Kiếm Lai

Chương 609: Ông trời tác hợp (1)

Nếu là Luyện khí sĩ xuất thân từ nhà nghèo khó nơi tầng đáy xã hội, chỉ sợ ngay cả cơ hội liếc mắt nhìn bàn cờ một cái còn không có, dù sao cầm kỳ thư họa đều là chuyện của nhà giàu, cho dù trở thành người trên núi, nhưng chuyện chơi cờ, chú ý nhất là tập trung tinh thần, hơn nữa sâu không thấy đáy, một Luyện khí sĩ Hạ ngũ cảnh, trừ phi thuở nhỏ yêu thích, nếu không tuyệt đối sẽ không phân tâm đi học cờ. Sở thích quan trọng hơn, hay là nước chảy đá mòn, tăng trưởng tu vi quan trọng hơn?
Thấy mầm biết cây, trong lòng Xuân Thủy hiểu rõ điều này, cô cảm thấy đây mới là điểm thực sự thú vị.
Trần Bình An ở tại phòng chữ Thiên, là thiếu niên đi ra con ngõ nhỏ nơi phố phường, lại có thể mỗi ngày đứng trên đài ngắm cảnh, luyện quyền ngắm biển mây.
Mà đạo nhân trẻ tuổi hay xấu hổ này, rất có thể là con cháu sĩ tộc đệ tử thư hương nhiều năm, thân phận nơi thế tục không phải là quá kém, đáng tiếc khi gặp thần tiên trên núi tụ tập, lại hoàn toàn không đủ cơ, cuối cùng chỉ có thể tản bộ trên mạn thuyền.
Trong lúc Xuân Thủy vô tình nhìn lên hàng vị trí trên cùng, đứa nhỏ được nam tử nhát gan bế trong lòng chợt quay đầu cười cười với cô.
Xuân Thủy mỉm cười đáp lễ.
Cô nghĩ trên đời này cuộc khảo thí lớn nhất, chắc hẳn chính là đầu thai?
Mà đứa nhỏ lại nghĩ, một vị tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nếu thực sự mua về nhà, làm nha hoàn bên người cho mình, mùa đông lật sách tay lạnh, sẽ nhờ cô hà hơi sưởi ấm.
Đứa nhỏ diện mạo giống cha kéo kéo tay áo phụ nhân, người phụ nữ tuy bình thường thần sắc kiêu căng, nhưng mà lại cực kỳ cưng chiều đứa nhỏ này, cười cúi đầu xuống nhìn, đứa nhỏ nhỏ giọng nói ra ý tưởng của mình.
Phụ nhân quay đầu nhìn Xuân Thủy phía sau, ánh mắt thờ ơ, sau đó cười nói với con mình: "Tư chất quá kém, còn không dám nghĩ tới Trung ngũ cảnh, cho dù có đầu tư thêm nhiều thiên tài địa bảo cho cô ta cũng là vọng tưởng. Không sao, đợi khi nào xuống thuyền ở Lão Long thành, mẫu thân sẽ tìm một cô gái Động Phủ cảnh làm nha hoàn cho con."
Người phụ nữ nói muốn tìm một cô gái Trung ngũ cảnh làm tỳ nữ, không những đứa nhỏ tin, mà mọi người bên cạnh cũng không ai cảm thấy điều này là hoang đường.
Những lời nói không che giấu ẩn chứa điều gì của bà ta khiến Xuân Thủy biến sắc, mặt trắng bệch.
Cả đời vô vọng chen chân vào Trung ngũ cảnh.
Điều này làm cho cô cảm thấy tuyệt vọng.
Phụ nhân đột nhiên lại quay đầu, liếc mắt nhìn Thu Thực, "Ui, tiểu nha đầu này còn có chút hy vọng, nhưng vừa nhìn là thấy không mắn đẻ, nhìn không vui mắt như cô gái lúc này, con trai, người này con có thích không? Nếu con thích, mẫu thân có thể nói với Đả Tiếu sơn để mua lại."
Đứa nhỏ quay đầu nhìn theo hướng tầm mắt của mẫu thân, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Gầy đét, không khác gì mẫu thân, con không thích."
Người phụ nữ thân hình cao lớn lại gầy gò, nhưng bà ta không buồn chút nào, xoa xoa đầu đứa nhỏ, cất tiếng cười lớn, như cú đêm kêu rên trên cành cây, khiến người ta sợ hãi.
Thu Thực vẻ mặt ngỡ ngàng.
Tỷ tỷ Xuân Thủy cúi thấp mặt, bàn tay ngón tay xinh đẹp tròn như cọng hành, xếp chồng trên đầu gối, gân xanh nổi rõ.
Tuy có ấn tượng rất tốt đối với vị đạo cô kia, nhưng mà Trần Bình An vẫn vận dụng tâm ý, chủ động liên hệ Mùng Một Mười Lăm trong hồ lô dưỡng kiếm.
Sau khi nhận được hồi đáp, lúc này tâm tư mới hơi trấn định.
Trên trời rơi xuống bánh nướng hay là cục đá đều phải cẩn thận.
Khi xưa mỗi lần Diêu lão nhân uống rượu, thì sẽ thích nói những chuyện mà nhóm đệ tử học đồ đều thích nghe, thần thần bí bí, lúc ấy, Lưu Tiện Dương sẽ cảm thấy không kiên nhẫn, những đệ tử còn lại của lão nhân chỉ cảm thấy ông lão khi say nói hết chuyện này đến chuyện khác bỗng hòa ái dễ gần hơn so với bình thường nghênh mặt giáo huấn người khác, còn về nội dung của những lời nói đó thì họ vốn cũng không để ý.
Mỗi người đều có mệnh số của mình, nếu dày, là con đường lát đá xanh nơi phố Phúc Lộc phố Đào Diệp, đừng nói là gió thổi mưa rơi, cho dù trên trời có ném xuống dao nhỏ, cũng không sợ không đi đường được, nếu mỏng, sẽ như con đường đất trong ngõ nhỏ, chỉ hơi mưa mưa, đã lầy lội không chịu nổi, mỏng hơn nữa, sẽ như một tờ giấy, nói rách là rách, cho dù ông trời có ban cho thứ tốt, cũng sẽ trở thành chuyện xấu, bởi vì không giữ được.
Mỗi lần như vậy Trần Bình An đều sẽ ngồi ở chỗ xa nhất, yên lặng nhớ ở trong lòng.
Điều thú vị là, bình thường Diêu lão nhân không muốn nói chuyện với học đồ Trần Bình An nhất, nhưng mà lời ông nói, ngược lại Trần Bình An lại nghe hiểu thấu được nhất, cũng bằng lòng tin tưởng nhất.
Người xấu làm một chuyện tốt, hiếm lạ biết bao, có mấy người chờ đợi được? Nhưng người tốt làm một chuyện xấu, chỉ cần rơi trúng đầu mình, có lẽ muốn khóc cũng không kịp.
Trần Bình An không hy vọng lần này gặp mặt sẽ có âm mưu quỷ kế gì.
Nếu là một chuyện xấu trốn không thể trốn, vậy thì hắn đoán, rất có khả năng là thanh kiếm bên trong hộp kiếm gỗ hòe sau lưng kia, mặc dù Ngụy Bách, Nguyễn Cung và Dương lão nhân ba phương liên thủ che giấu, nhưng vẫn để lộ ra dấu vết.
Trần Bình An chậm rãi lên lầu, mở cửa bước vào, chính sảnh cũng không có bóng dáng đạo cô Thần Cáo tông, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng thấy cô gái đứng ở bên cạnh bàn trong thư phòng.
Đạo cô xinh đẹp mặc đạo bào, đã bỏ đi chiếc mũ đuôi cá đội đã nhiều năm, thay bằng đội mũ hoa sen. Thần Cáo tông của cô là một tồn tại có chút quái đản bên trong đạo thống của Đạo giáo, đạo thống phức tạp pha tạp, truyền thừa hỗn loạn, Đạo gia tam giáo đều có hương khói, dây mơ rễ má lung tung phức tạp.
Hạ Tiểu Lương một tay gác ở trên bàn đọc sách, đi thẳng vào vấn đề: "Trần Bình An, lần này ta tới tìm ngươi, là do có người nhờ vả. Lục chưởng..."
Thiếu chút nữa Hạ Tiểu Lương đã thốt ra chữ "giáo" kia, cô vẫn giữ sắc mặt như thường sửa lại lời nói: "Lục Trầm, cũng chính là vị đạo nhân từng đi qua ngõ Nê Bình kia, hôm nay hắn đang ở ngay trấn nhỏ Long Tuyền, chỉ là không tiện gặp ngươi, muốn ta tới lấy lại một phương thuốc, chỉ là tờ cuối cùng tờ có bốn chữ ấn đỏ kia, trừ việc đó ra, còn muốn ta trả lại cho ngươi..."
Nói tới đây, Hạ Tiểu Lương mỉm cười, "Một viên xà đảm thạch. Từ nay về sau, ngươi và hắn không nợ gì nhau. Ngươi đi dương quan đạo của ngươi, hắn đi cầu độc mộc của hắn. Hắn chính miệng nói, 'Ngày sau nếu chúng ta còn có cơ hội gặp lại, có thể ngồi xuống, Gió xuân một chén niềm vui đậm.' ".
Trần Bình An nhẹ nhàng thở ra, nuốt khí trở xuống bụng, lại đề lên một hơi thở chặn nơi yết hầu.
Không phải vì thanh kiếm Nguyễn Cung đúc, mà chỉ đơn thuần nhắm vào mình mà thôi.
Hạ Tiểu Lương mỉm cười nói: "Cuối cùng hắn còn muốn ta chuyển lời tới ngươi, từ nay về sau, tự giải quyết cho tốt, nhớ là nhất định phải dừng lại xuống thuyền ở Nam Giản quốc."
Trần Bình An gật đầu nói: "Được rồi."
Hạ Tiểu Lương chỉ chỉ cái bàn chính sảnh, hai người ngồi đối diện nhau, Hạ Tiểu Lương ngẫm nghĩ, quét bàn tay một cái, trên bàn xuất hiện mốt khối ngọc tỷ truyền quốc sau khi mất nước thì lưu lạc dân gian, vuông vức, chất liệu trơn láng mượt mà, đây là vật một thước, quý hiếm hơn so với vật một tấc, rất khó gặp, thiếu niên Thôi Sàm cũng mang theo một chiếc bên người, lúc trước ở thư viện Đại Tùy trên đỉnh Đông Sơn, hắn đã từ bên trong đó lấy ra mấy chục món pháp bảo, sau một đêm đánh ra danh hiệu "lão tổ tông Thái gia".
Bạn cần đăng nhập để bình luận