Kiếm Lai

Chương 115: Thiên Hành Kiện (4)

Nữ tử ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, hai tay tự nhiên đặt ở trên đầu gối.

Sau khi nghe được chuyện này, ngón tay khẽ nhúc nhích.

Trần Tùng Phong vội vàng tìm nàng về đây, lẽ ra nàng còn dự tính dạo chơi quanh trấn nhỏ. Sở dĩ nàng không phản đối, mà là đi theo Trần Tùng Phong cùng đi tìm Lưu Bá Kiều, quay về nha thự, chỉ vì nhập gia tùy tục mà thôi.

Về phần Trần Tùng Phong có giành được thứ tốt ưu việt từ cây hòe kia, có thể lấy được mấy lá hòe, nữ tử cũng mang họ Trần kia vốn không để tâm.

Nhưng khi Trần Tùng Phong đến tìm nàng, nàng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được, nam nhân trẻ tuổi này cố ý đè lại cơn hưng phấn kích động, khả năng cao là thu hoạch phong phú, số lượng lá hòe rơi xuống đã vượt quá mong muốn của lão tổ Trần thị quận Long Vĩ.

Lưu Bá Kiều đột nhiên ôm bụng cười cười to, "Lão súc sinh lần này gặp hạn khá lớn, quá hả dạ hả hê, vậy mà lại bị một thiếu niên bình thường đùa giỡn, bị dắt mũi đi suốt cả nửa tòa trấn nhỏ, ha ha, câu chuyện cười to bằng trời này, đủ để ta về Phong Lôi Viên nói suốt mười năm! Đến lúc đó với tính nết của đám dế nhũi Chính Dương sơn kia, chắc chắn sẽ vội vàng nhảy ra nói Phong Lôi Viên chúng ta ngậm máu phun người, có bản lãnh thì lấy ra chứng cớ! Ta đưa mọi người ra làm chứng, nếu không phải trấn nhỏ cấm tiệt thuật pháp, phá hư quy củ sẽ phải trả giá quá lớn, không thì ta chết cũng phải mang một màn này từ đầu chí cuối 'thác ấn' ở trên Âm dung kính."

Thôi Minh Hoàng đột nhiên khẽ thay đổi sắc mặt, trầm giọng gọi Lưu Bá Kiều: "Bá Kiều!"

Nữ tử hầu như đồng thời mở to mắt.

Lưu Bá Kiều vừa định hỏi chuyện gì, bỗng nhiên ngậm miệng lại.

Rất nhanh thôi, có một nam tử áo bào trắng chậm rãi đi tới, sau khi vào cửa, cười tủm tỉm hỏi Lưu Bá Kiều: "Có chuyện gì vui vậy, vui một mình không bằng vui nhiều người, không bằng để cho bản vương cùng chia vui với?"

Thôi Minh Hoàng sớm đứng lên, đang muốn mở miệng nói chuyện, để tỏ ý muốn đưa chiếc ghế dựa chủ vị cho vị Đại Ly Phiên Vương này.

Tống Trường Kính cười lắc đầu  với người đọc sách thư viện Quan Hồ  này, ý bảo không cần lễ nghi phiền phức như vậy, hắn tùy tay kéo một cái ghế qua, ngồi ở bên cạnh Lưu Bá Kiều, phân trái phải mà ngồi đối diện  hai người Trần Tùng Phong và nữ tử.

Lưu Bá Kiều tuy làm khiến người ta có ấn tượng tính cách lông bông, có điều ở cự ly gần như thế, đối mặt một vị võ phu vô cùng có khả năng đến gần cảnh thứ mười trong truyền thuyết, hơn nữa người này có thể nói tiếng xấu rõ ràng, không bàn tới chuyện xây mộ địch, chuyện ham mê chém giết thiên tài, thật sự là làm cho người ta sợ hãi nổi cả da gà. Cho nên đừng nhìn thời điểm vị Đại Ly Phiên Vương này không ở đây, Lưu Bá Kiều từng gọi thẳng tên Tống Trường Kính, lúc này Lưu Bá Kiều là thật sự chột dạ. Cũng may kiếm tu trẻ tuổi vẫn không để ý chuyện da mặt cho lắm, cười làm lành nói: "Tống đại tông sư, ta đang nói một trận chiến đỉnh phong của lão nhân gia người và lão súc sinh Chính Dương sơn kia thật sự là kinh thiên địa khiếp quỷ thần, Vương gia lão nhân gia người quyền ra như rồng, nếu không phải hạ quyền còn nương tay, hộ sơn viên nọ chắc chắn chết không toàn thây ngay trên đường Phúc Lộc, Tống đại nhân võ đạo cao, võ đức tốt, thật sự là làm cho vãn bối thúc ngựa cũng khó kịp!"

Tống Trường Kính cười không nói lời nào.

Lưu Bá Kiều trán chảy ra mồ hôi lạnh, phía sau lưng ướt sũng mồ hôi, rốt cuộc nói không ra một chữ, đành phải hoàn toàn câm miệng.

Tống Trường Kính đột nhiên quay đầu nhìn về phía vị nữ tử đối diện, ánh mắt nghiền ngẫm, có hưng trí hỏi: "Ngươi là tử đệ Trần thị quận Long Vĩ?"

Nữ tử lắc đầu, chậm rãi nói: "Không phải."

Tống Trường Kính ồ một tiếng, như có chút suy nghĩ.

Không khí ngượng ngùng.

Mãi đến khi Tống Tập Tân xuất hiện ở cửa, thiếu niên nhìn thấy trong phòng cũng không có ghế dựa để ngồi, liền ngồi đại nơi cửa, nhìn mọi người trong phòng.

Tống Trường Kính cũng không quan tâm chuyện này, cười nói với Lưu Bá Kiều: "Thật ra thiếu niên có thể sống sót, ngươi là một trong ân nhân của hắn."

Nếu không có bàn sơn viên ngay từ đầu đã nhận định thiếu niên gây hấn, là bị người khác sai khiến, mà ở trong tòa trấn nhỏ này, dám giăng bẫy Chính Dương sơn, cũng không phải là kẻ ngu dốt, đều là hạng người hiểu mưu rồi mới động, cho nên lão viên cảm thấy cảnh "bọ ngựa bắt ve, se sẻ ở sau" này thì kẻ đứng sau chắc chắn có thân phận không thấp, thân thủ không kém, lúc này mới khiến lão viên không muốn lộ ra sơ hở, ở ngõ Nê Bình có vẻ hơi chật vật.

Cho nên mãi cho đến khi tới tòa nhà phía tây nhất của trấn nhỏ, sau khi xác định bốn phía không có thích khách ẩn nấp, lão viên lúc này mới hơi thoải mái tay chân, cho thiếu niên giầy rơm nọ một quyền phía sau lưng. Lưu Bá Kiều cười gượng nói: "Tuy sự thật là như thế, nhưng mà loại ân nhân này ta cũng không muốn làm."

Tống Trường Kính cười trừ.

Nữ tử quay đầu liếc mắt nhìn thiếu niên tuấn dật ngồi ở cửa.

Thiếu niên mỉm cười với nàng.

Nữ tử quay đầu, mặt không chút thay đổi.

Thiếu niên bĩu môi, bắt đầu quang minh chính đại thưởng thức cặp chân dài của nàng, nàng ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, tư sắc cũng chỉ ở mức khá, nhưng mà thiếu niên cảm thấy nàng rất thú vị.

Nữ tử quay đầu, ánh mắt lãnh liệt, khàn khàn nói: "Ngươi muốn chết?"

Tống Tập Tân chỉ chỉ mình, vẻ mặt vô tội đến cực điểm, muốn chọc cho người ta đánh, "Ta sao?"

Sau đó thiếu niên chỉ chỉ Đại Ly Phiên Vương Tống Trường Kính, "Vậy ngươi phải hỏi ông ta có đồng ý không mới được."

Nữ tử vừa muốn đứng dậy.

Tống Trường Kính chợt híp mắt.

Trong đại đường, một trận uy áp mênh mông như mưa to hung hăng nện trên đỉnh đầu mọi người, trốn cũng không chỗ trốn, da thịt mọi người, vậy mà lại sinh ra cảm giác đau đớn như thực sự bị kim châm.

Duy chỉ có Tống Tập Tân ở cửa là không cảm thấy gì.

Trần Tùng Phong nặng nhọc mở miệng, chỉ là giọng điệu không yếu, "Vương gia, vị cô nương này cũng không phải là người Đông Bảo Bình Châu chúng ta, cho nên hy vọng Vương gia làm việc thận trọng !"

Nữ tử nở nụ cười, đứng lên, "Ngươi dám giết ta? Không sợ Đại Ly các ngươi bị diệt quốc sao?"

Thôi Minh Hoàng đang muốn ngăn trở.

Chỉ thấy nữ tử cả người bay ngược ra ngoài, không nói chiếc ghế dựa phía sau hóa thành bột mịn ở giữa không trung, thân hình nữ tử cao gầy lọt thỏm vào trong vách tường, giống như như là vật bị khảm vào vách tường vậy.

Tống Trường Kính xuất quỷ nhập thần đứng ở dưới vách tường, khoanh tay đứng, hơi ngửa đầu, nhìn nữ tử thất khiếu đổ máu, cười nói: "Tiểu nha đầu, có phải ngươi cảm thấy phụ thân hoặc là lão tổ của ngươi rất lợi hại, cho nên có tư cách ở trước mặt bản vương đại phóng... cái từ kia nói như thế nào nhỉ?"

Vị Phiên Vương này quay đầu cười nhìn về phía cháu mình, thiếu niên cười tủm tỉm nói: "Quyết, đại phóng quyết từ."

Tống Trường Kính cười cười, quay đầu tiếp tục nhìn về phía nữ tử, người nọ tuy vẻ mặt thống khổ, nhưng mà ánh mắt kiên nghị, không có chút khẩn cầu yếu thế. Tống Trường Kính nói: "Kiếp sau đầu thai, đừng đụng phải bản vương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận