loài giao long, thật ra tất cả sơn tinh quỷ quái si mị võng lượng, đều coi ăn lớn như trời, chẳng qua giao long xà mãng sống ở núi rừng đầm lớn đặc biệt đồng loại tương tàn, đạo lý này xấp xỉ với một núi không chứa được hai hổ. Hắc xà sở dĩ giữ lại bạch mãng, là đã khai khiếu, linh trí tăng trưởng, chưa chắc không có ý tưởng chờ nó Kết Đan lại ăn no nê. Đúng rồi, ngươi nếu muốn nhìn cảnh tượng hắc xà nuốt ăn bạch mãng, chúng ta có thể quay đầu.”

“Cái này thì thôi đi.”

“Nói đi thì phải nói lại, đừng trách ta thay ngươi tự tiện chủ trương, đáp ứng hắc xà kia ăn luôn viên mật mãng kia. Nó kế tiếp đã đi Lạc Phách sơn giúp ngươi tọa trấn khí vận, như vậy một viên mật mãng do ngươi bán đi, giá bán cao tới đâu, cũng không có lãi bằng hắc xà sớm một chút trở thành Mặc Giao.”

“Ta thật ra rất tò mò ngươi vì sao phải giết chết bạch mãng, vì sao không đợi ta ra tay ngăn trở? Thuần phục bạch mãng, tùy tiện để nó đi Bảo Lục sơn hoặc Thải Vân phong đều là vụ làm ăn không tệ. Chẳng lẽ ngươi là sợ A Lương ta thấy chết mà không cứu?”

“Sao có khả năng, A Lương, ta tin ngươi.”

“Vậy ngươi?”

“A Lương, trước khi trả lời vấn đề của ngươi, ta cũng muốn biết, ngươi có phải ở lúc ta cùng Chu Hà luận bàn, đã nhìn ra ta lúc ấy đã tìm được... ba khiếu huyệt kia hay không? Cùng với chân tướng trong khiếu huyệt?”

“Nói thật, ta ngay từ đầu đã biết trong ba khiếu huyệt kia có cổ quái, rất có huyền cơ, nhưng nói ra tương đối mất mặt, ngay cả ta cũng không thấy rõ, chỉ có thể đoán ra kiếm khí hàm súc ba loại tơ sợi đạo ý, cụ thể là ba loại nào, thì không dám xác định. Đương nhiên, ta nếu muốn mạnh mẽ quan sát cảnh tượng trong khí phủ, không tiếc thương tổn thể phách khí cơ của ngươi, không khó chút nào, chỉ là như vậy thì quá vô lại rồi, A Lương ta thân là tuyệt thế cao thủ, tự có phong phạm khí độ của cao thủ.”

“Hiểu rồi. A Lương, ngươi có biết hay không chúng ta trấn nhỏ có đền thờ, bên trên có bốn tấm biển?”

“Biết chuyện này, Tề Tĩnh Xuân năm đó từng nhắc tới với ta, nhưng ta không nhớ kỹ nội dung, sớm đã quên rồi.”

“Trong đó có một tấm biển, viết bốn chữ, mạc hướng ngoại cầu. Cách vách ta có đứa bạn cùng lứa tuổi, đọc sách rất nhiều, hắn nói đây là Phật gia thiên cơ, ý tứ là nói cho mọi người, phải chuyên tu Phật pháp, đừng đi cầu cái gì các bàng môn ngoại đạo bên ngoài Phật pháp. Ta ngay từ đầu cảm thấy rất có đạo lý, nhưng về sau ta ở trên núi đốt than, khi không có việc gì, dù sao chỉ là một mình nhàm chán cân nhắc linh tinh, cảm thấy với ta mà nói, thắp hương bái Phật cũng tốt, lễ kính Bồ Tát cũng thế, đều phải tự mình làm được chuyện đủ khả năng trước, nếu vẫn không đạt thành được tâm nguyện, thật sự không có cách nào cả, lại đi cầu, Bồ Tát mới có thể gật đầu đáp ứng, bằng không Bồ Tát người ta dựa gì giúp ngươi chứ, đúng không, A Lương?”

“Cầu Phật cầu mình trước.”

“Đúng đúng đúng, ta chính là ý tứ như vậy!”

“Ừm, nếu giải thích như vậy, miễn cưỡng nói thông. Nhưng mà ta phải nói rõ ràng một sự kiện với ngươi, A Lương ta từ trong kẽ móng tay cạy ra một chút, cũng nhiều hơn của cải nhà ngươi. Cho nên ngươi cảm thấy rất phiền toái ta, liền tình nguyện tổn thất một đạo kiếm khí? Trên thực tế đối với A Lương ta mà nói, chỉ là một lần chuyện nhỏ tùy tùy tiện tiện rút đao ra khỏi vỏ. Món nợ này, ngươi phải tính như vậy.”

“Không thể tính như vậy!”

“Hử?”

“Diêu lão đầu dạy ta nung sứ, rất ít khi muốn nói chuyện với ta, nhưng có hai lần nói đặc biệt nặng, ta nhớ rất rõ. Lần đầu tiên là ta làm học đồ lò nung, hắn nói theo ta học nung sứ, có thể, nhưng ngươi chỉ cần dám trộm lười một lần, thì cút khỏi lò sứ rồng cho ta. Lần thứ hai là ta theo hắn lần đầu vào núi, hắn nói theo ta vào núi tìm đất, có thể, nhưng mặc kệ là ngã gãy chân hay là như thế nào, ngươi chỉ cần dám trước mặt của ta khóc một lần, về sau cũng đừng vào núi nữa.”

“Đây là thế nào cùng thế nào, Trần Bình An ngươi ý tứ gì?”

“Vậy ta đổi cái cách nói, A Lương, ngươi có thích ngủ nướng hay không?”

“Nói lời thừa, ngươi không thích?”

“Ta cũng thích chứ, nhưng nói ra ngươi có thể không tin, ta từ ngày đầu tiên làm học đồ lò nung, thẳng tới hôm nay, ta chưa từng ngủ nướng một lần nào, khi nào nên rời giường, ta mở mắt liền rời giường, cho nên một lần ngủ nướng cũng chưa có.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận