Kiếm Lai

Chương 31: Hôn giả (5)

Chương 31: Hôn giả (5)
Nói là làm ngay, bọn họ làm giả ấn tín, mạo danh thay thế một sứ đoàn, đi trước vào kinh, chạy tới khách sạn thuộc nha môn Hồng Lư Tự ở kinh thành. Mỗi ngày bọn họ đều rêu rao, sắp đặt ăn uống thả cửa, kẻ cầm đầu chịu trách nhiệm đặt chỗ mỗi ngày để giữ thể diện. Phải nói rằng, quan viên Hồng Lư Tự ở kinh thành Đại Ly lão luyện sắc sảo đến mức nào, dạng sứ đoàn nào mà chưa từng thấy qua, vậy mà lại không nhìn thấu lai lịch của bọn hắn. Nói đi cũng phải nói lại, việc bọn hắn có thể lừa dối qua ải cũng liên quan đến việc Hồng Lư Tự trong gần ba mươi năm qua thật sự đã thấy quá nhiều đội ngũ triều cống có tính cách kỳ quái, nói năng không đứng đắn. Làm gì có nha môn nào lại thường xuyên cần phải cầu viện Bắc Nha cùng huyện nha phối hợp bắt người cơ chứ?
Hơn nữa, kẻ cầm đầu quả thật lợi hại, kỹ thuật diễn xuất tinh xảo, còn lợi hại hơn cả những người cả đời hát rong diễn kịch. Hắn diễn ra cái vẻ tham tài hám sắc lại còn ngoài mạnh trong yếu giống y như đúc. Cũng có khả năng đó không phải là diễn xuất, bởi một nhà nho nghèo từ nơi thôn dã đi ra, chưa từng va chạm xã hội lại còn giữ cái vẻ ta đây, chẳng phải chính là bộ dạng này sao?
Nữ tử kia quay đầu cười nói: “Các ngươi gan lớn lại cẩn thận, cũng là đang làm cái nghề mua bán mất đầu, vì sao không thấy tốt thì ngưng, nhất định phải đợi tin tức chính xác từ Lễ bộ và Tông Nhân phủ? Coi như không gặp được hoàng đế bệ hạ, Hồng Lư Tự vốn cũng định theo lệ mà làm, dùng mấy trăm lượng bạc và một ít sản vật đuổi các ngươi đi. Nếu các ngươi rời kinh thành sớm hai ngày, ít nhất cũng có thể chạy thoát khỏi khu vực Kinh Kỳ.”
Thiếu niên thanh tú cười nói: “Thưa tỷ tỷ, chúng tôi là vì còn chưa thấy được món tiền lớn nào, sao nỡ lòng bàn chân bôi dầu mà chuồn mất.”
Sự thật lại là bọn hắn không phải không nghĩ tới việc thấy tốt thì ngưng, nhưng mà toán người diễn kịch kia đột nhiên mất tích, bọn hắn muốn đợi họ trở về khách sạn rồi sẽ cùng nhau rời kinh. Bằng không nếu bọn hắn chạy trước, chắc chắn sẽ bị lộ tẩy, như vậy thật sự là hại tính mạng của họ.
Mấy người bọn hắn tuy không có đọc sách nhiều ngày, nhưng chút đạo nghĩa giang hồ này lúc nào cũng phải nói rõ.
Kết quả là, cứ chờ đợi như vậy, quan viên Đại Ly Hồng Lư Tự liền chờ được tin tức về sứ đoàn thật sự kia.
Nữ tử cười nói: “Các ngươi là giả mạo, vậy các ngươi có biết gánh hát rong khắp nơi kia, năm người đó, bọn hắn cả ngày đóng vai Đế Vương tướng tướng, công tử giai nhân, đó lại chính là bản lĩnh thật sự của bọn hắn? Lần này bọn hắn vào kinh thành, là định liều chết ám sát... một nhân vật lớn ở kinh thành. Bọn hắn có mối hận vong quốc, một lòng báo thù. Lúc rời khỏi khách sạn, họ chẳng hề nói với các ngươi về đạo nghĩa giang hồ gì cả.”
Lão nhân kinh ngạc không thôi, giậm chân một cái, trong lòng oán hận khôn nguôi, hối hận đến xanh ruột, “Ta đã nói bọn họ không giống diễn kịch mà! Lẽ ra phải chạy trốn sớm.”
Thiếu niên cao lớn sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm nói: “Trách ta bị ma quỷ ám ảnh, muốn chờ hắn trở lại, là ta đã liên lụy các ngươi.”
Biết được chân tướng, thiếu niên thấp bé lại càng không sợ, xoa xoa gương mặt, hắc một tiếng, “Cái này thật đúng là người chết trứng hướng thiên mà đi thôi.”
Bọn hắn vốn tưởng rằng chỉ là việc lừa gạt tiền bạc, nào ngờ lại dính đến việc ám sát một vị nhân vật lớn nào đó trong kinh thành Đại Ly?
Trong các vở kịch chẳng phải luôn nói “18 năm sau lại là một đầu hảo hán” đó sao?
Vấn đề là bọn hắn đời này cũng chỉ mới sống đến mười lăm, mười sáu tuổi, hình như hơi thiệt thòi một chút.
Nữ tử kia cũng thật cổ quái, vậy mà lại nói với bọn hắn về những thiếu sót trong chuyến hành trình triều cống này, một số chi tiết không thích hợp, lẽ ra nên làm thế này thế kia. Nghe vậy, mấy thiếu niên hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ là người trong đồng đạo? Không đúng, rõ ràng là tiền bối, là cao nhân a!
Giá mà trước đây có thể sớm kéo nàng nhập bọn?
Lão nhân có chút tiếc nuối, thật sự chỉ kém một chút là có thể thấy được vị Đại Ly hoàng đế lão nhi kia!
Như vậy đời này cũng coi như không uổng công.
Chỉ là đáng tiếc cho mấy đứa trẻ thông minh lanh lợi này. Bọn hắn còn cả quãng đời quý giá phía trước, bọn hắn vốn nên có thể thấy được mặt trời lớn huy hoàng của mười mấy năm sau. Coi như bọn hắn sống tầm thường cả đời, bằng vào tài trí của mình, chắc hẳn có thể cưới vợ thành thân, có con, có cháu.
Lúc trước, lão nhân đã ôm hết mọi tội lỗi vào người mình, là chính mình đã cổ động bọn hắn làm chuyện này, mình là chủ mưu, bọn hắn chỉ là bị những lời hoa mỹ ngon ngọt của mình lừa gạt. Thiếu niên quê mùa thì biết gì về nặng nhẹ lợi hại, chẳng qua chỉ cảm thấy vui đùa mà thôi. Đáng tiếc, những quan viên tinh anh của Đại Ly Hình bộ không dễ lừa gạt như vậy.
Tuy nhiên, có một loại ánh mắt mà lão nhân đến nay vẫn không hiểu được. Những quan viên trẻ tuổi kia, khi nhìn bọn hắn, không có sự phỉ nhổ, chán ghét, khinh bỉ thấm ra từ trong xương cốt. Ngược lại, khi bọn hắn thẩm lý vụ án, trên mặt và trong mắt họ, có một ý vị không nói rõ được, cũng không tả rõ được.
Lão nhân là người hiểu rõ sự lợi hại của quan trường, phá nhà Huyện lệnh diệt môn Tri phủ, thật sự tưởng đó chỉ là lời nói trong kịch sao?
Nếu không có vở kịch chọc thủng trời lần này, đám thiếu niên xem như may mắn. Thời điểm bọn hắn ra đời, triều đại đã thay đổi, quốc tính là Tống.
Có lẽ là bởi vì lão nhân đã phục dịch quý nhân tiền triều nửa đời người, nên thấy được rằng đời này mình chưa từng thực sự sống qua.
Cho nên mới bị ánh mắt nóng bỏng của các thiếu niên thuyết phục, mới có thể đầu óc mê muội mà đồng ý cùng bọn hắn đến kinh thành Đại Ly này.
Hoa màu quê hương đứng giữa đồng ruộng, cầu nhỏ bắc trên dòng suối, núi non cố quốc đứng trên mặt đất bao la, có lẽ còn có người con gái xứ khác mà thiếu niên nào đó yêu mến đang ở sâu trong đáy lòng.
Bọn hắn đã có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng của một tòa kiến trúc to lớn, giống như một con rồng chiếm cứ tại kinh thành Đại Ly.
Lão nhân dừng bước, bỗng nhiên kêu rên một tiếng, cả đời hắn chưa từng nói chuyện lớn tiếng như vậy bao giờ, “Vị cô nương này, ta biết thân phận của ngươi hiển quý, là nhân vật tầm thường như đứng trên trời của Đại Ly chúng ta... Ta có thể chết, nhưng bọn hắn thì không thể giết a!”
Tiếng nói của lão nhân thê lương giống như một con hạc bệnh cô độc tuổi già, đã gãy mất cánh, đang vùng vẫy trong bùn lầy, liều chết giãy dụa.
Các thiếu niên trong nháy mắt đỏ hoe tròng mắt, mãi đến tối nay mới phát hiện ra kẻ cầm đầu gầy nhỏ chỉ biết khoác lác lại anh hùng hảo hán đến thế.
Bùi Tiền dừng bước quay người, cười nói: “Ai nói muốn giết các ngươi, không cần tự mình hù dọa mình. Ta chỉ là dẫn các ngươi đi gặp sư phụ của ta, người muốn nói chuyện với các ngươi.”
Lão nhân gầy còm nào chịu tin, hắn chỉ dang tay ra, che chở các thiếu niên ở phía sau mình, ánh mắt cầu khẩn nhìn nữ tử có thần thái ôn hòa kia, cô nương, van cầu ngươi, hãy tha cho bọn hắn.
Hắn sợ hãi, so với những câu chuyện tiền triều mà lão nhân đã nghe nhìn quá nhiều, quan viên Đại Ly, Hồng Lư Tự, và cả những người ở cấp trên nữa, bọn họ thật sự quá lợi hại. Bọn họ không vì tư dục mà giết người, thậm chí còn giải thích cặn kẽ các điều luật pháp. Thậm chí, khi biết rõ lão nhân đang nói hươu nói vượn, bọn họ vẫn kiên nhẫn lắng nghe, rồi sau đó phản bác từng điểm một, thẳng đến khi khiến lão nhân không thể trả lời được nữa.
Điều này khiến người bị giết cũng không có cách nào tìm ra lý do cho mình, rằng thế đạo bẩn thỉu ra sao, công đạo bất bình thế nào, quan viên coi mạng người như cỏ rác ra sao.
Lão nhân không biết vì sao, giống như bị khơi gợi chuyện thương tâm, nghẹn ngào nức nở, nhưng hắn vẫn che chở cho ba thiếu niên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận