Kiếm Lai

Chương 453: Ta Nhiều Pháp Bảo Quá (5)

Vu Lộc ngồi ở đó, hai tay thu vào ống tay áo, giống như muốn lấy hơi ấm, nhưng vì thân hình của mình cao lớn, còn thiếu niên áo trắng đối diện lại thấp hơn hắn rất nhiều, cho nên hơi rũ vai xuống, co người lại, hắn chậm rãi nói: “Nguyên nhân đầu tiên, đương nhiên là vốn cảm thấy sống không có gì thú vị, nhưng con đường cầu học này, đột nhiên cảm thấy có một số chuyện thú vị, vì vậy nhất thời bốc đồng, thích thì làm thôi.”

“Thứ hai, là lấy đá núi khác về mài ngọc ta, cả một chặng đường, có phần không can tâm, cứ nghĩ là học thì phải dùng, nhưng Trần Bình An cảnh giới quá thấp, công tử bản lĩnh quá lớn, những si mị, võng, lượng kia cũng đều bị Lâm Thủ Nhất giải quyết, thực ra đạo hành của chúng nó cũng không đủ trình, phải làm sao đây? Vừa hay lại có cơ hội này, coi kiếm tu Đại tùy kia là tảng đá mài dao để tiến lên trên con đường võ đạo. Dù gì cuộc sống cũng tẻ nhạt, muốn ngắm nhìn phong cảnh từ vị trí cao hơn, lại chẳng mất miếng thịt nào.”

- Giải thích, Si mị là loài quỷ trong núi sâu, võng lượng là loài quỷ trong rừng. Nói chung, si mị võng lượng là các loài quỷ quái do sơn thần, thủy tinh biến hiện hại người. Hết giải thích.

Thôi Sàm cười nói: “Tảng đá kê chân thì có vẻ đúng hơn.”

Vu Lộc cười gật đầu, “Công tử nói đúng.”

Thôi Sàm: “Tiếp tục.”

Vu Lộc suy nghĩ một hồi.

Thôi Sàm cười hỏi: “Hay là để ta nói giúp ngươi?”

Vu Lộc cười trừ nói: “Chỉ cần ta không chết, sau này Trần Bình An sẽ cảm thấy đã nợ ta một ân tình.”

Vu Lộc có phần căng thẳng, nhưng không dám mong bản thân có thể lừa gạt qua ải, đành phải dày mặt nói: “Công tử trước kia từng nói, ta và Tạ Tạ, tính cách kém hơn Trần Bình An cả một vạn tám ngàn dặm, vì vậy cả đời này không làm bạn với Trần Bình An được, ta biết phần nhiều là đúng, nhưng trong lòng vẫn có chút không tin, cho dù công tử giờ đứng trước mặt ta, ta vẫn muốn nói lời bất kính, muốn thử xem sao. Nếu có thể chứng minh công tử sai, thì tốt quá rồi.”

Vu Lộc đứng dậy, nhận mệnh nói: “Thực sự không nghĩ công tử đi rồi còn quay trở về, xin công tử cứ trách tội.”

Thôi Sàm ấn ấn tay xuống, “Một hòn đá trúng ba con chim, làm rất tốt, ta có được nô dịch như ngươi, vui mừng còn không kịp, trách phạt cái gì.”

Vu Lộc thoải mái ngồi xuống.

Đây có lẽ là điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn và Tạ Tạ.

Thiếu nữ kia cũng thông minh, nhưng cô ta muốn thứ mà cả đời có lẽ sẽ chẳng bao giờ có được, còn vị thiếu niên cao lớn này, cái gì cũng đã buông bỏ, còn thứ muốn cầm lên sẽ không nặng nề quá, hơn nữa chưa từng ảnh hưởng tới đại cục của Thôi Sàm, vì vậy sẽ sống dễ dàng thoải mái hơn.

Quốc sư Đại Ly Thôi Sàm, công nhận kì thuật cực cao.

Vu Lộc và Tạ Tạ, lâu ngày tiếp xúc với thiếu niên áo trắng, thực ra là không có lúc nào là không giao thủ, Tạ Tạ đánh cờ quá dùng lực, còn khiến Thôi Sàm cảm thấy ngu ngốc, thậm chí còn chán không muốn nhìn.

Vu Lộc giống như ở một nơi không quan trọng, sử dụng một chút thông minh cơ trí của hắn, chơi vài trò Thôi Sàm sớm đã chơi chán, như vậy sẽ khiến Thôi Sàm gật đầu công nhận, cảm thấy hợp nhau.

Gánh nặng trong lòng Tạ Tạ rất lớn, nhìn quá xa, thực ra rất kiên cường đáng kính, nhưng vừa thoát khỏi bàn tay của Đại Ly nương nương, lại trở thành con rối trong tay Thôi Sàm, đây là nỗi bất hạnh lớn nhất của cô ta.

Vu Lộc lại nhìn rõ lòng người nhỏ hẹp, mưa cầu không lớn, trái lại sống rất nhẹ nhàng ung dung.

Trong ống tay áo Thôi Sàm phóng ra thanh “Kim Thu” hình dáng như ngọn lúa mạch, nhanh chóng quay tròng vòng quanh ngọn đèn.

Vu Lộc mặt không đổi sắc, cười hỏi: “Công tử đi vào thư viện như vậy, không sợ thân phận bại lộ sao?”

Thôi Sàm cẩn thận quan sát phi kiếm kia: “Dùng giết để ngừng giết, dùng ác để chế ác, hiểu không?”

Vu Lộc gật đầu.

Thôi Sàm nhìn chằm chằm vào đường đi màu vàng của phi kiếm, từng sợi từng sợi, do phi kiếm di chuyển quá nhanh, tốc độ kiếm khí tiêu tán lại luôn chậm hơn tốc độ sinh ra, bị cuốn vào nhau, cuối cùng giống như một quả cầu màu vàng, chính giữa chính là ngọn đèn kia.

Thôi Sàm nói: “Cũng là đạo lý đấy, cho Đại tùy một lý do có vẻ như hoang đường, một không đủ thì hai, chỉ cần đừng quá tam ba bận, hai chắc chắn là vừa đủ.”

Vu Lộc do dự một lát, cười trừ nói: “Lý do đầu tiên, hay là đổi thành ta?”

Thôi Sàm liếc nhìn hắn một cái, “Thương hoa tiếc ngọc?”

Vu Lộc thở dài một tiếng, không nói gì nữa.

Thôi Sàm cười nói: “Ngươi nhìn cho rõ, là vì ở quá gần, nhưng ngươi phải nhớ, một lá che mắt, chỉ nhìn thấy mọi đường gân trên một mặt của chiếc lá…”

Câu này trích từ Nhất diệp chướng mục, bất kiến Thái Sơn: Một lá che mắt, không thấy Thái Sơn.

Thôi Sàm không nói gì nữa, nhắm mắt lại, nói một câu khiến Vu Lộc không khỏi bất ngờ, “Nếu thực sự có thể nhìn thấu những gì sâu kín nhỏ nhặt nhất, cũng rất tốt, tốt không thể tốt hơn nữa. Thực ra, đây chính là một trong những đại đạo của ta!”

Vu Lộc dường như hoàn toàn không hiểu, nên không nghĩ nữa.

Thôi Sàm đứng dậy, im lặng rời khỏi học xá.

Sau khi Thôi Sàm rời khỏi khá lâu, Vu Lộc rút một cánh tay từ trong ống tay áo ra, cúi đầu nhìn xuống, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Vị quốc sư Đại Ly kia từng tiếu ngôn, thiên hạ đã có ba thế lực lớn lập giáo xưng tổ, tông chỉ căn bản của mỗi thế lực không gì ngoài Đạo pháp cực cao, quy tắc cực rộng, Phật pháp cực xa.

Vậy cái này là cực tiểu?!

Cái mà thế nhân gọi là Một lá che mắt.

Nếu như có người thực sự nhìn thấu chiếc lá này, thì có bị che mắt không?!

Vu Lộc giơ mạnh tay lên, mu bàn tay đè chặt lên trán, mặt mày đau khổ, lẩm bẩm: “Đừng nghĩ nữa, trước tiên đừng nghĩ mấy chuyện này nữa.”

Thôi Sàm tới Văn Chính Đường mà trước kia đánh chết cũng không đi vào, một bước đi thẳng qua bậc cửa, lấy một nén hương, chỉ một nén hương chứ không phải là ba nén theo quy định.

Một tay cầm hương, một tay còn lại vân vê đầu cây hương, đột nhiên cây hương được đốt cháy lên.

Thôi Sàm không nhìn Chí Thánh tiên sư, chỉ nhìn bức tranh Tề Tịnh Xuân một cái, cuối cùng chuyển hướng nhìn, sang bức tranh lão tú tài kia, hai tay kính hương ngang trán, trong lòng mặc niệm.

Sau đó mở mắt ra, Thôi Sàm không hề có chút dáng dấp thành khẩn dâng hương, cắm cây hương vào lưu hương trên thần đàn, ngẩng đầu lên, cười nói cợt nhả với bức tranh kia: “Lão đầu tử, ta chỉ mượn chốc lát thôi, đừng có keo kiệt như thế, không nhiều, chỉ ba cảnh giới mà thôi, hơn nữa chỉ dùng ở Đông Hoa sơn, như vậy đã được chưa? Nay ta đã là tu vi Ngũ cảnh, từ đó có thể thấy, đi theo tiên sinh mà ông sắp xếp cho ta, Thôi Sàm ta học hành đã có chút thành tựu, đúng không? Nay đệ tử đắc ý nhất của ông gặp phải rắc rối, ta lại được tiên sinh của mình phó thác trọng trách, ông cũng phải thể hiện một chút mới được chứ đúng không?”

Thôi Sàm kiên nhẫn chờ đợi, không có động tĩnh, sau khi cây hương kia được thắp lên, thì không hề cháy xuống dưới chút nào.

Thôi Sàm ngoác miệng ra chửi: “Lão đầu tử, ông thực sự bỏ mặc ta sao?! Đã báo tên Tề Tĩnh Xuân cũng không quan tâm sao? Ông làm tiên sinh kiểu gì vậy! Lão khốn nạn, này này, có nghe thấy không? Ta đang nói ông đó, ông thực sự vô tình vô nghĩa quá…”

Không hề có tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận