Kiếm Lai

Chương 355: Rung áo (2)

Âm thần lắc đầu cười nói: “Không liên quan tới chuyện này.”

Thiếu niên nhíu mày nói: “Bây giờ tâm trạng ta không tốt lắm, có rắm thì mau thả.”

Âm thần không để trong lòng, chậm rãi nói: “Tiên sinh chuyện công, lợi nước lợi dân, ta rất khâm phục. Trong Nho gia tuy có dị nghị, chê nhiều hơn hơn, nhưng lúc còn sống ta đã tin tưởng vững chắc, trăm ngàn năm sau như thế nào là chuyện của con cháu đời sau tự cầu nhiều phúc, sẽ không quan trọng bằng lập tức dùng học vấn tạo ân huệ tỏa khắp chúng sinh, đạt được thái bình thịnh thế.”

Thiếu niên áo trắng có chút kinh ngạc, nhíu mày, nhịn không được quay đầu hỏi: “Không ngờ ngươi còn ủng hộ học vấn của ta?”

Âm thần làm ra một động tác ngoài dự đoán của mọi người, thế mà lại học vãn bối môn sinh Nho gia khi đối mặt tiên hiền phu tử, rất cung kính chắp tay hành lễ, cúi đầu cất cao giọng nói: “Cố mỗ bái một bái này, không bái quốc sư Đại Ly gì cả, kính tiên sinh Thôi Sàm không chỉ làm ra những thứ đạo đức văn chương gác xó kia.”

Mãi cho đến khi vị âm thần kia đã sớm thần du mấy trăm dặm, thiếu niên áo trắng mới chậm rãi lấy lại tinh thần, trên mặt cùng hiện lên vẻ bi thương và vui vẻ.

Cuối cùng thiếu niên áo trắng bước ra một bước về phía trước, cành cây dưới chân càng cong vồng hơn nữa, hai tay đột nhiên vung tay áo, đặt sau lưng, nét mặt không có chút suy sụp nào nữa.

Thiếu niên có khí thế Hạo Nhiên phủi sạch hết bụi trần.

Khi Lâm Thủ Nhất quay về, sắc mặt xanh mét, trong tay nắm chặt một bộ sách cổ ố vàng, ngồi ở cạnh lửa trại.

Trần Bình An hỏi: “Làm sao vậy?”

Lâm Thủ Nhất nghiến răng nghiến lợi nói: “Một đám tri thức bại hoại ! Những người đọc sách xuất thân sĩ tộc Hoàng Đình quốc đó, ở trong miếu nhỏ tụ hội say rượu thì thôi, thế mà còn làm ra hành vi vô lễ cỡ đó! Vô liêm sỉ, trí thức quét rác! Nếu đổi lại ta là Thanh nương nương, đã sớm đuổi hết đám ghê tởm đó ra khỏi núi rồi.”

Trần Bình An hỏi: “Mặc kệ đã xảy ra cái gì, bản thân Thanh nương nương có phải không hề làm gì hay không?”

Lâm Thủ Nhất gật gật đầu.

Trần Bình An nói: “Vậy ngươi cứ nhập gia tùy tục.”

Lâm Thủ Nhất ngẩng đầu, có chút nghi hoặc khó hiểu, khi thiếu niên có chút thất thủ tâm thần nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc hơi đen kia, Lâm Thủ Nhất không biết sao tâm tình yên tĩnh an bình lại, thở dài, nhẹ nhàng nói: “Ta hiểu rồi.”

Một khi ăn ngủ rừng núi hoang vắng, chuyện gác đêm nhất định không thể thiếu, trước lúc tới dịch trạm Chẩm Đầu trấn Hồng Chúc, là Trần Bình An gác đêm trước, Chu Hà là võ phu cảnh giới thứ năm, cơ thể khoẻ mạnh, có thể thức đêm tốt hơn sẽ phụ trách gác nửa sau của đêm, nay Chu Hà đã rời đi, mới biến thành Lâm Thủ Nhất gác đêm trước, Trần Bình An gác nửa sau của đêm, cố gắng để lửa trại không tắt, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn ập tới.

Trần Bình An cũng không xa lạ đối với việc này, nung đồ sứ, nhìn chằm chằm lửa lò nung, là chuyện so với trời còn lớn hơn, Trần Bình An làm học đồ lò sứ nhiều năm như vậy, tuy bị Diêu lão đầu coi là không có thiên phú, không muốn truyền thụ tay nghề nung sứ áp đáy hòm, nhưng Trần Bình An làm những việc khổ sai còn lại gần như không xuất hiện sai sót gì, cho nên Trần Bình An thật sự là quá quen thuộc đối với chuyện gác đêm so đấu nghị lực kiên nhẫn.

Hơn nữa còn có thể thừa dịp gác đêm, đêm dài yên tĩnh, một mình một người, luyện tập lặp đi lặp lại Hám Sơn Phổ hành thung trạm thung, ngẫu nhiên còn có thể bện giày rơm, hoặc là lấy ra Trảm Long đài nhỏ nhắn xinh xắn kia, giúp Lý Bảo Bình mài thanh đao hẹp Tường Phù kia.

Theo kiếm lô trạm thung dần vào cảnh giới tốt, đặc biệt là con rồng lửa khí cơ trong cơ thể kia cuối cùng đã chọn hai tòa khí phủ làm nơi ở, mỗi khi hai ngón tay Trần Bình An bấm tay niệm thần chú như kiếm lô, khi tâm thần theo từng lần hít thở thổ nạp, chậm rãi đắm chìm, cả người sẽ lâm vào một loại hoàn cảnh huyền diệu nửa ngủ nửa tỉnh, cho dù năm nay xuân lạnh kéo dài thật dài, thời tiết nóng mãi vẫn chưa đến, nhưng Trần Bình An mỗi lần gác nửa sau đêm, cho dù lửa trại không cẩn thận tắt mất, Trần Bình An vẫn sẽ không cảm thấy ẩm ướt lạnh lẽo gì, mỗi lần thu hồi kiếm lô, đứng dậy lấy hành thung giãn gân cốt, cả thân thể ấm áp, ban ngày đi đường không thấy chút mệt mỏi nào cả.

Tối nay Trần Bình An tiếp tục ngồi xếp bằng ngồi ở cạnh lửa trại, chăm chỉ luyện kiếm lô, luồng hơi thở kia trong cơ thể rất nhanh đã dọc theo khí phủ chỗ đan điền, như là cá chép ngược dòng, từng chút một lao về phía long môn. Sau đó ở tòa khiếu huyệt kiếm khí rời đi kia sẽ hơi dừng lại, như người sống nơi đất khách quê người ở dịch trạm lữ xá ngủ lại nghỉ ngơi, lại như người lên núi tới lưng núi dừng lại hít thở, sau đó sẽ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, tiếp tục tiến lên, vòng tới gáy, cuối cùng lao thẳng tới mi tâm.

Trần Bình An sau khi mở mắt ra, phun ra một ngụm khí đục, đứng lên, nhẹ nhàng nhảy nhót vài cái, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Vu Lộc đi xuống xe ngựa, chậm rãi đi tới, trong lòng đang cầm một ít cành cây chưa thể nói là khô ráo bao nhiêu, ngồi xổm cạnh lửa trại, học Trần Bình An dựng “lò lửa”, thật cẩn thận tăng thêm củi, chứ không phải tùy tay ném, thế lửa rất nhanh đã dần dần to lên.

Vu Lộc đưa tay tới gần đống lửa, nhẹ nhàng xoa xoa tay, quay đầu cười nói: “Trần Bình An, sau này ta có thể tham gia gác đêm không? Ngươi muốn tu hành quyền pháp trạm thung này, tốt nhất đừng phân tâm. Thân thể ta thật ra vẫn ổn, tin tưởng ngươi cũng đã nhìn ra, cho nên nếu ngươi bằng lòng tin tưởng ta, có thể giao hai canh giờ trước khi trời sáng cho ta.”

Trần Bình An lắc đầu nói: “Vu Lộc, ý tốt của ngươi lòng ta xin nhận, nhưng tạm thời còn không cần ngươi gác đêm.”

Vu Lộc biết ngụ ý của Trần Bình An, là vẫn không yên tâm đặt sự an nguy của mọi người lên trên người Vu Lộc hắn. Thiếu niên cao lớn cũng không thẹn quá hóa giận, gật đầu nói: “Lúc nào cần, có thể dặn dò ta, ta cũng muốn làm chút gì đó cho mọi người, nếu không trong lòng sẽ thấy áy náy.”

Trần Bình An nhìn khuôn mặt dưới ánh lửa chiếu rọi kia, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sáng ngời, có thể làm người ta rõ ràng cảm nhận được thiện ý của hắn.

Trần Bình An cười nói: “Được.”

Vu Lộc thuận miệng nói: “Dựa theo thời gian, hôm nay xem như đã vào hè, nhưng khí hậu lại y như thời tiết cuối xuân.”

Trần Bình An phụ họa: “Năm nay hơi lạ lạ.”

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu Vu Lộc liền đứng dậy cáo từ, Trần Bình An nhìn theo thiếu niên cao lớn rời đi.

Dựa theo cách nói âm thầm của Lâm Thủ Nhất, Vu Lộc chơi cờ, nhìn như sát lực không lớn, chưa từng có những nét kỳ diệu, thực ra lại càng lợi hại hơn so với thiếu nữ Tạ Tạ đại khai đại hợp, máu tươi bốn phương.

Trần Bình An đã sớm phát hiện, Vu Lộc làm việc cực kỳ cẩn thận, không bỏ sót gì, Lâm Thủ Nhất còn nói Vu Lộc làm việc, quả thực còn cẩn thận chu đáo hơn so với lão viên chức nha môn già đời lão làng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận