Kiếm Lai

Chương 371: Bách Quái (Trung) (2)

Tu sĩ trẻ tuổi nấc rượu một cái, tự nhiên nở nụ cười, không ai thấy nỗi bất đắc dĩ kia ở đáy mắt người này. Hắn chậm rãi gắp một miếng thịt bò ngon, khóe mắt liếc quân sư nho sam của đại Thủy Phủ, người trẻ tuổi lẩm bẩm: “Người không vì mình trời tru đất diệt, huống chi một cơ hội lớn như vậy, đặt ở trước mặt ta, ta một tên tiểu tu sĩ hạ ngũ cảnh, có mấy cái mạng để từ chối thuỷ thần lão gia ban thưởng ban ân?”

Vị lão giả tóc bạc đối diện kia là ngoại môn đại trưởng lão Linh Vận phái. Linh Vận phái chia ra nội ngoại môn, lão nhân chưởng quản ngoại môn, thật ra rất nhiều công việc thế tục của nội môn cũng giao luôn cho người này phụ trách. Lần này tham gia lễ mừng hiến tế thủy thần Hàn Thực giang, là lão nhân dẫn đội xuống núi, chủ yếu là vì giúp vài đệ tử đích truyền mài giũa tâm tính, đi tìm hiểu sơ lược về thế đạo phong tục dưới núi, đồng thời mượn cơ hội này tiếp xúc thế lực khác, có thể kết được một chút thiện duyên là tốt nhất.

Đêm nay hai người trẻ tuổi theo lão nhân cùng nhau tham gia yến hội, đều là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi của Linh Vận phái, một người phía sau có con rắn lớn đỏ rực dài hai trượng, cuộn mình thành một cục, một người bên cạnh có con hổ đen thật lớn phủ phục dưới đất.

Hai người ngồi sát nhau, liền có một ít khí tượng không tầm thường rồng cuộn hổ ngồi.

Nhưng ngay trong tình huống hầu như mọi người đều cho rằng thiếu niên nhất định phải chết không thể nghi ngờ, biểu hiện của thiếu niên áo trắng kia làm cho người ta chấn động.

Hắn đứng ở tại chỗ, không chút nhúc nhích, tùy ý để Kim Ngọc Dịch kia phân liệt thành từng giọt rượu bắn nhanh tới.

Nhưng những giọt nước thế tới rào rạt đó, đánh vào trên quần áo thiếu niên áo trắng, tựa như một đợt bông tuyết lao vào một lò lửa hừng hực thiêu đốt, nháy mắt tiêu tán không thấy nữa.

Nam tử áo bào xanh gật gật đầu, lẩm bẩm: “Thủy pháp bất xâm, thú vị đó, khó trách dám đến quấy rối.”

Thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước, nhìn phía văn sĩ kia, cười hỏi: “Là vì chiếc áo bào trên người thiếu niên có huyền cơ, hay là có điều cổ quái khác?”

Văn sĩ nho sam phía dưới thu lại tầm mắt không nhìn thiếu niên nữa, quay đầu đáp: “Hẳn làm được như vậy không phải vì áo bào, ta đoán là trên thân người này có giấu phù lục tránh nước thượng phẩm của đạo gia, thủy pháp đạo thuật tầm thường, rất khó đánh vỡ cấm chế trời sinh của tấm phù lục này.”

Nam tử áo bào xanh bật cười, “Không phải hắn cảm thấy có tấm phù lục này bên người, thì đứa nhỏ này có thể hoành hành không kiêng kỵ ở phủ đệ Đại Thủy của ta chứ?”

Văn sĩ nho sam cười nói: “Quá nửa là còn có chỗ dựa khác.”

Nam tử áo bào xanh từ đầu tới giờ lười biếng uể oải vội ngồi thẳng người lên, “Ước gì.”

Sau đó hắn cười dặn dò tinh quái rắn nước kia, trong lời nói cũng không có chút trách cứ, nói: “Mất mặt xấu hổ rồi, ta cho phép ngươi lên sân khấu chém giết, nhưng không thể sử dụng hai cái roi sắt kia, đỡ phải nhìn thấy cảnh tượng đầu lâu nổ tung. Ngươi thấy thống khoái, nhưng khách nhân thấy ghê tởm, ngươi không chịu nổi trách nhiệm đâu.”

Nam tử âm tà cười tủm tỉm đứng lên, “Cảm ơn lão gia ân thưởng.”

Thiếu niên áo trắng lui về phía sau vài bước, thì ra là muốn ngồi ở trên bậc cửa nghỉ ngơi, sau khi ngồi xuống, khoát tay áo về hướng tên tinh quái rắn nước vừa đi vòng quanh ra khỏi bàn kia, “Đừng nóng vội đừng nóng vội, đừng vội, chờ ta nói cho hết lời trước.”

Văn hào và Biệt Giá dưới sảnh nhìn nhau.

Nam tử áo bào xanh càng ôm bụng cười to, nâng chén uống sảng khoái.

Trong khách khứa, có hai người thoải mái ngồi ở vị trí phía trên phản đồ Linh Vận phái, tuổi đều khoảng ba mươi, hăng hái, bộc lộ vẻ sắc bén.

Sau khi nhìn thấy phong thái này của thiếu niên áo trắng, bọn họ vẫn khinh thường để ý tới.

Một người uống rượu và lưng đeo trường kiếm, một người thì đặt kiếm ngang bàn, cách tay phải chỉ vài thước.

Hai người này rõ ràng là hai kiếm tu tiếng tăm lừng lẫy, tuy nhìn không ra phi kiếm bản mạng của hai người được ôn dưỡng đã có thành tựu lớn hay không, nhưng kiếm tu được công nhận là sát lực lớn nhất trong Luyện khí sĩ, tu vi tích lũy sâu bùng nổ mạnh nhất, cho dù là tu sĩ trung ngũ cảnh, cũng không dám khinh thường bất cứ một kiếm tu hạ ngũ cảnh nào.

Bởi vì kiếm tu tăng lên mỗi một cảnh giới, uy lực phi kiếm sẽ gia tăng gấp bội, tu vi tăng trưởng hơn xa Luyện khí sĩ tầm thường.

Nhất là trong hạ ngũ cảnh, bản mạng phi kiếm yếu ớt vô cùng, một khi để kiếm tu thành công chen thân trung ngũ cảnh, sẽ nghênh đón biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Mỗi một vị kiếm tu đã chen thân hoặc là có hi vọng trở thành trung ngũ cảnh, nhất là kiếm tu tuổi còn trẻ, đều sẽ là thượng khách của các thế lực, ở trên núi lưu truyền một câu ai cũng khoái, “Trong trung ngũ cảnh, luyện khí sáu mươi đã già, trăm tuổi vẫn là tiểu kiếm tu” .

Ngụ ý chính là thần tiên trung ngũ cảnh sáu mươi tuổi, đã không được coi là thiên tài gì nữa, nhưng kiếm tu trăm tuổi, vẫn là Luyện khí sĩ kinh tài tuyệt diễm!

Hai kiếm tu này dắt tay nhau bái phỏng đại Thủy Phủ, một người là tán tu, tương truyền được một vị cao nhân tha phương chân truyền, thuộc về đạo gia nhất mạch, ban cho một thanh thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn, chữ triện là “Thủ Nhận” .

Một người là quan môn đệ tử của chưởng môn chân nhân Phục Long quan, đạo thống của Phục Long quan, thuộc về ngoại đan nhất mạch của đạo giáo Đan đỉnh phái, thu thập thiên tài địa bảo, dựng lò luyện đan, uống thuốc, hỗ trợ tu hành.

Trấn sơn chi bảo là một cái nghiên mực cổ, tên là nghiên Lão Giao, là một trong mười nghiên mực có tiếng của Bảo Bình châu. Bên cạnh nghiên mực, có một con giao long già nhỏ bé, quấn quanh mà ngủ, tiếng ngáy rất nhỏ.

Tương truyền thượng cổ Thục Quốc là nơi giao long khắp nơi, gây sóng gió, các nơi đều lưu lại truyền thuyết tiên nhân chém giết yêu long ác giao.

Nghe nói tiểu lão giao đang ngủ say ở trên nghiên mực cổ này chính là giống loài cổ thoát được một kiếp còn sót lại.

Mà tên kiếm tu trẻ tuổi đặt ngang kiếm trên bàn kia, thân là đệ tử của chưởng môn Phục Long quan, lần này tới đây, là muốn đại diện sư môn, âm thầm bàn bạc với thủy thần Hàn Thực giang trong triều có người ý đồ nâng cấp Phục Long quan từ “quan” lên thành “cung”.

Đạo gia tiên môn, muốn đạt được một chữ “Cung” làm hậu tố môn phái là điều rất khó khăn, cái này giống quân chủ một quốc gia sắc phong chân quân, số lượng có hạn ngạch, sẽ không như cỏ dại lan tràn, không phải quân vương muốn có mấy vị chân quân thì có mấy vị, cũng không phải tùy tiện xách lấy một đạo sĩ, được quân vương tán thành, thì có thể đạt được danh hiệu vinh dự này, tông môn Đạo gia của Bảo Bình châu sẽ phái người đến xem xét khám định, xác định vị chân nhân đó có tư cách đảm nhiệm Chân quân một quốc gia hay không.

Thiếu niên áo trắng từ đầu tới đuôi hành vi luôn lộ ra vẻ cổ quái kia ho khan một tiếng, ngồi ở trên bậc cửa cất cao giọng nói: “Hôm nay ta tới nơi này, là muốn dạy các ngươi làm người, ừm, còn có thuận tiện dạy các ngươi làm thần làm quỷ. Ài, hơi mệt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận