Kiếm Lai

Chương 1029: Tiền bối ta nhường ngươi ba quyền (2)

Chỉ là lợi hại không nằm ở đạo hạnh tu vi, mà là ở lòng người hiểm ác.
Cô nương có chút tức giận, "Vậy chúng ta mau chạy trốn đi?"
Thư sinh áo trắng đột nhiên đổi sắc mặt, một tay nhẹ nhàng đặt lên đầu nàng, thu lại quạt xếp, mỉm cười nói:
"Chúng ta hôm nay chạy, để đám tai họa này ngày mai đi hại chết người khác sao? Thế đạo loạn lạc, những con ruồi bọ ấy, nên câu lên móc câu, ném ra ngoài, thấy một viên ném một viên. Còn nhớ chúng ta trên giang hồ gặp đám người đó không? Nhớ ta lúc đó nói thế nào không?"
Cô nương suy nghĩ một chút, gật đầu, "Ngươi nói tai họa thật sự đến lúc nước đến chân mới nhảy, giống như người người đều là kẻ yếu. Trước đây, người người lại giống như đều là cường giả, bởi vì luôn có kẻ yếu hơn kẻ yếu tồn tại."
Lúc trước bọn hắn cùng nhau chậm rãi lên núi, nghe người dân địa phương nói trên núi gần đây có cổ quái, bọn hắn muốn đi xem thử.
Trên con đường núi yên lặng, gặp một đám giang hồ hào hiệp cưỡi ngựa nhanh, uống rượu hăng say, nói năng lớn tiếng, nói muốn giết con tinh quái đó mới vang danh thiên hạ.
Không hiểu sao, lúc ấy đi giữa đường, thư sinh áo trắng không nhường đường, liền bị một con ngựa lớn đụng bay ra ngoài, người cưỡi ngựa cười lớn, vó ngựa dồn dập, nghênh ngang bỏ đi.
Nhưng lúc đó nàng lại không lo lắng.
Một người có thể đánh chết Hoàng Bào lão tổ kiếm tiên mà.
Hơn nữa lúc đó cũng chưa dùng đến thanh phi kiếm hắn nuôi trong bầu rượu.
Nhưng nàng vẫn thấy tức giận.
Nàng lúc đó không nhịn được há miệng định nói, nhưng bị thư sinh áo trắng bên cạnh nhẹ nhàng ấn đầu xuống, cười nói không sao.
Sau đó hai người chứng kiến đám giang hồ luyện võ kia bị một con tinh quái răng nanh dài, cao hai trượng chặn đường, miệng nó còn to hơn cả cổng thành, đang cầm một cánh tay, nắm chặt thi thể bê bết máu của một người đàn ông.
Cô nương áo đen nhìn ra người chết đó chính là kẻ vừa cưỡi ngựa xông lên đánh bay thư sinh áo trắng.
Cuối cùng nàng trốn sau lưng thư sinh áo trắng, hắn liền giơ thanh quạt xếp đang gập ra, chỉ vào con tinh quái hung bạo ăn thịt người, cười nói:
"Ngươi ăn xong bữa cơm chặt đầu này rồi hãy nói."
Con tinh quái chặn đường liền ném thi thể trong tay, định chạy trốn vào rừng sâu.
Những kẻ giang hồ lúc trước rảnh rỗi muốn lên núi diệt yêu, bắt đầu quỳ xuống dập đầu, cầu xin tha mạng.
Cô nương không thích câu chuyện giang hồ này.
Từ đầu đến cuối, nàng đều không thích.
Trên đài ngắm cảnh của thuyền hai tầng cũng náo loạn cả lên.
Nhìn thư sinh áo trắng ngăn lại cú đánh sau lưng đó, liền cảm thấy không chút sức lực.
Để mặc hai người lớn bé kia.
Mà thư sinh áo trắng cũng không dám gây chuyện, dường như giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mọi người trên đài ngắm cảnh cười ầm lên.
Chẳng kiêng dè gì hai người lớn bé kia biết được ai ra tay.
Một tiểu nhị kiên trì đi đến bên thư sinh áo trắng, hắn không lo khách trên thuyền nói linh tinh, mà lo mình bị quản sự bắt đến đây, lỡ đắc tội với các quý khách trên lầu hai, bị họ bỏ đi, chuyến Xuân Lộ phố này sẽ không được tí tiền thưởng nào.
Tiểu nhị trẻ tuổi nghiêm mặt đứng trước thư sinh áo trắng, hỏi:
"Ngươi lầm bầm trách móc cái gì? Ngươi thấy ai hành hung ở đâu?"
Thư sinh áo trắng quay đầu nhìn cô nương áo đen, "Là hắn bán công báo cho ngươi, còn khuyên người khách kia đừng đánh chết ngươi, làm người tốt?"
Nàng lắc đầu.
Là một người lớn tuổi hơn.
Thư sinh áo trắng lấy quạt xếp vỗ nhẹ ngực, tự nhủ:
"Người tu đạo, nên tu tâm nhiều hơn, nếu không sẽ què chân, đi không đến nơi cao nhất."
Cô nương áo đen kéo tay áo hắn, một tay che miệng, ngẩng đầu nhỏ nhẹ nói với hắn:
"Không được tức giận, nếu không ta sẽ giận ngươi đấy, ta rất hung dữ."
Thư sinh áo trắng ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, "Không được, ta phải nói đạo lý, lần trước ở Thương Quân hồ chưa nói đủ."
Tiểu nhị trẻ tuổi đưa tay định đẩy thư sinh áo trắng trông khó ưa này, làm bộ thanh cao cái gì, tay vừa đưa tới, "Ngươi còn không im lặng hả? Mau về phòng cho mát mẻ đi!"
Rồi hắn trố mắt há mồm.
Tay mình, sao dừng lại trước người kia một tấc mà không duỗi ra được nữa?
Thư sinh áo trắng không nhìn hắn, cười tủm tỉm nói:
"Đặt ở bốn cảnh, lại thật coi ta là vũ phu bốn cảnh nữa à."
Chàng tiểu nhị trẻ tuổi bỗng chừng cúi người, chắp tay cười nói:
"Khách nhân ngươi cứ tiếp tục ngắm cảnh, nho nhỏ sẽ không quấy rầy."
Không nói không rằng, quay người bỏ chạy.
Thật đúng là để hắn chạy mất.
Chạy đến đầu thuyền bên kia, quay đầu nhìn lại, thư sinh áo trắng đã không còn bóng dáng, chỉ còn lại một cô gái nhỏ mặc đồ đen cau mày.
Trên lầu hai con thuyền, tại một chỗ đài ngắm cảnh không xa chỗ Ngụy Bạch bọn hắn.
Bảy tám nam nữ tu sĩ cùng nhau dắt tay du lịch rèn luyện đứng ngay ngắn lùi về phía sau.
Ánh mắt sáng lên, chàng thư sinh áo trắng lúc nãy chặn được mũi tên linh khí kia một cách đầy khó nhọc, giờ đã không hiểu sao lại đứng trên lan can, một tay chắp sau lưng, một tay nhẹ nhàng phe phẩy quạt, nhìn xuống bọn họ từ trên cao.
Khi mọi người định mở miệng nói chuyện, linh khí vận chuyển bỗng nhiên ngưng trệ, như đeo núi trên lưng, mặt đỏ bừng, á khẩu không nói nên lời.
Chàng thư sinh áo trắng mỉm cười nói:
"Ta giảng đạo lý, các ngươi nghe là được rồi."
"Đùng" một tiếng, khép quạt xếp lại, nhẹ nhàng nhấc lên.
Tên luyện khí sĩ đã bắn ám tiễn bị nhấc bổng lên không trung, bị chàng thư sinh áo trắng nắm lấy đầu, tiện tay ném ra phía sau thuyền.
Quạt xếp lại nhấc lên, lại một người bị nắm cổ treo lơ lửng giữa không trung, bị một tay áo hất văng ra ngoài thuyền.
Cứ như người ta xuống bánh sủi cảo vậy.
Trên đài ngắm cảnh đã trống không, chỉ còn lại chàng thư sinh áo trắng đeo bầu rượu đỏ thắm bên hông.
Hắn ngửa người ra sau, cũng bay ngược ra khỏi thuyền, hai tay áo trắng như tuyết bay phấp phới, trong nháy mắt đáp xuống, không thấy tăm hơi.
Một lát sau.
Hắn lại xuất hiện trên lan can thuyền, ngẩng đầu nhìn về phía đài ngắm cảnh gần phòng chữ Thiên, cười tủm tỉm không nói.
Ngụy Bạch nhếch mép, "Liêu sư phụ, nói thế nào?"
Lão giả cường tráng đã bước nhanh về phía trước, dùng cương khí bắn ra những tên chỉ giỏi khoác lác tô vẽ dưới núi trên núi kia, lão nhân dừng lại trước chàng thư sinh áo trắng, trầm giọng nói:
"Khó mà nói."
Ngụy Bạch quay đầu liếc nhìn chàng hán tử giang hồ mặt trắng bệch kia, rồi thu hồi ánh mắt, cười nói:
"Chẳng phải là có chút khó làm rồi sao?"
Lão ma ma cũng đứng bên cạnh Ngụy Bạch, "Cái này có gì phiền toái, cứ để tiểu tử Liêu xuống chơi với hắn một lát, đến cùng có bao nhiêu cân lượng, nghĩ một cái là hiểu."
Ngụy Bạch không tự ý quyết định, gia nô cung phụng ăn nhờ ở đậu cũng là người, nhất là những người thật sự có bản lĩnh lớn, hắn luôn luôn không tiếc sự thân cận và tôn kính của mình. Vì vậy Ngụy Bạch nói khẽ:
"Liêu sư phụ, người không cần can thiệp."
Lão giả cường tráng nắm chặt tay, các khớp ngón tay kêu răng rắc như pháo nổ, cười lạnh nói:
"Bên nam gối thêu hoa chịu không nổi đánh, bên bắc kiếm khách Bành lão nhi lại được vị tướng quốc kia che chở, vất vả lắm mới gặp được một kẻ dám khiêu khích Thiết Đồng phủ chúng ta, quản hắn là vũ phu hay tu sĩ, hôm nay ta sẽ không bỏ qua."
Lão giả Kim thân cảnh của Thiết Đồng phủ không hề phô trương khí thế, tung một quyền thẳng tới, lại một tay vịn lan can, nhẹ nhàng bay xuống boong thuyền lầu một, cười nói:
"Tiểu tử, so chiêu với ta một chút? Yên tâm, đánh không chết ngươi, không thù không oán gì."
Người nọ ngẩng đầu dùng quạt xếp chống cằm, dường như đang suy nghĩ điều gì, sau đó cụp quạt lại, cũng bay xuống đất, "Để người ta một chiêu thì kết cục không tốt lắm..."
Chàng thư sinh áo trắng ngừng một lát, sau đó cười rạng rỡ nói:
"Vậy để người ta ba chiêu vậy."
Hắn một tay chắp sau lưng, tay cầm quạt xếp chỉ vào trán mình, "Ngươi ra ba quyền trước đi, sau đó hãy nói. Sinh tử tự phụ, thế nào?"
Hai người rất ăn ý, mỗi người đứng một bên mạn thuyền, cách nhau khoảng hai mươi bước.
Tất cả hành khách trên thuyền đều bàn tán xôn xao.
Bên phía Ngụy Bạch càng cảm thấy khó tin.
Chỉ có một vị khách ở lầu một, khởi hành từ nước Bảo Tương ở phía nam xa xôi, đang chạy nạn đến Xuân Lộ phố, mặt trắng bệch, môi run run.
Hắn muốn khóc nhưng không khóc được.
Tại sao ta lại gặp phải vị kiếm tiên trẻ tuổi tính tình khó dò, đạo pháp cao thâm này chứ.
Kiếm tiên lão gia ơi, ta đang chạy trốn mà, chính là để không gặp lại lão nhân gia người nữa đó, thật sự không phải cố ý muốn cùng người đi chung một chiếc thuyền đâu!
Lão giả vũ phu họ Liêu cảnh giới Kim thân cười nhạo:
"Tiểu tử, thật muốn để ta đánh ba quyền?"
Chàng thư sinh áo trắng vẻ mặt kinh ngạc nói:
"Không đủ? Vậy bốn quyền? Nếu ngươi cảm thấy chưa chắc chắn, năm quyền, cứ năm quyền đi, thật không thể nhiều hơn. Nhiều hơn nữa, những người xem sẽ thấy không thú vị."
Lão nhân giơ ngón tay cái lên, cười nói:
"Ba quyền sau đó, hy vọng ngươi còn nguyên vẹn."
Hắn không nói thêm gì, vách ra quyền thế, cương khí cuồn cuộn, quyền ý tăng vọt.
Tầng một tầng hai đúng là cảnh tượng người người gió tạt vào mặt.
Một ít luyện khí sĩ cùng võ phu đạo hạnh không cao, hầu như đều muốn mở không ra mắt.
Ầm ầm một tiếng.
Phòng xá gian phòng bên kia vách tường cửa sổ, đúng là xuất hiện một hồi âm thanh rạn nứt liên tục không dứt.
Vị lão giả cường tráng kia đứng ở chỗ thư sinh áo trắng lúc trước, lại nhìn qua, thư sinh áo trắng kia lại bị nát vụn trong nháy mắt, mà lại là đứng ở đầu thuyền bên kia, một thân áo bào trắng cùng tay áo cuồn cuộn như tuyết bay.
Điều này làm cho một ít kẻ nhận ra thân phận Thiết Đồng phủ của lão nhân, đành phải nuốt lại những lời ủng hộ vào bụng.
Người nọ yết hầu khẽ động, tựa hồ cũng tuyệt đối không nhẹ nhàng như vậy, hẳn là mạnh mẽ nuốt xuống máu tươi vọt tới khóe miệng, sau đó hắn vẫn cười tủm tỉm nói:
"Một quyền này, nếu là người khác, cùng lắm là để võ phu Lục Cảnh mất mạng tại chỗ, lão tiền bối vẫn là phúc hậu, nhân từ nương tay rồi."
Lão giả họ Liêu híp mắt, món áo bào trắng trên người người trẻ tuổi lúc này mới bị quyền cương của mình đánh cho bụi đất bám đầy, nhưng lại không có chút vết nứt nào xuất hiện, lão giả trầm giọng nói:
"Một kiện pháp bào thượng phẩm, khó trách khó trách! Hảo tâm cơ, tốt gan dạ, ẩn núp được sâu!"
Người nọ như trước cầm quạt xếp trong tay, chậm rãi đi về phía trước, "Ta đập nồi bán sắt vất vả lắm mới mua được kiện pháp bào, trách ta không bị ngươi một quyền đánh chết? Lão tiền bối ngươi còn như vậy, có thể không còn nói giang hồ đạo nghĩa nữa rồi. Được được được, ta triệt hồi công hiệu pháp bào là được, còn hai quyền."
Lão nhân một bước đạp xuống, cả chiếc thuyền đúng là hạ xuống hơn một trượng, thân hình như sấm sét lao về phía trước, càng là một quyền mạnh mẽ đạt tới đỉnh cao quyền ý cả đời.
Lần này, thư sinh áo trắng kia dù sao cũng nên nổ tung thân thể, ít nhất cũng nên bị một quyền đánh xuyên qua đầu thuyền, rơi xuống đất chứ?
Không có.
Không chỉ như thế.
Người nọ còn đứng ngay tại chỗ, như trước một tay cầm quạt, nhưng mà chỉ giơ lên bàn tay vốn ở sau lưng mà thôi.
Lần này đổi thành lão giả cường tráng bị đánh trượt ra ngoài, sau khi đứng lại, đầu vai khẽ nghiêng.
Bên kia tầng hai, Ngụy Bạch sắc mặt âm trầm.
Lão ma ma càng là mặt lạnh như nước, tâm tư rối bời.
Thư sinh áo trắng một lúc lâu không nhúc nhích, sau đó ai ui một tiếng, hai chân bất động, giả vờ giả vịt lắc lư thân hình vài cái, "Quyền pháp của tiền bối như thần, đáng sợ đáng sợ. May mà tiền bối chỉ còn một quyền, lòng còn sợ hãi, may mắn tiền bối khách khí, không đáp ứng cho ngươi đánh một hơi năm quyền, ta đây một lát rất là nghĩ mà sợ rồi."
Tất cả khách nhân trên thuyền đều sắp chết ngất.
Đời này họ cũng chưa từng thấy kẻ nào diễn trò rõ ràng như vậy, lại còn không thèm để tâm như vậy!
Lão giả cường tráng kia cười cười, "Vậy cuối cùng một quyền!"
Hít sâu một hơi.
Một thân cương khí hùng hồn của lão giả tạo nên lớp áo dài.
Sau một khắc, dị tượng nổi lên.
Đường đường là lão nhân võ học tông sư Kim Thân Cảnh của Thiết Đồng phủ, đúng là không trực tiếp ra quyền với thư sinh áo trắng, mà lại là đi đường vòng, tìm tới tiểu cô nương áo đen vẫn đứng bên lan can, mỗi lần gặp thư sinh áo trắng bình yên vô sự, nàng sẽ mỉm cười nén lại, vụng trộm giơ hai bàn tay nhỏ, vỗ nhẹ, động tác vỗ tay rất nhanh, nhưng mà im hơi lặng tiếng, hẳn là cố ý để hai bàn tay không chạm vào nhau.
Lại là trong nháy mắt.
Như dòng sông thời gian dừng lại vậy.
Chỉ thấy một bộ áo trắng đứng bên người tiểu cô nương áo đen, năm ngón tay trái như móc câu, nắm lấy cổ vị võ học tông sư Thiết Đồng phủ kia, khiến cho thân thể nghiêng về phía trước, dù chỉ gang tấc cũng không thể tiến lên, máu ở cổ người sau chảy như suối, thư sinh áo trắng một tay cầm quạt xếp, nhẹ nhàng buông ngón tay, nhẹ nhàng đẩy lên trán lão giả, ầm ầm một tiếng, một vị võ phu Kim Thân Cảnh chém giết trên chiến trường, trực tiếp phá vỡ đuôi thuyền, rơi xuống khỏi thuyền.
Thư sinh áo trắng quay đầu nhìn về phía bên kia tầng hai, tay trái nhẹ nhàng lau vài cái trên lan can, híp mắt cười hỏi:
"Nói thế nào?"
Bên kia đài quan sát tầng hai, Ngụy Bạch không nói, lão ma ma cũng không nói.
Một lát sau.
Mọi người đều nghe thấy âm thanh vang vọng từ xa.
Phía sau thuyền, có một hạt kim quang nổ tung, sau đó kiếm quang đột nhiên đến, có một người thiếu niên đầu cài trâm vàng ngự kiếm, nhìn về phía lan can bên này, hỏi:
"Chính là ngươi một kiếm chém vào lôi vân của Kim Ô cung ta này?"
Thư sinh áo trắng vẻ mặt mờ mịt, hỏi:
"Ngươi đang nói gì vậy?"
Thiếu niên kiếm tiên kia bất đắc dĩ cười cười, "Đến Xuân Lộ phố rồi, ta mời ngươi uống trà."
Kiếm quang đi xa.
Cô gái mặc đồ đen không hiểu sao bỗng thấy những câu chuyện trên núi thật hào hùng, vĩ đại, nhưng lòng nàng lại chẳng vui. Nàng cúi đầu, đi đến bên chàng thư sinh áo trắng, khẽ kéo tay áo hắn, "Thực xin lỗi."
Người nọ ngồi xổm xuống, hai tay nâng khuôn mặt nàng lên, nhẹ nhàng kéo một cái, rồi làm mặt quỷ với nàng, dịu dàng cười nói:
"Thôi mà thôi mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận