Kiếm Lai

Chương 474: Trên Đường Giang Hồ Gặp Chuyện Bất Bình (1)

Không còn Thôi Đông Sơn trước sau hai lần cố ý dẫn dắt, lần này Trần Bình An đi đường, thật sự là đi lại giữa giang hồ, chứ không phải đi trên núi thần thần quái quái.

Có điều Trần Bình An hoàn toàn không hay biết, chỉ hơi tiếc nuối vì không thể gặp được những quỷ mị tinh quái khiến cho người ta mở rộng tầm mắt. Bây giờ đã không cần lo lắng cho an nguy của bọn Lý Bảo Bình, bên cạnh lại có một đôi xà mãng đắc đạo thành tinh hộ giá, Trần Bình An hy vọng gặp được nhiều chuyện kỳ lạ hơn, đương nhiên là với tiền đề tốt nhất mình chỉ đứng ở xa xa quan sát, vừa có thể thêm kiến thức, lại không cần rơi vào cảnh nguy hiểm.

Đáng tiếc là cho tới khi sắp rời khỏi địa giới Hoàng Đình quốc, chặng đường này vẫn vô cùng bình yên.

Hôm nay, vào lúc hoàng hôn, sau khi luyện tập tẩu thung trên lưng rắn xong, Trần Bình An nghỉ chân ngay tại một ngôi miếu đổ nát bên cạnh đường núi vắng vẻ, bắt đầu nhóm lửa thổi cơm.

Tuy Trần Bình An đã cố gắng lựa chọn tuyến đường rừng núi hoang vắng để trở về Đại Ly, nhưng vẫn gặp không ít nam nam nữ nữ hành tẩu giữa rừng xanh rậm rạp, phần nhiều là mặc cẩm y, đeo đao đeo kiếm, một thân giang hồ khí khái, cũng có vài tên hung thần ác sát, vẻ mặt dữ tợn, vừa nhìn là biết không phải nhân vật chính đạo, thế nhưng cũng may sau khi đụng độ ba người Trần Bình An, nhiều nhất chỉ liếc xéo mấy cái, cũng không có sóng gió gì thật sự.

Đi lại trên giang hồ, gặp những mặt hàng nhìn như dễ bắt nạt như lão tăng tiểu đạo sĩ hay ni cô, tốt nhất đừng trêu chọc vào ai, đây là đạo lý vô số tiền bối giang hồ từng lật thuyền trong mương lưu truyền lại.

Trần Bình An cũng được hưởng lây từ tiểu đồng áo xanh và nữ đồng váy phấn bên cạnh, dù sao không có người bình thường nào mang theo hai đứa trẻ, đứa nào cũng trắng trẻo lanh lợi, đi như đang dạo chơi nơi thâm sơn rừng già mà hung thú thường lui tới. Chỉ cần là người có chút đầu óc, sẽ không dám tùy tiện ra tay hành hung.

Thật ra trước đó cũng có gặp một mãng hán gây án bỏ trốn, trong lòng quả thật có ác ý, cẩn thận theo dõi ba người, tìm đúng cơ hội ra tay, kết quả cuối cùng phát hiện tiểu đồng áo xanh nhìn như chỉ cần dùng một ngón tay là có thể nghiền chết nó, lại biến ảo ra chân thân kinh khủng, dùng thân xà để trèo đèo lội suối, cây lớn ven đường đều gãy ngang, khiến đám người kia sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần.

Nữ đồng váy phấn giúp Trần Bình An đi nhặt củi khô về, bận rộn luôn tay, tiểu đồng áo xanh thì lại là một tên lười nhát, chỉ thích cơm tới há mồm, ngồi bên ngoài miếu đổ nát ngáp ngắn ngáp dài, uể oải nói: "Lão gia, hai đầu đường núi có hai nhóm người đi ngược nhau, sắp phải đụng mặt rồi. Đám bên tay trái thì đánh đánh giết giết, có vẻ như rất thú vị, đám bên tay phải thì ai nấy ăn mặc hào hoa, trong đó có một cô nương chân dài rất xinh, nếu lão gia động tâm, ta đi cướp về làm áp trại phu nhân cho lão gia, chơi đùa chán lại thả nàng ấy về nhà, cùng lắm thì ta đưa nàng ấy chút tài bảo cơ duyên, nàng ấy không chừng còn muốn đối với lão gia mang ơn…"Trần Bình An đang vểnh mông, cúi người thổi lửa, thuận miệng nói: "Lát nữa đụng trúng bọn họ, ngươi đừng sinh sự."

Tiểu đồng áo xanh chán nản xoa xoa hai má, cáu giận nói: "Lão gia, ta nếu không hoạt động gân cốt, tay chân cũng sắp mốc lên rồi.”

Trần Bình An không hề đáp lại hắn.

Trên con đường núi bên ngoài miếu đổ nát bỗng vang lên tiếng la hét.

Có một nam tử người đầy bụi đất, truy đuổi một mỹ phụ thần sắc hốt hoảng, một tráng hán cao lớn cười to nói:

"Đồ đê tiện, chạy! Tiếp tục chạy đi! Lần này để đại gia đây bắt được, xem ta có lột sạch sẽ cô hay không, đến lúc đó một thân thịt mỡ trắng bóng, đại gia phải suy nghĩ một chút, xem nên cắn vào đâu trước!”

Có năm sáu người bên cạnh tráng hán đầu trọc, cả đám khoái ý cười to, nụ cười dữ tợn, tràn đầy thích thú và thù hận.

"Loại bà xú nương tâm địa rắn rết này, cứ đem đi hầm canh ăn thịt là được, thêm chút hành tỏi tiêu vào, chậc chậc, chắc chắn là sẽ rất ngon đây. Đống thịt này phải tới trăm cân, đủ cho chúng ta ăn ngon thỏa thích vài bữa."

"Các người đừng giành với ta, từ nhỏ ta đã thích ăn bồ câu ra ràng!"

Ánh mắt tiểu đồng áo xanh sáng lên.

Trần Bình An để nữ đồng váy hồng giúp nấu cơm, còn mình thì đứng lên, đi tới cửa miếu, tiểu đồng áo xanh đang muốn hành động, bị Trần Bình An đè đầu lại, chỉ đành ngoan ngoan đứng yên tại chỗ.

Ở bên đường núi khác, lại là tiếng móng ngựa, tiếng hoan hô và tiếng cười vui vẻ, rất nhanh thôi đã phát hiện sự khác thường trên đường.

Sau khi nghe thấy những lời nói thô tục ô uế của đám hán tử trông như sơn tặc kia, một nữ tử tuổi thanh xuân lưng đeo trường cung lập tức mặt lạnh như sương, vẻ mặt không vui. Nàng ấy liếc nhìn phụ nhân đẫy đà thất tha thất thểu, nhanh chóng dời tầm mắt đi, nhìn những tên đạo tặc vung đao múa kiếm, hừ lạnh một tiếng, đôi chân thon dài thúc vào bụng ngựa, đột nhiên tăng tốc, giục ngựa vọt tới trước, "Ta đi cứu người!"

Một thanh niên đeo kiếm có kiếm tuệ tua rua màu bạc, lập tức cùng thúc ngựa chạy theo nữ tử, chạy song song với nàng ấy, mỉm cười nhỏ giọng nhắc nhở: "Lan Chi, ban nãy có người ngoài, ta không tiện nói nhiều, thế nhưng dựa vào ghi chép của quận phủ chúng ta, vùng núi Ngô Công Lĩnh này, luôn luôn nhiều có yêu vật tai họa làm loạn, thậm chí có vài đại yêu vật, còn biết liên minh với nhau, cực kỳ khó chơi. Có điều mỗi lần quan phủ mời thần tiên vào núi lùng bắt, chỉ gặp được một ít tiểu yêu quái, những đại yêu kia đều đã sớm nghe tin mà trốn biệt trong núi, rất gian xảo. Nếu không phải trước đây không lâu quan phủ mới dẫn người càn quét Ngô Công Lĩnh một lượt, thì còn lâu ta mới dám đồng ý cho các người vào núi."

Nữ tử ngoại trừ lưng đeo một trường cung màu bạc khắc phù văn phong cách cổ xưa, bên hông còn giắt một thanh đao hẹp vỏ đen. Tay ấn vào chuôi đao, cô lạnh lùng nói: "Nếu thật sự là yêu quái thì quá tốt rồi, trảm yêu trừ ma, cũng không phải chỉ có thần tiên trên núi mới làm được, chúng ta cũng làm được mà!"

Nam tử trẻ tuổi cười bất đắc dĩ, không nói thêm điều gì, phóng ngựa chạy theo, chỉ hy vọng lần này hành hiệp trượng nghĩa không sẽ xuất hiện điều gì đột biến, khác với nữ tử vừa rời khỏi sư môn đi ra bên ngoài, hắn là con cháu nhà quan gia thế không tầm thường, vốn rất hiểu thế gian hiểm ác đáng sợ nhường nào.

Phụ nhân kia quần áo rách nát, áo không che người, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, dáng vẻ thê lương, tuy là một người tập võ, nhưng bị truy sát liên tục như vậy, từ lâu đã là nỏ mạnh hết đà, bước chân chậm chạp, thấy đôi nam nữ phóng ngựa mà đến, liền cố gắng lấy hơi, lớn tiếng gọi: "Khẩn cầu hai vị nghĩa sĩ cứu mạng!"

Nữ tử trẻ tuổi cởi áo choàng, vứt cho phụ nhân, thành thạo điều khiển tuấn mã, chạy lướt tới bên người phụ nhân, rút đao hẹp ra, kéo cương dừng ngựa, hùng hổ trợn mắt quát: "Cút xa một chút!"

Nam tử dừng ngựa bên cạnh phụ nhân, mỉm cười nói: "Phu nhân bị dọa một phen sợ hãi rồi."

Phụ nhân dùng áo choàng che lại thân thể mềm mại, thở dốc, sắc mặt trắng bệch, lòng còn sợ hãi run giọng nói: "Công tử, hai người nhất định phải cẩn thận với đám sơn tặc này, bọn chúng tự xưng người tu hành, quả thật có biết một ít đạo pháp thần thông, công tử tốt nhất nên nhắc nhở bằng hữu mình không nên tùy tiện hành sự, nếu thật sự không ổn thì công tử với vị cô nương kia giúp đỡ ta ngăn chúng lại một chút là được, ta sẽ tiếp tục chạy đi, chỉ là chiếc áo choàng này, phải xin lỗi vị cô nương có lòng hiệp nghĩa kia rồi…."
Bạn cần đăng nhập để bình luận