Kiếm Lai

Chương 1188: Cây trâm

Tại diễn võ trường, bọn nhỏ lần nữa toàn bộ nằm rạp trên mặt đất, mặt mũi ai nấy cũng bầm dập, học võ mới bắt đầu đã phải chịu đựng sự đau nhức về gân cốt, chắc chắn là không thoải mái rồi. Đã đến lúc phải chịu khổ thì cứ chịu khổ, đến lúc được hưởng phúc thì sẽ lại phải chịu khổ thôi.
Nếu sinh ra ở Kiếm Khí trường thành, được vào chỗ hành cung mát mẻ này, học luyện võ quyền, thì phải thích ứng với việc chịu khổ, phải học cho được một nghề.
Trong đời này không phải tất cả việc chịu khổ đều sẽ dẫn đến những điều tốt đẹp đâu. Võ biền thuần túy chỉ dựa vào sự liều lĩnh của mình, cũng chỉ có thể cảm nhận được hương vị thực sự từ sự cay đắng mà thôi.
Một vị đại nhân mặc trường bào màu xanh, vẫn bình tĩnh ung dung, nói:
"Nghỉ ngơi hai nén hương."
Trần Bình An khoanh chân ngồi, hai tay đặt lên gối, lòng bàn tay hướng lên, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Tất cả bọn trẻ đều cố gắng đứng dậy, tạo thành một vòng, tư thế ngồi giống hệt vị ẩn quan trẻ tuổi, nhắm mắt lại, chậm rãi điều chỉnh hô hấp.
Trần Bình An mở mắt, nhận xét điểm yếu trong từng cú đấm của mỗi người, nói rõ tốt xấu ưu khuyết, sẽ không vì Khương Quân xuất thân hào phiệt phố Thái Tượng, có nền tảng võ học tốt nhất mà ưu ái đặc biệt, thấy ai đánh quyền uể oải là sẽ mắng. Cũng sẽ không vì Trương Bàn ở hẻm Đồng Tiễn bẩm sinh thể trạng gầy yếu, học quyền chậm nhất mà lạnh nhạt với Trương Bàn, thấy cú đấm nào đáng khen sẽ tán thưởng. Càng không vì Tôn Cừ ở phố Ngọc Hốt và giả tiểu tử kia là cô nương mà cố ý giảm lực khi ra quyền.
Nói tóm lại, Trần Bình An muốn cho tất cả bọn nhỏ phải luôn nhớ kỹ một đạo lý, quyền hiện tại là thứ vũ lực đơn thuần, việc đầu tiên là phải chiến đấu với chính mình.
Học quyền trước học làm người, người truyền dạy, cho dù có danh sư hay không, thì trước hết cũng cần phải dạy đạo lý làm người, dạy người không phải là không giảng đạo lý, cho dù một người thầy dạy học ở thôn quê, có thể cúi đầu nịnh hót lão phú ông, nhưng lại xem thường bọn trẻ nghèo khó, cười lạnh, vậy thì dù có đọc thuộc hàng ngàn hàng vạn lời dạy của thánh hiền trong sách thì cũng vô ích thôi.
Trong sách hay ngoài sách đều có đạo lý, ai cũng có thể là phu tử tiên sinh.
Trần Bình An không nói gì.
Theo lệ, bọn nhỏ sẽ được phép hỏi.
Đứa trẻ tên Hứa Cung ở hẻm Mộ Mông hỏi trước:
"Trần tiên sinh, quyền đi đường thẳng chắc chắn là nhanh nhất, nếu nói tập đi quyền lập thung là để rèn luyện gân cốt, thể phách, vậy tại sao lại có nhiều chiêu thức quyền như vậy ạ?"
Trần Bình An giơ một tay lên, tung ra một cú đấm, đột ngột ra quyền, rồi đột ngột dừng lại, "Hứa Cung, ý ngươi là nói quyền đi thẳng thì sẽ nhanh chóng chạm địch nhất, đúng không?"
Hứa Cung có chút nghi ngờ bản thân.
Khương Quân cười ha hả nói:
"Một quyền là ngã."
Người ở Kiếm Khí trường thành ai mà không biết vị ẩn quan trẻ tuổi là người hay "thương hoa tiếc ngọc", bằng không thì làm sao có cái tên "Một quyền ngã" nhị chưởng quỹ được chứ?
Còn việc tại sao lại đối xử tàn nhẫn với Lưu Bạch ở Man Hoang như vậy, chắc chắn là vì nàng kiếm tu đó không xinh đẹp bằng Úc Quyến Phu rồi.
Nhưng mà Khương Quân bỗng nhớ tới cảnh Úc Quyến Phu bị đè đầu xuống, lại thở dài một tiếng, cảm thấy mình có lẽ đã oan uổng cho nhị chưởng quỹ rồi.
Sắc mặt Hứa Cung bối rối, hắn không có ý đó, có chết cũng không dám có nửa điểm bất kính với Trần tiên sinh, không dám, lại càng không muốn.
Trong suy nghĩ của Hứa Cung, Trần tiên sinh như một vị thần, hoàn hảo không một tì vết. Mấy đứa trẻ lén nói chuyện với hai người bạn thân của mình, đều là một lòng ngưỡng mộ vô cùng. Cho nên trước đó Quách Trúc Tửu có kể chuyện ở kia, bọn hắn là ba đứa tin tưởng không chút nghi ngờ.
Hứa Cung xuất thân từ hẻm Mộ Mông, biết mình không phải là đệ tử đại tộc như Khương Quân, nếu không có thiên phú và thân thế như Khương Quân, thì chỉ có thể cùng Trương Bàn, Đường Thú ba người bạn tốt thường xuyên lén lút luyện tập đi quyền lập thung, còn thường xuyên đụng mặt giả tiểu tử Nguyên Tạo Hóa. Chỉ là quá hăng say nên bọn người kia một mặt khổ luyện, suýt nữa làm tổn hại thể phách nguyên khí.
Trần Bình An vẫn giữ nguyên tư thế ra quyền, lại giơ tay trái lên, coi cánh tay phải đang ra quyền như một con đường, chỉ trỏ từ nắm đấm tay phải, đến cổ tay, cánh tay, bả vai, rồi đến lưng, eo, chỉ ra mọi huyệt đạo, giải thích cặn kẽ về cái "con đường" chân khí thuần túy lưu chuyển của một cú đấm thẳng, mỗi một gân, mỗi một đốt xương, mỗi một sự thay đổi nhỏ của cơ bắp đều được nhắc tới, nói chuyện ân cần với bọn nhỏ, trong lúc đó, lại phối hợp với sự biến hóa của quyền chưởng, biến trước thành sau, thuỷu tay đặt phía trước, thân chính tay thuỷu, bả vai đâm bên trong, từng chiêu thức đều được hóa giải, trình bày sự huyền diệu bên trong, cách phát lực thế nào, vì sao lại phát lực, đều được phân tích một cách chi tiết tỉ mỉ, bằng những lời lẽ dễ hiểu.
Sau khi thu quyền, Trần Bình An hai tay chống lên đầu gối, cười nói:
"Cho nên mới nói, quyền chiêu vì ở dưới quyền ý, còn quyền pháp thì ở trên trời."
Khương Quân lần đầu tiên không phá đám, cau mày nói:
"Quyền chiêu kém nhất? Nhưng ta thấy rằng cả quyền pháp và thế quyền đều bắt nguồn từ quyền chiêu mà ra, chúng rất quan trọng đó chứ."
Trần Bình An cười cười, giơ lên một nắm đấm, cổ tay vặn lại, biến quyền thành chưởng, lòng bàn tay cách mặt đất chỉ hơn một tấc, trong nháy mắt giáng xuống mặt đất ở diễn võ trường.
Mặt đất rung chuyển, tất cả bọn trẻ gần như đồng thời bắn lên, độ cao cách mặt đất khác nhau, thân hình xiêu vẹo ngả nghiêng.
Sau đó giống như bị trấn áp lại, ầm ầm rơi xuống đất, ai nấy đều thở dốc khó khăn, lưng cong xuống, không ai đứng thẳng được lưng.
"Quyền chiêu ở đây là chỉ vị trí, trật tự, chứ không phải nói là không quan trọng, ngược lại hoàn toàn, tất cả quyền pháp đều từ chỗ thấp mà ra, thế quyền này cao hơn thế quyền khác, cuối cùng mới có thể khiến quyền pháp của chúng ta cao tận trên trời."
Trần Bình An cất đi sự vô hình chân ý quyền pháp kia, tất cả bọn trẻ lập tức như trút được gánh nặng, Trần Bình An nói với Nguyên Tạo Hóa và Trương Bàn:
"Học quyền phải luôn để tâm, cẩn thận mọi nơi, đó chính là quyền lý, cái gọi là sư phụ chỉ dẫn vào cửa, tu là ở tại trò. Nguyên Tạo Hóa, Trương Bàn, hai người vừa rồi làm tốt lắm, cho thấy rằng khi nghỉ ngơi hai người đã luyện lập thung, tuy không thấp, nhưng tư thế ngồi rất vững. Còn Khương Quân thì tuy khoảng cách tới đất thấp nhất, nhưng tư thế ngồi lại rời rạc."
Khương Quân liếc mắt, lão tử sớm đã quen cái kiểu nói móc của tên ẩn quan chó hoang này rồi.
Trương Bàn vốn rụt rè giờ trở nên kích động.
Giả tiểu tử ánh mắt kiên nghị, môi hơi bĩu ra. Sau khi học quyền, tiểu cô nương đã thay đổi rất nhiều. Mấy năm trước ở Kiếm Khí trường thành, nàng gặp lại Nhị chưởng quỹ lúc chưa làm ẩn quan, vốn là một đứa nhóc tên Vương tiểu cô nương, tính cách vốn sáng sủa hơn nhiều.
Trần Bình An liếc nhìn mọi người, hơi nghiêng người về phía trước, từ tốn nói với mọi người:
"Việc học quyền, không chỉ là đơn giản ra quyền ở diễn võ trường thôi đâu, cả hơi thở, bước chân, ăn uống, hay nhìn thấy chim bay, ban đầu có thể các ngươi sẽ thấy rất mệt, nhưng mà khi thành thói quen thì đó lại là điều tự nhiên, thân người là một tiểu thiên địa, có vô số bảo tàng, tất cả đều là của chính các ngươi, trừ khi đến ngày nào đó phải cùng người phân sống chết, bằng không thì không ai cướp được đâu."
Trần Bình An nheo mắt nói:
"Nói đến đây rồi, khi các ngươi có được quyền cao rồi, một khi đã quyết định ra quyền, phải cùng người ta quang minh chính đại phân cao thấp sinh tử, vậy phải làm như thế nào?"
Khương Quân lớn tiếng nói:
"Một quyền làm đổ!"
Trần Bình An mỉm cười nói:
"Tiểu tử ngươi vẫn chưa chịu an phận hả?"
Khương Quân khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nói:
"Ẩn quan đại nhân, lần này con không có nói đùa, võ phu khi ra quyền, phải có tư thế lão tử vô địch thiên hạ, dù sao cảnh giới võ đạo mà con theo đuổi, chính là kẻ nào dám đối địch với con, khi con sắp xuất quyền, đối phương phải sợ chết khiếp trước đã."
Trần Bình An cười đứng dậy, "Được thôi, ta sẽ dạy ngươi. Nghe ngươi nói vậy, ta lại nhớ đến một lần vấn quyền. Lúc đó ta dùng lục cảnh giằng co với thập cảnh, bây giờ ngươi dùng tam cảnh đối phó với thất cảnh của ta. Đều là chênh nhau bốn cảnh, đừng nói ta bắt nạt ngươi."
Khương Quân lập tức đứng lên.
Trần Bình An chỉ vào chỗ dựa tường ở diễn võ trường, "Ngươi ra kia đứng ở góc tường trước đi."
Khương Quân nghênh ngang đi tới, quay lưng lại với mọi người, thật ra trong lòng đứa trẻ đang nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tự tát mình một cái vào mồm, chỉ có thể tự nhủ rằng thua người không thua trận, thua quyền không thua mặt mũi.
Trần Bình An đi về một phía khác của diễn võ trường, bỗng thay đổi ý định, "Tất cả cùng lại đây, đứng cạnh nhau, không ai được tựa lưng vào tường, cách tường ba bước."
Đời người của những đứa trẻ này sau này, sẽ không chỉ phải đối phó với những kẻ địch có cảnh giới ngang bằng hoặc hơn một chút.
Mình cũng như Bạch ma ma, gần như chỉ đang dạy quyền giúp cho bọn nhỏ tôi luyện gân cốt, từng bước rèn luyện võ đạo, nhưng trên con đường tu hành, không có chuyện tốt như vậy. Chẳng ai muốn trở thành đá mài đao của ai, đa số đều chỉ muốn đạp lên đá kê chân, từng bước lên trời, tiến lên đỉnh núi.
Khi tam cảnh đối mặt với đỉnh cao thất cảnh mà ra quyền, thì khí thế, thế quyền và tinh khí thần rốt cuộc sẽ như thế nào, Trần Bình An đã từng biểu diễn cho bọn chúng xem rồi.
Bạch ma ma cũng đã tự mình diễn luyện cách ra quyền của bát cảnh, cửu cảnh và thập cảnh.
Chỉ là Khương Quân ở trong đám trẻ con, đều cảm thấy từ mười cảnh té chín cảnh Bạch ma ma, bây giờ cảnh giới có cao hơn một chút, nhưng mà chỉ bàn về nắm đấm này, cái "ý" mơ hồ, luôn cảm thấy vẫn là ẩn quan trẻ tuổi kia làm người ta thêm ngưỡng mộ.
Chỉ là trước đây diễn võ, thật sự chỉ là diễn tập, bọn nhỏ chỉ đứng ngoài quan sát.
Hôm nay, Trần Bình An muốn để bọn trẻ đứng vào thế đối địch với mình, tự cảm nhận nắm đấm đó.
Năm đó ở Bắc Câu Lô Châu, tiền bối Cố Hữu đã từng chặn đường.
Hỏi mình về quyền.
Ra quyền không hề dấu vết, đỡ quyền không chút chuẩn bị, cái cú đấm đột ngột của Cố Hữu bất ngờ ập đến, khi ấy Trần Bình An gần như chỉ có thể khoanh tay chịu chết.
Trần Bình An dừng bước, tĩnh tâm ngưng khí, hồn nhiên quên mình, trước mặt không một ai.
Khương Quân đối đầu với Trần Bình An từ xa, trán rịn mồ hôi, vô thức nhắc nhở mọi người:
"Tất cả cắn răng đứng vững, không ai được lùi lại, không ai được dựa vào tường, cho dù sợ đến tè ra quần, cũng phải đứng yên!"
Cô bé Tôn Cừ ở phố Ngọc Hốt run giọng nói:
"Ta đang sợ đây."
Tôn Cừ lúc đầu giống Khương Quân, là đứa bé không thích học quyền nhất, vì nàng có một em gái tên Tôn Tảo, là kiếm tu.
Nguyên Tạo Hóa nhỏ giọng nói:
"Vậy thì ngươi cứ nhất tâm lập thung, đừng nghĩ gì hết!"
Trần Bình An chưa vội ra quyền.
Với bọn nhỏ đứng dưới chân tường mà nói, đó càng là sự dày vò. Nếu sớm muộn gì cũng bị chém, thà chịu một nhát thống khoái, còn hơn là đối phương chậm rì rì mài dao hù dọa.
A Lương nói:
"Quách Trúc Tửu, sư phụ ngươi dạy quyền cho người khác, thực ra chính là đang luyện quyền, tiện thể tu tâm. Đó là một thói quen tốt, ốc sên làm đạo tràng, không hẳn là lời xấu."
Quyền pháp Trần Bình An học trước kia quá hỗn tạp, cần mượn cơ hội này tỉnh ngộ một phen, tôi lại một lò. Hoặc có thể chẳng nghĩ gì cả, cứ như người thường dùng hành vi ngủ để nghỉ ngơi, tới đây tĩnh tâm. Dạy quyền, luyện quyền, tu tâm, thêm chuyến đi nghỉ mát cách dăm ba ngày, nhìn như một việc, kỳ thực là đang làm ba việc.
Dạy quyền uy quyền cho lũ vũ phu mầm non này ở Kiếm Khí Trường Thành, điều quan trọng hơn là cố gắng tạo cho mọi đứa trẻ một con đường tu hành tương đối an ổn, vốn là một việc phân tâm với một ẩn quan phải gánh vác xu thế chiến sự. Nhưng cuối cùng, kết quả vẫn không hề thiếu.
Quách Trúc Tửu sớm đặt hòm sách xuống chân, rồi luôn bắt chước động tác xuất quyền của sư phụ, không ngơi tay, nghe A Lương tiền bối nói, liền thu quyền dừng lại, nói:
"Sư phụ nhiều kiến thức thế, con đều muốn học."
Bạch ma ma đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói:
"Cô gia ra một quyền này, đoán chừng không ít đứa trẻ sẽ tan vỡ tại chỗ."
A Lương cười nói:
"Thực sự hiểu rõ quyền cao ở đâu, là chuyện tốt."
Lúc trước tiền bối Cố Hữu, là hành vi Hám Sơn quyền phổ tổ tông, nhìn thấy chính mình sau này ở châu khác là một vũ phu thuần túy, võ đạo nền tảng nằm ở Hám Sơn quyền, Cố Hữu đã dùng cảnh giới mười bậc của vũ phu ra một quyền của cảnh giới chín đỉnh cao.
Trần Bình An bước một bước, yên lặng không một tiếng động.
Lấy lục bộ tẩu thung tiến về phía trước, chớp mắt đã nhanh như bôn lôi, cả diễn võ trường cũng bắt đầu chấn động từng trận rung động, bốn phương tám hướng tràn đầy ý quyền.
Tôn Cừ còn đang cố gắng lập thung để chống đỡ nỗi sợ hãi trong lòng, sau khi diễn võ trường rung lên, liền lập tức hiện nguyên hình, lập thung bất ổn, tâm cảnh càng loạn, vẻ mặt tràn ngập kinh hãi.
Khương Quân cảm nhận được ý quyền che trời lấp đất này, khẽ quát một tiếng, một chân giậm mạnh xuống, kéo ra thế quyền, dùng ý quyền của mình chống chọi với ý quyền của trời đất. Thấy Tôn Cừ bên cạnh sắp ngã lăn, Khương Quân nghiến răng một cái, dịch bước sang ngang, vẻ mặt đau khổ, vẫn che chắn trước mặt Tôn Cừ. Dù sao cũng là đứa con nít, hắn làm đại ca thì nên che chở chút.
Hứa Cung và Nguyên Tạo Hóa gần như cùng lúc hô:
"Lục bộ tẩu thung!"
Tất cả bọn trẻ tâm ý tương thông, gần như cùng lúc không lùi mà tiến, muốn lấy tẩu thung đối chọi với tẩu thung.
Gió mạnh thổi ào ạt, ý quyền ép xuống.
Sao bọn chúng có thể muốn lui mà thành tiến được, nhiều nhất chỉ bước được hai bước, tất cả đều lảo đảo lùi lại.
Tôn Cừ không hiểu sao lại sinh ra một chút gan dạ, né khỏi Khương Quân trước người, chọn đối mặt một quyền này.
Trong nháy mắt.
Kể cả Khương Quân, tất cả đều lưng dựa tường, ai nấy mặt mày trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, có mấy đứa thân thể yếu ớt thì đã dựa vào tường ngã ngồi xuống đất.
Trần Bình An đứng giữa diễn võ trường, một tay sau lưng, một tay nắm đấm áp vào bụng, chậm rãi thở ra một hơi trọc khí.
Vội vàng quay đầu, lau vệt máu chảy xuống từ mũi, lấy thể phách hiện tại tung một quyền trông có vẻ giống như thật, cho dù cuối cùng chỉ tung một nửa quyền, vẫn rất khó chịu.
Trần Bình An quay đầu cười nói:
"Mọi người đứng dậy đi, hôm nay luyện quyền tới đây thôi."
Bọn trẻ vẫn chưa hết kinh hoàng, có chút ngơ ngác.
Trần Bình An trầm mặc một lát, đột nhiên cười nói:
"Sau cú đấm này, không thể không nói, mắt chọn hạt giống võ đạo của ta quả thật không tệ. Sau này ngày nào đó các ngươi tự hành tẩu giang hồ rồi, gặp vũ phu cùng lứa tuổi, có thể nói, người dạy quyền cho các ngươi là mười cảnh vũ phu Bạch Luyện Sương của Kiếm Khí Trường Thành, người tung quyền là Trần Bình An của Hạo Nhiên Thiên Hạ, còn người xem quyền là kiếm khách A Lương."
Cáo từ Bạch ma ma, Trần Bình An cùng A Lương mang theo Quách Trúc Tửu, ba người đi bộ rời khỏi hành cung.
A Lương nói:
"Trúc Tửu à, lúc trước sư phụ ngươi nhắc tới người xem quyền, chỉ nói ta, quên ngươi, có buồn không?"
Quách Trúc Tửu nghi ngờ nói:
"Sư phụ nói mà, A Lương tiền bối, ngươi không nghe thấy sao?"
A Lương sửng sốt một chút:
"Sao ta lại không nghe thấy?"
Quách Trúc Tửu nghiêm túc nói:
"Con đã nói trong lòng giúp sư phụ."
A Lương thở dài:
"Kiếm tâm của Trúc Tửu lợi hại thật đấy."
Trần Bình An cười nói:
"A Lương, vậy kiếm khí thập bát đình? Có dạy được cho đệ tử của ta không?"
A Lương bất đắc dĩ nói:
"Lúc trước ta nói muốn dạy, Trúc Tửu còn chẳng thèm."
A Lương vuốt vuốt tóc:
"Nhưng mà Trúc Tửu nói tướng mạo cùng quyền pháp của ta đều tốt, đã nói ra những lời chân thật như vậy, khiến A Lương thúc đây dày mặt truyền thụ tuyệt học này rồi, chẳng qua không vội, đợi về rồi ta sẽ đến Quách phủ làm khách."
Quách Trúc Tửu cùng Trần Bình An nhìn nhau, rồi bật cười.
Sư phụ hiểu mà.
Sư phụ con hiểu mà.
Quách Trúc Tửu không dám ở lại lâu, hôm nay vẫn là leo tường lẻn ra, phải về nhà thôi.
Sau khi tạm biệt sư phụ và A Lương tiền bối, cô bé tay cầm gậy leo núi, đeo chiếc hòm trúc nhỏ sau lưng, chạy vội một đường.
A Lương và Trần Bình An đi về phía quán rượu Điệp Chướng.
A Lương hỏi:
"Sau khi kiếm tiên Đào Văn chết, nhờ chiến công đổi được số tiền tiên, có phải nhiều hơn chút không?"
Trần Bình An không giấu giếm:
"Ta cũng lấy ra một chút."
Tiền quán rượu, làm đủ mọi thứ, tất cả những tiền tiên Trần Bình An kiếm được ở Kiếm Khí Trường Thành từ những kẻ cờ bạc rượu chè những năm gần đây, hơn nữa cả thu nhập buôn bán phù ấn và quạt giấy thông qua cửa hàng của Yến gia, một đồng tuyết hoa cũng không giữ lại, đều lấy danh nghĩa di sản của kiếm tiên Đào Văn, trả lại cho Kiếm Khí Trường Thành. Đương nhiên không phải là Đào Văn muốn Trần Bình An làm như vậy, mà chính Trần Bình An từ đầu đã có ý định đó.
Đây cũng là lý do vì sao Đào Văn nguyện ý giao phó hậu sự cho ẩn quan trẻ tuổi.
Muốn vào được mắt của một vị kiếm tiên, vĩnh viễn không phải dựa vào kiếm được bao nhiêu tiền, đã từng nói bao nhiêu lời hay.
A Lương lại hỏi:
"Nhiều tiền tiên như vậy, đâu phải là ít, ngươi cứ tùy tiện đặt trên bàn trong sân, mặc kiếm tu tự lấy, có yên tâm? Mạch ẩn quan có ai nhìn chằm chằm vào đó không?"
Sau đại chiến, kiếm tu dưỡng kiếm là quan trọng nhất, mà kiếm tu thế gian kiếm tiền nổi tiếng là không màng đạo lý.
Đây cũng là lý do vì sao Kiếm Khí Trường Thành lại có nhiều kiếm tiên túng thiếu.
Phi kiếm bản mệnh phẩm cấp càng cao, theo cảnh giới kiếm tu càng tăng cao, ngoài phố Thái Tượng có vài hào phiệt có thể đếm trên đầu ngón tay, không ai dám nói mình không cần tiền.
Chỉ khi không bế quan tu hành, kiếm tu mới có ít tiền nhàn rỗi, uống rượu đánh cược thoải mái.
Vậy nên khả năng đa phần kiếm tu đến nhà Đào Văn tự lấy tiền, chỉ lấy số tiền mình đang thiếu, nhưng cũng đã định trước là sẽ có vài kiếm tu sẽ lén lấy thêm tiền tiên.
Trần Bình An lắc đầu:
"Không có ai nhìn chằm chằm bên đó cả. Đào Văn không quan tâm mấy thứ này, ta cũng không sao. Đằng nào cũng không phải là chuyện mua bán, không cần so đo quá nhiều."
A Lương gật đầu:
"Nghĩ vậy đúng đấy, thoải mái hơn."
Trần Bình An tháo cây trâm ngọc trắng gài trên búi tóc.
A Lương cầm lấy tay, tâm thần đắm chìm trong đó, rồi không kìm được bật cười:
"Thật là một lão tú tài, trước kia đến cả ta cũng bị lừa rồi."
Trần Bình An thậm chí còn lười dùng tiếng lòng, trực tiếp mở miệng nói:
"Lúc trước cùng Ly Chân giao chiến, nhờ vào cái cây trâm này mới xoay chuyển tình thế, bằng không thì khi đó ta còn không phải kiếm tu, không thắng được Ly Chân."
Trâm ngọc trắng đã mở cấm chế, A Lương tự nhiên nhìn không sót một chi tiết nào.
Trần Bình An nói:
"Thời gian ở đây trôi khác biệt, hoàn toàn ngược lại với nhiều động thiên phúc địa khác, ước chừng trong núi một tháng bằng một năm ở thế gian."
Trâm ngọc trắng, là một nơi động thiên phúc địa cực kỳ cổ quái, diện tích không lớn, chỉ đủ cho hơn trăm người sinh sống, linh khí cũng bình thường, căn bản không phải là nơi phong thủy bảo địa, nói đúng hơn là không thích hợp cho người tu đạo tu hành.
A Lương thở dài nói:
"Lão tú tài dụng tâm thật chu đáo."
Lão tú tài vì đệ tử Tề Tĩnh Xuân, có thể nói đã hao tâm tổn trí.
Ở đây lánh nạn, làm một thư phòng cũng tốt, đủ lớn để an tâm đọc sách, trăm năm mấy trăm năm sau, khi thiên địa biến đổi, biết đâu khi trở về Hạo Nhiên thiên hạ, sẽ thấy một cảnh tượng khác.
Ước nguyện ban đầu của lão tú tài, rất có thể là muốn kéo dài tới Man Hoang thiên hạ đánh Kiếm Khí trường thành, Nho gia sáng lập ra thiên hạ thông đạo thứ năm, có thêm một vùng lãnh thổ mới rộng lớn, thay đổi một bàn cờ lớn hơn, có thêm nhiều nơi để hạ cờ, đệ tử Tề Tĩnh Xuân có nơi an cư lạc nghiệp, mong rằng sẽ tốt đẹp hơn một chút.
Lão tú tài lúc rời khỏi công đức rừng, có lẽ đã có ý định này. Nguyện dùng công đức sáng tạo ra một thế giới, để đổi lấy nơi đặt chân cho đệ tử Tề Tĩnh Xuân ở nhân gian.
Trần Bình An chậm rãi nói:
"Tiên sinh là người như vậy, vậy thì hôm nay ta đối đãi với học trò của mình, sao dám qua loa ứng phó. Mao sư huynh đã từng nói, việc cần cẩn trọng nhất trên đời chính là truyền đạo thụ nghiệp, giảng sách dạy người. Bởi vì vĩnh viễn không biết câu nói nào của mình, sẽ khiến cho học trò nhớ kỹ cả đời."
A Lương trả lại trâm ngọc trắng cho Trần Bình An.
Trần Bình An lại cắm nó vào búi tóc.
Tám chữ tiểu triện văn, ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc.
A Lương hai tay ôm gáy, tắm mình dưới ánh mặt trời ấm áp.
Một người trẻ tuổi, áo xanh trường bào, đầu cài trâm ngọc trắng, chân đi một đôi giày vải, lưng đeo hồ lô dưỡng kiếm.
Trần Bình An đột nhiên hỏi:
"A Lương, là do liên tiếp hai trận đánh nên bị thương?"
A Lương hai lần ra khỏi thành, lần thứ nhất còn tốt, cho dù là kiếm tiên trấn thủ đầu tường, cũng nhìn ra được sơ lược.
Nhưng mà lần thứ hai trở về chiến trường, có một đầu vương tọa đại yêu ra tay toàn lực, ngăn cách thiên địa.
Trần Bình An không khỏi có chút lo lắng.
Không ngờ A Lương lắc đầu nói:
"Đều không bị thương, chỉ là thi triển một vài bản lĩnh ẩn giấu, lần sau ra chiến trường, nhất định sẽ bị nhằm vào kỹ càng. Giống như hai thanh phi kiếm bản mạng thần thông của ngươi vậy, người ngoài không biết chính là mấu chốt thắng bại, biết rồi thì lần sau sẽ rất khó có hiệu quả. Dù sao cũng không phải là phiêu bạt ở Hạo Nhiên thiên hạ, dù sao vẫn gặp mặt người lạ, chiến trường Kiếm Khí trường thành, nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ, ta và những đại yêu kia đều là người quen cũ, đại khái đường lối trong bụng đều hiểu rõ. Chúng ta lại còn đang đối đầu với toàn bộ Man Hoang thiên hạ, vấn đề là đối phương không thiếu pháp bảo tiên binh, cho dù không có thì cũng có thể mượn được."
Trần Bình An kinh ngạc nói:
"Vậy mà cũng không bị thương?"
A Lương cười nói:
"Để ngươi thấy được bản lĩnh của ta thì sao? Chứng kiến rồi thì ngươi sẽ biết vì sao ta có thể toàn thân trở về."
Trần Bình An nhìn quanh:
"Trên đường lớn không tiện."
A Lương oán trách nói:
"Bốn bề vắng lặng, hai ta mắt to trừng mắt nhỏ, phô diễn có ý nghĩa gì?"
Trần Bình An gật đầu nói:
"Ngươi dám thi triển, ta liền dám học."
A Lương dừng bước, dùng mũi chân nhẹ nhàng xoay xoay đất.
Trần Bình An không hiểu, cũng dừng theo, chờ xem.
Đột nhiên từ một tửu quán lầu hai không xa, có người lớn tiếng nổi giận:
"Đồ chó hoang, trả tiền! Lão tử từng gặp loại người lừa gạt, chứ chưa từng thấy ai như ngươi thua chạy quỵt nợ!"
Nhất thời khách uống rượu xung quanh ồn ào náo động, đũa gõ bát, tay đập bàn, tiếng la hét vang lên bốn phía.
Trần Bình An hai tay đút ống tay áo, vẻ mặt bình thản, chuyện nhỏ mà thôi.
A Lương ưỡn cổ lên cãi lại:
"Lão tử không trả tiền là giúp ngươi tiết kiệm tiền đấy, còn tiền thì còn rượu, mẹ nó ngươi còn mặt mũi mắng ta sao?"
Lão kiếm tu kia nhất thời á khẩu không nói được lời nào.
Nếu nóng lên thì lão kiếm tu đã phun nước bọt vào mặt đồ chó hoang rồi.
Không ngờ A Lương nhẹ nhàng giậm chân.
Chỗ đầu mũi chân, xuất hiện một văn tự màu vàng, sau đó từng chữ từng chữ nối thành một vòng tròn nhỏ, xuất hiện dưới chân A Lương.
Đều là lời dạy của thánh nhân.
Bắt đầu với một câu nói của Chí Thánh tiên sư Nho gia, tạo nên vòng tròn đầu tiên.
Sau đó là đạo gia diễn giải âm dương đại đạo.
Tiếp theo có kinh điển Nho gia nói về trời đất người, rồi càng lớn một vòng, là thơ văn bốn mùa luân chuyển.
Ngũ hành.
Mười hai canh giờ.
Hai mươi tư tiết khí.
Nền tảng kiến thức của văn miếu Trung Thổ và bảy mươi hai thánh hiền.
Từng vòng văn tự màu vàng, từ trong ra ngoài, tầng tầng lớp lớp, vô số kể.
Tam giáo chư tử bách gia, từng bộ kinh điển hoặc là mở đầu hoặc là áp quyển, hàng trăm hàng ngàn thi từ gia, đạo đức hiền nhân, danh thần võ tướng, kiếm tiên, hào kiệt oai hùng, tất cả đều có văn tự hiển hiện.
Trần Bình An cúi đầu nhìn, những văn tự màu vàng xuất hiện quá nhanh, mỗi câu ẩn chứa quá nhiều ý nghĩa, đến mức ngay cả Trần Bình An cũng không kịp nhìn.
Trong nháy mắt, toàn bộ thành trì đều xuất hiện dày đặc văn tự màu vàng.
Trần Bình An thậm chí còn thấy không ít câu hay mà mình đã từng khắc trên thẻ trúc.
Thấy rất nhiều kinh Phật, ngôn ngữ trên điển tịch của pháp gia, thấy văn tự Lý Hi Thánh vẽ bùa trên vách trúc lâu.
A Lương khẽ động ý niệm, dị tượng biến mất, cười nói:
"Chỉ cần học đại khái là được rồi. Dù sao cũng không ai có thể trở thành một người khác, cũng không cần như vậy. Ta là A Lương, tiểu Tề là tiểu Tề, ngươi Trần Bình An chính là Trần Bình An."
Trần Bình An gật đầu.
A Lương sau đó quay sang nhìn lầu hai:
"Vừa rồi ngươi gào cái gì?"
Lão kiếm tu mặt mày chân thành:
"A Lương, có muốn uống rượu không, ta mời."
A Lương ngoài miệng nói:
"Mẹ nó ngươi xem A Lương ta là loại người gì, ta là cái loại người quỵt nợ mà đi uống rượu sao?!"
Ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào lão kiếm tu, hoàn toàn không có ý định bỏ đi.
"Không được!"
Lão kiếm tu vẻ mặt chính nghĩa, một tay giơ lên lắc lư, có người bạn nhanh chóng ném cho một bầu rượu, lão kiếm tu đón được, sau đó nâng bầu rượu bằng hai tay, động tác nhu hòa, nhẹ nhàng ném ra ngoài lầu:
"A Lương lão đệ, anh em chúng ta lâu rồi không gặp, ta rất nhớ ngươi đấy. Lúc nào rảnh, ta sẽ đặt một bàn lớn ở quán rượu Nhị Chưởng quỹ, uống cho đã!"
Trần Bình An và A Lương không công nhận được bầu rượu rồi rời đi.
Phía quán rượu, lão kiếm tu sau khi ngồi xuống thì xoa râu cười:
"Cả Kiếm Khí trường thành, có ai như ta, vừa đòi nợ mà A Lương phải bày ra trận lớn như vậy để trốn nợ không? Các ngươi à, cũng được thơm lây, nên hôm nay ta cũng sẽ không trả tiền, ai tính tiền đây?"
A Lương vừa đi vừa uống rượu tiên ấm bụng được người khác ép đưa cho, đột nhiên nói:
"Chuyện lớn kia, đã nói với Ninh nha đầu chưa?"
Trần Bình An gật đầu:
"Nguyên do hậu quả, đầu đuôi gốc ngọn đều nói với nàng, ta cảm thấy người càng thân thì càng nên nói rõ mọi chuyện."
A Lương cười nói:
"Khó trách Văn Thánh nhất mạch, chỉ có ngươi không cô độc, có lý do của nó."
Trần Bình An cười không nói gì.
Đến quán rượu, việc làm ăn thịnh vượng, còn hơn hẳn nơi khác, dù không ít bàn mà vẫn không có chỗ ngồi. Người ngồi uống rượu bên lề đường cũng rất nhiều.
A Lương và Trần Bình An ngồi xổm bên đường uống rượu, trước mặt bày một tô mì, một vài đĩa dưa muối.
Xung quanh ồn ào náo động, những người đến quán này uống rượu đều là người có tâm địa rộng rãi, nếu không chắc cũng không dám làm khách quen, nên không ai để ý nhiều đến A Lương và người trẻ tuổi kia, cũng không khách sáo.
A Lương tay cầm bát rượu, gắp một đũa đồ ăn, rùng mình một cái, quá mặn, vội cuốn một đũa mì dương xuân lớn.
Nghe một vài tên khoác lác bảo rượu và đồ ăn ở đây ngon, mấy người vừa bị kéo tới uống cũng dần thấy vị rượu có vẻ không tệ thật.
A Lương liền buồn bực, hôm nay lại bị người ta lừa mà không tính tiền à?
Trần Bình An hai tay nâng bát rượu, nhấp từng ngụm nhỏ, uống xong một ngụm lại nhìn dòng người trên đường.
Người đến rồi đi, đi một chút rồi lại dừng, vội vã thong thả.
Người bên cạnh có thể ngày mai sẽ rời đi. Người đã đi xa, có thể ngày mai sẽ trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận