Kiếm Lai

Chương 161: Thiên Hạ Có Xuân (1)

Ninh Diêu hỏi: "Ngươi không hâm mộ cô gái trên núi kia chứ? Cũng không nghĩ tới vì sao cái cây này, không mọc ở trên phần mộ tổ tiên nhà mình?"

Trần Bình An không trả lời câu hỏi mà vui vẻ nói: "Tiết thanh minh năm nay, ta còn có thể cho viếng mồ mả cha mẹ, thật tốt."

Ninh Diêu đột nhiên đứng lên, lần này đến phiên Trần Bình An ngã mông vào cái gùi.

Ninh Diêu đứng bên cạnh ôm bụng cười to.

Học thục trấn nhỏ còn sót lại năm mông đồng, xuất thân cao thấp khác nhau, tuổi tác lớn nhỏ khác nhau, trong đó lấy một tiểu cô nương mặc áo đỏ là lớn nhất, tuy xuất thân từ phố Phúc Lộc, nhưng ở trong học thục cô bé cũng không bắt nạt người khác, nhưng cũng không thích tham gia náo nhiệt, cho tới bây giờ chỉ thích tự mình dạo chơi lung tung. Gia đình ở cuối phía tây trấn nhỏ, Lý Hòe, con trai Lý Nhị cũng học ở hương thục này, cha mẹ nó đã dẫn theo tỷ tỷ rời khỏi trấn nhỏ, chỉ để lại một mình nó, Lý Hòe chẳng những không khóc, ngược lại cực kỳ vui vẻ rốt cuộc không còn bị người khác quản thúc nữa rồi, chỉ có đến buổi tối, đứa nhỏ sống nhờ ở nhà cậu này, sau khi gặp ác mộng tỉnh lại, sẽ bắt đầu gào lên như xé nát ruột gan. Kết quả bị cậu mợ giật mình tỉnh lại liên thủ trấn áp, một người sử dụng chổi lông gà, một người dùng chổi quét nhà.

- Giải thích, mông đồng nghĩa là đứa trẻ đầu óc chưa mở mang. Hết giải thích.

Ba người còn lại, lần lượt đến từ ngõ Đào Diệp, ngõ Kỵ Long, ngõ Hạnh Hoa, hai nam một nữ.

Sau khi hết giờ học, Tề tiên sinh đưa cho nhóm người này mỗi người một bức chữ, bảo bọn họ giữ cho kỹ, viết theo cho cẩn thận, nói là ba ngày sau ông sẽ kiểm tra.

Đó là một chữ tề.

Sau khi lớp vỡ lòng tán đi, lão nhân quét rác đã già nua tắm rửa thay quần áo, rồi đi tới bên ngoài thư phòng Tề tiên sinh, ngồi trên chiếu.

Lão nhân mở miệng hỏi về tác phẩm kinh điển "Xuân vương chính nguyệt" của Nho gia.

Tề Tĩnh Xuân cười hiểu ý, giải thích nghi hoặc, giảng giải cái gì gọi là xuân, cái gì gọi là vương, cái gì gọi là chính cái gì gọi là nguyệt.

Đây là buổi học "Chấp kinh vấn nan" mà chỉ thư viện lớn Nho gia mới có, trên lớp học sẽ sắp xếp có một vị "Vấn sư", đặt ra câu hỏi với người dạy học, có thể hỏi một câu, mười câu thậm chí trăm câu.

- Giải thích, "chấp kinh vấn nan" nghĩa là tay cầm kinh thư, đưa ra chất vấn. Hết giải thích.

Buổi hỏi đáp này xảy ra lần đầu tiên khi Tề tiên sinh gặp mặt lão nhân.

Đó đã là chuyện cũ tám mươi năm trước.

Nhưng lúc ấy Tề Tĩnh Xuân là người hỏi, người trả lời, lại là tiên sinh của hai người.

Lão nhân sau khi hỏi xong vấn đề, nhìn về phía Tề Tĩnh Xuân, "Có còn nhớ trước khi chúng ta đi Sơn Nhai thư viện, tiên sinh đã tặng lời gì khi chia tay không?"

Tề Tĩnh Xuân cười mà không nói.

Lão nhân tự hỏi tự đáp, "Câu cho ta, là 'Thiên địa sinh quân tử, quân tử lý thiên địa'. Nghĩa là 'Trời đất sinh quân tử, quân tử quản trời đất'. Còn câu đưa cho huynh, là 'Học bất khả dĩ dĩ. Thanh thủ chi vu lam, nhi thanh vu lam'. Nghĩa là 'Việc học không thể dừng, màu lục bắt nguồn từ màu lam, nhưng vượt trội hơn màu lam'”.

Lão nhân đột nhiên vạn phần kích động, "Tiên sinh coi trọng huynh nhường nào, hy vọng huynh trò giỏi hơn thầy! Vì sao huynh cứ muốn ở đây, không đụng tường thì không quay đầu? Vì sao phải vì một tòa thành trấn nho nhỏ, chỉ năm sáu ngàn nhân, lại bỏ đi trăm năm tu vi và ngàn năm đại đạo?! Nếu là người đọc sách tầm thường thì thôi, nhưng huynh là Tề Tĩnh Xuân, là đệ tử đắc ý mà tiên sinh chúng ta coi trọng nhất! Là người đọc sách có hy vọng nở mặt nở mày, thậm chí là lập giáo xưng tổ!"

Lão nhân cả người run run nói: "Ta biết, là Phật gia đã hại huynh! Cái gì chúng sinh ngang hàng! Chẳng lẽ huynh đã quên tiên sinh từng nói phải phân biệt rõ giá trị..."

Tề Tĩnh Xuân cười lắc đầu nói: "Tiên sinh tuy là tiên sinh, học vấn dĩ nhiên rất lớn, nhưng đạo lý chưa chắc hoàn toàn đúng."

Lão nhân khiếp sợ tột đỉnh, vẻ mặt kinh ngạc, tiện đà phẫn nộ quát: "Lễ pháp là dùng để chấn chỉnh bản thân!”

Tề Tĩnh Xuân cười trả lại một câu, "Quân tử lúc cần co thì co, cần duỗi thì duỗi.."

Nhìn như vô duyên vô cớ, cách xa vạn dặm, nhưng mà lão nhân sau khi nghe được, sắc mặt kịch biến, tràn đầy kinh nghi.

Tề Tĩnh Xuân thở dài, nhìn về phía vị đồng môn sư đệ đã đi theo mình ở đây cả một giáp này, nghiêm mặt nói: "Việc đã đến nước này. Vậy mấy đứa nhỏ này, sẽ phó thác cho ngươi đưa đến thư viện Sơn Nhai."

Lão nhân gật gật đầu, thần sắc phức tạp đứng dậy rời đi.

Tề Tĩnh Xuân lẩm bẩm: "Tiên sinh, trên thế gian liệu có lý lẽ bất di bất dịch thật sự không?"

Hai chiếc xe ngựa từ lúc trời còn chưa sáng, đã xuất phát từ phố Phúc Lộc, rời khỏi trấn nhỏ.

Khi trời bình minh, một thiếu niên giày rơm mang theo hai túi lớn, đi về phía đám người bên ngoài Diêu vụ đốc tạo nha thự.

Một chiếc túi to chứa đầy đồng tiền kim tinh, một túi khác, chứa xà đảm thạch hắn cảm thấy đáng giá nhất.

Nhưng mà đợi mãi tới khi trời sáng, người gác cổng nha thự cầm chổi đi ra quét đường, thiếu niên cũng không có nhìn thấy xe ngựa xuất phát.

Hắn đành phải làm mặt dày đến hỏi người khách tên là Trần Đối của nha thự, khi nào thì mới xuất phát từ phố Phúc Lộc.

Người gác cổng cười nói bọn họ à, đã sớm rời khỏi trấn nhỏ.

Thiếu niên giày rơm trợn mắt há hốc mồm, tên Lưu Tiện Dương kia không phải đã hẹn với mình sau khi hừng đông, mới khởi hành sao?

Một khắc nọ, tầm mắt thiếu niên có chút mơ hồ.

Sau khi nói lời cảm tạ cùng người gác cổng, thiếu niên bắt đầu xoay người chạy như điên.

Chạy ra trấn nhỏ, thiếu niên một hơi chạy gần sáu mươi dặm đường, cuối cùng dọc theo một sườn dốc, thiếu niên đã đuối sức mà đi đến đỉnh dốc, nhìn con đường uốn lượn, vẫn kéo dài đi về phía trước.

Thiếu niên ngồi xổm ở đỉnh núi, bên chân đặt đồng tiền và những viên đá chưa được tặng đi.

Một cô gái mang kiếm cài đao lặng yên không một tiếng động ngồi ở bên cạnh hắn, thở hồng hộc, thở phì phì nói: "Không phải ngươi rất tham tiền sao, sao lại hào phóng như vậy? Đem tặng hết toàn bộ gia sản? Cho dù Lưu Tiện Dương là bằng hữu của ngươi, ngươi cũng không thể tiêu tiền như nước như vậy được chứ."

Thiếu niên chỉ ôm đầu, nhìn về phía phương xa.

Tòa pháp tướng thật lớn của Tề Tĩnh Xuân, trắng nhờ nhợ, nghiêm nghị ngồi trên phía lãnh thổ cuối phía bắc Đông Bảo Bình Châu.

Biển mây cuồn cuộn bắt đầu khởi động, chậm rãi ép xuống, không ngừng tới gần đầu Tề Tĩnh Xuân.

Tề Tĩnh Xuân ngẩng đầu nhìn, ý cười tiêu sái.

Phía trên biển mây, có tiếng nói uy nghiêm vang lên: "Tề Tĩnh Xuân, cần biết thiên đạo vô tư! Ngươi thân là môn sinh Nho gia nảy sinh lòng trắc ẩn với Ly Châu động thiên là chuyện hợp tình hợp lý, nếu lúc này hồi tâm chuyển ý, vẫn còn kịp."

Theo sau lời nói của vị tiên nhân trên trời này, giống như có từng trận tiếng sấm ầm ầm quay cuồng trong mây, sấm vang chớp giật chợt lóe rồi biến mất, không ngừng thẩm thấu ra dưới đáy biển mây.

Ngôn xuất pháp tùy.

Lại có một vị tiên nhân cười nhạo nói: "Nói lời thừa với cùng con mọt sách này làm cái gì! Muốn làm ra hành động vĩ đại đỉnh thiên lập địa, trước tiên phải hỏi qua nắm tay của ta có đồng ý hay không!"

Đồng thời ngay lúc đó, biển mây bị một bàn tay thật lớn màu vàng, chụp xuống phía dưới, mây mù dày nặng bị gạt đi, để lộ ra một cái lỗ thủng, một cột sáng dừng ở phía trước pháp tướng Tề Tĩnh Xuân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận