Kiếm Lai

Chương 668: Trong Hộp Có Hai Kiếm, Hàng Yêu Trừ Ma (5)

Trần Bình An vừa hay đi cùng hướng với thư sinh họ Liễu ra khỏi thành về hướng đông, chỉ có điều sau đó một người lập tức đi khỏi thành cửa đông, một người đi về hướng Thành Hoàng các phía đông bắc.
Không có Lưu cô nương ở đây, thư sinh họ Liễu không còn mang gánh nặng của người đọc sách trong lòng, cúi đầu đi theo bên cạnh Trần Bình An, tò mò hỏi:
"Trần công tử? Ngươi có phải võ đạo tông sư trong truyền thuyết hay không? Tuy tuổi còn trẻ, mới ra đời, nhưng vì thiên tư rất tốt, xuất thân danh môn, cho nên ở trên giang hồ đã được xem là cao thủ có thể đếm được trên đầu ngón tay? Cho nên cái tát đêm hôm đó mới có thể hư vô mờ mịt như vậy, khiến cho ta không nhìn thấy ngươi ra tay, không hề có chút khói lửa khí nào, như vậy có được xem là đã đạt tới hóa cảnh hay không?”
Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
"Chỉ cần là người luyện võ, đánh ngươi một quyền, ngươi đều không nhìn thấy đối phương ra tay."
Thư sinh họ Liễu cảm thấy đã bị sỉ nhục quá lớn, “Không thể nào! Trần công tử ngươi nhất định là giang hồ tông sư ẩn thân nơi phố phường, nếu để ta đoán, nói không chừng ngươi chính là vị Kiếm Thần Thải Y quốc nổi danh khắp nhiều quốc gia, hay là quan môn đệ tử của lão nhân gia, bằng không có ai đi ra ngoài lại mang theo hai thanh kiếm? Trong đó một cây chính là bội kiếm 'Chúc Dương' đã theo vị Kiếm Thần năm xưa đi lại giang hồ đúng không? Cho ta kiểm tra nha?"
Trần Bình An có phần bội phục sức tưởng tượng của người này, không muốn cùng hắn dây dưa mãi không dứt, cau mày gật đầu nói:
"Đúng rồi đó, chính là Chúc Dương, nhưng ngươi phải cẩn thận, bên trong vỏ tràn ngập kiếm khí sắc bén, chỉ cần ngươi vừa rút vỏ kiếm ra, sẽ lập tức bị kiếm khí tước da tróc thịt, ngươi có sợ không?"
"Không sợ."
Liễu Xích Thành lắc đầu nói, hai tay vốn đang muốn kiểm tra hộp kiếm, giờ phút này đã ngoan ngoãn để ở sau người.
Sau khi hai người tách riêng ra, Liễu Xích Thành tiếp tục đi theo dọc đường lớn ra tới hướng cửa thành, vị thư sinh yếu ớt này đột nhiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn bóng người đứng ở trên thành lâu, chính là vị lão thần tiên trên đài cao giữa hồ kia, giờ phút này bên cạnh lão thần tiên còn có Mã tướng quân thân mặc khải giáp, cùng với hai gương mặt xa lạ tuổi cũng không nhỏ, lão thần tiên đang chỉ chỉ trỏ trỏ quận thành.
Liễu Xích Thành chậc chậc nói:
"Tự dẫn giặc vào nhà mà còn không biết."
Bên kia, Trần Bình An nhanh chóng đi tới sân rộng ngoài Thành Hoàng các, ngưng thần nhìn lại, bởi vì không phải là Luyện khí sĩ, nên hắn không nhìn ra manh mối khí tượng gì, nhưng mà trực giác võ phu thuần túy nói cho Trần Bình An biết, tòa Thành Hoàng các tường đỏ ngói xanh, long hỏa lưu ly đỉnh kia, so với trước đó mình du lịch vốn yên lặng tường hòa, nay lại có thêm một tia huyết tinh âm trầm, tựa như trong ngày trời đổ tuyết dày, có người đã ném một cục than củi lên trên, khả năng người qua đường tầm thường có thể sẽ không chú ý, nhưng chỉ cần người đi đường nhãn lực đủ tốt, có thể nhìn thấy, hơn nữa còn vô cùng bắt mắt.
Nơi cửa Thành Hoàng các có binh lính bộ khoái nha thự trông coi, đã không còn cho phép khách hành hương tiến vào.
Trần Bình An hít sâu một hơi, nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm một bờ tường cao tương đối yên lặng, lặng lẽ đi đến, đồng thời lấy ra một tấm Tà khí điểm hỏa phù.
Đến bên kia, thừa dịp bốn bề vắng lặng, nhún mũi chân một cái, Trần Bình An lướt qua đầu tường, xoay người rơi xuống bên trong tường, hai chân mới rơi xuống đất, phù lục nơi đầu ngón tay đã đốt cháy gần như không còn gì.
Cái này rõ ràng là không cần dò thám hư thật nữa, đã thực sự là bị yêu ma quấy phá rồi.
Trần Bình An đưa một tay tháo hồ lô dưỡng kiếm ra, uống một hớp lớn rượu trắng.
Một tay vòng qua sau đầu, vỗ vỗ hộp gỗ phía sau, kiếm gỗ hòe được đặt tên là Trừ Ma, thanh kiếm Nguyễn sư phụ đúc, tạm thời mệnh danh là Hàng Yêu.
Cho dù tiểu đồng áo xanh và nữ đồng váy hồng xem thường ra sao, nói đặt tên gì mà quê mùa hai lúa, Trần Bình An vẫn cảm thấy hai cái tên Hàng Yêu Trừ Ma của mấy thanh kiếm này nghe rất hay.
Nếu mình đã đặt tên hay như vậy, thì cũng không thể cô phụ.
Trần Bình An dùng một chân đẩy nhẹ độc xà vừa lao mạnh tới, nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ đẩy ra mà thôi, nhưng độc xà kia ở không trung cũng đã nát bấy xương thịt.
Trần Bình An càng chú ý nhiều hơn đến hai tòa thiên quan tượng thần hoa văn màu sắc đứng sừng sững ở ngoài cửa lớn sơn son nơi xa xa, một trái một phải, máu tươi chảy đầy người không ngớt, còn có vô số độc xà sắc thái sặc sỡ quấn quanh mấp máy, cũng có bò cạp to như bàn tay, đứng ở phía trên đỉnh đầu hoặc là phía trên cánh tay tượng thần, cả vật thể tối đen như mực, diễu võ dương oai, thậm chí còn có con chuột từ trong bụng tượng thần bị bể nát, từ hai má tiến vào chui ra, to gan cùng cực.
Trần Bình An vô tình nhớ tới quang cảnh thảm đạm mộ thần tiên nơi quê nhà, nhất thời nổi trận lôi đình, chậm rãi mà đi dọc theo chân tường, cố hết sức để cho đầu óc mình được tỉnh táo, hô hấp ổn định, dù sao ra quyền mạnh yếu, độ dày mỏng một thân chân khí và tốc độ vận chuyển tốc độ vốn không có chút xíu quan hệ gì với cơn tức trong bụng lớn nhỏ ra sao,
Trần Bình An vừa đi vừa mặc niệm ở trong lòng:
"Trần Bình An, nếu như đã xác định đánh không lại, phải chạy trốn cho thật nhanh!”
Thành Hoàng gia mà Thành Hoàng các quận Yên Chi cung phụng tên là Trầm Ôn, sinh tiền từng là đại phu Ngự Sử Đài Thải Y quốc, nổi danh khắp triều dã là người cương trực công chính, từng lưu lại danh ngôn "Sống là trung thần, chết là quỷ trực", trong ba trăm năm vẫn hương khói cường thịnh.
Bởi vì trước đó có tới Thành Hoàng các một chuyến với Từ Viễn Hà, Trương Sơn Phong nên Trần Bình An đã quen đường thuộc lối, Thành Hoàng các quận Yên Chi chia làm bốn điện, hai tòa thiên quan tượng đất màu sắc hoa văn vốn uy phong lẫm lẫm đứng ở phía trước nghi môn, chỉ là bây giờ đã vô cùng thê thảm, rắn chuột gây họa.
Trần Bình An đi dọc theo tường vây mấy chục bước, quảng trường Thành Hoàng các vẫn chưa có vật tai họa lộ diện, Trần Bình An bèn không hề do dự, tế ra một tấm Dương Khí Thiêu Đăng phù cất ở trong tay áo, phù lục giấy vàng lơ lửng ở khoảng cách một cánh tay trước người Trần Bình An, khẽ xao động, sau khi Trần Bình An bước ra một bước, nó liền tự động chậm rãi bay đi về hướng nghi môn bên kia, Trần Bình An trong lòng đã xác định, Thành Hoàng các tuy gặp nạn, cả tòa quảng trường hoàn toàn thay đổi, nhưng mà kiến trúc phía sau Thành Hoàng các, chắc chắn vẫn có linh khí còn sót lại, nếu không Thiêu Đăng phù sẽ không đi về phía trước, nhất định sẽ lui về hướng tường cao bên kia.
Thiêu Đăng phù tản mát ra vầng sáng mờ nhạt, ánh sáng tinh khiết bao phủ cả người Trần Bình An, nơi hai chân đi qua, bò cạp rết những con vật trong ngũ độc vật trên đất đều tị tán, khi đi qua nghi môn, có lẽ là bị ánh sáng của tấm Khiêu Đăng phù gợn sóng lan đến, bò cạp rắn chuột trên người trái phải hai tòa đạo gia thiên quan tượng kia, toàn bộ đều tè mặt trước chạy trốn đến sau lưng tượng thần đất sét, hoặc là trốn vào trong bụng rỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận