Kiếm Lai

Chương 138: Ngủ (2)

Lúc đó hắn cho rằng Tề tiên sinh lo lắng thiếu niên ngõ Nê Bình bị mất mạng, sau mới phát hiện căn bản không phải chuyện như vậy.

Nam nhân đi theo xa xa phía sau thiếu niên, phát hiện Mã Khổ Huyền sau khi trải qua nhiệt huyết lúc đầu, bước chân càng ngày càng chậm, càng ngày càng nhẹ, cuối cùng giống như là thiếu niên đi dạo phố. Chỉ là khi con mèo đen từ một nóc nhà nhảy đến đầu vai thiếu niên, rồi nhảy xuống mặt đất, sau khi quay đầu, vội vàng rời đi, tựa hồ là đang nói thiếu niên đã tìm được mục tiêu. Rồi sau đó, thiếu niên bắt đầu chạy, lại một lần nữa thay đổi khí chất.

Mưa xuân rất nhỏ, chỉ khiến cho người đi đường bước đi nhanh hơn, chưa tới mức phải chạy trốn dưới mưa.

Một đôi nam nữ trẻ tuổi quần áo đẹp đẽ quý giá đang từ ngõ Kỵ Long đi ra đường cái, tựa như đã gặp cơ duyên, vẻ mặt vui mừng, chỉ là một thiếu niên sẽ dạy cho bọn họ biết cái gì gọi là phúc họa tương y, thiếu niên bắt đầu chạy nhanh từ phía sau hai người năm mươi bước hơn, lúc còn cách hai mươi bước thì hô lớn một tiếng, đợi khi nam nhân trẻ tuổi quay đầu trông lại, cũng là một quyền rất mạnh không hề lưu lực của Mã Khổ Huyền.

Một quyền vào đầu.

Nam tử trẻ tuổi cả người bay ra, sau khi ngã đập mạnh xuống đường, thân thể hơi co quắp, không có nửa điểm giãy giụa đứng dậy.

Một quyền đã xong, thiếu niên hai chân đáp xuống đất, vừa vặn sóng vai mà đứng với nữ tử trẻ tuổi.

Mã Khổ Huyền thân hình tiến tới, tay trái như sét vung về hướng cổ của nữ tử, nữ tử cao hơn nửa đầu so với hắn, vang lên một tiếng lớn, đã bị thiếu niên vỗ một cái ngã sấp mặt xuống đất.

Đầu của nữ tử đập vào mặt đất lầy lội.

Mã Khổ Huyền vươn một chân, dẫm trên trán nữ tử, dừng ở khuôn mặt mơ hồ, khom lưng cúi đầu, dùng tiếng phổ thông nói: "Ta biết hung thủ không ở trấn nhỏ, thế nhưng không có vấn đề gì, tự ta có thể tra ra."

Nữ tử trẻ tuổi dung nhan vô cùng xinh đẹp, viền mắt tràn đầy tơ máu, mũi và tai đều chảy ra tơ máu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn thiếu niên ngăm đen đang từ phía trên cao nhìn xuống.

Thiếu niên sắc mặt dữ tợn, "Mã Khổ Huyền ta phá hủy tâm cảnh tu đạo của ngươi, khi ngươi trả thù, cho dù loạn đao chém chết ta, ta cũng chấp nhận, tuyệt không oán hận ngươi. Thậm chí dù cho ngươi báo thù không thành, tâm trạng ta tốt, có thể sẽ bỏ qua ngươi, bằng lòng cùng ngươi chơi nhiều vài lần. Theo ta thấy, thế đạo nên nhẹ nhàng sảng khoái như thế."

Nữ tử phỏng chừng là thiên chi kiêu tử của tông môn nhà mình, nào có bao giờ trải qua tình cảnh thế này, sợ đến khóc trào nước mắt, phỏng chừng ngay cả thiếu niên hung thần ác sát nói cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ cầu xin tha thứ nói: "Xin hãy tha cho ta, cầu xin ngươi tha cho ta, bà nội ngươi không phải ta giết, ta một chút cũng không biết..."

Thiếu niên từ từ tăng thêm lực trên bàn chân, chậm rãi ấn đầu nữ tử xuống bùn đất, "Biết ta hận các người cái gì nhất không? Là sau khi gây nghiệp chướng, còn có thể vô lo như thế! Một chút hổ thẹn cũng không có, một chút cũng không có..."

Ngôn ngữ của thiếu niên mang theo vẻ nức nở, ánh mắt mang theo hận ý khắc cốt ghi xương.

Nàng kia khó nhọc đưa tay, ôm lấy chân của Mã Khổ Huyền, ánh mắt tràn đầy vẻ cầu xin, "Xin hãy tha cho ta, ông nội ta là thống suất của thiết kỵ Hải Triều, ta là đứa cháu gái ông thương yêu nhất, ta có thể bồi thường cho ngươi, ngươi muốn cái gì, ta đều có thể đáp ứng..."

Thiếu niên ngoài cười nhưng trong không cười nói: "À? Trùng hợp như thế, ta là cháu trai của bà nội ta Mã Lan Hoa!"

Thiếu niên đột nhiên giơ chân lên một chút, sau đó dùng đế giày chà chà lên gương mặt tinh xảo của nữ tử, "Thiết kỵ Hải Triều phải không? Chờ đó, ta sẽ từ từ chơi với các ngươi."

Thiếu niên thu chân lại, lần lượt quay đầu nhìn hai hướng trái phải, tay trái, nam Chân Võ sơn tử đứng ở xa xa, đeo kiếm mà đứng. Bên tay phải, có một vị công tử nho nhã cầm dù, đứng bên cạnh nam tử đang nằm trên đất không dậy nổi, nhìn phía Mã Khổ Huyền.

Trực giác của Mã Khổ Huyền nói cho hắn biết, tên cầm dù kia, thật ra đang chờ mình giết nữ tử dưới chân.

Mã Khổ Huyền đột nhiên ngồi xổm xuống, nữ tử nỗ lực trốn tránh, bị thiếu niên cả người ướt sũng một tay bóp cổ, nữ tử không dám nhúc nhích, thiếu niên liền buông tay ra, lấy tay vỗ vỗ bên mặt của nữ tử một chút, cười nói: "Nhớ kỹ, ta là Mã Khổ Huyền, sau này ta nhất định sẽ đi tìm ngươi. Còn tên kia không ở trấn nhỏ, ngươi nhất định phải cảm ơn hắn, bằng không quan hệ của chúng ta cũng sẽ không tốt như vậy."

Mã Khổ Huyền cuối cùng phun ra một bãi nước bọt trên mặt nữ tử.

Thiếu niên đứng dậy đi về hướng Chân Võ sơn nam tử, thấp giọng hỏi nói: "Người nọ là ai?"

Kiếm tu thản nhiên nói: "Là sơn chủ tương lai của Quan Hồ thư viện, một trong bảy mươi hai thư viện Nho gia, tên là Thôi Minh Hoàng, thân thế hiển hách. Lần này cũng là tới lấy vật áp thắng, lòng dạ rất sâu, sau này phải cẩn thận, nếu như không có bất ngờ, ngươi đã bị hắn theo dõi."

Mã Khổ Huyền nhíu mày nói: "Cảm giác người này mang đến rất khác với Tề tiên sinh."

Kiếm tu đột nhiên buồn cười nói: "Ngươi cho rằng được mấy người đọc sách có thể giống như Tề tiên sinh, tuân thủ nghiêm ngặt bản tâm như vậy?"

Hắn do dự một chút, vẫn giải thích: "Bên ngoài đều đồn Tề tiên sinh khi ân sư suy tàn, cảnh giới rơi xuống, tâm tình vỡ nát, cho nên mới đồng ý đến tòa tiểu thiên địa này, tuy rằng lúc nào cũng phải chịu uy áp của Thiên Đạo ăn mòn, thế nhưng có thể muốn làm gì thì làm. Ta thấy, chưa chắc."

Mã Khổ Huyền không có hứng thú đối với những điều này, quay đầu nhìn lại, thấy nam tử cầm dù ngồi xổm nữ tử bên cạnh, hẳn là đang an ủi.

Mã Khổ Huyền thu hồi tầm mắt, sóng vai mà đi với nam tử đeo kiếm, thiếu niên bước chân nặng nề, trở về ngõ Hạnh Hoa.

Nam tử mở miệng nói: "Thân thể ngươi bị thương không nhẹ, ngàn vạn lần đừng để lại bệnh kín, bằng không sẽ gây trở ngại tu hành sau này."

Mã Khổ Huyền đưa tay lau nước mưa trên mặt, đột nhiên hỏi: "Đối với những người bên ngoài kia, trấn nhỏ này của chúng ta xem như là gì?"

Kiếm tu hồi đáp: "Giống như dòng suối nhỏ ngoài trấn nhỏ, rồng rắn hỗn tạp, có vũng nước cạn không hề qua đầu gối, cũng có khe nước sâu không thấy đáy."

Mã Khổ Huyền hỏi: "Trước đây người ngoài đến lịch lãm tầm bảo, chết đuối nhiều lắm à?"

Kiếm tu cười cười, lắc đầu nói: "Trước đây rất ít, nhiều lắm là hòa khí phát tài, mọi người cùng vui mừng. Lần này là ngoại lệ."

Cửa hàng Dương gia, có vị thiếu nữ anh khí cõng một thiếu niên bước nhanh qua cánh cửa, hỏi một vị người làm trung niên: "Dương lão tiên sinh có ở nhà hay không?"

Người nọ mắt thấy thiếu nữ khí độ bất phàm, không dám chậm trễ, gật đầu nói: "Ở phía sau, vừa thu dọn xong dược liệu xong, các người có việc sao?"

Thiếu nữ gật đầu trầm giọng nói: "Chúng tôi và Dương lão đầu là người quen, cần gặp ông ta xin thuốc."

Người làm do dự chốc lát, không dây dưa, dẫn bọn họ đi tới chính phòng ở hậu viện, một vị lão nhân đang dùng cái tẩu nhẹ nhàng gõ mặt bàn, góc nhà xa xa có một vị hán tử lôi thôi, chính là người trông cửa đông của trấn nhỏ, cẩu độc thân Trịnh Đại Phong, có thể là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Trịnh Đại Phong đụng phải Dương lão đầu liền không dám thở mạnh, không dám láu cá vô lại như mọi khi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận