Kiếm Lai

Chương 466: Đại Tông Sư Uống Rượu Ngon (3)

Thôi Đông Sơn không hề động đậy, để mặc phiên thư phong lật giở các trang sách, cúi đầu chăm chú nhìn những văn tự thánh hiền dạy bảo, mỉm cười nói: "A Lương từng có câu nói cửa miệng, gọi là ‘Lăn lộn giang hồ, chúng ta phải lấy đức thu phục người, lấy dung mạo thắng địch', tiên sinh nhà ta đã nhận được chân truyền thực thụ. Cho nên ta thân là đệ tử, thua mà tâm phục khẩu phục."

Cô gái cúi thấp mặt, không dám để lộ thần sắc của mình.

Thôi Đông Sơn vẫn không ngẩng đầu lên, tức giận nói: "Xú bát quái cút xa một chút, đứng chung một phòng với một thiếu niên tuấn mỹ như ta, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao? Nếu ta là ngươi, đã sớm xấu hổ mà tự sát rồi!"

Cô gái hành lễ vạn phúc, nhẹ giọng nói: "Nô tỳ cáo lui."

Thôi Đông Sơn bồi thêm một câu, "Muốn chết thì đừng chết trong viện, trên đỉnh núi có cây bạch quả cao lớn, qua bên đó mà thắt cổ."

Cô gái im lặng rời đi, đi tới ngồi ở ghế đá trong sân, nhìn ván cờ nọ, đột nhiên trước mắt cô sáng ngời, như là tìm ra một con đường sống cho mình.

Cảm giác được khí cơ dao động khác thường của cô gái, Thôi Đông Sơn ở phòng trong cười ha ha, cười đến mức ôm bụng, vừa lau nước mắt vừa lớn tiếng nói: "Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn làm sư nương của ta? Con mẹ nó lão tử bị ngươi chọc cười đến chết mất, coi như ngươi lợi hại, thật sự khiến công tử nhà ngươi tức cười muốn chết…"

Trong nháy mắt cô gái lại lần nữa cảm thấy tuyệt vọng.

Trong phòng, thiếu niên áo trắng kia đã cười đến lăn lộn dưới đất.

Oàng cung Đại Tùy, bên dưới hố to ở quảng trường điện Vũ Anh.

Lão hoạn quan loạng choạng đứng lên, chín con giao long rất nhỏ màu vàng rời khỏi khiếu huyệt phân tán đi, quay trở về bên trong trận pháp Long bích trên mặt đất.

Lão nhân lập tức toàn thân đẫm máu, nhưng mà tinh thần lại phấn chấn dâng trào, giống như trong trận giao thủ này đã thu được rất nhiều lợi ích, tuy chưa xuất hiện dấu hiệu phá cảnh, nhưng lại như kẻ yếu nhất trong quốc thủ cửu đoạn, kỳ lực mạnh mẽ tăng lên tới tầm trung trong cửu đoạn, nhưng dù có như vậy, vẫn không đối phó được nam nhân trước mắt, nếu đã vậy, lão hoạn quan sẽ không tiếp tục tiêu xài long khí trân quý của Cao thị Đại Tùy nữa.

Lão nhân nuốt xuống một ngụm máu tươi đang dồn lên tới yết hầu, tiêu sái cười nói: "Ta đây thua rồi."

Lý Nhị ngẩng đầu nhìn, bầu trời sương mù mịt, ánh nắng mùa đông sau khi xuyên qua lớp mây mù này, tựa như bị vặn vẹo rất nhiều, điều này rất bất thường.

Lão nhân lại nói thêm: "Nhưng ngươi cũng thua rồi."

Lý Nhị cười hỏi: "Là vì trận pháp này đã áp chế cảnh giới của ta? Ép ta xuống bát cảnh?"

Lão hoạn quan cũng không che giấu, thẳng thắn nói: "Dốc hết sức lực một thành để vây đánh một võ phu cường đại cửu cảnh đỉnh phong, thắng bại chắc chắn không phải bàn, nhưng sẽ phải trả giá quá lớn. Nhưng nếu đối phó một võ nhân bát cảnh thì sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tuy chỉ kém có một cảnh, nhưng cái giá kinh thành Đại Tùy phải trả sẽ nhỏ hơn rất nhiều, rất nhiều."

Hiếm thấy lão hoạn quan thổ lộ tiếng lòng, lão nhìn võ đạo tông sư thực lực khủng bố trước mặt này, "Bất kể vì sao ngươi lại muốn yết kiến bệ hạ của chúng ta, ngươi thực sự có tư cách này, nhưng mà tuyệt đối không nên làm lớn chuyện như thế. Dù sao triều đình Đại Tùy bọn ta vẫn cần sĩ diện."

Lý Nhị nhếch miệng cười nói: "Ý của ngươi là nắm đấm của võ phu cửu cảnh cũng không to bằng mặt mũi Đại Tùy các ngươi, đúng không?"

Lão hoạn quan ngẩn người, cười khổ nói: "Thật ra cũng có thể nói là như vậy."

Lý Nhị nín thở ngưng thần, khí hải trầm xuống, nhẹ nhàng bước ra một bước, hán tử trước đó từng đại chiến một trận mà không có chiêu thức gì, giờ đây phá lệ bày ra một tư thế múa quyền cổ xưa.

Một thân quyền ý như phong cách cổ xưa xa xăm, dũng mãnh vô cùng!

Lão hoạn quan đã rơi xuống bát cảnh hoảng sợ trừng mắt.

Theo đó mây mù bao phủ cả tòa kinh thành bắt đầu buông xuống.

Trong kinh thành toàn bộ Luyện khí sĩ bộ trong ngũ cảnh, và võ phu thuần túy trên lục cảnh, đều cảm nhận rất rõ ràng, khí cơ lưu chuyển bắt đầu đình trệ không thông.

Cũng có một vị tiên sinh dạy học kém danh tiếng lộ vẻ kinh ngạc, do dự một lát, rồi bỏ kinh đường mộc trên tay xuống, xin lỗi một tiếng, không để ý những người nghe đang ồn ào mắng chửi, ông đi khỏi lều kể chuyện được dựng tạm, ngẩng đầu nhìn về hướng hoàng cung, tâm trạng hơi nặng nề, cô gái phụ trách đàn tỳ bà cho tiên sinh kể chuyện đi tới bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Sư phụ, sao vậy?"

- Giải thích, trong các phim cổ trang Trung Quốc, chúng ta thường thấy quan huyện khi thẩm án, bên cạnh tay luôn có một khối gỗ. Một khi nghi phạm bên dưới không thành thực, hoặc hai bên tranh tụng gây ồn ào náo loạn, quan huyện sẽ giơ cao khối gỗ gõ mạnh xuống mặt bàn, khiến cả sảnh đường phút chốc nghiêm túc lại. Khối gỗ ấy chính là “kinh đường mộc”. Hết giải thích.

Lão nhân nhẹ giọng nói: "Có một võ phu cửu cảnh xông vào hoàng cung Đại Tùy ta, sợ là sư phụ phải đích thân đi xem thử."

Cô gái ôm tỳ bà, nghiêng đầu, hồn nhiên nói: "Sư phụ, người đường đường là đại tu sĩ thập nhất cảnh, hơn nữa sư phụ là cung phụng đứng đầu của Đại Tùy chúng ta, có thể không bị trận pháp hộ thành trói buộc, lấy mười một đánh tám đúng là xấu hổ đó nha."

Lão nhân lưng hơi còng giận dữ nói: "Ai nói nhất định là mười một đánh tám, khó mà nói được, lỡ như người nọ thực sự phá vỡ bình cảnh, trận pháp hạn chế sẽ không còn tồn tại, hơn nữa tuy sư phụ là cảnh giới mười một, nhưng cũng không tinh thông sát phạt như kiếm tu và Binh gia, sư phụ chưa bao giờ vốn không thạo chém giết, đây mới là điểm phiền toái nhất."

Cô gái vốn thấu hiểu được rất nhiều nội tình trong tu hành lúc này vẻ mặt kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, run giọng nói: "Vậy sư phụ nhất định phải cẩn thận a!"

Tiên sinh kể chuyện ừ một tiếng, khẽ nhún chân, lập tức tro bụi nổi lên bốn phía, che kín bầu trời, đợi cho tro bụi an đi, đã không thấy bóng dáng lão nhân lưng còng.

Lý Nhị từng bước từng bước trên hư không, thân hình chắc khỏe lại xuất hiện ở trên quảng trường điện Vũ Anh.

Đầu tiên là từ bát cảnh đỉnh phong, một hơi phá vỡ vách chắn đại đạo vô hình giữa đất trời, trở về cửu cảnh!

Sau đó lại lần nữa thăng tới cửu cảnh đỉnh phong!

Cuối cùng hán tử nhắm mắt lại, chậm rãi đánh ra một quyền, nhẹ giọng nói: "Tránh ra cho ta!"

Bốn phía tựa như có vô số gông xiềng đồng thời bị đứt đoạn, giữa hư không bên cạnh hán tử xuất hiện từng khe hở màu đen kịt, đan xen giăng khắp nơi.

Lấy Lý Nhị làm trung tâm, gió mạnh nổi lên bốn phía, cuốn lên vô số gạch đá bụi đất.

Trên quảng trường điện Vũ Anh, gió lốc nổi lên khắp bình địa!

Lý Nhị thu hồi thế quyền lại, dừng tay đứng yên.

Lốc xoáy cao đến màn trời kia nháy mắt tiêu tán.

Hán tử thấp bé sừng sững đứng ở trung tâm quảng trường, sau khi mở mắt ra, hắn hạ thấp giọng nói tới mức gần như không thể nghe thấy mà nói: "Cảm giác thập cảnh quả thật rất thoải mái, mùi vị còn ngon hơn so với ăn đùi gà còn thừa của thằng con."

Hoàng đế Đại Tùy đứng ở dưới mái hiên chờ đợi tin tức, nhìn thấy lão nhân cao lớn của thư viện Sơn Nhai bước nhanh đi tới, lớn tiếng nói: "Bệ hạ có thể dừng tay rồi."

Bên người có gió nhẹ thỏi qua, tiên sinh kể chuyện lưng còng cũng tới đứng bên cạnh hoàng đế, thở dài nhẹ giọng nói: "Nếu còn đánh tiếp, trừ phi không tiếc hủy đi một nửa kinh thành này."

Trong lúc này, trong tâm hồ của hoàng đế Đại Tùy lại có sóng gợn, tiếng nói vô cùng lo lắng của hoạn quan mặc mãng phục truyền tới, "Người nọ lại còn mượn cơ hội phá cảnh bước vào võ đạo thập cảnh! Bệ hạ quyết không thể tiếp tục cứng chọi cứng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận