Kiếm Lai

Chương 506: Không Đáng (2)

Nguyễn Tú vui vẻ trở lại lò rèn, không tìm được bóng dáng cha mình nơi lò đúc kiếm, bèn đi tìm khắp một lượt, phát hiện ông lại đang ngồi nơi trúc ghế dưới hiên uống rượu giải sầu.

Nguyễn Tú thấy lạ bèn hỏi: "Cha, không rèn sắt sao?"

Hán tử trung niên lắc đầu.

Rèn con khỉ, hôm nay không nên đúc kiếm. Nhưng nếu là đánh Trần Bình An, thì hán tử này lại rất sẵn lòng.

Nguyễn Tú ngồi xuống bên cạnh, "Cha, hôm nay quên mang về cho cha một bầu rượu, ngày mai đi tới trấn trên, con nhất định mua cho cha một bầu rượu ngon.”

Họa vô đơn chí.

Tất nhiên cô gái không biết câu nói vừa thốt ra khỏi miệng của cô không khác gì sát thêm muối lên vết thương của cha cô.

Nguyễn Cung thở dài, uống một hớp rượu to để giải sầu, kinh ngạc nhìn về phía sông Long Tu phương xa, khẽ giọng hỏi: "Tú Tú a, có phải con thích Trần Bình An không?"

Nguyễn Tú cười nói: "Dạ thích."

Nghe thấy khuê nữ nhà mình trả lời dứt khoát nhanh gọn như vậy, Nguyễn Cung trái lại nhẹ nhàng thở ra, xem ra còn có cơ hội dừng cương cứu vớt trước khi rơi xuống bờ vực, vị thánh nhân binh gia này hỏi: "Biết vì sao ta không nhận lời thu Trần Bình An làm đồ đệ không?"

Nguyễn Tú ngẩn người, thắc mắc: "Cha, trước kia không phải cha đã nói rồi sao, cha nói ấn tượng đối với Trần Bình An không tệ, chỉ tiếc không phải người đồng đạo, hai người không thích hợp làm thầy trò, điều này con cũng có biết. Tiếp nữa chính là Trần Bình An... không giống người bình thường, cho nên cha lo lắng nếu con quá thân cận với hắn, sẽ hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều thế lực phía sau màn, cho nên nhìn thấy con và Trần Bình An kết bạn, thật ra cha không được vui, con có thể hiểu được.”

Cảm giác toàn bộ đạo lý đều đã được khuê nữ nhà mình nói ra hết, Nguyễn Cung nhất thời á khẩu không trả lời được, cố nén những lời đã chạy đến bên miệng, hung hăng uống một hớp rượu lớn.

Hán tử mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm, nghĩ rằng nếu đã hiểu rõ đạo lý, như vậy về sau nên ít đi lại cùng tên Trần Bình An kia, khuê nữ ngốc ngươi lại không thiếu cơ duyên chó má trong chuyện này, hơn nữa hôm nay Trần Bình An cũng đã đánh mất bản lĩnh dụ dỗ "Thiêu thân lao đầu vào lửa", huống chi bản thân con mới chính là cơ duyên lớn nhất! Kết quả như thế nào? Vừa nghe nói người ta hồi hương, liền từ ngõ Kỵ Long một đường chạy vội đến bên cây cầu đá hình vòm, sau đó còn giả bộ như đang tản bộ, từ từ đi về hướng cửa hàng nhà mình, rốt cuộc con định lừa ai đây?

Nguyễn Cung buông bầu rượu, lạnh nhạt nói: "Tề Tĩnh Xuân đi rồi, chẳng khác nào ván cờ đã tàn, nhưng hôm nay tuy không có hung hiểm gì lớn ở quận Long Tuyền, nhưng một miếng thịt to mỡ màng như Ly Châu động thiên từ trên trời đến rơi xuống, nói là sài lang rình mò cũng không quá đáng, rất nhiều chuyện không đơn giản như con nghĩ, cha vẫn sẽ nói câu nói kia, Trần Bình An tự gây ra phiền toái còn dễ giải quyết, con mà xen vào thì sẽ không dễ giải quyết."

Nguyễn Tú duỗi thẳng hai chân, thân thể ngửa ra sau tựa lên trên lưng ghế trúc, ánh mắt lười biếng nói: "Biết rồi. Tóm lại con sẽ chăm chỉ tu hành, đến lúc đó con xem ai dám không thành thật, cũng không cần cha giúp, tự con có thể giải quyết."

Lại là một nắm muối thật to, tựa như tuyết rơi rắc lên trên vết thương của hán tử.

Làm hại Nguyễn Cung thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Vị thánh nhân binh gia này thở phì phì đứng lên, khi đi qua sau lưng, thưởng cho cô một cú cốc đầu, "Cả ngày chỉ biết giúp người ngoài!"

Cô gái quay đầu, nhìn bóng lưng cha mình, khóe miệng nhếch lên.

Vừa không phải rèn sắt, lại không cần coi sóc cửa hàng, cô gái thấy không có việc gì làm, mới nhẹ nhàng lắc cổ tay.

Vòng đeo tay "sống" lại, tiểu hỏa long kia tỉnh lại sau giấc ngủ, bắt đầu chậm rãi chuyển động xung quanh cánh tay trắng nõn của cô gái.

Nguyễn Cung đi tới hướng một lò luyện kiếm mới xây, hiện tại trừ số lượng phần đông lao công thanh niên trai tráng, trong năm nay ông vừa mới thu nhận ba đồ đệ, tạm thời chỉ là ký danh, không tính là đệ tử nhập thất, trong đó một vị thiếu niên lông mày dài đang ở bên cạnh giếng thể ngộ kiếm ý, đột nhiên mở mắt ra, chạy chậm đi tới bên cạnh Nguyễn Cung, nhẹ giọng hỏi: "Sư phụ, muốn rèn sắt à?"

Nguyễn Cung lắc đầu, thay đổi chủ ý, không đi tới lò rèn kiếm, mà đi tới sông Long Tu, ông muốn tự mình kiểm tra nước sông âm trầm bao nhiêu, nếu như đủ, sẽ có thể dựa theo ước định mở lò đúc thanh kiếm kia rồi.

Thiếu niên có đôi lông mày thật dài theo sát sau đó.

Thầy trò mặc dù người trước người sau, nhưng mà hai người cùng đi một đường.

Trần Bình An trở lại cửa hàng ngõ Kỵ Long, mang hủ gốm kia giao cho tiểu đồng áo xanh, lại giao chìa khóa và bộ sách cho nữ đồng váy hồng, kêu bọn họ về tổ trạch ngõ Nê Bình trước.

Còn hắn lại một mình đi tới hiệu thuốc bắc Dương gia, mặc kệ gió táp mưa sa ngày ngày phơi nắng, năm này qua năm khác, câu đối xuân hàng năm treo hai bên cửa hàng đã thay đổi, nhưng mà nội dung viết trên đó chưa từng sửa đổi, đều là "Chỉ mong thế gian không người nào bệnh, thà để thuốc trên giá biến thành tro".

Trần Bình An hỏi một tay giúp việc trẻ tuổi lạ hoắc, biết được Dương lão nhân đang ở hậu viện, đi qua cửa hông, nhìn thấy ông lão an vị ở trên băng ghế trong sân, cong lưng gác chân, ngồi ở đó nuốt mây phun sương.

Trần Bình An không mở miệng nói chuyện, có vẻ đứng ngồi không yên hiếm thấy.

Dương lão nhân nói thẳng vào vấn đề: "Muốn hỏi chuyện cha mẹ ngươi sao? Có thể nào giống như cha Cố Sán, sau khi chết hồn phách còn có thể ở lại trấn nhỏ?"

Trong nháy mắt Trần Bình An hô hấp nặng nề hẳn lên.

"Không có."

Lão nhân phun ra một hơi to đầy sương khói, trực tiếp đưa ra đáp án cùng nguyên do: "Bởi vì không đáng."

Thiếu niên cúi đầu, càng không nói gì.

Trên đất chỉ có đôi giầy rơm đã mòn vẹt kia, nhìn không rõ lắm.

Khi Trần Bình An trở lại tổ trạch ngõ Nê Bình, nữ đồng váy hồng đang cầm chổi quét tước sân, tiểu đồng áo xanh tựa người vào bên cạnh lu nước, há lớn miệng đối diện mặt nước, còn cách đó hai thước, đã có một cột nước nghịch lưu mà lên, bị hút vào miệng tiểu đồng áo xanh, hình ảnh lúc này giống như rồng hút nước.

Trần Bình An ngồi nơi cửa, nữ đồng váy hồng phát hiện lão gia nhà mình có chút khác thường, vốn am hiểu tâm lý nên không mở miệng quấy rầy. Thật ra sân đã được Nguyễn Tú dọn dẹp sạch sẽ từ lâu, chỉ là nữ đồng váy hồng luôn cảm thấy nếu không làm gì đó, sẽ bứt rứt không yên, không xứng với xà đảm thạch mà lão gia vừa hào phóng ban tặng.

Trần Bình An thần du vạn dặm, đột nhiên nhớ tới Thôi Đông Sơn từng nói về chuyện của Tống Tập Tân, đứng lên, lấy ra xâu chìa khóa mà trước khi rời khỏi trấn nhỏ Tống Tập Tân đã lén để lại sân nhà mình, chạy tới mở cổng ngôi nhà cách vách, quả nhiên trên bàn trong thư phòng nhìn thấy đang để ba bộ sách, “Tiểu Học”, “Lễ Nhạc”, “Quan Chỉ”.

Trần Bình An xách ghế qua, ngồi lật xem bộ “Tiểu Học".

Nửa đoạn sau của chuyến du học phương xa lần này, hắn đồng hành cùng Thôi Đông Sơn, thường xuyên nghe y đọc kinh điển, mới biết được "Tiểu Học" không đơn giản, chỉ đọc tên sách, xem sơ qua, sẽ cảm thấy đây là một môn "học vấn rất nhỏ ", nhưng dựa theo những lời Thôi Đông Sơn đã nói, trong các trường tư thế tục và tiên sinh dạy học, "Tiểu Học" tuyệt đối không bị xem là điển tịch học vỡ lòng, đại khái cũng chỉ có Tề tiên sinh mới có thể truyền đạt giải thích nghi hoặc bằng những nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu về những ý nghĩa thâm thuý nhất của tâm huyết thánh hiền, thế cho nên bọn Lý Bảo Bình chưa từng cảm thấy được sự vĩ đại của bộ "Tiểu Học" kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận