Kiếm Lai

Chương 385: Chỗ Dựa Cùng Trợ Thủ (3)

Lúc này, lão nhân mới phát hiện chỗ ven rìa vách đá có hai du khách  một già một trẻ dáng vẻ nho sĩ, đang mở to mắt nhìn về phía mình, lão tú tài chỉ đành cười xấu hổ nói: “Ánh trăng không tệ, ánh trăng không tệ, ta không quấy rầy các ngươi thưởng thức phong cảnh, các ngươi coi như ta chưa từng tới.”

Lão tú tài sau đó nhìn ra phương xa một cái, gật gật đầu, “Là nơi đó, may mà không xa.”

Lão tú tài vừa định  bước ra một chân, đế giày cách mặt đất chỉ chút xíu, nhưng chính là dừng ở nơi đó như vậy. Vẻ mặt lão nhân nghèo kiết xác đột nhiên ngưng trọng hẳn lên, “Ồ?”

Dùng vách đá bên sông này làm tâm điểm, trên đường tròn ở ngoài khoảng mười dặm, từng luồng kiếm khí bỗng dưng xuất hiện, muôn vạn luồng, không biết bao nhiêu kiếm khí tập kết thành, ngưng tụ ra một  kiếm trận hình tròn khổng lồ kinh thế hãi tục.

Kẻ nào chạm phải một chút kiếm khí, nhất định thành tro bụi.

Đây là cảm giác đầu tiên của Thôi Minh Hoàng thư viện Quan Hồ.

Lôi trì tuyệt đối không thể vượt qua.

Đây là ý tưởng trong đầu ông lão lúc này từ tinh hà quay về lại nhân gian.

Sau đó hai người nhìn nhau, đều cười khổ lẫn kinh hãi nghi hoặc.

Người ta cứ nói thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp họa, nhưng hai người bọn họ đã xem như thần tiên trên núi hàng thật giá thật, bây giờ phải tính coi đây là chuyện gì đây?

Lão tú tài thở dài, có chút đau đầu, nói thầm: “Như vậy là đang làm gì vậy.”

Có tiếng cười nhạo của nữ tử vang lên, “Sao hả, chỉ cho phép các ngươi có trợ thủ có chỗ dựa, không cho phép tiểu Bình An nhà ta cũng có à?”

Đỉnh núi nơi bờ sông có khắc những lời thiên đế răn dạy giao long, lúc này có ba người đang đứng, còn có nữ tử kiếm thuật thông thần kia, không biết thân ở nơi nào, chỉ nghe tiếng không thấy hình.

Trong đó Thôi Minh Hoàng thư viện Quan Hồ tu vi thấp nhất là đau đầu nhất, ở nơi khác, Thôi đại quân tử hắn như thế nào cũng nên là thần tiên hạng nhất, được tôn là thượng khách, lời lẽ a dua có thể nghe tới mức mòn cả lỗ tai. Đáng tiếc ở tối nay ở nơi này, Thôi Minh Hoàng lại rơi xuống thành con kiến không bắt mắt nhất kia, thậm chí có khả năng là ngay cả con kiến cũng không bằng.

Loại cảm giác không ổn này, khiến Thôi Minh Hoàng quen cao cao tại thượng cảm thấy rất bực mình, không thể không mặc niệm kinh điển nho gia, đè nén tạp niệm.

Hắn nhìn ông lão ngồi thuyền từ tinh hà trên trời quay về nhân gian kia, ông lão hôm nay có thân phận ngụy trang trên mặt bàn là tiền nhiệm Thị Lang của Hoàng Đình quốc, thực ra là một lão giao tuổi cao đến dọa người.

Lúc này ông lão trấn tĩnh hơn rất nhiều so với Thôi Minh Hoàng, một tay vuốt râu, như có hứng thú quan sát nhà giam kiếm khí kia, lẩm bẩm, chậc chậc lấy làm lạ.

Thôi Minh Hoàng chuyến này là phụng mệnh quốc sư lặng lẽ nam hạ, muốn tới bàn chuyện bí mật với lão giao ngủ đông nơi đây, quốc sư Đại Ly muốn ông lão này tạm thời hóa thân thành Hộ bộ Thị Lang tiền nhiệm của Hoàng Đình quốc, đảm nhiệm sơn chủ nhiệm kỳ đầu tiên của thư viện mới xây dựng ở Phi Vân sơn, mà Thôi Minh Hoàng hắn sẽ vẫn như cũ là phó sơn chủ theo như lúc trước đã ước định, cộng thêm một vị tông chủ văn đàn Đại Ly có đủ thanh danh, ba người cùng nhau chấp chưởng thư viện mới bổ khuyết chỗ trống của thư viện Sơn Nhai, tin rằng với dã tâm và quyết đoán của hoàng đế Đại Ly, thư viện mới Phi Vân sơn, so với thư viện Sơn Nhai của Tề Tĩnh Xuân quy mô nhất định sẽ to lớn hơn, mạng đậm hơi thở văn chương hơn.

Còn về phần lời hứa để hắn đảm nhiệm vị trí sơn chủ mới của thư viện Quan Hồ, nghe nói Đại Ly hoàng đế sẽ âm thầm có bồi thường khác.

Trước khi Thôi Minh Hoàng nhận được thư mật của quốc sư Thôi Sàm, hắn vốn không hề biết Hoàng Đình quốc nho nhỏ, một cái ao nhỏ, vậy mà còn có một con đại giao như vậy đang ẩn nấp, với thân hình cứng cỏi trời ban của giống loài giao long, trời sinh nắm giữ thủy pháp thần thông, cho dù là tu vi cảnh giới thứ mười, chiến lực tuyệt đối không thua Luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười một.

Trong thư mật Quốc sư Thôi Sàm nói rõ, từ sau chiến dịch trảm long kinh thiên địa khiếp quỷ thần kia, thượng cổ Thục Quốc vốn nổi tiếng thiên hạ vì giao long đông đảo, trong núi đồi sông ngòi, máy chảy ngàn vạn dặm, khắp nơi đều là thi thể của giao long, vô cùng thê thảm.

Sau đó ở trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng, lão giao này cao tuổi đến cực điểm đã ẩn nấp vô cùng tốt, không ngừng biến ảo tướng mạo, từng làm tể tướng công khanh, người buôn bán nhỏ, võ tướng hào hiệp, có thể nói trải qua trăm vẻ của cuộc đời, núi sông tang thương.

Lão giao cũng không có hứng thú với chuyện sinh sản, con nối dõi cực ít, toàn bộ sông núi quanh Hoàng Đình quốc, chỉ có một con gái hai con trai mà thôi, trong đó còn có con trai nhỏ chính là thủy thần đại thủy phủ Hàn Thực giang, mà trưởng nữ là tổ sư khai sơn Tử Dương phủ, môn phái của Lưu Gia Hủy nơi khách điếm Thu Lô, chẳng qua thân phận thật của nàng ta vẫn luôn được giữ bí mật không công khai với bên ngoài, cho dù là đệ tử đích truyền đời thứ nhất Tử Dương phủ của nàng, người biết việc này cũng ít ỏi không có mấy ai, hôm nay khi các lão tổ đó của Tử Dương phủ đã qua đời, chân tướng đã sớm biến mất. Về phần con trai trưởng của lão giao, tính tình thuần lương, khác hẳn với loài giao, hơn nữa từ nhỏ thích dạo chơi bốn phương, hôm nay bặt vô âm tín, còn ở Bảo Bình châu hay không cũng khó nói.

Lão tú tài nghèo kiết xác đeo bọc hành lý, vừa mới từ ven biển lấy thần thông súc địa thành thốn của Đạo gia đến đỉnh núi nơi đây, như thế nào cũng không ngờ sẽ bị người ta cản lại, mấu chốt là phiền toái thật sự không nhỏ, điều này làm lão tú tài càng thêm mặt mày đau khổ, bởi vì bị tường thành kiếm khí phóng lên cao ngăn cách thiên địa khí cơ, cho dù là lão nhân thì tạm thời cũng không cách nào cảm ứng bên ngoài.

Lão tú tài day day cằm, “Má nó, hôm nay đám phụ nữ bên ngoài đều lợi hại như vậy rồi sao?”

Lão nhân thở dài, nâng cánh tay, bấm tay ấn một cái vào hư không, nhẹ nhàng nói: “Định.”

Thiên địa nháy mắt đều yên tĩnh, không có tiếng nước sông cuồn cuộn nữa, cũng không có từng trận tiếng vỡ nát nhỏ bé khi gió núi đánh lên tường kiếm.

Trong mười dặm núi sông này, thời gian không trôi đi nữa.

Khí tượng Nho thánh, mênh mông cuồn cuộn.

Thôi Minh Hoàng từ kinh sợ biến thành mừng như điên, bắt đầu ở trong lòng lớn tiếng đọc diễn cảm thánh nhân dạy bảo, dùng cái này để tăng hạo nhiên chi khí của bản thân.

Cái này đối với một vị quân tử nho gia chí ở thành thánh mà nói, là cuộc gặp gỡ ngàn năm mới có một lần.

Giờ khắc này ngay cả lão giao kiến thức rộng cũng bị chấn động, theo bản năng lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách với lão tú tài dung mạo xấu xí này, cho dù chút khoảng cách đó căn bản không làm nên chuyện gì, nhưng lão giao vẫn làm, là vì biểu lộ ra một thái độ khiêm tốn thận trọng.

Ở thời đại thượng cổ, trước khi trảm long, lúc lão giao tuổi còn nhỏ, nghe trưởng bối trong tộc nói, một vị thánh nhân Nho giáo mà thần vị văn miếu chỉ ở sau chí thánh tiên sư, từng cùng với long vương tứ phương ký kết một quy tắc bất thành văn, giao long ở trên bờ lục địa, cần gặp hiền thì tránh, ngộ thánh thì lặn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận