Kiếm Lai

Chương 550: Trấn Kiếm Lâu (2)

Trần Bình An sắc mặt nặng nề, "Được, khi trở về ta sẽ thông báo cho hai người bọn họ."

Dương lão nhân rít tẩu thuốc lá, tựa như đang cân nhắc từ ngữ.

Trần Bình An ngồi nghiêm chỉnh, lo sợ bất an.

Cuối cùng Dương lão nhân mở miệng nói: "Tề Tĩnh Xuân có cất giấu riêng một người tí hon hương khói, là thứ ta cầu mãi mà không thể có được, ừm, chính là tên nhóc trước kia ở trong thanh kiếm gỗ hòe mà ngươi đang mang, hôm nay nó đã về với ta, thù lao đổi lại là ta phải che chở ngươi một lần, chính là lần này. Hôm nay trấn nhỏ thay đổi bất ngờ, cũng không phải lúc để ngươi có thể xuất đầu lộ diện, cho nên nơi đây không nên ở lâu, ta cũng đã tìm người tính giúp ngươi một quẻ, đợi Nguyễn Cung rèn kiếm thành công, ngươi sẽ nam hạ đi xa, về phần đi nơi nào, phải xem tâm tình của ngươi, là du sơn ngoạn thủy, hay là hành tẩu giang hồ, hoặc là đi sa trường ma luyện võ đạo, tất cả do Trần Bình An ngươi tự mình lựa chọn. Tóm lại, trong vòng năm năm, không được trở lại."

Trần Bình An hơi há miệng.

Dương lão nhân tiếp tục nói: "Tổ trạch ở ngõ Nê Bình, năm đỉnh núi bao gồm Lạc Phách sơn, cửa hàng ngõ Kỵ Long, vân vân, ngươi đều không cần lo lắng, chỉ có tốt hơn so với ngươi tự làm mà thôi."

Trần Bình An khẽ mấp máy môi.

Dương lão nhân cười cười, "Trong số các bằng hữu của ngươi, không phải có một tiểu cô nương tên là Ninh Diêu sao? Ta không ngại nói cho ngươi, nàng ta đến từ Đảo Huyền sơn, chính xác hơn là Kiếm Khí Trường Thành, ở quê nhà của nàng, thứ thiếu thốn nhất là một thanh kiếm tốt tiện tay, nếu ngươi có lá gan, thì qua bên đó một chuyến, đưa kiếm cho nàng ta."

Trần Bình An hít sâu một hơi rồi hỏi: "Khi nào thì ta phải đi?"

Dương lão nhân cân nhắc một lát, "Ta phải thu xếp một chút, đợi Nguyễn Cung rèn thành thanh kiếm kia, ngươi cầm được kiếm rồi thì lập tức đi ngay."

Trần Bình An hỏi: "Nếu không đi sẽ như thế nào?"

Lão nhân châm chọc nói: "Như thế nào? Còn có thể thế nào, chết ngắc, thật vất vả tích góp được một chút của cải, sẽ trở thành đồ của người khác, một đám người ngồi xuống, ngươi phân đỉnh núi ta lấy kiếm phôi hắn nuôi xà mãng, phân chia hết toàn bộ không còn gì, vui vẻ cả làng. Còn ngươi thì sao, có lẽ tìm người để nhặt xác cũng khó. Hơn nữa đây còn chưa phải kết quả xấu nhất, mà còn có kết quả tệ hơn nữa, bây giờ ta nói với ngươi cũng không phải chuyện tốt gì."

Trần Bình An đưa hai tay xoa mạnh hai má, đột nhiên hỏi một vấn đề giống như không liên quan đến chính sự, "Trước đó lão tiên sinh có nói, trấn nhỏ này rất to lớn chứ không như ta có thể tưởng tượng, ta muốn lắm lời hỏi một câu, trấn nhỏ rốt cuộc lớn đến cỡ nào."

Dương lão nhân lần lượt nhả ra từng vòng khói, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nếu ta không đoán sai, ngươi đã nhìn thấy cây cầu dài trên trời rồi đúng không?"

Trần Bình An lập tức sợ hãi, tâm hồ gợn sóng từng trận.

Dương lão nhân lạnh nhạt nói: "Nể tình người tí hon hương khói màu vàng kia, ta có thể tiết lộ cho ngươi một ít thiên cơ, ví dụ như bên trong tòa miếu nhỏ nọ, năm xưa những đứa trẻ trấn nhỏ ma xui quỷ khiến viết tên mình lên đó, hôm nay phần lớn đã nằm xuống, nhưng mà những kẻ sống sót, đều là hào kiệt kiêu hùng hùng cứ nhất phương không có ngoại lệ, ví dụ như Câu Lô châu thiên quân Tạ Thực và Bà Sa châu kiếm tiên Tào Hi. Mà ta, chính là một người thu thuế, năm này qua năm khác, chỉ cần chú ý thu hoạch trong ruộng đất là được."

"Lại ví dụ như chỗ mà các ngươi hay gọi là là đền thờ con cua kia, thật ra tương đương với một phần khế ước, trong chiến dịch đồ long, mọi người theo thứ tự ngồi xuống luận công ban thưởng. Những người đầu tiên nhất ký kết minh ước ở đây, tổng cộng có bốn vị thánh nhân thuộc tam giáo nhất gia, Mã Khổ Huyền có quan hệ với một vị trong đó. Trừ điều đó ra, thì từ lâu đã không ai còn biết đến công dụng thật sự của miếu thờ, lẽ ra nó nên được gọi là Trấn Kiếm lâu, là một trong chín tòa Hùng Trấn lâu trên đời này, về phần trấn kiếm gì, ngươi ta trong lòng hiểu rõ là được. Nhưng vì che giấu tai mắt kẻ khác, ở Kim Giáp châu cũng có một tòa Trấn Kiếm lâu, tuy tòa lầu nọ được phỏng chế giống y như thật, hơn nữa trấn áp kiếm cũng rất lợi hại khó lường, nhưng suy cho cùng thì cũng là giả. Nhưng chuyện bí mật này, ngươi nghe rồi xem như là chuyện xưa, chưa từng nghe cũng không ảnh hưởng gì, mà nghe rồi cũng không có tác dụng gì."

Dương lão nhân nheo mắt lại, nhìn về phía bầu trời, "Nói là Trấn Kiếm lâu, thật ra vào thời điểm ban đầu, nơi này được xem như một phi thăng đài. Nhưng đó là những chuyện quá xa xưa rồi, nói nhiều lời cũng vô ích."

Dương lão nhân thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: "Nhưng sự tồn tại của ngươi vô hình trung đã có tác dụng giật dây bắc cầu, mấy năm nay ta từng làm không ít vụ mua bán, thu lời không ít. Năm đó ta truyền thụ cho ngươi phương pháp thổ nạp kia, cũng là lợi nhuận từ một vụ mua bán của ta, cho nên ngươi không cần mang ơn ta trong chuyện này, không cần thiết, làm ăn chính là làm ăn, nói không chừng tương lai có một ngày, có kẻ thù của ngươi ngồi ở chỗ này, đưa ra lợi ích đủ lớn, ta cũng sẽ nói chuyện làm ăn với hắn, mà bán đứng ngươi."

Trần Bình An im lặng không lên tiếng.

Có phần thương cảm.

Chung quy vẫn là thiếu niên, dù có nếm nhiều đau khổ, đi qua nhiều đường núi xa xôi, thì thiếu niên vẫn là thiếu niên, qua năm mới cũng chỉ mười lăm tuổi mà thôi.

Dương lão nhân chỉ vào cây trên trâm đỉnh đầu Trần Bình An, "Tuy chỉ là cây trâm bình thường, nhưng mà ta thích văn tự bên trên, cho nên ta cũng chuẩn bị bàn một vụ mua bán nhỏ với ngươi, ngươi có thể dùng cây trâm này, đổi lấy một chiếc vật phương thốn, cho dù chỉ là võ phu nhị cảnh, cũng có thể khống chế, chỉ dựa vào điểm này, đã hi hữu hơn so với đa số những vật phương thốn, vật chỉ xích trên đời này. Tiếp theo ngươi sẽ một mình nam hạ, không thể so với lần trước, lần này thật sự không có chỗ dựa, không có một chút vật bên người thì sẽ không đi được xa."

Trần Bình An nghẹn họng nhìn trân trối.

Dương lão nhân im lặng chờ đợi đáp án.

Trần Bình An nhẹ giọng hỏi: "Nếu có một ngày ta muốn chuộc lại cây trâm, có được không vậy?"

Dương lão nhân cười nói: "Người khác có lẽ không được, nhưng Trần Bình An ngươi, giúp ta buôn bán thu được nhiều lợi ích, có thể được phá lệ một lần. Nhưng nói lời xấu trước, đến lúc đó một chiếc vật phương thốn chưa chắc đã chuộc lại được món đồ đó đâu."

Trần Bình An tháo xuống ngọc trâm xuống đưa cho lão nhân.

Lão nhân tiếp nhận cây trâm bạch ngọc chất liệu bình thường kia, cũng không thèm nhìn, thu vào trong tay áo.

Ngay sau đó, không đợi Trần Bình An thu tay lại, trong lòng bàn tay đã thêm một thanh đoản kiếm ngọc bích dài hơn tấc, Dương lão nhân cười nói: "Ta cảm thấy ngươi đặt tên cho kiếm phôi không tệ, Mùng Một là điềm lành, chỉ là hai tên nhóc kia không biết gì mà thôi. Nói đến lại vừa khéo, thanh phi kiếm bỏ túi này, vừa có thể ôn dưỡng thành một thanh phi kiếm bản mạng phẩm cấp không thấp, vừa có thể sử dụng như vật phương thốn, tên là 'Mười lăm' ."

Trần Bình An thấp giọng hỏi: "Nó rất quý giá đúng không?"

"Cứ nhận lấy đi."

Dương lão nhân nhếch khóe miệng, "Năm mới có nhà ai mà không ăn sủi cảo chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận