Kiếm Lai

Chương 538: Buôn Bán Cũng Là Tu Hành (2)

Tào Mậu thể hiện tư thái rất khiêm tốn, nhưng lời nói lại không chút kiêng nể, những lời này thực sự không hợp quy củ quan trường, thật ra cũng không tôn kính đối với Ngô Diên đại quan quản lý một quận lớn biên giới này.

Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, Tào Mậu là con cháu dòng chính được Tào gia gởi gắm nhiều hy vọng, có thừa lý do để không thích người con rể nhà Viên thị Ngô Diên này.

Tại kinh thành hai dòng họ thượng trụ quốc lớn Viên và Tào vốn là quan hệ thông gia thế giao tâm đầu ý hợp, gần trăm năm trở lại đây thì như nước với lửa, tổ tông giúp cho hai gia tộc rạng danh, từng là minh hữu kiên định cả đời kề vai chiến đấu, là trụ cột quan trọng để Đại Ly quật khởi, cộng thêm hai vị thượng trụ quốc Tào Hãng, Viên Dới này lại là người đồng hương, nên được sách sử ghi là "Hãng Dới kề vai, văn võ song bích", tại những vùng thông quê Đại Ly, đến nay vẫn còn truyền lưu nhiều sự tích truyền kỳ.

Hiện tại toàn bộ môn thần quận Long Tuyền đều được thống nhất theo một quy chế, hai môn thần văn võ môn được dán trước cửa kia thật ra chính là bức vẽ Tào Hãng, Viên Dới tổ tông hai nhà Viên Tào.

Còn về chuyện hai nhà để cho con cháu dòng chính tới đây làm quan, không biết có phải do cao nhân trên núi chỉ điểm hay không, hay là có suy nghĩ muốn nhận sự che chở từ tổ tiên thì không ai biết được. Dù sao cây hòe thụ già kia đã đổ, cành cây không còn, lá hòe rụng hết, cũng không biết "nơi Long hưng" của hai họ Viên Tào này còn có phúc ấm tổ tông lưu lại hay không.

Rất nhanh sau đó lại có mấy người dắt tay nhau tới, tất cả đều là những ông lão đã có tuổi.

Có bà lão Triệu gia cầm trong tay quải trượng, cháu trai Triệu Diêu của bà là thư đồng của Tề Tĩnh Xuân, ở trước khi trấn nhỏ xảy ra biến cố, đã ngồi xe trâu rời xa quê nhà.

Còn có lão tổ tông Lý gia thần ý nội liễm, sau khi cấm chế của Ly Châu động thiên đã tiêu tán, ông lão đã thành công bước vào thập cảnh, kiếm được cho gia tộc hai suất làm quan, nhưng mà đích trưởng tôn Lý Hi Thánh đã từ chối, Lý Bảo Châm lựa chọn tiếp nhận, tới kinh thành Đại Ly thuận thế bước chân vào hàng ngũ quan viên thanh lưu.

Danh ngạch còn lại cũng chỉ có thể xem như đang còn trống, dù sao cũng có thể giữ lại cho hậu nhân Lý thị có tiền đồ.

Còn có ông lão thấp bé ở tòa nhà góc đường ngõ Đào Diệp, mặt mũi hiền lành, lúc trước Trần Bình An tới đưa thư, ông lão còn muốn mời thiếu niên vào trong nhà uống nước, chỉ là thiếu niên chân đất xuất thân từ ngõ Nê Bình không dám nhận lời mà thôi.

Những bô lão còn lại, cũng là gia chủ bốn họ mười tộc trong trấn nhỏ, nắm trong tay số lượng lò gốm khác nhau, có nhiều ruộng tốt và ngọn núi bình thường, là thổ tài chủ thật sự của trấn nhỏ.

Một ông lão mặc nho sam đầu đội cao quan, nhẹ nhàng nhấc màn xe lên, đi xuống xe ngựa, ông lão híp mắt nhìn bốn phía, nhất thời khiến cho mọi người cảm thấy một luồng uy thế nghẹt thở ập vào mặt.

Người có tên cây có bóng.

Ông lão này có vô số danh hiệu ẩn chứa lực lượng rất lớn, đồ đệ đầu tiên của Văn Thánh, đại sư huynh của Tề Tĩnh Xuân, quốc sư Đại Ly, thánh nhân nho gia, danh thủ từng đánh cờ với thành chủ thành Bạch Đế giữa những áng mây...

Đông Bảo Bình châu vốn nhỏ nhất trong chín châu của thiên hạ này, nhưng quốc sư Thôi Sàm xuất hiện, đã giúp châu nhỏ này hấp dẫn tầm mắt rất nhiều đại nhân vật phía sau màn.

Sau khi Thôi Sàm xuống xe đứng đó, mọi người đều không hẹn mà cùng chắp tay hành lễ.

Đến khi mọi người chậm rãi đứng dậy ngẩng đầu, mới giật mình phát hiện phía sau ông lão quyền cao chức trọng, có một cô gái xinh đẹp trang phục cung nữ đi theo, điều này làm cho một ít người biết chuyện trở tay không kịp.

Thôi Sàm giọng điệu lạnh nhạt nói: "Mọi người trở về hết đi."

Không ai dám can đảm có dị nghị gì, thậm chí không dám tỏ ra chút phẫn uất nào.

Thôi Sàm dùng hai ngón tay vuốt ve một chiếc ngọc bội bên hông, đi về hướng dịch trạm Hòe Trạch, cô gái sắc mặt hờ hững đi theo sát phía sau.

Thôi Sàm ngồi xuống ở bên một cái bàn, bảo dịch trạm lấy ba vò rượu tới, lúc dịch thừa cầm vò rượu đi sang bên này, ai nấy đều miệng lưỡi khô khốc.

Thôi Sàm phất tay, không để những người này ở bên hầu hạ, tự mình mở vò rượu, đồng thời bàn tay ấn xuống, ý bảo cô gái đang đứng trang nghiêm bên cạnh bàn ngồi xuống, cười nói: "Không cần câu nệ quá mức, lần này xuất hành, ta chỉ là hộ giá hộ tống ngươi mà thôi, ngươi mới là chủ nhân tiểu thiên địa này."

Thôi Sàm cầm cái bát trắng lên, uống ngụm rượu thôn quê hương vị bình thường, cũng không để tâm chuyện này, năm xưa hắn phản bội rời ra sư môn, một người một kiếm hành tẩu bốn phương thiên địa, có đau khổ gì chưa từng nếm qua, Thôi Sàm vẫn tự nhận mình chịu được khổ, cũng hưởng được phúc, cho nên mới có thể sống tới ngày nay.

Thôi Sàm nhìn về phía cô gái đang lo lắng bất an, cười hỏi: "Những gì ngươi nói với Khâm Thiên Giám, đều được ghi lại trong hồ sơ, mỗi một chữ ta đều đọc rất kỹ, như vậy còn có chuyện gì ngươi chưa kể hay không? Lông gà vỏ tỏi chuyện vặt vãnh gì cũng được, ví dụ như thời đại hai người Tạ Thực Tào Hi còn trẻ, bên cạnh bọn họ có bạn đồng trang tuổi hay không? Rồi ví dụ như có ai giải quyết xong tai ương đại nạn không chết, có ai từ nhỏ đã rất cô lập?"

Thì ra cô gái là tỳ nữ của hoàng tử Đại Ly Tống Tập Tân, Trĩ Khuê, bản mạng Vương Chu, chân thân kỳ quái, là hạt châu do hồn phách con chân long cuối cùng của thế gian ngưng tụ thành.

Trĩ Khuê suy nghĩ, lắc đầu nói: "Không có."

Thôi Sàm cười không nổi, thật ra cũng không tức giận, tiếp tục uống rượu một mình.

Không bao lâu sau, có ba người đi vào dịch trạm, phú ông Tào Hi, hán tử chất phác Tạ Thực, du hiệp Mặc gia Hứa Nhược.

Hai đại nhân vật xuất thân từ Ly Châu động thiên, sau khi nhìn thấy cô gái, lập tức xác định khí tức trên người cô, Tào Hi hơi sững sờ, sau đó ôm bụng cười to, đưa tay chỉ vào cô gái, "Con mẹ nó thật là mất mặt muốn chui xuống lỗ, kẻ năm xưa làm lão tử sợ tới mức chết khiếp, thì ra là tiểu cô nương dịu dàng yếu đuối như vậy."

Tạ Thực hai tay ôm quyền, cúi người nói với cô gái: "Tạ Thực Ngõ Đào Diệp, cảm tạ cô nương đã hai lần cứu mạng!"

Trĩ Khuê nghiêm mặt, chỉ gật gật đầu đối với Tạ Thực mà thôi, về phần Tào Hi, cô không hề liếc mắt nhìn một cái.

Hứa Nhược hai tay ôm trước ngực, tựa vào cửa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Chuyện hôm nay, nếu bàn bạc thành công thì không quan hệ gì đến hắn, nếu chuyện đổ bể thì chắc sẽ có liên quan rất lớn.

Tào Hi vẫn chưa ngưng cười, đặt mông ngồi xuống đối diện cô gái, vẻ mặt vô sỉ như nhìn thấy bảo bối, cười ha ha nói: "Lúc trước ta đứng ở trên miệng giếng Thiết Tỏa, đi tiểu xuống, kết quả mới tiểu được nửa chừng, xích sắc đã kêu lên rầm rầm, toàn bộ nước giếng thoáng cái đã tràn đến bên chân, ta sợ tới mức nửa bầu nước tiểu còn lại cũng không dám ra, quần cũng không kéo, tình cảnh lúc đó, thật sự là vãi ra quần đúng nghĩa đen, Tào Hi ta đời này gây rất nhiều chuyện xấu hổ, nhưng mà chuyện này, chắc chắn có thể xếp vào ba hạng đầu!"

Trĩ Khuê rốt cuộc không nghiêm mặt được nữa, trợn mắt nhìn, "Nếu không phải ngươi trốn lẹ, ta đã cho ngươi uống nước giếng đến nứt bụng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận