Kiếm Lai

Chương 291: Gặp lại A Lương

Lão nhân vừa ngăn cản sợi tơ màu vàng kia, lòng bàn tay đã chảy ra tơ máu, vừa bất đắc dĩ nói: “Một lời khó nói hết.”

A Lương giật mình nói: “Ta đang thắc mắc Bảo Bình châu sao lại có người có thể xây dựng ra một tòa Bạch Ngọc Kinh cỡ nhỏ vụng về như vậy, thì ra là ngươi.”

Loan Trường Dã do dự một lúc, hạ giọng nói: “Ta từng lãnh giáo Tề tiên sinh về vấn đề xây dựng lầu này.”

A Lương liếc xéo về phía Tống Trường Kính đang rục rịch, người sau đấu tranh tư tưởng một phen, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ ý niệm tái chiến.

A Lương nhìn về phía Loan Trường Dã người quen Mặc gia này, cổ tay khẽ rung, thanh đao hẹp Tường Phù trong tay hơi lắc lư, tỏ ra đặc biệt lười biếng khinh địch. Trên thực tế, sau một đao lúc trước bổ xuống, nếu hắn cố ý đánh rắn dập đầu, Tống Trường Kính sẽ chết, Loan Trường Dã không ngăn được, tòa Bạch Ngọc Kinh này nhất định sẽ sập, quốc thế Đại Ly sẽ ít nhất lui về phía sau bốn năm mươi năm, nói cách khác, năm xưa Tề Tĩnh Xuân xây dựng thư viện Sơn Nhai, mang đến ích lợi cho vận mệnh quốc gia Đại Ly, A Lương sẽ thu hồi toàn bộ, đơn giản là chuyện bổ thêm một đao nữa mà thôi.

Trong chư tử bách gia, Mặc gia thế lực không nhỏ, chia làm ba nhánh, trong đó một nhánh hầu như tất cả đều là hào hiệp đi khắp bốn phương, phần nhiều là kiếm tu trong Luyện khí sĩ, mà A Lương nhiều năm lưu lạc giang hồ, là một du hiệp danh chấn mấy lục địa, nói chuẩn xác, là A Lương từng gặp Loan Trường Dã này một lần, mà Loan Trường Dã từng chỉ cách Mặc gia Cự Tử đúng hai bước lại thật sự khâm phục kính sợ A Lương, cho nên A Lương nhận ra Loan Trường Dã, nhưng không thân quen với người này.

Nhưng câu nói này của Loan Trường Dã có liên quan với Tề Tĩnh Xuân, khiến A Lương có chút tức giận không biết đánh vào đâu, một lần nữa nhấc Tường Phù lên, mũi đao chỉ hướng vị lão nhân bị Mặc gia trục xuất xoá tên kia, tức giận nói: “Tề Tĩnh Xuân cũng đã chết rồi, còn có thể lấy làm bùa hộ mệnh của Đại Ly các ngươi và tòa Bạch Ngọc Kinh này? Loan Trường Dã ngươi từ khi nào da mặt còn dày hơn so với A Lương ta vậy?”

Khuôn mặt tang thương của Loan Trường Dã nổi lên một tia ý cười ranh mãnh, ra sức lắc đầu nói: “Không thể nào so được với A Lương tiền bối, Tề tiên sinh nói về A Lương tiền bối, cũng có biểu cảm giống như ngươi bây giờ."

Câu nói phía trước, A Lương nửa tin nửa ngờ. Lời phía sau của Loan Trường Dã, A Lương lại tin.

A Lương ngửa đầu nhìn bầu trời, chậm rãi thu hồi Tường Phù, thu đao vào vỏ, trừng mắt nhìn lão nhân một cái, “Đừng tưởng rằng ta không nhận ra kế hoãn binh này của ngươi.”

Sau khi A Lương thu hồi Tường Phù, hoàng đế Đại Ly mới được lão nhân họ Lục hộ tống mà xuất hiện ở bên cạnh Mặc gia Loan Trường Dã.

Hoàng đế Đại Ly muốn tiến lên, bị lão nhân mũ cao cầm chặt tay áo, hạ giọng nói: “Không thể mạo phạm.”

Nam nhân mặc cổn phục cười lắc đầu, giãy thoát bàn tay lão nhân mũ cao, tiếp tục đi về phía trước, đi ra mười mấy bước, ôm quyền nói: “Đại Ly Tống Chính Thuần, ra mắt A Lương tiền bối.”

A Lương nheo mắt, đột ngột nắm chặt chuôi đao.

Trong nháy mắt, mọi người đều rơi vào tâm trạng tuyệt vọng.

Hoàng đế Đại Ly lại cười nhắm mắt, thản nhiên chịu chết.

Phía sau A Lương có người đau khổ cầu xin: “A Lương! Không thể giết hắn!”

A Lương chưa xoay người, cơn giận càng sâu hơn, “Ngươi là đồ con rùa không chịu cố gắng! Từ nhỏ đã thích tranh cái này tranh cái kia cùng Tề Tĩnh Xuân, tranh không được thì thôi, có gì phải mất mặt, vì sao phải chơi những kỹ xảo không lên được mặt bàn này, thực sự cho rằng A Lương ta sẽ niệm chút tình cũ đó, không dám đánh ngươi chết tươi?”Phía sau A Lương, một vị lão nhân tiều tụy dáng người thon dài gò má lõm xuống đứng, áo xanh đeo ngọc, khí chất vô cùng tốt, giống như một vị thánh nhân Nho gia giáo hóa dân chúng.

Lão nhân vẻ mặt phức tạp, thấp giọng nói: “A Lương, tâm huyết nửa sau cuộc đời Tề Tĩnh Xuân, đều ở Đại Ly đó.”

A Lương quay đầu, sắc mặt âm trầm, “Thôi Sàm ngươi đánh cái rắm gì chứ! Thư viện Sơn Nhai cũng không còn, còn có mặt mũi nói điều này với ta?”

Lão nhân ánh mắt kiên định, “Ta nói thật đó, Tề Tĩnh Xuân thật sự hy vọng, Đại Ly có thể đi theo một con đường không giống bình thường. Cho dù đến cuối cùng, Tề Tĩnh Xuân chỉ có thất vọng, nhưng mặc kệ như thế nào, A Lương ngươi không thể phủ nhận, người hắn lựa chọn, chính là đứa nhỏ huyện Long Tuyền của Đại Ly chúng ta hiện nay!”

Lão nhân cúi đầu, “A Lương, năm xưa chính miệng ngươi đã nói, Thôi Sàm ta có thể đi con đường của mình.”

A Lương cười nhạo nói: “Giảng đạo lý với ngươi loại người thông minh để tâm vào chuyện vụn vặt này, còn không bằng ta đi cãi nhau với Lý Hòe con rùa nhỏ kia.”

A Lương buông tay cầm chuôi đao, “Cả đời này của lão già đó, hành động kinh thiên động địa nhiều rồi, cuối cùng lại không thể không tự giam mình ở Công Đức Lâm, kết cục đáng thương tịch mịch thiên địa. Cả đời lên voi xuống chó, năm tháng lăn lộn trong vũng bùn cũng không ngắn. Nhưng lão ta vẫn mang đến cho người ta cảm giác, sạch sẽ và ôn hòa, sạch sẽ bên ngoài, ôn hòa bên trong. Tề Tĩnh Xuân cũng tương tự vậy, Thôi Sàm ngươi lại không được. Năm đó Tề Tĩnh Xuân cứng đầu, Thôi Sàm ngươi học cái gì cũng nhanh, nào ngờ đến cuối cùng, Tề Tĩnh Xuân cũng có thể cùng những lão vương bát kia đánh tới kinh thiên địa khiếp quỷ thần, Thôi Sàm ngươi lại lưu lạc đến kết cục không ra người không ra quỷ không ra thần không ra tiên, ngươi gieo gió gặt bão.”

A Lương cười cười, “Lần cuối cùng ta nhìn thấy lão già đó, ông ta nói suy nghĩ của ngươi không sai, nhưng ngươi làm không đúng. Cuối cùng ông ta còn nói, thiệp của ngươi viết rất tốt, Tiểu viên cửu thái thiếp và Thiên hạ hoàng hoa thiếp, thật sự là đẹp, sớm biết là quang cảnh thầy trò trở mặt như vậy, lúc trước nên đòi ngươi cho thêm mấy tấm.”

Lão nhân hốc mắt đỏ bừng, run giọng nói: “Tiên sinh cũng cảm thấy mình sai? Không phải đúng hết?”

A Lương trợn mắt nói: “Da mặt A Lương ta, là học theo người nào? Lão già đó ngoài miệng không nhận sai, các ngươi làm học sinh đệ tử, ăn bám lão nhân nhiều năm như vậy, không thể hiểu mà giả bộ hồ đồ? Hơn nữa, bản lãnh thông thiên và chỗ khó xử của lão ta, người khác không biết, Thôi Sàm ngươi cũng không biết hay sao? Thôi thôi, lười nói lời thừa với ngươi, ngươi câm miệng, cút xa một chút, ta không muốn nhìn thấy bộ dạng nhát gan đó của ngươi.”

Lão nhân lảo đảo, thất tha thất thểu, xoay người rời đi, tiếng cười khổ nức nở cổ quái, ở trên quảng trường trống trải tỏ ra thê lương gấp bội.

A Lương lại nhìn về phía bầu trời, như người đàn bà chanh chua chửi đổng, làm người ta mở rộng tầm mắt, hùng hùng hổ hổ nói: “Biết rồi biết rồi, thúc giục suốt, thúc giục con mẹ ngươi, các ngươi họ Thôi giống với Thôi Sàm tiểu tử khốn kiếp đó hả! Có bản lãnh xuống mà đánh ta này, tới đi!”

Mắng thì mắng, việc vẫn phải làm.

A Lương tháo Tường Phù ra, nghĩ ngợi một chút rồi cao cao ném cho Tống Trường Kính, nhưng lại nói với hoàng đế Đại Ly, “Ta để lại thanh đao này, Đại Ly các ngươi thay ta trả lại cho một tiểu cô nương tên là Lý Bảo Bình, nhớ rõ khách khí một chút đối với tiểu cô nương, cô bé đó là bằng hữu của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận