Kiếm Lai

Chương 1060: Có khác động thiên (1)

Một nhóm ba người đuổi đường ban đêm, khe núi nước chảy róc rách, linh hoạt kỳ ảo dễ nghe.
Một vị cao gầy lão đạo nhân, mắt lộ ra tinh quang, ăn mặc một thân rộng thùng thình đạo bào, tơ lụa tính chất, đạo bào hình dạng và cấu tạo so với lão nhân, tương đối rườm rà, trước ngực có thêu mười hai hình vẽ, ứng với một năm mười hai tháng, đều có tinh thêu đồ án.
Lưng đeo kiếm gỗ đào, eo buộc một chuỗi lục lạc chuông làm bằng đồng.
Đi dưới ánh trăng, lão đạo nhân mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Một vị công tử ca tuấn tú, cầm gậy trúc, đi giày, mặc áo trắng, đeo một thanh đoản đao vỏ kim loại.
Một vị hán tử lôi thôi, cõng bọc hành lý, tựa như tùy tùng trẻ tuổi.
Ba người đột nhiên dừng bước, xa xa bên bờ suối, lờ mờ có thể thấy được một người đưa lưng về phía bọn hắn, đang ngồi trên vách đá, như mượn ánh trăng xem cái gì đó.
Hán tử liếc mắt cái lục lạc chuông bên hông lão đạo nhân, cũng không có phản ứng gì.
Ba người liền nhẹ nhàng thở ra.
Cái linh này là một món linh khí hiếm có, rất có nền tảng, thuộc về bảo tháp linh, vốn treo ở mái hiên của một ngôi chùa cổ thuộc triều Đại Nguyên. Về sau, hoàng đế Đại Nguyên muốn tăng quy mô Sùng Huyền thự cung nên đã phá hủy vài điện lớn của chùa cổ. Trong lúc đó, bảo tháp linh này lưu lạc dân gian, nhiều lần qua tay, cuối cùng ẩn mình, vô tình, đương nhiệm chủ nhân tìm được nó trên một bộ bạch cốt trong hang núi sâu, cùng một lúc lấy được thi thể một con trăn lớn. Người này đã bán con trăn được hai trăm khối Tuyết hoa tiền, còn bảo tháp linh thì giữ lại bên người.
Không phải vì không bán được giá cao mà vì không nỡ, đúng là đồ tốt, có tiền cũng chưa chắc mua được.
Linh này bị ẩn trong lục lạc chuông, vô số tâm sự của chủ nhân đều được ghi chép trong quyển sổ không tiếng động kia, chỉ là bảo tháp linh được vẽ ở sau cùng trong sách.
Nhưng chỉ cần là món đồ mà quyển sổ này đã ghi, chưa bao giờ lo không có người mua.
Có cái linh này, tu sĩ trèo đèo lội suối không cần quá nhiều bùa chú, như phá chướng phù, quan sát phù, tịnh tâm phù... Đi một hai lần còn không sao, nhưng đi nhiều sẽ tốn kém rất nhiều, mà bùa chú thì không hề rẻ. Hơn nữa, có lục lạc chuông trong tay, lúc nào cũng có thể bán được. Bất kỳ tiệm đồ tiên gia nào cũng sẽ chịu chi mạnh tay, tốt nhất là trực tiếp bán cho dư xa, một Nguyên Anh tu sĩ có con mắt tinh đời.
Linh của Phật gia mang ba nghĩa là kinh ngạc, vui mừng, và thuyết pháp. Tất nhiên đây là cách nói nguy hiểm, đối với tu sĩ, công hiệu quan trọng nhất của bảo tháp linh vẫn là "kinh ngạc", nó có tác dụng mỗi khi yêu quái lén lút tới gần thì lục lạc chuông sẽ tự động vang lên. Sát khí càng nặng, yêu quái càng tu vi cao, tiếng chuông càng dồn dập. Tinh quái ma quỷ dưới Long Môn cảnh đều không thể qua khỏi cái linh đang này. Ngoài ra, nó còn có tác dụng phá cấm, tu sĩ có nó bên cạnh sẽ tỉnh táo, mắt sáng, không bị che mắt.
Công tử ca trẻ tuổi dùng tâm ý giao tiếp với hai người bạn:
"Ba người chúng ta đều giỏi cận chiến, lại thiếu một người có pháp thuật công kích, hay là thử xem vận may?"
Cao gầy lão đạo nhân thấy có thể được.
Đạo bào hắn đang mặc hay kiếm gỗ đào sau lưng đều chỉ là chiêu trò đánh lừa.
Hắn vốn là một dã tu, dừng chân tại đạo quán nhỏ địa phương hơn mười năm, điều tiếc nuối lớn nhất là không thể học được pháp thuật gì của đạo môn ở đạo quán tồi tàn này, cũng không thể mua được gia phả đạo sĩ của triều đình thông qua đạo quán. Theo thứ tự lẽ ra, giờ đến lượt hắn bỏ tiền mua thân phận, nào ngờ sư phụ lại lén bán cho một cậu ấm con nhà quyền quý, bảo hắn chờ thêm ba năm, cuối cùng hết ba năm này đến ba năm khác, sư phụ thất hứa, nói lần này nhất định đến lượt hắn, nhưng lại chết mất, còn truyền vị trí quan chủ cho một sư đệ giàu có. Tức giận rời đạo quán, hắn đã đi vào con đường tán tu, trộm đi trấn sơn chi bảo của đạo quán, một cuốn bí kíp chưởng quán qua các thời đại cất giữ cẩn thận nhưng không ai ngộ được chút nào về phương pháp trường sinh.
Hán tử kia cảm thấy không ổn, có trời mới biết người kia có lai lịch thế nào, tạm thời kết nhóm, trong đội ngũ thêm một kẻ không rõ lai lịch, rất dễ thành tai họa.
Người trẻ tuổi cười nói:
"Cứ đi từng bước xem sao, được thì tốt, không được cũng không mất gì. Hơn nữa, sau khi chia xong, chúng ta ba người một nhóm, biết đâu lại có thêm một khoản tiền, có phải không?"
Cao gầy lão đạo nhân vuốt râu cười.
Hán tử lúc này mới gật đầu đồng ý.
Công tử ca trẻ tuổi cười:
"Để ta thăm dò xem sao, Tôn đạo trưởng và Hoàng đại ca cứ đứng chờ."
Người trẻ tuổi một mình đi về phía trước, đi được mấy bước thì thấy người áo đen ở vách đá phía kia vẫn không có động tĩnh gì.
Người trẻ tuổi bước nhanh thêm vài bước nữa, khi đi thêm hơn chục bước, người mặc áo đen mới đột nhiên quay đầu, đứng lên, nhìn chằm chằm người trẻ tuổi trông như con cháu hào phiệt.
Người trẻ tuổi dừng bước, mỉm cười:
"Tại hạ Tần Cự Nguyên, người Gia Hữu quốc. Hai vị bạn hữu sau lưng ta, Tôn đạo trưởng tu hành ở Lôi thần trạch, Anh Nhi sơn, Đông Hải. Người truyền đạo là Tĩnh Minh chân nhân, một trong những tiên sư của Lôi thần trạch! Tiếc là Tôn đạo trưởng hiện vẫn là đệ tử ký danh, chưa được vào gia phả tổ sư. Tôn đạo trưởng một đường đi về phía đông, chém yêu trừ ma, tích góp chút ít công đức. Sau một lần cùng chung giết yêu, hợp ý chúng ta nên thành bạn, lần này nghe nói trong núi Bắc Đình quốc có Cổ Động Phủ hiện thế, liền muốn cùng đi xem có duyên phận gì không."
Bên bờ suối vách đá, người áo đen là một lão giả, hai tay giấu trong tay áo, hơi rung lên, lộ ra khỏi tay áo.
Hiển nhiên hắn tràn đầy cảnh giác với ba vị khách không mời mà đến trong núi.
Lão giả áo đen híp mắt hỏi:
"Lôi thần trạch Anh Nhi sơn? Trùng hợp, ta từng nghe qua. Nghe đồn lôi phù độc môn Anh Nhi sơn, triệu gọi sấm sét, hô mưa gọi gió, uy lực cực lớn. Ta cũng vừa có một lá bùa chú bí pháp của Lôi thần trạch trong tay đây."
Lão giả vê một lá lôi phù từ tay áo ra, giơ cao lên, cười lạnh:
"Không biết Tôn đạo trưởng nhận ra, bùa Anh Nhi sơn là nhật sát trấn quỷ phù hay là khu ôn phạt miếu phù?"
Công tử ca trẻ tuổi khoanh tay sau lưng, một tay xòe ra, một tay nắm lại.
Ý bảo hai người sau lưng tùy cơ ứng biến.
Nếu hắn đè chuôi đao, nghĩa là sẽ ăn tươi nuốt sống luôn.
Nhưng đây là kết quả xấu nhất.
Nếu bùa kia phẩm trật quá cao, khiến người ta kiêng kị, đành phải giả bộ không quen biết.
Nhưng kỳ thực hai bên đã kết oán.
Nếu có cơ hội, sẽ phải diệt cỏ tận gốc.
Các tiên sư núi sâu thì không cần phải như thế.
Vị đao khách trẻ tuổi này là con cháu gia tộc hào phiệt sa sút chứ không phải người Gia Hữu quốc, Tần Cự Nguyên cũng là tên giả. Tần Cự Nguyên thật là bạn đồng lứa khiến hắn khổ sở không ít ở Gia Hữu quốc.
Tên thật của hắn là Địch Nguyên Phong, đao pháp được một gia tộc tướng quân ở biên giới truyền thụ. Đao đeo bên người là trọng khí của tiên gia, truyền từ tổ tiên. Hắn hành tẩu giang hồ chưa bao lâu, bây giờ tuy chưa là dã tu chính hiệu, nhưng cũng đã nếm trải tâm cơ của dã tu hai lần. Một lần là người có dáng vẻ thô tục "Hoàng đại ca", một lần hóa thù thành bạn, kết minh với "Tôn đạo trưởng".
Cao gầy lão đạo nhân tiến lên vài bước, thoáng nhìn qua lá bùa trong tay tu sĩ áo đen, mỉm cười:
"Đạo hữu không cần thăm dò, bùa trong tay tuy là lôi phù nhưng chắc chắn không phải nhật sát, phạt miếu hai phù bí truyền của Lôi thần trạch. Lôi phù của Anh Nhi sơn, chính là lấy lôi trì điện tương được thai nghén từ một cái giếng cổ do cảm ứng của trời đất để luyện thần tiêu bút, ánh sáng của phù rất tinh khiết, lại có một chút màu đỏ thẫm mà bùa chú nơi khác khó có. Hơn nữa bùa chú của ngũ đại tổ sư Lôi thần trạch còn có một bí mật không truyền, đạo hữu có đi qua núi mà không thể lên núi rồi, thật đáng tiếc, sau này có cơ hội thì có thể cùng bần đạo về Anh Nhi sơn, khi đó sẽ hiểu huyền cơ trong đó."
Lão nhân áo đen khẽ gật đầu, thu lại lá bùa vào tay áo, chắp tay chào vị tiên sư phổ điệp của Lôi thần trạch Anh Nhi sơn, "Bái kiến Tôn đạo trưởng."
Công tử ca trẻ tuổi nhẹ nhõm thở ra.
Mấy cái tên dã tu này, một tên còn láu cá hơn tên kia.
Thật là khó hầu hạ.
Cao gầy lão đạo nhân đương nhiên không phải đạo sĩ của Lôi thần trạch, đó là một ngọn núi lớn có hai lão tổ Nguyên Anh trấn giữ, là khu vực đại độc nhập biển, đứng đầu đạo môn. Họ Tôn nào có phúc phần đó mà trở thành cao đồ của một trong năm vị chân nhân của Anh Nhi sơn.
Tĩnh Minh chân nhân tuy là vị Kim Đan địa tiên ngồi cuối cùng trong Lôi Thần Trạch, không thể so sánh với bốn vị còn lại thông hiểu lôi pháp, nhưng đối với người dưới núi mà nói, vẫn là một lão thần tiên đạo môn cao không thể với tới.
May mà họ Tôn nếu dám đánh liều giả danh hành tẩu dưới núi, thì đối với bùa chú Lôi Thần Trạch vẫn có hiểu biết.
Nhưng nếu đối phương thực sự lấy ra một tờ bùa chú bí truyền từ tổ sư đường Lôi Thần Trạch, đoán chừng họ Tôn sẽ phải trợn tròn mắt, bởi vì người sau chỉ là nghe đồn mà thôi, Lôi Thần Trạch ngũ đại bùa chú, có chú ý lớn, rốt cuộc là cái gì, Tôn đạo nhân căn bản không có tư cách biết rõ, cũng may đối phương dù có truy vấn ngọn nguồn, Tôn đạo nhân cũng không cần trả lời nửa câu, dù sao nếu quả thật là phổ điệp tiên sư, nội tình "nhà mình tổ sư đường", lẽ nào có thể tùy tiện tiết lộ thiên cơ.
Cho nên, lời đối đáp của Tôn đạo nhân lần này hợp tình hợp lý, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, khiến công tử ca trẻ tuổi cũng phải gạt bỏ hơn phân nửa nghi ngờ.
Nhưng vào lúc này, lão nhân áo đen kia đột nhiên lại nói một câu không đầu không cuối, "Thần tướng xích sắt trấn sơn kêu."
Đạo nhân cao gầy cười ha hả đáp:
"Ngũ lôi pháp lệnh ra giáng cung!"
Lão già kia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lần nữa chắp tay, "Là ta thất lễ, ở đây xin bồi tội với Tôn đạo trưởng."
Lão giả áo đen rõ ràng không để tâm lắm đến người trẻ tuổi và gã hán tử lôi thôi.
Địch Nguyên Phong đầy oán thầm, quả nhiên một cái danh hiệu phổ điệp tiên sư Lôi Thần Trạch, đi đến đâu cũng dễ dùng, mấy lần trên đường du lịch, ở những tiểu quốc phiên thuộc và núi non tam lưu kia, hai người Địch Nguyên Phong đều được thơm lây, được tôn sùng là thượng khách.
Vị lão nhân kia dường như định đi xuống vách đá, muốn lấy lễ đối đãi ba người, hắn đi được nửa đường, đột nhiên lại hỏi:
"Tôn đạo trưởng vì sao xuống núi rèn luyện, lại không mặc đạo bào kiểu Lôi Thần Trạch?"
Địch Nguyên Phong nổi giận đùng đùng.
Có hết chuyện để hỏi chưa?!
Thiếu chút nữa không nhịn được thò tay ấn lên chuôi đao.
Lão già lúc nào cũng cẩn thận này, không thể nói trước chuyện kết minh thật có không ít biến số, ít nhất cũng không để ba người họ dễ dàng xuống tay giết người.
Đạo nhân cao gầy vuốt râu cười, lắc đầu nói:
"Mặc đạo bào trên núi, khoe khoang khắp nơi, chỉ khiến bần đạo mệt mỏi giao tiếp, chẳng lẽ rèn luyện là ở trong yến tiệc chén quang giao thoa sao?"
Lão nhân áo đen mỉm cười, cuối cùng cam lòng đi xuống vách đá, cảm khái nói:
"Tôn đạo trưởng không hổ là cao nhân đắc đạo Anh Nhi sơn, phần rời xa nhân gian phú quý thanh tịnh tâm này, thật khiến người bội phục. Chắc hẳn lần này hồi tổ sơn Lôi Thần Trạch, tất sẽ tiến thêm một bước, trở thành Tĩnh Minh chân nhân cùng đích truyền tổ sư đường."
Sau đó lão hồ ly dã tu trong mắt ba người này, đã có thêm vài phần vẻ cung kính, trong mắt vẫn chỉ có vị Tôn đạo trưởng kia, cười nói:
"Ta họ Trần, đến từ Ngũ Lăng quốc đạo pháp cằn cỗi, đạo hạnh không đáng kể, sư môn càng không đáng nhắc đến, một nỗi lòng buồn khổ thôi. Ngẫu nhiên học được chút thuật vẽ bùa, tài mọn này, làm trò cười cho người trong nghề, tuyệt không dám khoe khoang trước mặt bùa chú tiên sư như Tôn đạo trưởng, khi nãy lấy bùa thăm dò, bây giờ nghĩ lại, thật sự xấu hổ đến cực điểm, Tôn đạo trưởng là chân nhân có tấm lòng quảng đại, mong đừng chấp nhặt ta."
Tôn đạo trưởng cười nói:
"Đi ra ngoài, cẩn thận không sai. Trần lão ca không cần áy náy."
Tôn đạo trưởng trước tiên bước về phía lão giả áo đen, Địch Nguyên Phong và gã hán tử tự nhiên theo sau.
Trên thực tế, trong ba người, Địch Nguyên Phong luôn là người đứng đầu, cho nên tất cả tiền tài chia nhau, hắn có thể chiếm bốn phần, hai người còn lại mỗi người ba phần.
Lão giả áo đen nhường ra lối đi trên vách đá, đợi đến lúc Tôn đạo trưởng "lên núi", hắn liền ngang nhiên một bước, đi theo sau Tôn đạo trưởng, không chút nể nang Địch Nguyên Phong và gã hán tử lôi thôi.
Địch Nguyên Phong và hán tử đeo bọc hành lý vội vàng nhìn nhau cười.
Cái phong cách này rất giống dã tu sơn trạch.
Sau khi cẩn thận kín kẽ, lại quen thuộc thuận theo chiều gió.
Chắc là người trong giới rồi.
Chuyện tốt.
Bốn người cùng nhau ngồi trên vách đá.
Tôn đạo trưởng cười hỏi:
"Đạo hữu cũng vì động phủ trong núi mà đến?"
Vị lão giả áo đen xiên xéo chiếc túi vải xanh, có lẽ đã cho rằng thân phận phổ điệp tiên sư Anh Nhi sơn của Tôn đạo trưởng, lại thêm ba lần thăm dò trước sau, không còn lòng nghi ngờ, lúc này lộ ra chút vẻ bất đắc dĩ, thật thà nói:
"Đúng vậy. Chỉ là chưa từng có được bản đồ phong thủy phủ quan, lên núi rồi, vẫn còn lưỡng lự. Nếu không, giờ này ta hẳn là đang ở thâm sơn cách đây trăm dặm rồi, vận khí nếu tốt một chút, cũng có thể tìm gặp bí cảnh động phủ đã phá cấm chế kia."
Tôn đạo trưởng nhìn về phía Địch Nguyên Phong công tử bột tay chống gậy trúc, người sau mỉm cười, từ trong ngực lấy ra một tấm bản đồ quận huyện được gấp chỉnh tề, là bản gốc.
Bản đồ phong thủy các nơi, luôn là thứ cấm kỵ của triều đình quan phủ các quốc gia, tuyệt đối không thể tiết lộ truyền ra ngoài, ba người Địch Nguyên Phong có thể dễ dàng có được, đương nhiên cũng là nhờ thân phận của Tôn đạo trưởng, có điều vị quận trưởng kia không phải kẻ dễ xơi, khiến Tôn đạo trưởng phải ra tay một phen tiên gia thuật pháp, cộng thêm hơn mười lá bùa đạo gia có thể dán nha thự.
Đạo nhân cao gầy thật ra vẽ bùa rất vụng về, chỉ xem qua vài lần bùa nhập môn của Anh Nhi sơn, vẽ lại được bảy tám phần giống, hắn trộm được bộ bí kíp ở đạo quán, trong sách không có nửa điểm ghi chép về bùa chú, chỉ có lá bùa và lá gan do lão đạo nhân làm ra, có chút linh khí, dùng để chống lại âm sát không nồng đậm trên đường phố vẫn là có thể.
Những lá bùa đó đương nhiên không thật sự dán ở cửa chính quan phủ, mà là bị lão gia quận trưởng kia mang đi bán cho những hào thân địa phương sợ chết mà lại không thiếu tiền.
Lão giả áo đen nói một tiếng cảm ơn, nhận lấy bản đồ phong thủy, xem kỹ một phen, "Không hổ là Tôn đạo trưởng, có thể có được vật này."
Đạo nhân cao gầy vuốt râu cười, không nói gì.
Gã hán tử lôi thôi tự xưng họ Hoàng tên Sư, liền im lặng theo.
Lão giả áo đen muốn nói lại thôi.
Địch Nguyên Phong hiểu ra người này cuối cùng cũng đã cắn câu.
Đáng tiếc, cả hắn và Tôn đạo nhân đều không chủ động mở miệng nửa lời.
Đối phương phải đưa ra chút thành ý và tiền vốn mới được.
Vị lão giả áo đen "thiên nhân giao chiến" này, đương nhiên là Trần Bình An đang đeo mặt nạ.
Mặt già nua, lưng đeo trường kiếm, xiên xẹo tay nải bọc, vẻ mặt uể oải, ánh mắt đục ngầu.
Cái gì đệ tử ký danh Tĩnh Minh chân nhân Lôi Thần Trạch Anh Nhi sơn, Trần Bình An ngay từ đầu đã không tin.
Nếu không cũng chẳng cần dùng chút thủ đoạn thô thiển thăm dò đối phương thật giả làm gì.
Bởi vì Anh Nhi sơn là một sơn môn quan trọng ở cửa biển phía tây đại lục, trước khi đến Bắc Câu Lô Châu đã có tìm hiểu, về sau còn cùng Tề Cảnh Long hỏi cặn kẽ về tôn chỉ bùa chú Lôi Thần Trạch.
Tề Cảnh Long tuy xuất thân từ Thái Huy kiếm tông, nhưng ai cũng biết bùa chú của lục địa giao long này rất cao.
Trần Bình An thậm chí biết rõ lôi pháp năm phù của tổ sư đường Lôi Thần Trạch, mấu chốt chính là cần phân biệt kiềm ấn "Ngọc Phủ Đại Đô Đốc".
"Ngũ Phương Tuần Sát Sứ".
"Trực Điện Lớn Đề Điểm" trong năm pháp ấn tổ truyền. Không những thế, Tề Cảnh Long còn đích thân vẽ bùa, cho Trần Bình An thấy qua năm đạo lôi pháp, uy lực tất nhiên không bằng chân nhân địa tiên Lôi Thần Trạch ra tay, dù sao thiếu mất năm miếng pháp ấn lôi bộ rất quan trọng, nhưng Trần Bình An tin rằng, ngoài năm vị chân nhân chưởng ấn, Anh Nhi sơn không có bất cứ vị đích truyền tổ sư đường nào có thể so với người ngoài như Tề Cảnh Long về chân ý bùa chú nhà mình.
Người so với người tức chết người.
Huống chi dùng khí cũng vô dụng.
Sở dĩ cố ý tin tưởng thân phận đối phương, là vì Trần Bình An càng mong mượn ba người để bản thân có thêm một lớp che giấu thân phận, chứ không đơn thương độc mã đi tìm hiểu động phủ.
Còn về chuyện giao tiếp với dã tu sơn trạch thế nào, Trần Bình An dù sao cũng đã từng đấu đá với Lưu Lão Thành và Lưu Chí Mậu, coi như có chút kinh nghiệm.
Tuy nói mỗi châu có mỗi phong tục, nhưng dã tu sơn trạch suy cho cùng cũng vẫn là dã tu sơn trạch.
Rượu đế mê tâm, vàng đen làm lu mờ cả lòng dạ.
Bôn ba vạn dặm cũng vì tiền tài, chữ lợi đặt lên hàng đầu.
Nhìn như tỉ mỉ suy tính hơn thiệt một hồi, Trần Bình An liền cẩn thận hỏi:
"Không biết bên Tôn đạo trưởng, có cần thêm một người giúp sức không?"
Tôn đạo trưởng suy nghĩ, liền giả vờ định gật đầu đồng ý.
Bởi vì biết rõ sẽ có người "Tần Cự Nguyên" cản trở.
Quả nhiên, căn bản không cần song phương tâm ý tương thông, Địch Nguyên Phong liền hỏi:
"Trần lão ca, chúng ta mới gặp lần đầu, nếu đổi lại là ngươi, sẽ tùy tiện nhận thêm một người đồng bọn không rõ lai lịch sao?"
Trần Bình An cắn răng, lưỡng lự một hồi rồi lấy ra một chồng giấy vàng bùa chú trong tay áo, phân loại ngay bên mình, rồi gạt ra theo thứ tự, ngoại trừ lá bùa thiên bộ đình ti, còn có hai lá đại giang hoành lưu phù và hai lá toát nhưỡng phù, cùng mấy lá Sơn thủy phá chướng phù. Tất cả đều được vẽ bằng bột vàng bột bạc, khác xa so với năm mươi lá bùa mà Bao Phục trai ở Vân Thượng thành buôn bán, ngoại trừ chất liệu đều là giấy vàng thông thường, còn lại dù là bút pháp, phẩm chất, hay là uy lực đều là khác nhau một trời một vực, giá cả càng là không có cách nào so sánh được.
Phép vẽ bùa, quy tắc rất nhiều.
Chỉ nói riêng việc đầu bút lông "chấm mực", đã phân ra mực chu sa thông thường, bột vàng bột bạc, cùng với đan sa của tiên gia, mà đan sa của tiên gia, lại là một trời một vực.
Cho nên nói người tu hành theo con đường bùa chú luyện khí, vẽ bùa chính là đốt tiền. Bùa chú của sư môn càng chính tông, càng hao tốn tiền bạc thần tiên. May mà chỉ cần tu sĩ bùa chú tiến dần từng bước, là có thể kiếm tiền ngay lập tức, bảo hộ chỗ đứng. Có điều tu sĩ bùa chú phái, quá mức coi trọng tư chất, thành hay không cũng còn tùy duyên, chỉ cần xem vài lần cầm bút lúc còn nhỏ là đã biết tiền đồ sáng lạn hay lụi tàn. Đương nhiên không có gì là tuyệt đối, cũng có người tài nhưng thành đạt muộn, chợt bừng tỉnh thông suốt, có điều thường thường đều là tu sĩ bị gia phả tiên gia sớm vứt bỏ mà đi theo con đường hoang dã.
Trần Bình An lấy ra những bùa chú này, đều là dùng thoi vàng của quan gia mài mực mà thành giấy vàng kim tuyến phù, so với chu sa, bột bạc bùa chú thông thường, phẩm cấp giá trị tự nhiên tốt hơn một chút.
Tôn đạo nhân nhìn lướt qua bùa chú, lại nhìn vị lão giả áo đen, vị cao nhân tiên sư của Lôi Thần Trạch, chỉ mỉm cười.
Trần Bình An lúc này mới cười ngượng ngùng, từ trong tay áo lấy ra trước hết tờ bùa dùng đan sa trên núi đường Xuân Lộ vẽ thành thiên bộ đình ti phù, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.
Địch Nguyên Phong cười hỏi:
"Trần lão ca những bùa chú quý báu này, là mua được ở đâu vậy, trông có vẻ không tầm thường, ta cũng muốn mua chút để mang bên mình."
Chỉ thấy vị lão giả áo đen có chút đắc ý nói:
"Ta tuy không phải phổ điệp tiên sư, cũng không có sư truyền về bùa chú, duy chỉ có trên con đường bùa chú này, coi như có chút tư chất..."
Nói đến đây, lão nhân lập tức thu lại vẻ đắc ý, hậm hực nói:
"Đương nhiên là ở trước mặt Tôn đạo trưởng đây, chẳng khác nào trẻ con thôn quê đang vui đùa làm trò hề mà thôi."
Tôn đạo nhân thấy thời cơ vừa đủ, thần sắc lạnh nhạt nói:
"Trần huynh đệ đừng nên tự coi thường mình, thực không dám giấu giếm, bần đạo dù tu hành nhiều năm ở Anh Nhi sơn, nhưng Trần huynh đệ cũng nên biết đạo nhân Lôi Thần Trạch chúng ta, ngoài năm vị chân nhân đệ tử đích truyền, đại khái có thể chia làm hai loại, một là chuyên tâm tu hành ngũ lôi chính pháp, hai là nghiên cứu sâu bùa chú, mong có thể từ tổ sư đường ban thưởng cho một đạo bí pháp truyền thụ đích truyền. Bần đạo chính là người trước. Vì vậy, nếu Trần huynh đệ thật là cao nhân tinh thông bùa chú, chúng ta thực sự muốn mời ngươi cùng nhau thăm núi."
Tự xưng Hoàng Sư hán tử thô kệch mở miệng nói:
"Không biết bùa phù do Trần lão ca tỉ mỉ vẽ, uy lực rốt cuộc như thế nào?"
Trần Bình An do dự một chút, cầm lên một tờ đại giang hoành lưu phù, một tay bấm niệm pháp quyết, nhìn như đang lẩm bẩm, một lát sau, ném vào giữa dòng suối, khẽ quát một tiếng, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, hoa cả mắt.
Bùa chú vừa vào nước liền tan ra, nhưng linh quang từ phù tán ra bốn phía, giữa dòng suối, sinh ra những sợi tơ trong suốt, đan xen vào nhau.
Ba người chỉ thấy vị lão giả áo đen khẽ quát một tiếng, không hề bấm niệm pháp quyết, hai ngón tay khép lại, khẽ quát một tiếng "Khởi", sau đó nhẹ nhàng phẩy một cái, liền có một con giao long nước từ khe nước lao ra, quanh quẩn một vòng trên vách đá, sau đó theo hai ngón tay của lão giả chỉ, trở lại khe nước, lão giả hiển nhiên là muốn thể hiện thêm một chút phong thái của cao nhân bùa chú, cũng đúng thực vẫn còn dư lực, phẩm chất bùa chú khá cao, sau khi động tác này vẫn còn linh quang, vì trong khe nước, những sợi tơ óng ánh vẫn còn hơn một nửa.
Lão giả áo đen nhấc ống tay áo lên, một cột nước dài từ dưới đất bay lên, mạnh mẽ vờn quanh vách đá bốn người, trong nháy mắt hơi nước tràn ngập, cảm giác mát thấm xương.
Địch Nguyên Phong dùng tiếng lòng hỏi thăm vị Hoàng Sư kia, người kia liền dùng khả năng tụ âm thành tuyến của kẻ thô kệch đáp lời:
"Có chút đạo hạnh, nhưng sát lực lại rất kém, những trò hề này nhìn có vẻ lợi hại, thực ra vài quyền là tan nát. Có điều nếu người này có thể khống chế tất cả bùa chú, coi như là một trợ lực không nhỏ, dù sao chúng ta thiếu một tu sĩ đánh xa được. Thêm một tu sĩ bùa chú, chịu trách nhiệm phá chướng mở đường, rất phù hợp."
Lão giả áo đen thu hồi thần thông bùa chú, dòng suối khôi phục lại bình lặng, trong nước không còn sợi tơ linh khí từ phù ngưng tụ ra, lão nhân hít sâu một hơi, sắc mặt có chút đỏ lên.
Tôn đạo nhân dùng tiếng lòng nói với hai người:
"Dù cộng thêm một cảnh nữa, cũng không khác tu vi Động Phủ cảnh là mấy, dù còn đang che giấu, lừa gạt chúng ta, ta vẫn khẳng định, người này tuyệt đối không phải thần tiên Long Môn cảnh kia. Cho nên chúng ta cứ coi hắn là một tu sĩ Động Phủ cảnh, hoặc tu sĩ Quan Hải cảnh không giỏi cận chiến, lỡ cỡ vừa phải, đủ chúng ta dùng, lại không thể gây nguy hiểm cho chúng ta, quá hợp lý. Ngoại trừ lá lôi phù lúc trước lộ ra, người này chắc chắn còn giấu mấy lá phù tốt thực sự, chúng ta vẫn cần chú ý hơn."
Hoàng Hi đột nhiên tụ âm thành tuyến, nói với hai người:
"Bộ áo đen trên người người này, có lẽ là một pháp bào đấy."
Địch Nguyên Phong cười nói:
"Không vội, cứ đi xem sao, từ từ cân nhắc, trở về rồi hẵng đưa ra kết luận."
Tôn đạo nhân nói với Trần Bình An:
"Lần này nếu việc thăm núi thuận lợi, đạo hữu có thể cùng bần đạo trở về Anh Nhi sơn, bần đạo sẽ thử tiến cử giúp ngươi."
Vị lão giả áo đen ngẩn ra, sau đó ánh mắt trở nên nóng rực, môi khẽ run run, thực sự kích động không nói nên lời.
Đối với sơn trạch dã tu mà nói, có thể giữa đường nương tựa Anh Nhi sơn - môn phái tiên gia có đại tu sĩ Nguyên Anh trấn giữ như thế, chẳng khác gì được tái sinh thêm một lần vậy.
Địch Nguyên Phong thu hết mọi chuyện vào mắt, rồi mỉm cười nói:
"Không biết Trần lão ca có thể nói sơ qua về công hiệu của những bùa chú này không?"
Trần Bình An chỉ vào những lá bùa trên mặt đất, lần lượt giảng giải, đối với phá chướng phù không nói nhiều, chỉ nói là một loại học riêng về phù qua cầu, dù sao phá chướng phù bình thường cũng không có gì đáng để bịp bợm, đã biểu lộ một tay thủy phù rồi, càng chẳng muốn nói thêm, nhưng khi nói đến lôi phù, phù đất màu, hắn miêu tả uy lực công phạt rất hấp dẫn, rơi vào tai ba người đối diện, tự nhiên có vài phần nghi ngờ tự thổi phồng, bất quá vẫn phải nhìn nhận vị lão giả áo đen này với con mắt khác.
Hắn giảng giải sơ bộ về nền tảng và uy thế liên quan của hai loại bùa chú quan trọng.
Đó vừa là thành ý, cũng vừa là thị uy.
Đây là cách một dã tu sơn trạch nên có.
Cũng giống với việc Địch Nguyên Phong cố ý lấy ra bản đồ bí mật phủ quận trưởng trước đó.
Đây mới là nền tảng mà một phổ điệp tiên sư của Lôi Thần Trạch nên có.
Sau một hồi trò chuyện, bốn người bắt đầu lên đường.
Địch Nguyên Phong nhìn vị lão giả áo đen dính sát theo đạo nhân cao gầy.
Đi phía sau, Địch Nguyên Phong khẽ lắc đầu, Hoàng Hi thì mắt hờ hững, chỉ là vô tình hữu ý liếc nhìn món áo đen kia thêm vài lần.
Trần Bình An khẽ hỏi:
"Tôn đạo trưởng, về chuyện Bắc Đình quốc có cổ động phủ thấy ánh mặt trời, chúng ta đều biết, Vân Thượng thành và Thải Tước phủ hai đại tiên gia, liệu có liên thủ chiếm cứ, xua đuổi tất cả người ngoài, sau đó chia của cải làm đôi?"
Tôn đạo nhân trong lòng cười lạnh, đến cùng cũng chỉ là dã tu sơn trạch đi xa tới, không dám thân cận quan phủ quá mức, bởi vậy bỏ lỡ rất nhiều chuyện cũ năm xưa.
Dựa vào việc vị thái thú quận thành Bắc Đình quốc say rượu nôn ra sự thật, đối phương chắc chắn đã nghe được tin tức từ chỗ công khanh kinh thành Bắc Đình quốc. Ba người mới biết địa tiên Thủy Tiêu quốc Vân Thượng thành, Trầm Chấn Trạch và phủ chủ Thải Tước phủ được đồn có tư sắc nghiêng nước nghiêng thành có thù cũ, hai đại môn phái tiên gia đã không qua lại nhiều năm. Chỉ một tin tức nhỏ nhặt thoạt nhìn vô giá trị đó, lại là điều đáng giá nhất, thậm chí còn đáng giá hơn cả bản đồ.
Nếu Vân Thượng thành và Thải Tước phủ hai con rắn đất địa phương liên thủ, chiếm giữ động phủ, chống lại người ngoài, làm sao đến lượt bọn họ những dã tu này, đến canh thừa thịt nguội cũng không có. Đi mà không bị giết đã là may mắn, còn nói gì đến thiên tài địa bảo, linh cầm dị thú, bí kíp tiên gia? Chỉ cần hai nhà có hiềm khích, đó chính là cơ hội lớn. Chuyện phổ điệp tiên sư tranh đoạt pháp bảo, đánh nhau vỡ đầu sứt trán không hiếm, thậm chí rất nhiều chuyện chém giết hơn thua, còn ít kiêng dè hơn dã tu, hoàn toàn không để ý đến hậu quả, núi lở đất sụp, tai ương đến một phương, đều không đáng kể, dù sao có sư môn chống lưng, triều đình quan phủ địa phương còn không dám nói gì, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, chịu trách nhiệm dọn dẹp những chuyện tày trời cho đám phổ điệp tiên sư cao cao tại thượng.
Lão đạo nhân cao gầy cười nói:
"Về chuyện này, đạo hữu có thể yên tâm, nếu thật sự gặp phải tiên sư của hai nhà kia, bần đạo sẽ nói rõ thân phận, hẳn là Vân Thượng thành và Thải Tước phủ sẽ nể mặt bần đạo đôi chút."
Chỉ là lão đạo nhân nhanh chóng nhắc nhở:
"Nhưng vì vậy, bần đạo sẽ không thể dùng hết bản lĩnh thực sự để tìm kiếm cơ duyên, nên nếu gặp hai tốp phổ điệp tiên sư đó, trừ khi hiểu lầm quá lớn, bần đạo cũng sẽ không tiết lộ thân phận."
Những chuyện bên trong, Tôn đạo nhân tự nhiên không muốn nói rõ cho người này.
Nhưng vị lão giả áo đen bên cạnh đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, tán thán:
"Tôn đạo trưởng làm việc thật lão luyện, cẩn trọng chu đáo. Ta loại bèo không rễ, ăn cơm đường ăn chợ quen rồi, vốn nghĩ mình cũng có chút kinh nghiệm giang hồ, không ngờ so với Tôn đạo trưởng thì còn kém xa, thật hổ thẹn hổ thẹn."
Lão đạo nhân vuốt râu mà cười.
Đối phương hiển nhiên không phải là người thành thật gì cho cam, chỉ là nói vài câu lời thành thật mà thôi.
Bốn người dưới chân, nơi này là Bắc Đình quốc một tiểu quốc, Phù Cừ quốc thì tu sĩ không ra gì, "tường trong nở hoa ngoài tường thơm", duy nhất có người có thể ra tay, là một vị nữ tu có phúc duyên lớn, nghe nói đã sớm rời quê đi vạn dặm, chỉ có chút trông nom đến gia tộc. Hơn nữa, với sư truyền hiển hách và địa vị hiện tại của hắn, dù nghe nói nơi này có cơ duyên, cũng quá nửa không muốn chạy đến tham gia náo nhiệt. Một tu sĩ Động Phủ cảnh phá được cấm chế sơn môn đầu tiên của cái gọi là tiên gia phủ đệ, nơi cất giấu bên trong cũng không quá tốt.
Rất nhiều khí tượng lớn đến long trời lở đất động phủ hoặc pháp bảo hiện thế.
Địch Nguyên Phong những người này, dù có tin tức, nhưng không có thân phận phổ điệp tiên sư hàng thật giá thật, căn bản sẽ không đi chịu chết, tính khí của đệ tử đại tông, đều không tốt lắm.
Trước kia tại Bắc Câu Lô Châu từng có một cuốn cẩn thận tập của dã tu gần như mỗi người một quyển, lưu truyền rộng rãi, thịnh hành một châu.
Chẳng qua về sau cuốn sách này không biết vì sao, trong vòng một năm ngắn ngủi đã bị cấm tiệt tiêu hủy, khi ấy dựa vào nó kiếm được rất nhiều tiền, Quỳnh Lâm tông, càng dẫn đầu niêm phong cất vào kho cuốn sách này, ra lệnh tất cả cửa hàng mở ở từng bến đò tiên gia cũng không được phép bán cuốn sách này. Có suy đoán là mấy vị đại kiếm tiên bắt tay nhau đề nghị, Quỳnh Lâm tông vốn được tiếng "hai tay không mò tiền, sắt vai gánh đạo nghĩa", liền dẫn đầu làm việc, từ đó về sau bộ sách này không còn bản in nào.
Địch Nguyên Phong vẫn nhớ mãi không quên cuốn sách này.
Chỉ nghe nói cuốn sách này do một tu sĩ họ Khương ở nơi khác sáng tác, văn chương vừa tuyệt diệu vừa tài hoa, lại đầy lời vàng ngọc.
Ví dụ như Địch Nguyên Phong từng nghe Tôn đạo nhân kể, trong những buổi thuyết thư kể chuyện du lịch của dã tu, nếu dám "đoạt thức ăn trước miệng cọp", vậy nhất định phải cẩn thận những người có tiên tử đi cùng là đệ tử đại tông, càng trẻ tuổi càng phải đề phòng, bởi vì một khi xảy ra tranh chấp, vị nam tử kia ra tay nhất định sẽ dốc hết sức, pháp bảo xuất hiện liên tục, giết một dã tu Động Phủ cảnh mà như giết một địa tiên Kim Đan, không hề tiếc linh khí, về phần dã tu đối địch, đương nhiên chết cực kỳ đẹp đẽ, như đóa hoa nở rộ.
Cùng lúc đó, cuốn cẩn thận tập kia cũng có kế sách ứng phó, cảm thấy mình sắp chết rồi, ngàn vạn lần đừng cứng đầu buông lời hung ác, nên tranh thủ quỳ xuống dập đầu, không phải cầu nam tử kia, mà cầu tiên tử bên cạnh hắn khai ân, dập đầu phải vang, hô lớn giọng "Bồ Tát" với nữ nhân kia, có lẽ còn có một đường sống.
Địch Nguyên Phong dù chỉ nghe qua vài câu về cuốn cẩn thận tập, vẫn cảm thấy vị Khương tiền bối này thật sự thấu hiểu lòng người, nhìn nhận chính xác.
Cùng ba người cùng đi trên đường mòn trong núi.
Trần Bình An ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên có chút tự giễu.
So với việc một mình tìm kiếm cơ duyên, chính mình dường như vẫn thích giao tiếp với người khác hơn. Cho dù ở cùng những kẻ thâm sâu khó lường, vẫn thấy quen như tự nhiên.
Nhưng với phương thiên địa rộng lớn này, từ trước đến nay hắn vẫn kính sợ và sợ hãi, lần đầu ra khỏi Ly Châu động thiên, đã có tâm tính như vậy, hôm nay vẫn vậy.
Nếu không, với tu vi thủ đoạn hiện tại, sao đến nỗi phải kết bạn với người ta để thăm núi, mới cảm thấy an tâm đôi chút.
Như vậy thật không tốt.
Chẳng qua chỉ có thể từ từ sửa đổi.
Thực ra, chuyện này nhiều năm trước Lục Thai đã nhìn thấu và nói thẳng, từng có một phen nhắc nhở chân tình với Trần Bình An.
Biết một vài đạo lý thì tốt đấy, nhưng lại khó có thể lập tức bắt tay vào làm, trong thiên hạ rộng lớn, sao lại không có Trần Bình An chứ.
Ngoài việc dọc đường lớn, đi trước một chuyến đến nơi Trần Linh Quân ở, việc tu hành của mình, đương nhiên không thể chậm trễ, tấn thân vào Kim thân cảnh, thật ra luôn là chuyện cấp bách trong những năm này.
Ngoài ra, hắn định sẽ tích góp nhiều tiền, mua một hai thanh phi kiếm hàng nhái của Hận Kiếm sơn.
Tại Hài Cốt ghềnh, Trần Bình An đã học được không ít điều từ Dương Ngưng Tính của Sùng Huyền thự.
Tên thư sinh hóa thân từ ác niệm hạt cải Dương Ngưng Tính đã từng lộ ra một thanh phi kiếm hàng nhái Hận Kiếm sơn, khí thế rất đủ, rất dọa người.
Khi ấy, ngay cả Trần Bình An vốn không xa lạ gì với phi kiếm, cũng đã bị lừa gạt.
Nếu như luyện hóa thành công hai phi kiếm Mùng một và Mười lăm, tuy không phải là phi kiếm bổn mạng của kiếm tu, nhưng giống như Cố Mạch nhất mạch Thái Hà, có thể luyện phi kiếm thành vật bổn mạng của tu sĩ, tương đương với có thêm hai pháp bảo công kích.
Nếu lại có thêm hai thanh phi kiếm phỏng chế Hận Kiếm sơn, khi giao chiến, đối phương sẽ có nhiều bất ngờ hơn, càng khó phòng bị hơn.
Đem thứ nhất ra, là phi kiếm mô phỏng Hận Kiếm sơn, sau đó mới đến Mùng một. Thứ ba là phi kiếm mô phỏng, sau cùng mới đến Mười lăm.
Mong rằng đối phương trên đường mưu kế trải qua, sẽ tương đối thoải mái phập phồng.
Giang hồ hiểm ác, trên núi gió lớn, mấy thủ thuật che mắt này, đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận