Kiếm Lai

Chương 329: Lục địa kiếm tiên (2)

Ở vị trí nào, mưu tính ở vị trí đó.

Họ Hàn này từ lâu đã không còn là thư sinh nhà nghèo năm đó khổ đọc sách thánh hiền, cũng chỉ biết đạo lý trên sách.

Thậm chí vì luật pháp Đại Ly, ông ta từng tự tay chém giết võ nhân hiệp sĩ gặp chuyện bất bình trượng nghĩa làm việc, chỉ vì dân chúng vô tội mà tìm thần tiên trên núi trả thù.

Người nọ bị thương nặng, trước khi chết chửi ầm lên, nói Đại Ly như vậy thật sự là buồn cười vô cùng, mắng ông ta là tay sai của thần tiên trên núi.

Ông ta tâm bình khí hòa nói cho người nọ, có thể ba mươi năm, năm mươi năm sau, tóm lại chắc chắn sẽ có một ngày, Đại Ly sẽ không còn có ai chết oan uổng như ngươi nữa. Tên võ nhân tâm địa hiệp nghĩa kia, trước khi chết phun ngụm máu lên trên mặt hắn.

Trên đời này nào có chuyện đơn giản một đao là xong?

Lão nhân tay cầm đèn lồng, tâm tư phức tạp nhìn phía bắc, không biết vì sao, vị đại nhân kia của mình chưa vội lộ diện ra tay.

Kiếm tiên trẻ tuổi không để ý tới cái gì Sở phu nhân, cái gì Đại Ly lang trung, về phần thuỷ thần âm thần, lại càng lười so đo, hắn chỉ một lần nữa xoay người, mặt hướng nữ quỷ áo cưới đang bị phi kiếm của mình dọa sợ, cười hỏi: “Ngươi muốn luận bàn kiếm thuật với ta?”

Nữ quỷ áo cưới cười tủm tỉm nói: “Nếu là điểm đến thì dừng, thiếp thân sẽ nguyện ý, dù sao lục địa kiếm tiên trẻ tuổi như công tử, thiếp thân vẫn hiếm khi được gặp.”

Kiếm tiên trẻ tuổi phất phất tay, con lừa màu trắng vội vàng chạy về Lý Hòe bên kia, nam tử đưa tay về hướng bội kiếm treo ở bên người, gật đầu nói: “Được thôi.”

Nữ quỷ áo cưới nheo mắt, “Ồ? Công tử coi là thật?”

Kiếm tiên trẻ tuổi sau khi cầm chuôi kiếm, nhẹ nhàng nói: “Kiếm tên Cao Chúc.”

Một kiếm vô cùng đơn giản đánh xuống.

Lại khiến thiên địa biến sắc, khiến tiểu thiên địa già nua thâm trầm này chợt tỏa sáng rạng rỡ.

Kiếm khí trong tích tắc bổ xuống hướng vào đầu nữ quỷ.

Nữ quỷ áo cưới hốt hoảng thất thố chỉ có thể giơ hai tay lên che mặt, hai tay áo rộng thùng thình lại che kín toàn thân.

Nữ quỷ bị chém làm hai mảnh ngay tại chỗ.

Vị Sở phu nhân này kêu rên vang vọng khắp những nẻo đường và phủ đệ đồ sộ phía sau.

Đám người hầu nha hoàn kia si ngốc ngơ ngác đứng ở tại chỗ, bắt đầu thất khiếu đổ máu, có một số trực tiếp mềm oặt ngã xuống, hóa thành một vũng nước mủ.

Trong phủ đệ, có tiểu thư khuê các đang học tập nữ công gia chánh, đâm từng phát kim vào cánh tay mình mà không tự biết. Có gia đinh hộ viện đang rèn luyện võ học đứng tại chỗ, từng quyền một đập nát đầu đối phương, cho dù đầu vỡ vụn hơn phân nửa, động tác cũng không hề ngừng lại.

Nữ quỷ vội vàng lao đi về hướng cửa chính phủ đệ, thân thể bị cắt thành hai nửa, trong đó có vô số sợi tơ màu đỏ nối liền, tình cảnh như cọng sen bị chẻ làm đôi vẫn còn dính sợi, lúc này ở không trung nhanh chóng khép lại với nhau.

Kiếm tiên trẻ tuổi lạnh nhạt nói: “Đến tiếp.”

Một kiếm quét ngang.

Một dải kiếm quang đó vươn ra trải ngang ở không trung, tựa như mặt nước dập dờn ánh sóng.

Nữ quỷ áo cưới giống như “mỹ nhân ra khỏi mặt nước bồn tắm”, bị mặt nước này chặn ngang.

Bộ đồ cưới kia mềm nhũn rơi xuống ở đỉnh chóp bậc thang.

Nữ quỷ hóa thành khói đặc cuồn cuộn bay vào trong tấm biển chữ vàng, không ngừng có máu rơi trên mặt đất, một gương mặt nữ tử đau khổ dữ tợn thỉnh thoảng nhô ra khỏi mặt ngoài tấm biển, truyền ra tiếng cầu xin tha thứ: “Kiếm tiên tha mạng!”

Kiếm tiên trẻ tuổi hai lần ra tay, hai kiếm ngang dọc mà thôi, đã đem hồn phách nữ quỷ áo cưới không ai bì nổi chia ra làm bốn, chỉ đành quay về tấm biển “sơn căn thủy nguyên” ký thác tiểu thiên địa này, mới có thể kéo dài hơi tàn. Thế gian có câu tục ngữ, gọi là “Ký nhân diêm hạ”, thật ra đã sớm nói toạc ra một phần thiên cơ. Phàm phu tục tử dưới mái hiên, bất luận xà ngang hay là tấm biển, thật ra thường sẽ có huyền cơ to lớn.

Tâm thần Lâm Thủ Nhất lay động, khó trách A Lương nói trong Luyện khí sĩ thế gian, kiếm tu có tâm tính tiêu sái nhất, sát lực lớn nhất, không thèm nói lý nhất. Chỉ tiếc Lâm Thủ Nhất hắn có tư chất tu hành rất tốt, nhưng lại không thích hợp con đường kiếm tu. Lâm Thủ Nhất có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh thôi đã kiên định đạo tâm, sau này nếu mình có thể bằng vào Đạo pháp thông thiên, thắng được lục địa kiếm tiên kiếm pháp thông thần như thế, chẳng phải là càng tốt hay sao? Nhưng Lâm Thủ Nhất hiểu rất rõ, nhân vật trước mắt này, có khả năng chính là Luyện khí sĩ thượng ngũ cảnh trong truyền thuyết, nếu nói võ phu thuần túy vẫn luôn thấp hơn Luyện khí sĩ một bậc, như vậy kiếm tu so với Luyện khí sĩ khác lại cao hơn một bậc.

Nguyên nhân rất đơn giản, không ai muốn giao thủ với một kiếm tu đắc đạo.

Tương truyền từng có người tính toán, trong số những Luyện khí sĩ đánh gãy cầu trường sinh của kẻ địch, không thể nghi ngờ kiếm tu chiếm số lượng nhiều nhất, chiếm một phần ba, còn hơn cả Binh gia tu sĩ sát phạt quyết đoán, không dính nhân quả. Phải biết rằng đường tu hành ngàn ngàn vạn, mỗi con đường đều có duyên pháp, chư tử bách gia, chính đạo bàng môn vân vân, kiếm tu chỉ là một trong số đó mà thôi.

Cách nghĩ của Trần Bình An không phức tạp như Lâm Thủ Nhất, chỉ là đang suy ngẫm về một chuyện, thì ra có thể sử dụng kiếm như thế à.

Kiếm tiên trẻ tuổi một tay đặt sau lưng, tay kia cầm trường kiếm, cười nói: “Quá tam ba bận, hay là Sở phu nhân tiếp thêm một kiếm nữa đi?”

Một thân hình lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở dưới tấm biển, là nam tử trẻ tuổi tương tự, chẳng qua dung mạo bình thường, đặt ngang kiếm ở sau hông, hắn chậm rãi nói: “Phong Tuyết miếu Ngụy Tấn, được rồi đó.”

Kiếm tiên áo trắng cười nói: “Thần Tiên Đài Ngụy Tấn mới đúng.”

Không nói thêm cái gì nữa, vị lục địa kiếm tiên tự xưng chưa vững cảnh giới này lại chém ra một kiếm.

Kiếm khách trẻ tuổi đối diện mặt không biểu cảm, đưa tay cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút ra hơn tấc, rồi không rút kiếm ra khỏi vỏ nữa.

Nhưng giữa hai gã kiếm tu thế mà lại xuất hiện một dãy núi nho nhỏ xinh xẻo đáng yêu, thế núi uốn lượn, treo ngang không trung.

Kiếm tiên trẻ tuổi Ngụy Tấn một kiếm chặt đứt dãy núi, nhưng khí phách một kiếm này cũng không sót lại là bao, không còn khăng khăng kiên quyết tiếp tục xuất kiếm nữa.

Không biết ở cách mấy ngàn dặm, một dãy núi kéo dài trăm dặm, từ giữa chỗ cao nhất xuất hiện một khe nứt thật lớn, như bị một kiếm của tiên nhân bổ ra.

Ngụy Tấn cười hỏi: “Ngươi có phải người kia của Mặc gia hay không?”

Sắc mặt kiếm khách trẻ tuổi không quá dễ coi, thầm nghĩ A Lương tiền bối ngươi không thể nói thêm một cái tên sao?

Hắn nói với Ngụy Tấn: “Chờ chút.”

Kiếm khách trẻ tuổi quay đầu về hướng nữ quỷ bám vào tấm biển kia, nhíu mày nói: “Sở phu nhân, việc đã đến nước này, ngươi có thể thể hiện ra một chút thành ý hay không?”

Hồn phách nữ quỷ ẩn nấp nơi tấm biển chữ vàng gật gật đầu, sau đó màn trời dần dần biến mất, đây là dấu hiệu sơn thủy địa giới tiêu tán, có tính chất tương đương với người dân phố phường mở cửa đón khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận