Kiếm Lai

Chương 425: Thiếu niên đã biết tư vị sầu (1)

Trên quãng đường kế tiếp, mãi đến khi có thể nhìn thấy hình dáng tường thành kinh thành Đại Tùy, Lý Hòe cũng cảm thấy mình được cung phụng như là Bồ Tát.

Ngay từ đầu Lý Hòe cảm thấy rất mới mẻ rất thú vị, nhưng mà ngày càng tới gần mục tiêu, Lý Hòe càng cảm thấy không được tự nhiên.

Lý Bảo Bình càng im lặng hơn, mỗi ngày đều theo sát bên cạnh Trần Bình An.

Lâm Thủ Nhất cũng ngoảnh mặt làm ngơ đối với mọi chuyện, mỗi ngày một mình trốn ở trong thùng xe, an tâm tu hành.

Vu Lộc vẫn như cũ, đánh xe cho Thôi Sàm, không nhận ra có tâm trạng có gì thay đổi.

Thôi Sàm ngồi trong xe phía sau chán chết đi được, mỗi ngày không phải ngủ nướng, thì là ngáp, uể oải cả ngày, đành phải gọi Tạ Tạ lên thùng xe cùng đánh cờ.

Cuối cùng, chỉ có hơn trăm kỵ quân có thể lao vào kinh thành, Lý Hòe kinh hãi trên phát hiện trên ngự đạo rộng lớn vô cùng kia, dân chúng Đại Tùy đang đứng chật ních. Giống như muôn người trong tòa kinh thành này đều đổ xô ra đường, ăn no rửng mỡ đến chỗ bọn họ xem náo nhiệt vậy.

Lâm Thủ Nhất mở to mắt, không tập trung tu hành nữa, vén rèm xe bước một chân, nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ đầu người đông nghịt, thiếu niên thở dài một tiếng.

Thì ra làm đệ tử thân truyền của Tề tiên sinh là bất thường như vậy đấy.

Thư viện Sơn Nhai mới dời đến Đại Tùy, thành lập ở Đông Hoa sơn phong cảnh tú lệ nhất kinh thành Đại Tùy, thư viện xây dọc núi, dần dần tăng cao, quy mô hơn xa thời đại thư viện Đại Ly năm xưa.

Nghe nói hoàng đế Cao thị chẳng những mời tới đại nho có học vấn nhất Đại Tùy, còn phái ra một nửa Lễ bộ nha môn do Tả Thị Lang dẫn đầu, đi tới toàn bộ vương triều bang quốc giao hảo với Đại Tùy, đích thân gửi đi những lời mời long trọng tới văn nhân đại danh đỉnh đỉnh các nơi, cuối cùng mời tới hơn ba mươi vị tông chủ văn đàn, phu tử đại nho nổi danh khắp triều dã nước nào đó, tới Đông Hoa sơn của kinh thành Đại Tùy, đảm nhiệm vai trò tiên sinh thụ nghiệp cho thư viện mới.

Nhưng từ hoàng đế đến bình dân dân chúng của Đại Tùy, đều biết thư viện Sơn Nhai có hay không có Tề Tĩnh Xuân, gần như là hai thư viện Sơn Nhai khác nhau.

Hôm nay sơn chủ Tề Tĩnh Xuân đã bặt vô âm tín, nghe nói là chết bệnh, như vậy có đệ tử đích truyền của Tề Tĩnh Xuân “tọa trấn” thư viện hay không sẽ trở thành điều cực kỳ quan trọng, nếu không sẽ danh bất chính ngôn bất thuận, hoàn toàn khó để kẻ dưới phục tùng.

Bây giờ, bọn họ đến đây, như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đi tới kinh thành Đại Tùy, cho nên hoàng đế Đại Tùy cảm thấy lễ nghi long trọng như thế nào cũng không quá đáng.

Tuy chỉ có ba đứa nhỏ, nhưng vậy là đủ rồi!

Bọn họ lần lượt là Lâm Thủ Nhất, Lý Hòe, Lý Bảo Bình.

Ngoài ra, còn có hai kẻ đều không phải đệ tử thân truyền, sức nặng tất nhiên còn xa mới bằng ba người trước, nhưng coi như là dệt hoa trên gấm.

Vu Lộc, Tạ Tạ.

Đường phố đi thông Đông Hoa sơn đã được dọn sạch từ trước, không cho phép bất luận kẻ nào tự tiện qua lại, cho nên cho dù là con em hào phiệt cũng chỉ dám ở trên nhà cao hai bên, xa xa nhìn đoàn xe ý nghĩa phi phàm đó.

Hoàng đế Cao thị Đại Tù , mặc bộ long triều phục màu vàng chính thức nhất, đứng ở ngoài cửa thư viện Sơn Nhai, tươi cười hiền lành nhìn năm đứa nhỏ lần lượt đi xuống từ hai chiếc xe ngựa.

Phía sau hoàng đế, là một dúm người có quyền thế nhất Đại Tùy.

Cả tòa Đông Hoa sơn, khí tượng nghiêm ngặt.

Chỉ riêng Luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười vốn đã sớm không tranh với đời, ở gần Đông Hoa sơn đã có nhiều tới sáu vị, toàn bộ nấp trong chỗ tối, để phòng bất trắc.

Lý Bảo Bình hỏi: “Tiểu sư thúc đâu?”

Tính cả Vu Lộc trong đó, mọi người đều nhìn nhau.

Vì thế những đứa nhỏ này, cứ như vậy mà vứt hoàng đế Đại Tùy sang một bên.

Trên con đường nào đó của kinh thành Đại Tùy, một vị thiếu niên áo trắng phong thần ngọc lãng đi giật lùi, nhìn bạn cùng lứa tuổi đeo sọt trên lưng, tò mò hỏi: “Ngươi cũng đã thay quần áo, mang giày, cài trâm, vì sao không theo bọn họ cùng nhau vào thư viện chứ?”

Thiếu niên rốt cuộc không đi giày rơm nữa, lặng lẽ không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn lại.

Đối với sự thất lễ của những đứa nhỏ kia, Đại Tùy từ hoàng đế bệ hạ, đến tướng lĩnh công khanh phía sau, không ai cảm thấy không ổn, ngược lại ai cũng mặt mang ý cười, cảm thấy rất thú vị. Đại Tùy văn phong cường thịnh, có thể thấy được phần nào.

Chỉ thấy đám trẻ con đi đường xa mà đến vây lại một chỗ khe khẽ nói nhỏ, ba cái hòm sách nhỏ trúc xanh lục trở nên cực kỳ bắt mắt, có tiểu cô nương áo bông đỏ bắt mắt nhất, bộ dáng rất sốt ruột, đứa bé thấp nhất kia, không biết là không quen với hoàn cảnh con người, sợ hãi hoàng đế Đại Tùy bày ra cảnh tượng này, đã bắt đầu nức nở khóc.

Đại Tùy hoàng đế chẳng những không thể hiện chút bực bội nào, thế mà lại quay đầu đi, bắt đầu nói chuyện phiếm với Lễ bộ Thượng Thư tóc trắng xoá.

Đến cuối cùng, học sinh đi xa ngàn dặm xa xôi chạy tới kinh thành Đại Tùy đồng thời xoay người nhìn về phía cuối con đường, chậm chạp không muốn yết kiến hoàng đế bệ hạ.

Tuy nói hoàng đế Đại Tùy không thúc giục không nóng nảy, nhưng kéo dài mãi như vậy cũng không ra sao, một đại nho một trong ba vị phó sơn chủ của thư viện Sơn Nhai mới, nổi danh khắp văn đàn vương triều Đại Tùy, không thể không xin lỗi bệ hạ một tiếng, một mình đi ra khỏi đội ngũ, đi nhắc nhở những đứa nhỏ kia nên tiến vào thư viện.

Cũng may sau đó không có gì khúc ngoặt bất ngờ nào, bọn nhỏ tuy không biết lễ nghi triều đình, nhưng thắng ở nét đơn thuần đáng yêu, môn sinh nho gia chắp tay hành lễ có hình có dạng, thế này đã khiến hoàng đế Đại Tùy mặt rồng cực vui vẻ rồi, tự tay ban cho năm đứa nhỏ mỗi người một khối ngọc bội “Chính Khí” cùng một hộp đĩnh mực kim long, sau khi tiến vào thư viện, trừ cần tế bái bức vẽ treo tường Chí Thánh tiên sư, lễ nghi phiền phức còn lại cũng dây dưa mất nửa ngày, tất cả giản lược, điều này làm ba người bọn Lý Bảo Bình như đối mặt đại địch trút được gánh nặng, về phần Tạ Tạ và Vu Lộc thì tương đối quen rồi, không có bất cứ sự căng thẳng nào.

Cuối cùng chính là phó sơn chủ đích thân dẫn bọn họ đi về học xá của mình, dặn dò công việc dạy học sau này, năm người bị phân ra ở học xá khác nhau, bởi vì thư viện diện tích cực lớn, trừ dựa vào núi mà xây, kiến trúc san sát nối tiếp nhau, thật ra cả tòa Đông Hoa sơn đều bị Đại Tùy cắt cho thư viện Sơn Nhai sở hữu, cho nên khoảng cách giữa rất nhiều học xá cũng không phải là quá gần.

Thư viện này được Đại Tùy gửi gắm kỳ vọng cao, không đến hai trăm học sinh, lại có được ba mươi vị phu tử tiên sinh đức cao vọng trọng, học vấn thâm thuý.

Đại Tùy Lễ bộ Thượng Thư tự mình kiêm nhiệm sơn chủ, nhưng thuộc loại dẫn dắt từ xa, treo cái danh mà thôi, thủ tịch phó sơn chủ cai quản công việc cụ thể, là tiên sinh dạy học ban đầu của thư viện Sơn Nhai, một trong các đệ tử ký danh của Văn Thánh năm đó, tên là Mao Tiểu Đông, có cái mũi đỏ, chín mươi tuổi, nhưng khí sắc tốt, nhìn chỉ như năm sáu mươi tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận