Kiếm Lai

Chương 567: Tử Kết Của Tử Cục (3)

Ông lão bỗng bất chợt hét to một tiếng, trên mặt toát ra vẻ giận dữ, dữ tợn khủng bố, khí thế như cầu vồng nói:

"Trên đời có ngàn vạn người tốt, võ phu thuần túy như ta, trên đời này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay! Tu sĩ trên đời nhiều cỡ nào, ngươi cho là người đăng đỉnh rồi, sẽ phân chia tốt xấu thiện ác gì đó sao? ! Trần Bình An, ngươi học luyện quyền với lão phu, hay là học làm người? !"

Trần Bình An đứng lên, vẫy tay gọi tiểu đồng áo xanh qua giúp xử lý hậu sự, nhìn về phía lầu hai, nói: "Chỉ học quyền!"

Ông lão đứng lên, thoải mái cười to, "Tốt tốt tốt! Khi nào thì luyện quyền?"

Trần Bình An im lặng đi về phía lầu trúc, đi lên cầu thang.

Ông lão xoay người đi vào phòng, "Có việc cứ kêu ta."

"Ngươi yên tâm."

Thôi Sàm xoay người đi về hướng cầu thang, quả quyết: "Sẽ không đâu!"

Bước chân ông lão hơi tạm dừng, rất nhanh thôi đã sải bước qua cửa, cửa lớn đóng sầm lại.

Thôi Sàm dừng bước ở cầu thang, Trần Bình An đi được một nửa, thấy hắn không có ý nhường đường, liền dừng lại.

Lão già mặc nho sam này từ trên cao nhìn xuống thiếu niên, mỉm cười nói: "Trước kia khi Ly Châu động thiên còn chưa rơi xuống vỡ nát, Trần Bình An ngươi đã được coi là kẻ đáng thương nhất, vận khí mỏng manh gần như không còn gì, cho nên chỉ có thể đi lướt qua tất cả cơ duyên, làm mồi câu cho những người khác.

Hôm nay không còn cấm chế huyền diệu này, thậm chí còn có xu thế bỉ cực thái lai, trên trời rớt xuống một cái bánh lớn như vậy, hãy tiếp nhận cho tốt, nắm chặt trong tay, tay bị đánh gãy, chân bị đè bẹp, thì dùng miệng cắn đến răng gãy sạch, cũng phải dùng hết sức lực để giữ lấy nó!"

Thôi Sàm đi xuống dưới, rồi nói: "Những lời này, là ta thay lão gia kia nói cho ngươi nghe, xưa giờ ông ta không thích nói chuyện, làm cái gì nói cái gì đều giống như thể đó là đạo lý hiển nhiên, thật ra khiến người ta chán ghét. Nếu là ta, thì lần này sẽ không đến gặp ngươi. Thật ra bây giờ sinh tử của ngươi đã không quan trọng nữa, chuyện này ngươi phải cảm tạ Tề Tĩnh Xuân, sư đệ của ta. Đương nhiên, nếu bản thân Trần Bình An ngươi không chịu phấn đấu, Tề Tĩnh Xuân xem như chết oan uổng rồi."

Nói tới đây, Thôi Sàm nở nụ cười phức tạp, "Không thể không thừa nhận, trong chuyện này, ánh mắt của ta tốt hơn so với Dương lão nhân, nhưng lại kém hơn so với Tề Tĩnh Xuân."

Cuối cùng hai người đi lướt qua nhau, cả hai đều hơi nghiêng người nhường lối.

Lúc đó, Thôi Sàm hơi dừng bước, nói nhỏ: "Ngươi có biết thời khắc hung hiểm nhất trong cuộc đời của ngươi là lần nào không?"

Thiếu niên hầu như đồng thời bước chậm lại.

Thôi Sàm thấp giọng nói: "Là khi có một “người hảo tâm” muốn tặng cho ngươi xâu mứt quả kia. Nếu lúc ấy ngươi nhận lấy, mọi chuyện đều không xảy ra rồi."

Trần Bình An trong lòng khiếp sợ tột đỉnh.

Rất nhiều chuyện cũ lập tức hiện rõ ngay trước mắt.

Quốc sư Thôi Sàm tiếp tục đi xuống dưới, khoảnh khắc lão bước lên bậc cầu thang cuối cùng, bóng người tiêu tán, nhoáng cái biến mất.

Ngày hôm nay luyện quyền, vừa rèn luyện khí lực vừa rèn thần hồn, so với những dày vò của ngày hôm qua chỉ có thể nói là nặng nề hơn.

Mặc kệ Trần Bình An cắn răng chịu đựng đến thế nào thì vẫn mấy lần ngất đi, lại bị ông lão mạnh mẽ đánh cho tỉnh lại, năm lần bảy lượt, thực sự là sống không bằng chết.

Khi tiểu đồng áo xanh cõng Trần Bình An rời khỏi phòng, thiếu chút nữa tưởng hôm nay phải nhặt xác hai lần, bị dọa tới nhảy dựng lên, lúc ấy khí tức Trần Bình An đã nhỏ như tơ nhện, hô hấp còn yếu ớt hơn so với người già gần đất xa trời.

Cho nên Ngụy Bách cũng đành phải tới lầu hai gõ cửa, nhắc nhở ông lão kia coi chừng quá tay.

Cách một cánh cửa, ông lão tức giận hồi đáp: "Lão phu dạy ai luyện quyền, trên đời này chẳng được mấy người đủ tư cách khoa tay múa chân!"

Ngụy Bách thở phì phì đi xuống lầu, thật sự lo lắng, đành phải tự mình trông coi hô hấp của Trần Bình An trong thùng thuốc, để ngừa ngoài ý muốn.

Trong màn đêm, Trần Bình An tinh thần uể oải thay quần áo đi ra cửa lớn.

Tiểu đồng áo xanh ngồi bên vách đá tu hành, nữ đồng váy hồng đưa đến chiếc ghế trúc nhỏ.

Trần Bình An ngồi trên ghế trúc, sờ sờ đầu cô cười nói: "Ta không sao."

Nữ đồng váy hồng ráng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, học tiểu đồng áo xanh vuốt mông ngựa, "Đương nhiên rồi, lão gia nhà ta lợi hại nhất."

Trần Bình An làm mặt quỷ với cô.

Rốt cuộc đã chọc cho tiểu nha đầu vui vẻ lên.

Sau đó Trần Bình An im lặng ngồi ở trên ghế, hai tay tùy ý đặt ở trên đùi, tư thế ngồi xộc xệch, nhưng cũng không cố ý.

Nhưng mà.

Trần Bình An bây giờ cuối cùng đã có một sự sắc bén không thể nói thành lời, cho dù hắn không nói lời nào, cho dù hắn ngồi nằm hay đứng, trên người hắn một thân quyền đạo chân ý vẫn chảy như nước lũ ồ ạt, có thể làm cho người học quyền pháp cảm thấy chói mắt, cảm thấy nổi bật!

Nữ đồng váy hồng cảm thấy xa lạ, tiểu đồng áo xanh càng như vậy, cho nên hắn mới liều mạng tu hành mỗi ngày.

Lần này luyện quyền, chỗ đáng quý nhất là khi ông lão rèn luyện Trần Bình An, dù cho hung ác tàn bạo như thế nào, cũng chưa từng thay đổi tâm tính ban đầu của thiếu niên. Dù là trên núi dưới núi, đều áp dụng một quy củ, về truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc, đứng trên danh sư là minh sư, không thể nghi ngờ ông lão chính là minh sư võ đạo đệ nhất đẳng. Minh sư chưa chắc là cao thủ đứng đầu, như lão tổ Lý thị cảm thấy Chu Hà tuy là võ phu ngũ cảnh nhưng xứng đáng là minh sư. Nhưng ông lão mỗi ngày nhốt mình ở lầu trúc này, nếu không phải võ đạo tông sư thì mới là chuyện lạ.

"Phía trên cửu cảnh còn có đại phong cảnh", những lời này ai có thể nói ra khỏi miệng? Ví dụ như Chu Hà, thậm chí tin tưởng chắc chắn rằng cửu cảnh Sơn Điên cảnh đã là chỉ cảnh, là điểm cuối của võ học rồi.

Nữ đồng váy hồng lén hỏi: "Lão gia, có phải hôm nay người không được vui không?"

Trần Bình An hỏi: "Ngươi đang nói chuyện lão tiền bối đột nhiên giết người?"

Nữ đồng váy hồng khiếp sợ quay đầu liếc mắt lầu hai, sợ mình rước lấy phiền toái cho lão gia.

Trần Bình An không đưa ra đáp án rõ ràng, mà nhẹ giọng nói: "Lần trước lúc đi xa, có một lần, ta từng gặp một nữ quỷ áo cưới, thích một người đọc sách, rất thích... Ta không biết nói như thế nào, nhưng mà vì thế mà cô ta đã giết rất nhiều thư sinh qua đường vô tội, ta cảm thấy cô ta đã phạm lỗi sai, hơn nữa không phải là sai nhỏ, không phải sai lầm có thể bù lại được. Nhưng mà ta có thể làm gì được, lúc ấy đám người Bảo Bình Lý Hòe đều ở bên cạnh ta, cuối cùng ta cũng không thể hành sự theo cảm tính, hơn nữa lúc ấy ta cũng không dám xác định có phải suy nghĩ của ta quá nông cạn hay không."

Nữ đồng váy hồng tò mò hỏi: "Lão gia, vậy hiện tại người cảm thấy thế nào?"

Trần Bình An nắm hai tay lại, đặt ở trên đầu gối, ánh mắt trong suốt, cười nói: "Thì vẫn thấy sai. Nếu có gặp lại, có lẽ ta vẫn không cách nào giảng đạo lý với cô ta, nhưng mà không sao, sẽ có lần sau! Sẽ có lần sau, sẽ luôn có cơ hội!"

Nữ đồng váy hồng mỉm cười.

Lão gia lúc này không giống với lão gia rầu rĩ trước kia, nhưng mà tốt hơn nhiều.

Trần Bình An thầm tự nhủ với bản thân.

Trước tiên phải sống cái đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận