Kiếm Lai

Chương 1179: Lật một cái lão hoàng lịch

Cố Xán đến trước cửa dinh thự ở châu thành, hai bên cửa ra vào có hai con sư tử bạch ngọc do người tu tiên tạo ra, trông rất uy nghiêm. Dù là người ăn mày đói rách cũng không dám đến gần mà xin ăn.
Cố Xán không vội gõ cửa.
Liễu Xích Thành và Sài Bá Phù đành phải đứng trên đường hứng gió tây bắc.
Cố Xán bước lên thềm đá sạch bụi, định đưa tay kéo đầu thú trên then cửa, nhưng rồi dừng lại. Cái then cửa sơn son thếp vàng, chỉ có phủ đệ công hầu mới dùng. Cố Xán thở dài, không nên phô trương như thế. Dù có tấm bài "thái bình vô sự" trấn trạch, cũng không có vấn đề lớn. Có lẽ tri phủ đã ghi lại tin mật từ nha môn đốc công lò gạch, nên không so đo chuyện này. Nhưng dù sao, Cố Xán vẫn muốn nói với mẫu thân, không nên quá phô trương bề ngoài, dễ sinh chuyện phức tạp.
Cố Xán gõ then cửa rồi lùi lại một bước. Một người gác cổng ăn mặc sang trọng ra mở cửa. Thấy Cố Xán ăn mặc bình thường, gã tỏ vẻ không vui, nhíu mày hỏi:
"Đệ tử nhà nào trong thành đây, hay là người hầu nha môn?"
Cố Xán giật mình, mới nhớ ra mình hôm nay khác hẳn ngày thường, người ta không nhận ra cũng phải. Các tỳ nữ năm xưa theo mẫu thân rời Thư Giản Hồ, mấy năm này đều tu hành trôi chảy, trước sau đều thành luyện khí sĩ cảnh giới trung niên. Cảnh giới họ không cao, cũng không quen quản việc lặt vặt trong phủ. Về việc tu hành của họ, Cố Xán từng viết thư dặn dò cẩn thận, còn giúp chọn vài món bảo vật trên núi, chỉ cần họ tu hành từng bước, luyện hóa bản mệnh vật, phá cảnh là được.
Người gác cổng đảo mắt nhìn hai người sau lưng Cố Xán, một người thư sinh ẻo lả, một thiếu niên tóc bạc, lập tức ngộ nhận ra thân phận ba người.
Gã gác cổng này là vũ phu ẩn giấu thực lực, tu vi Ngũ cảnh, cũng coi như là cao thủ trong giang hồ tầm thường. Ở nước chư hầu nhỏ nào đó, mở môn lập phái dư sức, làm gác cổng, hạ mình rồi. Có lẽ gã vì tiền, hoặc trốn tránh họa mà đến đây, tệ hơn thì có ý đồ xấu. Gã thả mồi câu cá lớn, thông đồng với dã tu, thèm muốn gia sản của phủ. Những năm qua, Cố Xán đã quen với âm mưu quỷ kế giang hồ, từng đứng ngoài xem hai vụ phong tước. Một nhà giàu bạc bẽo, kẻ cướp xông vào cướp sạch. Cố Xán khi ấy xuất hiện, xin họ chỉ giáo vài điều, nhưng họ lấm la lấm lét, không rõ ràng. Cố Xán bèn để Tằng Dịch dùng thuật pháp chiếm đoạt. Vụ khác, một nhà có phong thái tốt, Cố Xán tiện tay giúp họ giải vây.
Cố Xán cười nói:
"Ta là Cố Xán, đây là nhà ta."
Người gác cổng lập tức thay đổi sắc mặt, cúi đầu tránh đường, "Chào thiếu đông gia, nhỏ xin vào bẩm báo phu nhân."
Cố Xán bước qua ngưỡng cửa, khoát tay:
"Không cần, mấy bước tới nơi, không cần báo cáo làm gì."
Người gác cổng tươi cười nịnh nọt:
"Tiểu nhân vừa nhìn thoáng, suýt nữa lầm thiếu đông gia là thư sinh hiền tài trong thư viện."
Gã sớm đã biết rõ tình hình gia đình này, gia chủ là người tu đạo, đi xa nhiều năm chưa về, phủ này không nói rõ ngọn ngành, có lẽ là chuyện bí mật. Thiếu đông gia thì đi học ở ngoài, chỉ còn một người phụ nữ lắm tiền nhiều của, lúc nào cũng khoe khoang đắc ý. Nếu không phải hai tỳ nữ bên cạnh bà là luyện khí sĩ, chúng đã sớm ra tay, nhiều tiền như thế, mấy đời tiêu không hết. Nên suốt năm qua, chúng cố tình lôi kéo thêm đồng bọn, tìm cách tiếp cận một trong hai tỳ nữ đó.
Cố Xán cười:
"Mắt ngươi tốt thật."
Liễu Xích Thành gật đầu:
"Tốt thật đó."
Sài Bá Phù liếc gã vũ phu kia, tội nghiệp thật, bao nhiêu đường kiếm tiền, hết lần này đến lần khác đụng phải cái nhà này. Một ổ cáo tưởng mình khôn, vào hang rồng mò mẫm, không chết mới lạ.
Liễu Xích Thành đập vào đầu Sài Bá Phù:
"Long bá lão đệ, làm sao vậy? Không nói gì, hay là cảm thấy Cố thiếu gia nhà ta không xứng là hiền tài?"
Sài Bá Phù như bị sét đánh, kinh mạch toàn thân rung chuyển, tu vi Long Môn cảnh vừa ổn định liền gặp nguy. Sài Bá Phù vội vàng nói:
"Cố thiếu gia xứng, xứng đáng."
Kẻ xấu thường hay ra oai hù dọa, vị tiền bối tính tình kỳ quái này toàn ra tay trước nói đạo lý sau.
Ở chung lâu, Sài Bá Phù càng thêm kiên định con đường của mình, nhất định phải trở thành đệ tử gia phả Bạch Đế ở Trung Thổ thần châu.
Người gác cổng vừa đóng cửa thì bỗng thấy gáy mát lạnh. Cố Xán đã bóp lấy cổ gã, đầu gã bị ép vào cửa, tay Cố Xán rướm máu, đủ thấy sự tàn nhẫn, Cố Xán hỏi nhỏ:
"Đóng kín cửa, khỏi sợ người ngoài chế giễu. Nói đi, trong ngoài phủ có bao nhiêu người? Kẻ mạnh nhất là ai?"
Cố Xán đột nhiên thu tay lại, quay lưng về phía tên vũ phu rồi cười nhìn ra xa.
Một người phụ nữ vội vàng chạy tới, suýt giẫm vào vạt áo. Thấy Cố Xán, nàng bật khóc nức nở.
Bao nhiêu khổ cực, vất vả, chẳng phải cũng vì thằng con vô lương tâm chỉ biết viết thư về nhà hay sao.
Cố Xán nhanh chóng tới ôm mẹ, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi, thần sắc bình thường, rồi nhìn hai tỳ nữ xuất thân từ gia tộc mình kia.
Hai cô gái vừa chạm mắt Cố Xán liền cúi đầu, lạnh toát sống lưng, như rơi vào hầm băng.
Phu nhân buông Cố Xán ra, lau nước mắt rồi cẩn thận nhìn con, vui mừng mà không khỏi chạnh lòng. Liệu con mình ở ngoài có phải chịu khổ không? Nàng lại nức nở, tự trách mình, trách người chồng vô tâm như thần ma quỷ, trách Trần Bình An đã bỏ rơi Cố Xán, trách ông trời bất công, sao để Cố Xán gặp phải tai ương.
Sau khi Cố Xán trò chuyện với mẹ, lần đầu tiên vào thư phòng của mình, Liễu Xích Thành mang Sài Bá Phù đi dạo quanh phủ. Cố Xán gọi hai tỳ nữ cùng tên gác cổng đến.
Cố Xán xoay ghế lưng tựa cửa sổ, gác tay lên tay vịn, một tay chống cằm hỏi:
"Cây to đón gió lớn, khó tránh khỏi. Ta không quá trách hai ngươi, dù sao mẹ ta cũng có chỗ không đúng. Nhưng làm người vong bản thì không hay. Mẹ ta có biết chuyện có người ngoài trà trộn vào lập mưu?"
Hai tỳ nữ đã quỳ dưới đất.
Một người vẻ mặt mờ mịt.
Người kia gật đầu:
"Ta đã nói với phu nhân rồi, phu nhân bảo coi như giải buồn."
Cố Xán lưỡng lự rồi hỏi:
"Cha ta có để lại chuẩn bị gì không?"
Tỳ nữ đáp:
"Lão gia lo lắng cho phu nhân, không những đã nói chuyện với các lão gia Thành hoàng bản địa, còn thi triển thần thông lên cửa ra vào. Phủ có một võ phu Thất cảnh đã cao tuổi, từng là biên quân, quê ở vùng núi Đại Ly, nên quen lão gia, được mời tới đây làm hộ vệ, ẩn mình canh chừng tên gác cổng."
Tên gác cổng nghe mà não loạn.
Một người "tu đạo" quen thân với Thành hoàng Long Châu, mướn cả tông sư Thất cảnh làm hộ vệ?
Sao lại bị người phụ nữ hẹp hòi mắng là đồ ma quỷ vô dụng?
Cố Xán bất đắc dĩ, có quan hệ khói hương gì chứ. Võ phu Thất cảnh Đại Ly đều được triều đình ghi chép kỹ lưỡng, có lẽ cũng là loại như sơn thần Lạc Phách Sơn Tống Dục Chương, bảo vệ Cố phủ là thật, nhưng phần nhiều là công khai giám sát. Cố Xán không còn ấn tượng gì về ông cha sơn thần kia, tự nhiên không vạch trần nội tình này, để mẹ khỏi lo.
Cố Xán nhìn tên vũ phu kia đang lo không biết sống chết thế nào, nói:
"Kẻ đứng sau có lẽ là cao nhân thật, còn ngươi thì thôi đi, có lẽ đến giờ vẫn chưa rõ có ai lập mưu hay không."
Cố Xán tự nhủ:
"Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, sao đời này kẻ ngốc nhiều thế?"
Một giọng nói cười cất lên:
"Chẳng phải chuyện tốt sao?"
Ván cờ kia, quân cờ bị ném lung tung cả lên, nói gì đến chuyện ai đi trước. Chỉ có những kẻ trẻ tuổi thông minh, mới có thể nổi bật lên, kẻ đến sau sẽ ở vị trí cao hơn."
Cố Xán nghiêm chỉnh đứng dậy, trong phòng không một bóng người, Cố Xán vẫn cung kính chắp tay thi lễ.
Một người đàn ông mặc áo trắng xuất hiện bên cạnh Cố Xán, "Thu dọn chút đi, theo ta đến thành Bạch Đế. Trước khi đi, ngươi cùng Liễu Xích Thành đến Hoàng Hồ sơn một chuyến, gặp lão đạo sĩ tên Cổ Thịnh ở kiếp này. Nếu lão nhân gia chịu xuất hiện, ngươi sẽ là tiểu sư đệ của ta, nếu không muốn gặp ngươi, ngươi cứ an phận làm đệ tử ký danh của ta."
Người đàn ông áo trắng cầm một bức tranh cuốn, là bức Sưu Sơn Đồ đã cũ, đưa cho Cố Xán, "Ngươi mang theo cái này, đi đến Hoàng Hồ sơn."
Trước khi đến phủ đệ, người đàn ông đã lấy lại bức Sưu Sơn Đồ này từ chỗ Lâm Thủ Nhất, xem như quà đáp lễ, giúp Lâm Thủ Nhất có đầy đủ bộ sách Vân Thượng Lang Lang Thư vốn xuất xứ từ thành Bạch Đế, tặng thêm hai quyển giữa và dưới. Lâm Thủ Nhất tuy là học sinh thư viện, nhưng trên con đường tu hành, lại vô cùng mạnh mẽ, trước kia nhanh chóng lên tới Động Phủ cảnh, chuyên tâm nghiên cứu quyển thượng của Vân Thượng Thư , rất tốn công sức, trong sách có chứa lôi pháp quý báu, là chính tông ngũ lôi chính pháp, nhưng đó không phải chỗ tinh diệu nhất của Vân Thượng Thư , cái cốt yếu của cuốn sách là sự khai sáng đại đạo, việc tu hành không bị ràng buộc. Người sáng tác cuốn sách này chính là thành chủ thành Bạch Đế, người đã lĩnh hội qua lôi pháp Long Hổ sơn, đích thân chỉnh sửa, hoàn thiện, cắt bớt đi nhiều chi tiết rườm rà.
Nơi nào trên đời là cao nhất?
Chính là thành Bạch Đế đó.
Còn việc quyển thượng của đạo thư đó tại sao lại gián tiếp rơi vào tay Lâm Thủ Nhất, đương nhiên là Thủ bút của A Lương, kiểu người đọc sách mượn sách mà không trả lại đó, cho nên nói việc Lâm Thủ Nhất vừa liếc mắt đã chọn trúng quyển sách này, có thể nói là có duyên với đạo.
Nếu là A Lương tặng, thành Bạch Đế cũng sẽ không so đo chuyện Lâm Thủ Nhất có chút "vô tâm, học lén" phạm huý trên núi.
Chẳng qua cái gã Lâm Thủ Nhất kia, vậy mà sau khi nghe hắn nói tên vẫn không muốn hé răng nửa lời về lai lịch của Sưu Sơn Đồ .
Đó mới là lý do thành chủ thành Bạch Đế bằng lòng tặng thêm cuốn cuối của Vân Thượng Thư , đáng lẽ chỉ cho quyển giữa, đáng lẽ Lâm Thủ Nhất đã trở thành một quân cờ, gặp một kiếp nạn.
Cố Xán nghe vậy không chút biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng vô cùng chấn động, hắn biết rõ Cổ Thịnh!
Người được núi Lạc Phách ký danh cúng phụng, người có số phận tốt mới có thể ăn uống miễn phí trong hẻm Kỵ Long, lão đạo sĩ mù lòa thu hai đồ đệ an phận thủ thường, một người trẻ tuổi bị què chân, Triệu Đăng Cao, là Yêu tộc, Điền Tửu Nhi, máu tươi là nguyên liệu làm bùa tốt nhất. Nghe nói Cổ Thịnh mấy năm trước đã chuyển đến Hoàng Hồ sơn dựng lều tu hành.
Núi Lạc Phách lại có người này ẩn tu, vậy mà Chu Liễm, Ngụy Bách đều chưa từng phát hiện ra nửa dấu vết?
"Nếu như ta không đến đây, núi Lạc Phách tất cả mọi người, cả đời sẽ không biết đến người này. Cổ Thịnh kia chết rồi cũng vẫn chỉ là Cổ Thịnh, có lẽ trên con đường tu đạo của Cổ Thịnh đó, sẽ thuận lý thành chương mà đến tòa thiên hạ thứ năm. Đến khi chết già, rồi lại đổi túi da, tuần hoàn lặp lại, không biết mệt."
Người đàn ông áo trắng cười nói:
"Không cần nghĩ nhiều, hắn chỉ là vẫn luôn dạo chơi nhân gian mà thôi. Từ khi thu kiếm, hắn đã thay đổi hoàn toàn. Thích tự dối mình, không thích coi thường người khác. Chết vì tai nạn bất ngờ trên núi dưới núi nhiều lần rồi, cũng chưa từng thấy hắn ra tay tự bảo vệ một lần. Hạo Nhiên thiên hạ chín châu, mỗi châu đều nghỉ ngơi mấy trăm năm. Hơn nữa ta tuy là đệ tử trên danh nghĩa của hắn, nhưng thành Bạch Đế là do một tay ta tạo nên, không liên quan gì đến hắn."
Cố Xán đột ngột nói:
"Vậy ta không cần đến Hoàng Hồ sơn nữa, khỏi làm phiền lão tiền bối thanh tu, cứ đi theo thành chủ đến Trung Thổ thần châu."
Người đàn ông áo trắng cười đáp:
"Có thể nói vậy, vậy càng nên đến đó một chuyến."
Cố Xán hỏi:
"Ba người trong phòng, xử trí như thế nào?"
Hai tỳ nữ, một người gác cổng, cả ba người không bị thương chút nào.
Người đàn ông áo trắng nhìn ba người, duỗi một bàn tay, cả ba người dù là một kẻ vũ phu thuần túy, cũng bị bức âm thần đi xa, trở nên đần độn, ngây ngốc, hai chân cách mặt đất, từ từ lắc lư đến trước người đàn ông áo trắng dừng lại, hắn tự tay tùy tiện chỉ vào mi tâm của ba người hai cái, ba âm thần trước sau trở về thân xác, Cố Xán tập trung nhìn lại, phát hiện tại mi tâm mỗi người làm điểm bắt đầu, đều có những sợi tơ bắt đầu lan ra.
Sau đó ba người đột ngột "tỉnh lại", tên lính gác là một vũ phu thuần túy đột nhiên nước mắt giàn giụa, quỳ xuống không dậy nổi, "Thiếu chủ!"
Một tỳ nữ vội dập đầu, "Nô tài bái kiến tông chủ!"
Tỳ nữ còn lại nằm sát đất không dậy nổi, đau lòng gần chết nói:
"Lão gia thứ tội."
Người đàn ông áo trắng phẩy tay áo một cái, ba người lập tức ngất xỉu, cười giải thích:
"Cứ như ngủ một giấc thật dài, tỉnh mộng, người vẫn là người đó, chỉ là được thêm một chút trải nghiệm nhân sinh mà thôi."
Cố Xán trán đổ mồ hôi.
Đây là thủ đoạn ma đạo của thành Bạch Đế!
Đến giờ phút này, hắn mới hiểu vì sao mỗi khi Liễu Xích Thành nhắc đến người này đều rất kính sợ.
Đối phương có thể dễ dàng khiến một người không còn là chính mình, mà lại vẫn tin chắc là chính mình.
Vậy thì tất cả ân oán tình cừu, cái gọi là đại đạo tu hành, lại có nghĩa lý gì?
Người đàn ông áo trắng cười nói:
"Sinh tử là chuyện lớn nhất? Vậy đến cùng cái gì gọi là sinh tử? Ta chính là đã hiểu rõ việc này, có người không hy vọng ta ra khỏi thành Bạch Đế."
Cuối cùng hắn nói thêm:
"Lão đầu nhi kia, đến Ly Châu động thiên này, vậy mà không phải để hoàn toàn chấm dứt nhân quả, chỉ là đi dạo? Sư phụ cuối cùng cũng có chút phong thái sư phụ rồi, rốt cuộc cũng khiến ta bất ngờ một lần."
Bên cạnh một ngôi nhà tranh ở Hoàng Hồ sơn.
Núi lớn ở sâu trong hang động vang vọng tiếng nước dội.
Lão đạo sĩ mù lòa lúc rảnh tu đạo, đi ra khỏi nhà tranh, thở dài không thôi, từ sau khi hảo huynh đệ Trần Linh Quân ra đi, sẽ không còn ai cùng mình tán gẫu, thật sự quá cô đơn lạnh lẽo.
Cái gọi là chuyên tâm tu đạo, kỳ thật cũng chỉ là tìm cớ chuyển nhà mà thôi, không thích cứ mãi ở cái tiệm Thảo Đầu trong hẻm Kỵ Long kia, dù sao ở đây cũng gần núi Lạc Phách hơn, sau này lại trở về hẻm Kỵ Long, lúc này trở về, thân phận ký danh cúng phụng của mình sẽ càng vững chắc hơn. Đến lúc đó cái ông chủ cửa hàng Áp Tuế đối diện, gặp lại mình, còn dám mũi không ra mũi mắt không ra mắt không? Chẳng phải phải nể mình hơn sao?
Cổ Thịnh đột nhiên có chút hoảng sợ.
Phía trước lờ mờ cảm thấy có rung động nhẹ, hình như có khách đến nhà.
Cổ Thịnh lập tức kiên quyết cất cao giọng nói:
"Hai vị khách nhân, không mời mà đến, đến nhà lại không chào hỏi, không thỏa đáng lắm a."
Liễu Xích Thành thiếu chút nữa trợn tròn mắt.
Có đôi khi xem người, qua túi da, hồn phách, khí tượng này nọ, cũng có thể che mắt người, khiến cho người ta gần ngay trước mắt cũng không nhận ra.
Chỉ có một số chi tiết rất nhỏ, chỉ cần chú ý tỉ mỉ, sẽ biết dấu vết rõ ràng, ví dụ như thế đứng của lão đạo sĩ mù lòa này, độ cong ngón tay khi niệm chú, vân vân.
Hơn nữa đại sư huynh cũng không nói nguyên do, đã đem mình và Cố Xán ném đến đây, Liễu Xích Thành liền lập tức nghĩ đến khả năng "vạn nhất" không thể tin, quỳ rạp xuống đất, giọng run run nói:
"Đồ nhi bái kiến sư phụ!"
Cổ Thịnh có chút chột dạ, ở đâu ra cái đồ đệ dã man này?
Liễu Xích Thành đầu kề sát đất, vô cùng ủy khuất nói:
"Sư phụ, đại sư huynh bắt nạt đồ nhi quá thảm, vốn là vì một chuyện nhỏ, liền trục xuất ta khỏi thành Bạch Đế, lại trơ mắt nhìn ta bị đại thiên sư Long Hổ sơn rút kiếm đuổi giết, thế cho nên đáng thương đồ nhi ở cái Bảo Bình châu nhỏ bé này, bị nhốt cả ngàn năm, không ai hỏi han, sư huynh căn bản không chút tình nghĩa đồng môn, sư phụ người nhất định phải chủ trì công bằng a..."
Thật đúng là không phải Liễu Xích Thành làm càn, sư phụ đối với vị đệ tử cuối cùng này, xưa nay yêu thương nuông chiều nhất, nhiều sư huynh sư tỷ ở trong lòng đều hận mình, cũng là bởi nguyên do này.
Lão đạo sĩ thiếu chút nữa thì giơ chân lên chửi mẹ, cái gì thành Bạch Đế, cái gì đại thiên sư Long Hổ sơn, dưới đời này có cái loại lừa đảo người trong đạo như ngươi không? Nói năng nhảm nhí không đáng tin như vậy, nếu ta Cổ Thịnh thật là sư phụ của ngươi, thì ta bị mù mới nhận ngươi làm đệ tử. Cổ Thịnh chợt giật mình, bần đạo quả thật là người mù mà.
Cố Xán có chút bội phục độ dày da mặt của Liễu Xích Thành này, quả thật là gặp cao nhân, thì lại chuyển ra vị sư huynh là thành chủ thành Bạch Đế, vừa gặp được đại sư huynh, ngay lập tức liền chuyển sang sư phụ?
Cố Xán giơ cao bức Sưu Sơn Đồ , trầm giọng nói:
"Lão tiền bối, vật về với chủ."
Cổ Thịnh tự nhiên mở to mắt, nhìn thấy bức tranh cuốn kia, thở dài nói:
"Thu được cái đồ đệ lớn thế này, thật đúng là xui xẻo mà."
Sau đó Cổ Thịnh lại ngẩn người ra, nhẹ nhàng lắc đầu, ý nghĩ cổ quái gì đây? Lão đạo nhân lập tức tỉnh táo lại, trời đất quang đãng, vạn vật hiện rõ trước mắt. Năm xưa tu luyện môn lôi pháp cổ quái trên đỉnh núi nhà, lại đi vào con đường bàng môn tà đạo, trả giá quá lớn, vốn dĩ đã tổn thương lục phủ ngũ tạng, con ngươi cũng bị mù, không thấy sự vật nhiều năm.
Sau một thoáng bàng hoàng, lão đạo sĩ Cổ Thịnh lùi bước, tâm thần ngưng đọng như hạt cải, rơi vào trạng thái mơ màng, một người khác chiếm lấy toàn bộ linh trí.
Lão nhân cúi đầu, giật giật đạo bào trên người, rồi quay đầu, liếc nhìn tòa huyện Hòe Hoàng thành Đại học sĩ phường, lại đưa mắt nhìn xéo qua, thu trọn núi Chân Châu cùng tất cả Long Diêu vào đáy mắt, ánh mắt lão nhân phức tạp, rồi cứ vậy mà không để ý đến Liễu Xích Thành, cũng chẳng nhìn Cố Xán, bắt đầu lâm vào trầm tư.
Lão nhân xòe bàn tay, ngắm nghía các đường vân trong lòng bàn tay một lúc, cuối cùng lẩm bẩm:
"Đời này mộng nhỏ, tỉnh rồi, Lục Trầm lừa ta nhiều vậy."
Lão nhân bước một bước, lão đạo sĩ mắt mù Cổ Thịnh vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngủ say như cũ.
Lão nhân khôi phục chân dung, là một lão giả cao gầy, gầy guộc, mơ hồ thấy được, khi còn trẻ chắc hẳn là một nam tử tuấn tú, khí chất phi phàm.
Con đường tu hành của lão nhân, trong Hạo Nhiên thiên hạ như một sao băng rực rỡ, so với việc ung dung trôi qua trong dòng sông thời gian dài, quật khởi mạnh mẽ, lụi tàn còn nhanh hơn.
Đến nỗi chuyện thành chủ Bạch Đế thành là đại đệ tử khai sơn của hắn, lớn đến thế, người biết, cả một thiên hạ, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lão nhân đã là Cổ Thịnh, lại không chỉ là Cổ Thịnh, chỉ là sau lưng Cổ Thịnh, tương lai liền cũng chỉ là Cổ Thịnh rồi.
Cả đời này, chỉ làm một chuyện, cả thiên hạ đều biết.
Trường kiếm vung ra, giao long chém hết.
Giết đến thế gian chỉ còn một con chân long cuối cùng.
Một tòa Hạo Nhiên thiên hạ, một bộ lão hoàng lịch, đơn giản chỉ vì một người xuất kiếm mà xé đi mấy tờ!
Khi lão nhân hiện thân, con cự mãng đã từng tranh giành thủy vận với con cá chạch nhỏ của Cố Xán trong hồ Hoàng Sơn, như bị Thiên đạo đè nén, đành một cái lặn sâu xuống, phục mình dưới đáy hồ, nơm nớp lo sợ, hận không thể dúi đầu vào chân núi.
Lão nhân nhìn Cố Xán, thò tay nhận lấy bức quyển trục kia, bỏ vào tay áo, tiện tay vỗ vai Cố Xán, rồi gật đầu, mỉm cười nói:
"Căn cốt tốt, hạt giống tốt. Ta đây liền thay mặt sư phụ thu đồ đệ."
Liễu Xích Thành như trúng phải sét đánh, ngồi phịch xuống đất, không còn kêu gào nữa.
Không nên như thế chứ, tuyệt đối không nên như thế.
Một khi Cố Xán có thân phận này, biết đâu sau một khắc, hắn Liễu Xích Thành sẽ phải đi trước Long Bá lão đệ một bước xuống hoàng tuyền!
Nam tử áo trắng trống không xuất hiện.
Lão nhân liếc mắt nói:
"Vi sư hôm nay coi như là nửa phế nhân rồi, đánh không lại ngươi cái tên khai sơn đệ tử này, nhưng dù sao danh nghĩa thầy trò vẫn còn, sao, không phục? Muốn khi sư diệt tổ? Như kiếm thuật vậy, ta cũng chưa dạy ngươi chuyện này."
Nam tử áo trắng im lặng, mơ hồ có chút sát khí.
Không ngờ lão nhân được một tấc lại muốn tiến một thước, căn bản không thèm để ý sát ý của một thành chủ Bạch Đế thành, ngược lại hỏi:
"Thất thần làm gì, mau gọi tiểu sư thúc đi."
Nam tử áo trắng chẳng màng tôn ti thầy trò, chỉ hỏi:
"Ngươi xác định là vì tốt cho Cố Xán?"
Cố Xán quỳ xuống đất, cúi đầu trầm giọng nói:
"Cố Xán bái kiến sư tổ."
Lão nhân cười ha hả.
Hóa thành một đạo kiếm quang, trong nháy mắt hóa thành cầu vồng bay xa ngàn dặm, muốn đi một chuyến Bắc Câu Lô Châu, tìm hảo huynh đệ Trần Linh Quân cùng nhau vui đùa.
Chỉ là lần sau gặp mặt, chính mình không biết hắn, Trần Linh Quân cũng sẽ không biết mình.
Nam tử áo trắng ngẩng đầu nhìn về phía đạo kiếm quang bay về phía bắc, cười nói:
"Đối đãi quan môn đệ tử, đúng là phải tốt hơn một chút."
Liễu Xích Thành thở phào nhẹ nhõm, khá tốt khá tốt, Cố Xán chỉ là tiểu sư đệ của mình.
Nếu không bối phận này cao lên, với cái tính khí nửa điểm không niệm tình xưa của Cố Xán, chuyện gì mất hết lương tâm cũng làm ra được.
Lâm Thủ Nhất ngồi tại tổ trạch, dù cố hết sức nín thở tập trung tư tưởng, tâm thần vẫn có chút không yên, đành phải đi đến nhà thờ tổ tại Đại Ly kinh thành, nơi thần vị đều đã được dọn đi, lúc này mới an tâm phần nào.
Lâm Thủ Nhất vót ra ba nén hương, từ xa bái tế tổ tiên.
Sau khi xong xuôi, mới quay người hướng về cửa chính nhà thờ tổ, vừa đóng cửa, liền phát hiện bên cạnh có một lão nho sinh đứng đó.
Lâm Thủ Nhất thông minh cỡ nào, lập tức chắp tay thi lễ:
"Sơn Nhai thư viện Lâm Thủ Nhất, bái kiến Đại sư bá."
Thôi Sàm cười nói:
"Ta sớm đã không còn ở trong đạo thống Văn Thánh, không đảm đương nổi lễ này."
Lâm Thủ Nhất thẳng người lại, vẫn theo quy củ chắp tay thi lễ:
"Đại Ly Lâm thị đệ tử, bái kiến quốc sư đại nhân."
Thôi Sàm gật đầu, "Trước kia trên đường du học, biểu hiện của ngươi rất xuất chúng. Người đầu tiên phát hiện A Lương bất thường, người đầu tiên đạt được cơ duyên, đều là ngươi Lâm Thủ Nhất, quả thực không dễ. Lần này còn để người nọ ở những chuyện lớn bày vẽ ra sự việc, càng thể hiện học vấn của ngươi ổn trọng, tích lũy từ ít thành nhiều, là phúc đến từ tâm linh cho phép."
Thôi Sàm dẫn Lâm Thủ Nhất đi dạo trong tòa nhà trống không, hơn nữa còn để người trẻ tuổi kia sóng vai cùng mình mà đi, không cần quá câu nệ.
Thôi Sàm nói:
"Phụ thân ngươi có nỗi khổ tâm, cả đời này cũng không chủ động nói nhiều với ngươi. Năm đó ông ấy là người đầu tiên nói với phụ thân của Trần Bình An về chuyện ngọn lửa bổn mệnh gốm sứ, tất nhiên là hảo ý, nên đã cùng phụ thân của Trần Bình An bàn về hậu quả, hai người bọn họ, mới quen mà đã thân, tuy thân phận khác xa, nhưng lại là bạn tốt. Bởi vậy, phụ thân ngươi còn giúp người kia thu dọn cục diện rối rắm, bằng không thì Trần Bình An cũng rất khó sống sót, cho nên trên đường Trần Bình An về sau đi du học, đã chuyển tặng ngươi bức Sưu Sơn Đồ , trong đó có chút nhân quả định sẵn đấy. Chỉ là phụ thân ngươi, dụng tâm lương khổ, cũng không mong muốn ngươi cùng Trần Bình An dây dưa quá nhiều, tránh cho khi ngươi chưa trưởng thành, đã bị cuốn theo đại thế, chết yểu, nên đối với chuyện ngươi đi học ở Đại Tùy thư viện, ông ấy đã thể hiện mười phần hờ hững."
Lâm Thủ Nhất ngạc nhiên.
Thôi Sàm nói:
"Khó tin ư? Vậy ngươi hãy ngẫm cho kỹ, một người trước sau phụ tá cho ba đốc tạo lò nung, lại coi trọng như vậy con trưởng con thứ ư? Vậy ngươi có biết, hôm nay Tào đốc tạo trước khi đi Hòe Hoàng trấn, sau khi rời khỏi ngự thư phòng của tiên đế, người duy nhất ông ấy bái phỏng thỉnh giáo là cha ngươi, người vẫn luôn ở ẩn không lộ danh tiếng tại kinh thành đấy? Dòng tộc của đồng môn Thạch Xuân Gia, rốt cuộc đã vượt qua khó khăn như thế nào? Người nhà Thạch gia không hề hay biết, lại có chút oán hận, ngươi nghĩ phụ thân ngươi sẽ để ý sao?"
Thôi Sàm một tay chắp sau lưng, một tay khép hai ngón tay như đang vê một vật gì đó, "Thạch Xuân Gia nhớ tình bạn cũ, ngươi liền nhớ tình bạn cũ, ngươi nhớ tình bạn cũ, thì tất cả đồng môn cũng đều nhớ tình bạn cũ. Biên Văn Mậu nói như rồng leo, làm như mèo mửa, chỉ có chân thành đối đãi với thê tử Thạch Xuân Gia có xuất thân không tốt, Biên Văn Mậu mới được ngươi hiểu cho, vị hàn lâm lang ở Đại Ly kinh thành này, sau này nếu gặp chuyện khó, ngươi sẽ giúp ngay, ngươi lựa chọn ra tay, tuy không lão luyện, có vài chỗ sơ suất, cha ngươi lẽ nào ngồi yên không để ý? Mạch lạc liên quan, tuy thưa thành lưới, chỉ là đừng quên, ngươi sẽ như vậy, thì người đời cũng sẽ như vậy. Tu vi nào, đưa đến nhân quả đấy, cảnh giới vật này, thường ngày rất có tác dụng, nhưng khi mấu chốt lại không có tác dụng nhất. Lâm Thủ Nhất, ta hỏi ngươi, ngươi có còn muốn nhúng tay vào chuyện người khác không?"
Thôi Sàm khẽ đẩy hai ngón tay, như là gạt bỏ sạch những mạch lạc kia.
Lâm Thủ Nhất suy nghĩ một lúc, đáp:
"Sự việc đã đến nước này, ngay trước mắt, vẫn phải từng chuyện mà quản cho tốt."
Lâm Thủ Nhất thở dài, "Sau này không thèm quản nữa."
Thôi Sàm hiểu ý cười cười, "Không uổng công cha ngươi khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại giở trò, để ta giúp ngươi lấy một cái tên hay như vậy."
Lâm Thủ Nhất đột ngột dừng bước, lại chắp tay thi lễ, can đảm run giọng hỏi:
"Xin hỏi sư bá, năm đó vì sao khoanh tay đứng nhìn, để mặc tiên sinh một mình chịu chết?"
Vấn đề này thực sự quá làm cho Lâm Thủ Nhất nghẹn khuất, không nói không được.
Dù cho chọc giận vị quốc sư đại nhân không chịu thừa nhận thân phận sư bá này, Lâm Thủ Nhất hôm nay cũng phải hỏi cho ra!
Thôi Sàm thờ ơ, hiển nhiên cũng chẳng tức giận người trẻ tuổi này không biết điều, ngược lại còn có chút vui mừng, nói:
"Nếu như nói lý lẽ lớn lao mà không cần trả một cái giá lớn nào, thì đáng ngưỡng mộ ở chỗ nào? Điều gì không thể nói ra, ý nghĩa của việc đọc sách ở đâu? Làm người tuyệt đối không để thua thiệt, cái việc ngu ngốc đó, nếu không đọc sách, rất khó bẩm sinh mà biết. Chỉ là sách là phận sự ngoài, giáo hóa của Nho gia, chỗ nào mà chẳng có sách mở ra sách thánh hiền."
Thôi Sàm vỗ nhẹ vai người trẻ tuổi, cười nói:
"Bởi vậy trên đời này, muốn mắng thêm đám người đọc sách dốt, bớt mắng sách thánh hiền."
Thôi Sàm nhìn quanh, "Khi xưa đi du học, cảm nhận của ngươi không tốt về cha, Trần Bình An khi đó đi cùng ngươi một đoạn, sớm đã ghi trong lòng. Nên dù về sau Trần Bình An có đủ sức lực đi khơi lại chuyện cũ, trong đó có lục tìm không ít chuyện về lão hoàng lịch của Mã gia ở ngõ Hạnh Hoa, cứ mỗi lần tới Lâm đại nhân tại lò đốc tạo thự lại dừng lại không tiến triển, đúng bởi vì tin tưởng ngươi, sợ những lời đồn không thể nói ra, càng tin những thứ hắn chưa từng tận mắt chứng kiến về nhân tâm, sợ nhất khi phơi bày nội tình, lại làm hại bằng hữu Lâm Thủ Nhất mình máu đổ đầu rơi, đây gọi là một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, đã nếm trải đau khổ tại Thư Giản Hồ, thật sự không muốn ở quê hương mình lại đến một lần nữa rồi."
Thôi Sàm cười nói:
"Mặc dù Trần Bình An nghĩ sai rồi, nhưng lại là chuyện tốt, nếu không thì với tính khí đó, một khi tích cực, dù tra ra chân tướng, có thể xả được giận, thuận lợi vượt qua được ngươi và phụ thân ngươi, núi Lạc Phách có lẽ đã sớm va chạm với Đại Ly Tống thị đến đầu rơi máu chảy rồi. Như vậy bây giờ khẳng định còn đang ở quê nhà truy cứu việc này, khắp nơi gây thù chuốc oán, nguyên khí tổn thương nặng nề, tự nhiên càng không làm được cái gì Kiếm Khí Trường Thành ẩn quan đại nhân rồi. Thanh Phong thành Hứa thị, Chính Dương sơn cùng rất nhiều thế lực khác đều đang dốc sức bỏ đá xuống giếng với núi Lạc Phách."
Thôi Sàm nói tiếp:
"Ngươi tạm thời không cần về Sơn Nhai thư viện, cùng Lý Bảo Bình, Lý Hòe bọn hắn hỏi lại một lần xem, trước kia chữ 'Tề', ai còn giữ, cộng thêm phần của ngươi, những cái nào còn giữ đều gom lại, sau đó ngươi đi tìm Thôi Đông Sơn, đem tất cả chữ 'Tề' giao cho hắn. Sau đó nữa, ngươi đi chuyến Thư Giản hồ, nhặt lại những thẻ tre bị Trần Bình An ném xuống hồ."
Lâm Thủ Nhất không hiểu ý, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Thôi Sàm ngẩng đầu nhìn về phía đạo kiếm quang rộng lớn thoáng qua rồi biến mất, thỉnh thần dễ, tiễn thần khó, cuối cùng cũng đi rồi.
Đại Ly vương triều mở sông lớn đổ ra biển là một chuyện xây dựng rầm rộ, khí thế hừng hực.
Con cháu hào phiệt Quan Ế Nhiên, cùng tướng chủng đệ tử Lưu Tuân Mỹ, trong nháy mắt trở thành nhân vật quyền quý mới nhất của Đại Ly, vừa nổi lên đã rất được ưu ái.
Còn Liễu Thanh Phong, quận trưởng Thanh Loan quốc ngang trời xuất thế kia, sức hút nơi quan trường kinh thành Đại Ly thoáng qua một cái, cộng thêm vài sự sắp đặt cố ý phía sau màn, Liễu Thanh Phong rất nhanh đã làm người ta không còn hứng thú tìm tòi nghiên cứu nữa.
Người xuất thân từ thư hương môn đệ của tiểu quốc Thiên Ngung, khẳng định không phải là luyện khí sĩ, tuổi thọ nhất định sẽ không quá dài, trước kia chiến tích ở Thanh Loan quốc thì cũng được, có tiếng xấu, nên ngồi ở vị trí này sẽ có tiền đồ, nhưng mà rất khó có tiền đồ lớn, dù sao không phải quan kinh thành Đại Ly xuất thân, đến nỗi vì sao có thể một bước lên trời, bỗng nhiên đắc thế, chỉ có trời mới biết. Trong kinh thành Đại Ly, có suy đoán người này là con rối do Khương thị Vân Lâm nâng đỡ lên, dù sao cửa biển đổ ra sông lớn mới nhất, lại nằm ngay tại nhà Khương thị.
Một thiếu niên áo trắng vô cùng tuấn mỹ, đang ngồi xổm ở giữa bờ ruộng, nhìn về phía xa một đám tông tộc địa phương đang tranh giành nước dùng binh khí đánh nhau, thấy rất hay, bên cạnh còn có một đứa trẻ gầy gò với vẻ mặt chất phác.
Liễu Thanh Phong ngồi trên bờ ruộng, tùy tùng Vương Nghị Phủ và thiếu niên Liễu Thoa đều đứng ở đằng xa, Liễu Thoa không quá sợ thiếu niên cổ quái đã từng quen biết kia, trừ việc đầu óc không có nếp nhăn một chút thì những thứ khác cũng không có gì đáng nói, nhưng Vương Nghị Phủ lại nhắc nhở Liễu Thoa tốt nhất đừng đến gần cái "thiếu niên" đó.
Liễu Thanh Phong quay đầu nhìn về phía thiếu niên đang nhai một cọng cỏ dại, hỏi:
"Mở sông lớn đổ ra biển, công việc lớn nhỏ, đơn giản là tiến hành theo kế hoạch, Thôi tiên sinh không cần phải ở đây trông chừng chứ?"
Thôi Đông Sơn vẫn nhìn chăm chú vào cảnh tượng người ta ngươi một cuốc ta một gánh đánh nhau kia, hai phe phần lớn đều là bà con cậu cháu, đánh thì là đánh thật, đến khi đánh xong vẫn là người nhà, có khi còn phải đưa tiền cho đối phương đi chữa trị, đều rất thật tâm, phát ra từ tận đáy lòng.
Nghe Liễu Thanh Phong hỏi, Thôi Đông Sơn mắt không hề chớp, thuận miệng đáp:
"Việc sông lớn đổ ra biển mang chữ 'Tề', đó chính là lý do."
Liễu Thanh Phong cười gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Một chiếc xe ngựa dừng ở trên con đường nhỏ ven hương dã, Lý Bảo Châm từ trong xe đi xuống, tiến lại bên này, chắp tay thi lễ:
"Thôi tiên sinh."
Thôi Đông Sơn không có phản ứng.
Lý Bảo Châm đứng thẳng lên, nhìn về phía Liễu Thanh Phong, cười nói:
"Liễu tiên sinh."
Liễu Thanh Phong cười ra hiệu mời đối phương ngồi xuống.
Lý Bảo Châm ngồi xuống cạnh Liễu Thanh Phong.
Thôi Đông Sơn quay đầu, trêu ghẹo nói:
"Gặp mặt mà cũng vất vả, dù gì thì cũng là giang hồ."
"Không làm trễ nải hai ngươi tâm sự, ta tự mình đi tìm chút việc vui."
Thôi Đông Sơn đứng lên, kéo cổ áo đứa trẻ bên cạnh, cưỡi gió rời đi.
Thôi Đông Sơn lẳng lặng hạ xuống một chỗ thành trì dưới chân núi cách đó mấy trăm dặm, cùng vị Cao lão đệ kia cùng nhau ngồi dưới bóng cây, xung quanh mọi người đang đi lại, Thôi Đông Sơn xem trọn vẹn nửa canh giờ người ta đánh cờ ven đường, không phải cờ vây, bàn cờ đơn giản hơn chút. Nếu không dân chúng bình thường, ngay cả sách dạy chơi cờ cũng chưa từng xem nửa quyển, sao có thể thu hút nhiều người vây quanh đến thế.
Đợi đến khi người chơi cờ dạo kia thắng một đống tiền lớn, tiền vụn, mọi người cũng đều tản ra, hôm nay định kết thúc công việc, cái này gọi là một chiêu ăn khắp nơi, chỉ là khi hắn nhìn thấy thiếu niên áo trắng vẫn không chịu đi, còn ngó nghiêng mấy lần, trông có vẻ là thiếu gia có tiền, liền cười hỏi:
"Thích đánh cờ?"
Thôi Đông Sơn hưng phấn, xoa tay nói:
"Biết, biết chứ, đừng nói là trò chơi cờ này, ngay cả cờ vây ta cũng biết chơi, chỉ là rời nhà vội quá, trên người không mang nhiều tiền. Ván cờ này của ngươi, ta nhìn ra chút mánh khóe rồi, nhất định có thể thắng ngươi."
Người đánh cờ kia cười cười, đây chính là một trong thập đại thế cờ của giang hồ, con giun dẫn rồng, không sợ người khác nhìn ra mánh khóe, càng nhiều người thấy càng tốt, chỉ sợ đối phương thấy cờ khó giải, căn bản không muốn mắc câu.
Thôi Đông Sơn vỗ đầu đứa bé bên cạnh, "Mau đi đánh cờ kiếm tiền nào."
Người kia cười lớn, nhanh chóng thu sạp, không muốn dây dưa với thiếu niên này.
Thôi Đông Sơn cũng không cản trở, khẽ dịch bước, ngồi xổm đối diện với đứa trẻ, Thôi Đông Sơn ưỡn cổ lên, nhìn chằm chằm vào đứa bé, rồi nâng hai tay lên, kéo lấy mặt nó, "Sao mà biết ngươi là cao thủ cờ, ta có nói với người kia ngươi họ Cao đâu."
Đứa trẻ mặt không biểu tình.
Thôi Đông Sơn bấu véo một hồi, cũng biết là không ăn thua, liền đứng lên, dắt đứa trẻ đi lung tung trong thành, gặp một người không quá lớn tuổi làm công tác sửa nhà dột, là người học việc được chủ tiệm đồ cổ trong phiên quốc đưa đến các địa phương thu thập những bảo vật trân dị quý hiếm, tranh chữ đồ cổ. Người làm công việc này con mắt phải tinh tường, nhân phẩm phải qua kiểm nghiệm mới được, nếu không khi tìm được vật đáng ngàn vàng thì sẽ trực tiếp bỏ trốn, tự mình mở hiệu riêng.
Thôi Đông Sơn cứ đi theo người đó xem hàng, những thứ người kia ngầm chú ý, hắn đều đi theo xem một chút, vặn vẹo vài lần, làm cho người kia đành phải dừng lại tại chỗ vắng người, bất đắc dĩ nói:
"Này thiếu niên, nếu thiếu tiền tiêu, ta đưa ngươi một ít là được, không cần suốt đường đùa giỡn ta thế. Ngươi thấy thú vị, mà lại còn muốn phá chén cơm của ta."
Thôi Đông Sơn nhìn vào mắt, sắc mặt người kia, không khỏi thấy có chút quen thuộc, Thôi Đông Sơn chợt cười, "Yên tâm, tiếp theo ta bảo đảm không quấy rầy."
Người trẻ tuổi kia nửa tin nửa ngờ, lại không tiện đuổi người, may mà đoạn đường sau đó, thiếu niên kia quả nhiên im lặng, chỉ điều này lại làm người trẻ tuổi có chút lo lắng, lẽ nào giang hồ hiểm ác, đối phương vốn là tìm đến mình? Đường giang hồ lắm ngả, làm người ta khó phòng. Chỉ là thiếu niên kia mua đại một cái bát sứ, úp lên đầu đứa trẻ, rồi tạm biệt người đó, nói là muốn dẫn em trai ngốc về trường tư ăn cơm, nếu không người ở xa nhà đi học, trời đất bao la cũng không bằng tiên sinh là nhất, học trò lâu chưa về, tiên sinh sẽ lo lắng.
Người làm đồ cổ trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm.
Thiếu niên kia lấy bát trắng ra khỏi đầu đứa bé, ném xa cho người trẻ tuổi kia, cười tươi nói:
"Học được của ngươi chút bí quyết mua đồ cổ, không có gì tạ, chén này cho ngươi."
Người trẻ tuổi vốn định cự tuyệt, một cái bát vỡ mà thôi, lấy làm gì chứ, lại còn chiếm chỗ, hơn nữa thiếu niên kia là đi học ở xa nhà, ăn mặc thì phú quý, chỉ là lúc trả tiền thì lại đếm từng đồng một, trông không giống là người thích tiêu xài... Chỉ là không đợi người trẻ tuổi mở miệng, thiếu niên kia đã dắt một tay đứa bé, chạy đi, chạy rất vui vẻ a, đứa trẻ kia trông có chút đáng thương.
Mặt trời ngả về tây, trên đường đất ven thành, nhà của một thôn trang lớn nhỏ nối liền nhau, có một bờ sông.
Thôi Đông Sơn tự nhủ:
"Tiên sinh đối với chuyện hành hiệp trượng nghĩa, do thuở nhỏ chịu ảnh hưởng bởi một sự kiện, nên rất kiêng kỵ với việc thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, hơn nữa tiên sinh nhà ta luôn cho là mình đọc sách chưa nhiều, có thể làm chu toàn được như vậy, trong lòng nghĩ rằng những người trải đời hơn, phần lớn cũng nên như vậy, trên thực tế, đương nhiên là tiên sinh nhà ta quá nghiêm khắc với người giang hồ rồi."
"Lòng tốt làm sai chuyện, và cái sự sai trái của lòng người, cái nào đáng sợ hơn? Nhất định phải đưa ra quyết định."
"Chỉ là tiên sinh quá thông minh, mọi việc đều lao tâm lao lực, làm học trò như ta, sao có thể nỡ nói ra những lời này."
Trong lúc Thôi Đông Sơn vừa nói vừa lẩm bẩm.
Có một đứa trẻ chăn trâu cưỡi trên lưng trâu về nhà.
Thôi Đông Sơn cũng không kém cạnh, cưỡi trên lưng đứa bé.
Thôi Đông Sơn loạng choạng vai, đáng thương đứa nhỏ liền theo bước chân lảo đảo đứng lên, Thôi Đông Sơn nói:
"Chân trời mây bay, bên đường liễu xanh, đường phố rao bán tiếng hạnh hoa."
Sau đó Thôi Đông Sơn hai tay vỗ vào hai má đứa nhỏ, "Cao lão đệ, lão ca ta hứng làm thơ dâng trào, ngươi cùng tiếp một câu!"
Đứa nhỏ mở trừng hai mắt.
Thôi Đông Sơn tăng thêm lực đạo, uy hiếp nói:
"Không nể mặt sao?!"
Đứa nhỏ mơ hồ không rõ nói:
"Khói bếp thôn quê, mục đồng cưỡi trâu, sáo trúc thổi khúc ca thái bình."
"Cao lão đệ, ngươi thật đúng là một nhân tài!"
Thôi Đông Sơn một tay ôm cổ đứa nhỏ, một tay dùng sức vỗ vào gáy hắn, cười lớn nói:
"Ta có tài đức gì, mà lại được quen biết ngươi?!"
Mục đồng cưỡi trâu ngoái đầu nhìn hai người, sợ đến mức mau cho con trâu của mình bước nhanh hơn.
Thôi Đông Sơn hai tay che mắt đứa nhỏ, "Dốc sức, chạy!"
Cuối cùng đứa nhỏ bị Thôi Đông Sơn che mắt kia, lúc ẩn lúc hiện chạy về phía trước, liền một đường chạy đến trong sông.
Giữa không trung Thôi Đông Sơn buông hai tay ra, dùng sức vung vẩy, tay áo phất phới, ngay khi hai người sắp rơi xuống nước, thiếu niên cười ha hả nói:
"Trí giả vui với nước! Đông Sơn tới đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận