Kiếm Lai

Chương 1096: Ra quyền ở chỗ kiếm tu như mây (2)

Trần Bình An nhẹ giọng giải thích:
"Mấy người bạn của ngươi lại đến nữa rồi, lần này quá đáng hơn, cố ý đến trộm đồ."
Ninh Diêu thoáng bình tĩnh lại, liền trong nháy mắt phát giác ra dấu vết để lại.
Ninh Diêu quay đầu, "Đi ra!"
Một kẻ mập mạp đang ngồi xổm sau hòn đá phong thủy, hai tay vê phù, phía sau hắn nở ra một đóa hoa, là Đổng Họa Phù, Điệp Chướng và Trần Tam Thu.
Ninh Diêu cau mày, Trần Bình An thì thần sắc tự nhiên, một đám người đi về phía trảm long đài, không lên núi vào đình nghỉ mát.
Đổng Họa Phù và Điệp Chướng đã hẹn nhau luận bàn kiếm thuật ở đây.
Yến mập cười tủm tỉm nói với Trần Bình An, những người chúng ta đây khi luận bàn, sơ sẩy một chút là máu me be bét, ngàn vạn lần đừng sợ nhé.
Trần Bình An cười gật đầu, nói dù ta có sợ cũng sẽ giả vờ không sợ.
Yến mập cười hắc hắc.
Ninh Diêu nhìn Trần Bình An nói dối hết chuyện này đến chuyện khác nhưng vẫn tỏ ra nghiêm trang, đến khi Trần Bình An quay sang nhìn nàng, Ninh Diêu liền thu mắt lại.
Trần Tam Thu đứng một bên, không muốn xem Đổng than đen và Điệp Chướng tỉ thí, rón rén đi xuống chân núi trảm long đài, một tay cầm kinh văn kiếm, một tay cầm vân văn kiếm, bắt đầu lẳng lặng mài kiếm. Không thể đi một chuyến tay không, nếu không chẳng phải mọi người nghĩ mỗi lần bọn họ đến phủ Ninh, ai nấy đeo kiếm, là có ý đồ gì sao? Chẳng lẽ lại học kiếm tiên Nạp Lan lão tiền bối mà phô trương thanh thế ư? Nói trắng ra, hắn Trần Tam Thu coi như liên thủ với Yến mập, có thể một công một thủ, toàn diện, năm đó còn được A Lương khen ngợi là "một đôi bích nhân", chẳng lẽ lại thua Ninh Diêu sao?
Trần Tam Thu vừa mài kiếm vừa ai oán:
"Hai người các ngươi giao đấu, không thể ra tay nặng hơn chút được sao? Khách sáo làm gì?"
Ở diễn võ trường, song phương giằng co, Ninh Diêu vung tay mở ra một ngọn núi nước trận pháp, nơi này từng là nơi hai vị Kiếm Tiên đạo lữ luyện kiếm, nên cho dù Đổng than đen và Điệp Chướng đánh trời long đất lở, cũng không thể làm kiếm khí lọt ra ngoài diễn võ trường.
Trần Bình An xem mấy lượt Đổng Họa Phù và Điệp Chướng luận bàn, kiếm của hai người lần lượt là Hồng Trang, Trấn Nhạc, kiểu dáng lớn nhỏ khác nhau một trời một vực. Mỗi người một thanh phi kiếm bản mệnh, con đường cũng khác biệt. Phi kiếm của Đổng Họa Phù thì cầu tốc độ, phi kiếm của Điệp Chướng thì cầu sự ổn định. Đổng Họa Phù cầm Hồng Trang, nữ tử cụt tay lại "mang theo" Trấn Nhạc cực lớn, mỗi khi mũi kiếm cọ xát hay chém xuống mặt đất diễn võ trường, đều tóe ra những đốm lửa rực rỡ. Còn Đổng Họa Phù thì xuất kiếm rất êm, cố gắng đạt đến độ rung động nhỏ nhất.
Trần Bình An hỏi Yến Trác xem hai bên đã ra bao nhiêu sức. Yến mập nói chừng bảy tám phần, nếu không thì giờ này Điệp Chướng chắc đã thấy máu rồi. Nhưng mà Điệp Chướng không sợ nhất cái này, nàng lại thích nó, thường thì Đổng than đen chiếm hết món hời nhỏ, nhưng chỉ cần bị Điệp Chướng vung Trấn Nhạc trúng một cái thôi, là Đổng than đen sẽ phải nằm bò ra mà nôn máu, xem như trả đủ cả vốn lẫn lời.
Trần Bình An trong lòng đã nắm rõ tình hình. Nhất là khi thấy cánh tay cầm kiếm của Điệp Chướng bị phi kiếm bản mệnh của Đổng Họa Phù xuyên thủng, Trần Bình An đã thấy một tia biến hóa trong khí cơ của Điệp Chướng, bèn không xem hai người luyện kiếm nữa, đi đến ngồi cạnh Trần Tam Thu.
Nếu như giả thiết ta đấu với hai người bọn họ, có thể phân thắng bại cũng được, phân sinh tử cũng được, đều có cách ứng phó cả.
Vậy xem nữa cũng chẳng còn nhiều ý nghĩa. Hơn nữa, ta cũng không thể trước mặt Yến mập mà giả vờ mặt tái mét, môi run rẩy, thần sắc hoảng hốt, lại còn giả bộ không biết bị đối phương nhìn thấu. Nếu là người khác thì Trần Bình An chẳng hề gì, nhưng hôm nay là ở Ninh phủ, những người này đều là bạn tốt của Ninh Diêu, từng kề vai chiến đấu nhiều trận đại chiến, có thể nói là cùng sống cùng chết. Vậy thì mình phải hòa đồng chút, thành thật với mọi người.
Trần Tam Thu vẫn đang mài thanh kinh thư kiếm, lại dùng vân văn kiếm lia qua trảm long đài, động tác vô cùng thuần thục.
Trần Tam Thu quay đầu cười hỏi:
"Trần công tử, đừng để ý nhé."
Trần Bình An hai tay đút ống tay áo, ngồi xổm xuống một bên, chăm chú nhìn hai mũi kiếm ma sát với trảm long đài, mỉm cười nói:
"Ta không để ý, nếu Trần công tử không ngại, ta có thể giúp mài kiếm."
Trần Tam Thu lắc đầu:
"Không được đâu, A Lương từng nói, phi kiếm bản mệnh là tử huyệt của kiếm tu, còn bội kiếm chính là vợ bé của kiếm tu, tuyệt đối không được giao vào tay người khác."
Trần Bình An cười gật đầu, chỉ nhìn hai thanh kiếm từ từ gặm nhấm trảm long đài, tựa như kiến tha cây, có cũng như không.
Yến mập thầm nhủ:
"Hai cái Trần công tử, nghe họ nói chuyện mà ta thấy sợ."
Ninh Diêu không hề tỏ thái độ.
Yến mập hỏi:
"Ninh Diêu, rốt cuộc người này là cảnh giới gì, chẳng lẽ thực sự là tu sĩ dưới cảnh giới thứ năm à? Vậy võ đạo của hắn là cảnh giới nào? Thật sự có Kim Thân cảnh sao? Tuy ta không mấy để ý bọn võ phu thuần túy, nhưng Yến gia bao năm nay ít nhiều gì cũng có quan hệ với Đảo Huyền Sơn, cũng đã quen biết võ phu cảnh giới Viễn Du và Sơn Điên, biết rõ những người có thể tu đến Luyện Thần Tam Cảnh này không hề đơn giản, huống chi Trần Bình An còn trẻ như vậy. Ta ngứa tay quá đi. Ninh Diêu, hay là ngươi để ta giao thủ với hắn một chút nhé?"
Đây là tâm tư nhỏ mọn của Yến mập. Hắn là kiếm tu, cũng là thiên tài có tiếng, chỉ tiếc là ở chỗ Ninh Diêu thì đừng nói, nhưng so với Đổng Họa Phù và những người khác, lúc nào cũng thua thiệt đủ đường. Hôm nay hiếm khi bắt được một võ phu thuần túy cảnh giới Viễn Du, sân diễn võ của Ninh phủ lại có hai khu vực lớn nhỏ khác nhau. Chỗ này thì gần, chỗ kia ở xa hơn một chút thì nổi tiếng với diện tích lớn, được mệnh danh là "Hạt cải thiên địa" của Kiếm Khí trường thành. Bên ngoài trông thì không lớn, nhưng đứng trong đó sẽ thấy được sự kỳ diệu của nó. Hắn Yến Trác muốn cùng Trần Bình An so tài, đương nhiên muốn đến cái tiểu thiên địa kia. Lúc đó ta Yến Trác thì luận bàn kiếm thuật, còn ngươi thì dùng quyền pháp, ta bay trên trời, ngươi chạy trên đất, chẳng phải thích hợp sao.
Ninh Diêu nói:
"Muốn giao thủ thì tự mình đi hỏi hắn. Hắn đồng ý thì ta không cản, không đồng ý thì ngươi có cầu xin ta cũng vô ích."
Yến mập trợn mắt:
"Bạch ma ma là tông sư võ học duy nhất của chúng ta. Nếu Bạch ma ma không bắt nạt Trần Bình An, mà cố tình áp chế cảnh giới xuống Kim Thân, thì Trần Bình An đỡ được mấy quyền của Bạch ma ma? Ba quyền hay năm quyền, hay là mười quyền?"
Khóe miệng Ninh Diêu nhếch lên, nhanh chóng kìm xuống, lóe lên rồi biến mất, không dễ thấy, nàng nói:
"Bạch ma ma từng chỉ dạy một trận quyền pháp, kết thúc rất nhanh. Lúc đó ta không có ở đấy, chỉ nghe ông nội Nạp Lan kể lại, ta cũng không hỏi nhiều. Dù sao thì Bạch ma ma chỉ dạy quyền pháp tại diễn võ trường, cả hai bên cũng chỉ ra hai ba quyền là dừng lại."
Yến mập bắt đầu xoa tay:
"Khá lắm, lại có thể đỡ được hai ba quyền của Bạch ma ma, cho dù chỉ là giao đấu giữa các võ phu Kim Thân cảnh, cũng coi như Trần Bình An rất lợi hại. Ta nhất định phải học hỏi mới được."
Ninh Diêu gật đầu:
"Ta vẫn nói câu đó, chỉ cần Trần Bình An đồng ý, thì hai người muốn so tài thế nào cũng được."
Yến mập cẩn thận hỏi:
"Nếu như ta sơ ý, lỡ tay phi kiếm làm trầy da tay hay chân của Trần công tử thì sao? Ngươi có ra tay dạy dỗ ta thay Trần Bình An không? Nhưng mà ta có thể đảm bảo, chắc chắn sẽ không hướng mặt của Trần Bình An mà xuất kiếm, bằng không thì ta coi như thua!"
Ninh Diêu không nói gì thêm.
Mặc cho Yến Trác tự đi tìm đường chết.
Khi Đổng Họa Phù và Điệp Chướng xuất kiếm có chỗ sơ hở, Ninh Diêu liền chỉ ra chỗ sai và phân tích cặn kẽ cho cả hai.
Những người bạn này khi mới quen Ninh Diêu, cô cũng thường chỉ điểm kiếm thuật của người khác như vậy, nhưng Yến mập và đám người này luôn cảm thấy những lời Ninh Diêu nói rất vô lý, thậm chí cảm thấy sai càng thêm sai.
Mãi đến sau này A Lương mới vạch trần chân tướng, nói tầm mắt của Ninh Diêu cao đến mức, cảnh giới và kiếm đạo hiện tại của các ngươi không thể nào hiểu được. Chờ thêm vài năm nữa, cảnh giới lên rồi thì mới rõ thôi.
Sự thật đã chứng minh, A Lương nói không hề sai.
Một bí mật mà Trần Tam Thu đã từng tiết lộ khi Ninh Diêu không có mặt đó là: Ước mơ lớn nhất của đời hắn là được làm chưởng quầy một quán rượu, mà việc cố gắng luyện kiếm chẳng qua chỉ là để không bị Ninh Diêu bỏ xa đến hai cảnh giới mà thôi.
Kiếm tu giao đấu, thường sẽ không mất nhiều thời gian, nhất là khi chỉ phân định thắng bại thì lại càng nhanh. Nếu như không phải Đổng Họa Phù và Điệp Chướng cố ý luận bàn thì cũng không cần đến nửa nén nhang.
Khi than đen thanh niên và nữ tử cụt tay lần lượt thu hồi kiếm bản mệnh, Ninh Diêu đi vào diễn võ trường, đến bên cạnh hai người rồi bắt đầu góp ý những lỗi nhỏ.
Hai người căng tai lắng nghe, cũng không cảm thấy bị một người bạn chỉ điểm kiếm thuật thì có gì mất mặt, nếu không thì cả tòa Kiếm Khí trường thành bạn cùng lứa tuổi, bọn họ bị tất cả trưởng bối ký thác kỳ vọng thế hệ kiếm tu này, đều sẽ trước mặt Ninh Diêu cảm thấy tự ti mặc cảm, bởi vì lão đại kiếm tiên đã từng mỉm cười nói, đám trẻ ở Kiếm Khí trường thành này, chia làm hai loại kiếm tu, Ninh Diêu, và tất cả những kiếm tu khác bên ngoài Ninh Diêu, không phục thì trong lòng khó chịu thôi, dù sao đánh cũng đánh không lại Ninh nha đầu.
Chẳng qua lão đại kiếm tiên tại chỗ Ninh Diêu, cũng đã nói một câu tương tự, không phải về kiếm tu, mà là về võ phu của Hạo Nhiên thiên hạ.
Võ phu thiên hạ, tuổi trẻ, tình cảnh cũng tương tự như thế, chỉ chia làm hai loại.
Ninh Diêu lúc đó không cho là đúng, nói thẳng "Trần gia gia, lời này của ngươi nói không đúng", nhưng mà hiện tại nàng không cách nào chứng minh, có thể một ngày nào đó, sẽ có người chứng minh cho nàng.
Lão nhân lúc đó dường như đang đợi tiểu cô nương nói những lời này, lại không phản bác, cũng không thừa nhận, chỉ nói hắn Trần Thanh Đô sẽ mỏi mắt mong chờ, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Chỉ là Ninh Diêu lúc đó đã hơi hiếm khi hối hận, nàng vốn chỉ thuận miệng nói một chút thôi, lão đại kiếm tiên sao lại tưởng thật thế?
Vì vậy Ninh Diêu hoàn toàn không có ý định kể chuyện này cho Trần Bình An nghe, thật không thể kể, nếu không hắn lại tưởng là thật.
Tính tình của hắn đó, chính nàng năm đó ở Ly Châu động thiên, thuận miệng nói bừa luyện quyền tẩu thung, trước luyện một trăm vạn quyền rồi tính sau, kết quả như thế nào, lần trước tại Đảo Huyền sơn gặp lại, hắn vậy mà đã nói hắn chỉ còn thiếu mấy vạn quyền, là có một trăm vạn quyền rồi.
Ninh Diêu lúc đó thiếu chút nữa không nhịn được đấm cho một quyền, hung hăng gõ vào cái đầu gỗ kia, ngươi Trần Bình An có phải là ngốc không hả? Đều nghe không ra đó là một câu nói đùa cho qua chuyện sao? Có đôi khi, ta Ninh Diêu không có lời nói tìm lời nói, cũng không được sao?
Yến mập ngồi xổm bên người Trần Bình An, nhỏ giọng nói:
"Vị Trần công tử này, ta cũng tự nghĩ ra một bộ quyền pháp, hay là ngài xem vài lần, rồi xem có muốn chỉ điểm một chút không?"
Trần Bình An cười nói:
"Không vấn đề gì."
Yến Trác liền lập tức nhảy phóc ra đứng, hừ hừ, hô hô ha ha, đánh ra một bộ khiến Trần Tam Thu chỉ cảm thấy khó coi quyền pháp.
Trần Tam Thu là vậy, Đổng Họa Phù cùng Điệp Chướng cũng chỉ nhìn thoáng qua đã thấy ghê tởm, tuyệt đối không vui nhìn thêm một lần, đều sợ mình mù mắt.
Không ngờ người trẻ tuổi áo xanh kia, từ đầu đến cuối xem xong một tràng quyền pháp điên khùng của Yến mập, mặt tươi cười, cảm thấy giống với điên kiếm pháp của khai sơn đại đệ tử nhà mình, cách làm khác nhau mà kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
Yến Trác làm động tác dồn khí đan điền, cười lớn nói:
"Trần công tử, quyền pháp này thế nào?"
Trần Bình An gật đầu mỉm cười nói:
"Rất có khí thế, về khí thế, đã đặt mình vào thế bất bại, gặp địch mình trước không bại, đúng là một trong tôn chỉ của võ phu."
Tay mài kiếm của Trần Tam Thu run lên, cảm giác cái cảm giác quen thuộc cổ quái trước kia lại tới nữa.
Trần Tam Thu liền thấy lạ, chẳng lẽ võ học của Trần Bình An này, là do A Lương dạy? Có thể A Lương tên kia kiếm đạo kiếm thuật đều cao, mấy thứ pháp thuật tiên gia bừa bộn, kỳ thật cũng hiểu không ít, chỉ là chưa từng nói mình là một võ phu thuần túy thông quyền, nhiều nhất đã nói mình là một kiếm khách giang hồ thôi.
Yến Trác cười nói:
"Đã như vậy, Trần công tử sẽ không tiếc lời chỉ giáo chứ?"
Ánh mắt Trần Bình An liếc qua, nhìn về phía Ninh Diêu.
Ninh Diêu cố ý làm như không thấy.
Trần Bình An suy nghĩ một chút, nói ra:
"Hay là thôi đi."
Yến Trác thu lại nụ cười, không hề còn ý đùa, chậm rãi nói:
"Trần Bình An, chỉ cần ngươi còn muốn đi ra ngoài, bước ra cổng Ninh phủ, thì ngươi sẽ khó tránh một hai trận, qua ba ngày, đừng nói đến cái tên không ra gì Tề Thú, mà ngay cả Bàng Nguyên Tể cùng Cao Dã Hầu, hai tên còn khó quấn hơn Tề Thú, cũng đang dòm ngó ngươi rồi, chưa hẳn là ý xấu, nhưng ít nhất hai người bọn họ đều rất ngạc nhiên về ngươi."
Trần Bình An "Ồ" một tiếng.
Lũ trẻ Kiếm Khí trường thành, ngoại trừ Ninh Diêu ra không nói, kỳ thật theo như lời của Bạch ma ma và Nạp Lan ông nội, về thiên bẩm kiếm phôi cùng kiếm đạo thiên tài, đại khái có thể chia làm ba loại, Bàng Nguyên Tể, Tề Thú cùng Cao Dã Hầu, ba người nổi danh nhất, được khen là tư chất đại kiếm tiên, tuy nói có tư chất này, tuyệt đối không có nghĩa tương lai có thể đạt được cái trình độ kia, nhưng mà không bàn đến chuyện đại đạo cao xa tương lai, chỉ nói hiện tại, cảnh giới và tu vi của ba người này, đều khiến người kinh diễm, trong đó Cao Dã Hầu cùng Điệp Chướng xuất thân bình thường, đều lớn lên từ những ngõ hẻm nhỏ, sau đó có cơ duyên của mình, rất nhanh trổ hết tài năng, cất tiếng hót khiến người ta kinh ngạc, ngày nay Cao Dã Hầu đã là con rể của một gia tộc lớn nào đó rồi.
Tề Thú là đệ tử Tề gia.
Mà Bàng Nguyên Tể kia, lại càng là một người trẻ tuổi "toàn vẹn", không tìm ra được một khuyết điểm nhỏ nhặt, xuất thân từ một môn hộ tầm trung, nhưng mà từ khi sinh ra đã mang khí tượng của hạng nhất thiên bẩm kiếm phôi, tuổi còn nhỏ, đã đi theo vị ẩn quan đại nhân tính tình cổ quái tu hành, coi như là nửa đồ đệ của ẩn quan đại nhân, Bàng Nguyên Tể với ba vị thánh nhân tọa trấn Kiếm Khí trường thành, cũng đều quen biết, thường xuyên đến xin thỉnh giáo.
Cho nên nếu nói, Tề Thú là một người trẻ tuổi môn đăng hộ đối với Ninh Diêu nhất, thì Bàng Nguyên Tể là một người chỉ dựa vào chính bản thân, mà có thể khiến rất nhiều người lớn tuổi cảm thấy, hắn, là người xứng đôi với Ninh Diêu nhất trong đám vãn bối.
Sau ba người này, mới đến lượt Đổng Họa Phù và những người khác.
Sau Đổng Họa Phù và Điệp Chướng, là nhóm thứ ba, có thể đừng tưởng bọn họ tạm thời "xếp cuối" mà không ra gì, trên thực tế, những người này cho dù ở Bắc Câu Lô Châu, đều là thiên bẩm kiếm phôi được các tông môn giành nhau đoạt bể đầu.
Nhưng mà ở Kiếm Khí trường thành, chuyện thiên tài, không đáng nhắc tới, chỉ có những thiên tài sống được lâu, mới đáng được gọi là thiên tài.
Yến Trác tiếp tục nói:
"Nếu như ngay cả ta mà ngươi còn đánh không lại, vậy ngươi đi ra ngoài sau, cũng chỉ qua được một cửa rồi dừng bước."
Yến Trác nhìn chăm chú vào người trẻ tuổi áo xanh kia, "Ta không có hiềm khích gì với ngươi đâu, hơn nữa với Trần Bình An ngươi, cũng không có ấn tượng xấu, nhưng mà ta, Yến Trác, cùng Ninh Diêu là bạn bè, không hy vọng người đàn ông Ninh Diêu chọn trúng, vừa ra khỏi cửa đã bị người ta quật ngã hai ba lần, một khi rơi vào tình cảnh đó, mặc kệ Ninh Diêu không quan tâm, ngươi cũng xác thực không có gì sai, nhưng mà ta, Đổng than đen, Điệp Chướng, tam thu, sau này cũng không có mặt mũi ra ngoài uống rượu."
Yến Trác cuối cùng nói ra:
"Lúc trước ngươi nói nợ chúng ta mười năm lời cảm ơn, cảm ơn chúng ta kề vai chiến đấu với Ninh Diêu nhiều năm, ta không biết Điệp Chướng và bọn họ nghĩ thế nào, dù sao ta Yến Trác còn chưa nhận, chỉ cần ngươi đánh ngã được ta, ta sẽ nhận, coi như là bị ngươi đánh cho thịt nát xương tan, một thân mỡ thiếu đi vài cân cũng không sao, ta còn vui hơn ấy chứ! Nói vậy, có khiến cho ngươi Trần Bình An không thoải mái không?"
Trần Bình An lắc đầu nói:
"Không có gì không thoải mái, nửa điểm cũng không có."
Yến Trác giận dữ nói:
"Vậy còn đứng đó làm gì, tới đi! Người bên ngoài đều đang chờ ngươi đi ra một chuyến đấy!"
Trần Bình An vẫn lắc đầu, "Tình thế của chúng ta không vội, ta ra cửa trước, sau khi trở về, chỉ cần Yến Trác ngươi muốn, đừng nói một trận, ba trận cũng được."
Yến Trác suýt chút nữa đã chửi ầm lên, chỉ là vừa nghĩ đến Ninh Diêu vẫn còn ở không xa, liền đỏ mặt tía tai, "Sao ngươi lại không nghe lời thế, ta đã nói rồi, đánh một trận với ta trước, sau đó bất phân thắng bại, mỗi người bị thương chút ít..."
Trong nháy mắt.
Đồng tử Yến Trác kịch liệt co rút lại.
Một bóng áo xanh cực kỳ đột ngột xuất hiện bên cạnh hắn, vẫn hai tay lồng trong ống áo, thần sắc lạnh nhạt nói:
"Ta sao lại phải giả vờ mình bị thương chứ? Để trốn tránh đánh nhau? Ta một đường đi đến Kiếm Khí trường thành, còn sợ thiếu đánh à, không thiếu ba trận đi ra ngoài này đâu."
Yến Trác nhỏ giọng nói:
"Trần Bình An, sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh ta thế hả? Võ phu thuần túy, có thân pháp nhanh như vậy sao? Hay là chúng ta kéo ra khoảng cách lại, rồi hãy luận bàn một chút? Lúc nãy là ta đang giận quá đầu thôi, căn bản không chú ý, không tính không tính, làm lại lần nữa."
Trần Bình An cười từ trong ống áo lấy ra một lá bùa chú, "Là phương thốn phù, có thể giúp võ phu thuần túy súc địa thành thốn."
Yến Trác bừng tỉnh đại ngộ.
Trần Bình An thu hồi bùa chú.
Yến Trác hậu tri hậu giác, bỗng nhiên tức cười nói:
"Bùa của ngươi có tác dụng gì không đấy?! Trần Bình An, ngươi lừa trẻ con à?"
Trần Bình An hai tay giấu trong ống áo, giơ cánh tay lên, cười nói:
"Hai cánh tay đây này."
Nói đến đây, Trần Bình An thu lại nụ cười, nhìn về phía nữ tử bị cụt một tay ở đằng xa, áy náy nói:
"Không có ý mạo phạm Điệp Chướng cô nương."
Điệp Chướng cười lắc đầu, "Ta không phải tên bụng dạ nhỏ nhen Yến mập, Trần công tử về sau đừng để ý đến chuyện cánh tay đứt của ta, chuyện nhỏ thôi, dù có lấy ra làm trò đùa, cũng không sao."
Ninh tỷ tỷ liền cười nhạo ta, nói sau này mong muốn trong lòng nam tử hữu tình người sẽ thành thân thuộc, nếu khó kìm lòng nổi, hai người ôm nhau, chẳng phải lúng túng, ta còn chuyên môn cân nhắc cái vấn đề khó khăn này, đến cùng nên như thế nào duỗi ra cụt một tay, lấy tư thế gì cho phải."
Ninh Diêu thò tay nắm má Điệp Chướng, "Nói linh tinh cái gì!"
Đổng Họa Phù đứng một bên, ài, thì ra Ninh tỷ tỷ cũng nói những chuyện này, mở rộng tầm mắt rồi.
Ninh Diêu nhìn về phía Trần Bình An, người sau cười gật đầu, Ninh Diêu mới nói:
"Đi, đi đến gần cửa hàng Điệp Chướng, tìm chỗ uống rượu."
Mọi người cùng nhau ra cửa, Ninh Diêu vẫn còn giáo huấn Điệp Chướng không che đậy miệng, dùng ánh mắt là đủ rồi.
Điệp Chướng trên đường cười xin lỗi, cũng không có chút thành ý nào.
Đổng Họa Phù dán theo phía sau, quen rồi.
Trần Bình An bị Trần Tam Thu và Yến Trác một trái một phải hai môn thần che chở, Yến Trác nhỏ giọng nói:
"Trần Bình An, với thân pháp xuất quỷ nhập thần của ngươi, cộng thêm việc ngươi là võ học đại tông sư nổi tiếng có thể đếm trên đầu ngón tay ở cái Hạo Nhiên thiên hạ kia, hai trận trước, nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể sống sót, trận thứ ba thua, ta là người nghĩa hiệp nhất, tự mình cõng ngươi về!"
Trần Tam Thu mỉm cười nói:
"Đừng tin chuyện ma quỷ của Yến mập, ra khỏi cửa rồi, loại người trẻ tuổi tranh giành khí phách, nhất là ngươi là người từ nơi khác đến, cùng kiếm tu chúng ta so tài, đánh theo quy củ, tuyệt đối sẽ không tổn thương căn bản tu hành của ngươi, bất quá là phân thắng bại, kiếm tu xuất kiếm, đều có chừng mực, không nhất định làm ngươi đầy mình máu đâu."
Kết quả Trần Bình An nói một câu khiến hai người không hiểu ý nghĩa, "Như vậy, ngược lại thành chuyện phiền toái."
Ra khỏi cổng lớn Ninh phủ, dù bên ngoài mọi người đi lại, tụ tập thành nhóm các kiếm tu trẻ tuổi, lại không ai lên tiếng.
Đợi đến khi cả nhóm sắp đến cửa hàng Điệp Chướng, trên đường dài gần như không có người đi đường, các tửu quán hai bên đường san sát, có rất nhiều người đã sớm đến uống rượu xem náo nhiệt, từng người uống rượu, ai nấy đều rất trầm mặc, nét mặt ngẫm nghĩ.
Có một người trẻ tuổi đứng giữa đường, trước bao nhiêu ánh mắt, hông đeo trường kiếm, chậm rãi đi về phía trước.
Ninh Diêu liếc mắt rồi không thèm nhìn nữa, tiếp tục nói chuyện với Điệp Chướng.
Yến Trác khẽ nhắc nhở:
"Là kiếm tu Long Môn cảnh, tên là Nhâm Nghị, phi kiếm bản mệnh của người này tên là..."
Trần Bình An lại cười nói:
"Biết cảnh giới và tên đối phương là đủ rồi, nếu không thắng không đẹp."
Trần Tam Thu cười nhạo:
"Cái tên Nhâm Nghị này, đúng là chó săn số một bên cạnh Tề Thú, làm gì cũng thích xông lên trước."
Nhâm Nghị dừng bước ở ngoài năm mươi bước, "Trần Bình An, có muốn cùng ta luận bàn một chút không?"
Trần Bình An một mình đi về phía trước vài bước, miệng nói:
"Nếu ta nói không muốn, ngươi định nói thế nào?"
Nhâm Nghị một tay ấn chuôi kiếm, cười nói:
"Không muốn, nghĩa là không dám, ta cũng không cần nói tiếp, cũng không cần xuất kiếm."
Trong chớp mắt, rất nhiều người đang xem chỉ thấy một bóng áo xanh nhanh như cầu vồng, lướt tới, đến giờ phút này, mặt đường mới truyền đến một tiếng chấn động nặng nề.
Các thiếu niên kiếm tu dưới ngũ cảnh có cảnh giới thấp, bắt đầu tùy tiện chửi bới, vì chén bát trên bàn đều bị bắn lên, tràn ra không ít rượu.
Các kiếm tu ở giữa ngũ cảnh, phần lớn dùng kiếm khí bản thân dẹp tan động tĩnh đó, vẫn tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm vào chiến trường.
Về phần mấy kiếm tiên thượng ngũ cảnh lén lẫn trong đó, thì lại không để ý đến tiếng va chạm của chén bát trên bàn.
Nhâm Nghị kinh hãi phát hiện người trẻ tuổi áo xanh đang đứng bên cạnh, một tay sau lưng, một tay nắm chặt cánh tay rút kiếm của hắn, khiến hắn không thể nào rút kiếm ra khỏi vỏ, không chỉ thế, người nọ còn cười nói:
"Không cần xuất kiếm, và không thể xuất kiếm, là hai chuyện khác nhau."
Trần Bình An thân hình chợt lóe rồi biến mất, như khói xanh mờ ảo, tránh được một thanh phi kiếm nhanh như gió thoảng chớp giật, chỉ là khi Nhâm Nghị rút kiếm lần nữa, cánh tay cầm kiếm lại bị người sau lưng nắm chặt, vẫn không thể rút kiếm ra.
Lại mấy lần như vậy, Nhâm Nghị muốn đổi sách lược, cưỡi gió bay lên không, để cách xa tên võ phu kia trên mặt đất, từ đó tùy ý xuất kiếm.
Chỉ là thanh phi kiếm bản mệnh nổi tiếng mạnh mẽ kia, bất luận quỹ đạo khó dò, góc độ xảo quyệt đến đâu, đều không thể chạm vào một mảnh góc áo của người nọ.
Khi hai chân Nhâm Nghị vừa rời khỏi mặt đất, đã bị người nọ nhẹ nhàng đặt tay lên vai, khiến hai chân hắn bị ép xuống mặt đất, "Kiếm tu giết địch, không phải cận chiến càng vô địch sao?"
Nhâm Nghị tâm cảnh vẫn như thường, định "phân tâm" điều khiển đũa ở các tửu quán xung quanh, tạm mượn làm phi kiếm cho mình, lấy số lượng chiến thắng, đến lúc đó xem gia hỏa này trốn tránh kiểu gì.
Nhâm Nghị bắt đầu từ bỏ ý định dùng phi kiếm đả thương địch, chỉ dùng phi kiếm lượn vòng bốn phía, bắt đầu lùi dần ra sau.
Nhưng Nhâm Nghị hiểu rõ, mình chỉ đang câu giờ, cố gắng khiến mình thua không quá mất mặt, nếu không để lại ấn tượng là hoàn toàn không có sức phản kháng. Nếu đối phương thực sự muốn dùng quyền đả thương người, dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu nghĩ lại, nhục nhã như thế lại càng lớn!
Có lẽ người áo xanh nơi khác kia cũng hiểu điều đó, nên mới xuất hiện bên cạnh Nhâm Nghị, dùng hai ngón tay kẹp lấy thanh phi kiếm, tay đẩy đầu người sau, trong nháy mắt đẩy hắn vào một tửu quán bên đường.
Lực đạo khéo léo, Nhâm Nghị không đụng ngã bàn rượu gần mặt đường, loạng choạng một lúc, nhanh chóng dừng lại, Trần Bình An nhẹ nhàng ném lại thanh phi kiếm.
Nhâm Nghị xấu hổ giận dữ, trực tiếp cưỡi gió rời khỏi đường cái.
Lúc này, từ một tửu quán đứng lên một công tử áo trắng ngọc thụ lâm phong, cũng không đeo kiếm, hắn đi ra giữa đường, "Một kẻ võ phu, cũng dám làm nhục kiếm tu chúng ta? Thế nào, thắng một trận, thì coi thường Kiếm Khí trường thành sao?"
Giọng nói vừa dứt, xung quanh công tử áo trắng, lơ lửng vô số phi kiếm, không chỉ thế, cả con đường phía sau hắn đều như một sa trường với các võ sĩ đang bày trận.
Phi kiếm bản mệnh chắc chắn chỉ có một thanh, nhưng muốn tìm ra thanh phi kiếm thực sự kia, cực kỳ khó khăn.
Khó giải quyết nhất ở chỗ, phi kiếm của người này có thể tùy thời thay thế, thật giả lẫn lộn, thậm chí có thể nói, kiếm trong tay đều là kiếm bản mệnh.
Yến Trác muốn cố tình "nói chuyện phiếm" với Trần Tam Thu, nói ra chỗ phiền toái của phi kiếm này, nhưng Ninh Diêu đã quay đầu, ra hiệu Yến mập đừng lên tiếng.
Yến Trác đành thôi.
Trần Bình An nhìn phía trước, phi kiếm như một cơn hồng thủy đổ xuống.
Trần Bình An lướt vào trong quán rượu, mỉm cười nói qua "cho đi nhờ cho đi nhờ", đối phương liền tách ra từng nhóm như trận trinh sát sa trường, hơn mười thanh gào thét đổi hướng, cùng nhau lướt vào các tửu quán lớn nhỏ, chặn đường đi của người nọ, chỉ thấy người nọ khi cúi đầu, khi nghiêng mình, đi trên đường, lại đi vào tửu quán, cứ vậy càng lúc càng gần người nọ, nhận lại một tràng cười mắng, lẫn trong đó còn có vài tiếng ủng hộ không mấy hợp thời, rất thưa thớt, đặc biệt chói tai.
Nếu như ở chiến trường phía nam Kiếm Khí trường thành kia, lẽ ra nên như vậy, phải như vậy.
Bao nhiêu kiếm tiên, một kích cận tử, cố ý nhúng mình vào vòng vây tầng lớp lớp quân Yêu tộc?
Bao nhiêu kiếm tu, giữa chiến trận chém giết, cố ý chọn con Yêu tộc vạm vỡ da dày thịt béo nhưng xoay trở chậm chạp làm tấm khiên, chống đỡ những nhát chém phủ đầu, để tự mình có được một chút cơ hội thở dốc.
Trần Bình An bỗng nhiên, sau khi ra đến đường cái, không hề "nhàn nhã tản bộ" nữa, bắt đầu chạy như điên.
Công tử áo trắng Kim Đan kiếm tu kia, cau mày, không chọn để đối phương áp sát, hai ngón tay bấm niệm pháp quyết, mỉm cười.
Cái bóng áo xanh vừa ra tay, chẳng qua chỉ là đánh nát một ảo ảnh, chân thân kiếm tu thì đã ngưng tụ tại trung tâm một kiếm trận ở phía sau đường cái, thân hình bay lượn, cực kỳ tiêu sái.
Khiến không ít cô nương nhỏ và thiếu nữ đang xem cuộc chiến mắt sáng lên, đương nhiên các nàng đều mong người này có thể chiến thắng.
Chỉ là cái bóng áo xanh kia, hình như bắt đầu chính thức dùng sức, thân hình phiêu hốt, đã khiến các kiếm tu dưới Kim Đan cảnh giới, đều cơ bản không thấy rõ mặt người nọ.
Một người trẻ tuổi mặc áo vải thô khẽ nói:
"Phi kiếm vẫn không đủ nhanh, thua rồi."
Khách uống rượu ngồi cùng bàn là một hán tử râu rậm mù một mắt, gật gật đầu, uống cạn bát rượu.
Một lát sau.
Công tử áo trắng đã vài lần buông lỏng, rồi lại ngưng tụ thân hình, nhưng khoảng cách giữa hai bên, bất giác ngày càng xích lại gần.
Cuối cùng bị cái bóng áo xanh đè mặt một chưởng, cũng không phải đẩy ra xa, mà là trực tiếp ấn xuống, cả người lưng chạm đất, tạo ra một cái hố lớn.
Trần Bình An không thèm nhìn gã kiếm tu trẻ tuổi với khí cơ ngưng trệ kia, nhẹ giọng nói:
"Giỏi lắm, nơi này là Kiếm Khí trường thành, không phải của ngươi hay bất cứ ai, làm ơn nhớ kỹ chuyện này."
Trần Bình An nhìn quanh bốn phía, "Không nhớ được? Đổi người khác đến."
Trần Bình An rung nhẹ tay áo, rồi thong thả bước đi, vừa đi vừa cười nói:
"Phải có một thanh phi kiếm thật nhanh mới được, số lượng nhiều, thật sự vô dụng."
Trên đường cái, im ắng không một tiếng động.
Trần Bình An dừng bước, nheo mắt nói:
"Nghe nói có người tên Tề Thú, nhớ nhà ta Ninh Diêu trảm long đài đã lâu rồi, ta cũng rất hy vọng ngươi có phi kiếm đủ nhanh."
Ninh Diêu vừa định mở miệng.
Trần Bình An như có thần giao cách cảm, không quay đầu, giơ tay lên, khẽ khoát một cái.
Ninh Diêu liền không nói nữa.
Sau một màn này, gã trẻ tuổi mặc áo gai kia nhịn không được cười nói:
"Đừng nói là Tề Thú, ngay cả ta cũng muốn nhịn không được xuất thủ."
Không ngờ người áo xanh từ nơi khác đến trên đường cũng đã cười nhìn về phía hắn, nói:
"Bàng Nguyên Tể, ta thấy ngươi có thể ra tay."
Gã thanh niên trong tửu quán nghiêm mặt nói:
"Ta sợ đánh chết ngươi."
Trần Bình An đáp lại:
"Ta van ngươi đừng chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận