Kiếm Lai

Chương 124: Biếu Tặng (3)

Kiểu nói chuyện như niệm kinh này, thiếu niên được nghe từ nhỏ đến lớn, phỏng chừng nghe mòn lỗ tai rồi, phỏng chừng là nghe riết mà thuộc nằm lòng. Chỉ có điều thiếu niên từ đầu đến cuối không rút tay về, cứ để bà nội nắm nhẹ.

Lão phu nhân bỗng nhiên hỏi: "Vì sao cháu thích tiểu tiện tỳ Trĩ Khuê?"

Thiếu niên mỉm cười nói: "Nhìn dễ thương mà."

Bà lão thoáng thêm lực vỗ trên mu bàn tay Mã Khổ Huyền, mắng to: "Thằng nhãi không lương tâm! Ngay cả bà nội đây cũng không chịu nói thật?"

Thiếu niên cười hắc hắc, "Bà nội cứ yên tâm, là chuyện tốt."

Bà lão nửa ngờ nửa tin, tạm thời đè xuống cái nghi vấn này, thay đổi trọng tâm câu chuyện, "Biết cha mẹ cháu vì sao không cần cháu không?"

Thiếu niên cười nói: "Lúc ấy nhà nghèo, nuôi không nổi?"

Bà lão chợt đề to giọng, thét to: "Nghèo? Mã gia chúng ta bảy tám đời người, thật ra không coi là người nghèo, cũng là giả bộ quen thói, đến cuối cùng ngay cả đại gia cũng không biết làm như thế nào, thật ra lão tổ tông lưu lại một điều tổ huấn, có nhiều tiền cũng không cho bày biện nhà cửa như các nhà ở phố Phúc Lộc, ngõ Đào Diệp. Cha mẹ cháu chọc thiên lôi đánh xuống, hai đứa nó nếu như nghèo, có thể mỗi ngày mặc đồ tốt mang nhiều tiền? Ăn đồ ngon uống đồ tốt? Ngoại trừ không dám đi ra ngoài phô bày giàu sang, còn cái chuyện tốt nào mà hai đứa nó chưa hưởng qua đâu?"

Mỗi lần nói đến con trai và con dâu, lão phu nhân thật sự là hận đến nghiến răng, cười lạnh nói: "Quy củ tổ tông, cũng là chôn dưới đất thành bùn, bao nhiêu năm trôi qua, bây giờ có thể giá trị mấy văn tiền? Cháu trai, tiền đồ sau này của cháu, đừng quá coi trọng, bà nội sống đến từng tuổi này, thấy nhiều kẻ có tiền và người không có tiền, nói cho cùng, chỉ có kẻ không có bản lĩnh, mới đi làm người thành thật!"

Mã Khổ Huyền cười xán lạn, không biết là cảm thấy có đạo lý, hay là cho rằng buồn cười.

Chàng trai này từ nhỏ đã là như thế này, khổ thế nào cũng chịu được, bị khi dễ đều có thể nhịn, nhưng có một số việc khi bướng bỉnh lên, thì ngay cả bà nội cũng khuyên không được nói không nghe.

Bà lão suy nghĩ một chút, đứng dậy chạy ra nhìn cánh cửa ngoài sân, sau khi trở lại gian nhà một lần nữa ngồi xuống, thấp tiếng nói, "Cháu trai, đừng thấy bà nội nhiều năm giả thần giả quỷ như vậy, mấy lần làm bà đồng, cũng chỉ được uống một chén nước, nếu không cũng là dày mặt lấy về một đống rác, thế nhưng bà nội nói cho cháu biết, lần này nhận đồ của mấy lão kia, nhưng đều là bảo bối cao cấp..."

Thiếu niên một lần nữa khôi phục thần thái lười biếng, rõ ràng, đối với cái đống đổ nát của bà nội, Mã Khổ Huyền cũng không hứng thú.

Lão phu nhân vẫn cứ tiếp tục kể lể về những kỹ xảo lừa gạt này nọ, đắc ý vô cùng.

Mã Khổ Huyền đột nhiên hỏi: "Bà nội, cha Trần Bình An ở ngõ Nê Bình, có phải là chết do..."

Lão phu nhân nhân sắc mặt kịch biến, nhanh chóng đưa tay che miệng cháu trai, tàn khốc nói: "Có một số việc, có thể làm, không thể nói!"

Thiếu niên cười gật đầu, cũng không hỏi rõ ràng.

Sau đó lão phu nhân cũng không còn tâm tư kể lể chuyện xưa, tâm tư trầm trọng, thường thường nhìn cảnh đêm phía ngoài cửa sổ.

Mã Khổ Huyền cười hỏi: "Bà nội, bà ở trấn nhỏ chúng ta làm bà đồng nhiều năm như vậy, hàng xóm láng giềng của ngõ Hạnh Hoa, người người đều nói lão nhân gia bà có thể vượt qua khoảng cách âm dương, tiếp dẫn vong hồn trở lại dương gian..."

Bà lão trợn mắt nói: "Người khác tin những chướng khí mù mịt này, cháu cũng tín? Bà nội ngay cả sét đánh cũng sợ, thật sự mà nhìn thấy Quỷ Hồn, còn không phải là đem mình hù chết?"

"Bà nội đừng sợ."

Thiếu niên Mã Khổ Huyền nhẹ giọng cười, "Người quỷ thù đồ, thần tiên có khác. Đại đạo hướng thiên, tự mình bước đi."

Tảng sáng.

Ninh Diêu nằm trong phòng nhỏ chậm rãi mở mắt.

Không thấy tung tích thiếu niên.

Nàng cấp tốc đứng dậy, khom lưng đi ra, dậm chân một chút, nàng nhảy lên đầu vai của pho tượng thần cũ nát nằm nghiêng.

Xa xa, thiếu niên giầy rơm đang chạy tới bên này, bước chân không nhanh không chậm, không giống như là bị truy sát. Khi hắn thấy thiếu nữ, nhanh chóng ngoắc ý bảo nàng ấy xuống đất.

Ninh Diêu nhảy xuống phật tượng, đứng ở trước người thiếu niên.

"Lão viên không tìm được chúng ta."

Nói xong, Trần Bình An mặt hướng về pho tượng thần không đầu, hai tay tạo thành chữ thập, cúi đầu, niệm niệm. Ninh Diêu nghe được là khẩn xin đừng trách tội, nàng trợn tròn mắt, nhưng cũng không nói cái gì.

Sau đó Trần Bình An thần thần bí bí thấp giọng nói: "Ta dẫn cô đi xem hai pho tượng thần, rất thú vị!"

Ninh Diêu hỏi: "Là thần tiên Bồ Tát hiển linh, nguyện ý đi ra gặp ngươi? Vậy chẳng phải là tâm thành tắc linh?"

Trần Bình An phẫn nộ nói: "Ninh cô nương nói những lời này..."

Ninh Diêu trợn lông mày.

Trần Bình An với thế sét đánh không kịp bưng tai tiếp tục nói: "Vừa nghe là biết người có đọc sách!"

Ninh Diêu thoáng cái như thay đổi thành người khác, ho khan vài tiếng, trong lòng mặc niệm.

Thiếu niên dẫn đường ở phía trước, thiếu nữ yên lặng đi theo phía sau.

Ninh Diêu vô thức vươn một ngón tay, xoa xoa mi tâm.

Thật sự là mạng khổ.

Thiếu nữ thiên nhân giao chiến hồi lâu, hít thở sâu một hơi, mới nhẹ nhàng nói hai chữ, cảm ơn.

Thiếu niên thật ra vẫn đang mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, tự nhiên nghe được hai chữ cảm ơn bất chợt và rất nhỏ của thiếu nữ, tuy rằng ở sâu trong nội tâm, không cảm thấy nàng ấy cần nói lời cảm tạ cái gì với mình, ngược lại là mình nên cảm ơn nàng ấy mới đúng.

Chỉ có điều Trần Bình An thật sự không biết làm sao mở miệng, mới dứt khoát không phản ứng gì hết.

Trần Bình An đột nhiên dừng chân, kinh ngạc nhìn phía nam, lẩm bẩm: "Nếu như lão viên đã bị Tề tiên sinh trục xuất, cho nên mới không có truy sát chúng ta, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Thiếu nữ không nói gì.

Trần Bình An tiếp tục đi tới, nhìn không ra dị dạng.

Ninh Diêu bước đi nhanh hơn, cùng hắn sóng vai mà đi, không nhịn được hỏi: "Trần Bình An, ngươi không sao chứ?"

Trần Bình An lắc đầu nói: "Không có việc gì. Ta biết có một số việc, cũng là như thế này, hết cách chính là hết cách."

Thiếu niên không đọc sách, cho nên không biết ý của câu nói kia, nếu như đổi cách nói, là sức người cuối cùng cũng có hạn.

Ninh Diêu đột nhiên dừng chân, đợi khi thiếu niên nghi hoặc xoay người, nàng ấy chỉ chỉ ấn đỏ chỗ mi tâm của mình, "Biết ngươi muốn tốt, thế nhưng cũng phải nói cho rõ ràng, ta không ngại nói với ngươi lời thật, cái này là đòn sát thủ của Ninh Diêu ta, Chính Dương sơn lão viên lợi hại chứ? Đánh ngươi và ta thê thảm còn hơn chó nhà có tang, đúng không? Nhưng trong khiếu huyệt mi tâm, có đặt quà sinh nhật mười tuổi mẹ ta tặng cho ta, là vật bản mạng của ta,  chỉ cần nó xuất hiện, đừng nói lão viên phải chết, mà..."

Nói đến đây, thiếu nữ kết thúc câu chuyện, trực tiếp nhảy qua, "Sở dĩ nói với ngươi những cái này, là ta muốn nói cho ngươi, thiên địa rất lớn, đừng xem thường bản thân mình, cũng đừng nổi giận, ngươi hiện tại không phải đã tập võ sao? Chi bằng ngay cả kiếm thuật cũng luyện luôn đi!"

Trần Bình An hỏi: "Cô biết dạy kiếm thuật?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận