Kiếm Lai

Chương 226: Mưa to xối xả (3)

Ngô Diên lập tức đứng lên, sắc mặt ngượng nghịu, lại khó mà nói toạc ra thân phận quốc sư của tiên sinh nhà mình, vốn không có da mặt lẫn lá gan đó lớn tiếng quát mắng tiên sinh để che giấu người khác. Đáy lòng Ngô Diên tràn đầy nghi hoặc, không biết tiên sinh vì sao phải tới nha thự, hơn nữa xem ra không ngại tiết lộ thân phận chút nào cả.

Thôi Sàm lười so đo với những văn võ bí thư lang kia, xoay người bỏ lại một câu, “Đi theo ta.”

Ngô Diên xua tay với mọi người trong phòng hai cái, ý bảo bọn họ đừng lộ ra, một mình bước nhanh ra khỏi cửa. Khi hai gã võ bí thư lang xuất thân sa trường muốn đi theo bên cạnh, Ngô Diên vẫn xua tay từ chối.

Đi ở trên đường mòn sỏi đá yên tĩnh không người, Thôi Sàm hỏi: “Tù phạm của Lô thị đều đã vào trong núi rồi?”

Ngô Diên lắc đầu nói: “Còn lại sáu trăm tên tù phạm, chưa tới cửa núi Quân Thần sơn tận cùng phương bắc, đám người này thân phận tôn quý nhất, phần nhiều là đời sau của công huân hào phiệt vương triều Lô thị, tuổi cũng không lớn, từ mười bốn mười lăm đến hai mươi tuổi.”

Ngô Diên nghi hoặc nói: “Không phải lúc trước tiên sinh đã sắp đặt như vậy sao?”

Thôi Sàm tức giận nói: “Trời có gió mây khó dò, tiên sinh nhà ngươi ta bây giờ xem như rồng bơi chỗ nước cạn, cho nên xác nhận với ngươi một lần nữa. Bây giờ chuyện gì ngươi cũng đừng để ý, ra roi thúc ngựa chạy tới cửa núi Thần Quân sơn, tìm được một thiếu niên tù phạm tên là Hạ Dư Lộc, sắp xếp để hắn đi kinh thành.”

Ngô Diên cẩn thận hỏi: “Lần này là do tâm phúc của Tống Trường Kính hộ tống bọn họ tới huyện Long Tuyền, ta cứ như vậy tới cửa đòi người, đám binh lính lục thân bất nhận càn quấy đó chịu ngoan ngoãn thả người sao?”

Thôi Sàm phất phất tay, không kiên nhẫn nói: “Bên kia ta đều có chuẩn bị rồi, ngươi chỉ cần lộ mặt là được.”

Ngô Diên lo lắng nói: “Tiên sinh, ngươi ở bên này?”

Thôi Sàm hừ lạnh nói: “Không chết được!”

Ngô Diên không do dự nữa, lập tức gọi hai tên võ bí thư lang kia, cùng nhau cưỡi ngựa rời đi.

Tiên sinh chỉ cần động mép, đệ tử chạy gãy chân.

Thôi Sàm đợi sau khi Ngô Diên rời đi rồi mới một mình hành tẩu ở đường nhỏ của nha thự, sắc mặt âm trầm, “Sơ ý một cái cả ván đều thua... Còn chưa hoàn toàn thua, mất thế cả ván là sự thật, nhưng không sao, chỉ cần còn có một chút phần thắng là được. Ôi, coi như tu tâm dưỡng tính. Cùng lắm thì đổi bàn cờ khác chơi tiếp.”

“Không phải trước kia  ta đã chịu đựng tiên sinh, sau đó lại chịu đựng Tề Tĩnh Xuân ngươi sao?

“Ồ? Nói gì vậy, cảm giác mình giống như con rùa?”

Thôi Sàm cuối cùng thở dài, “Cô ta thật sự luôn được may mắn, sớm không đến muộn không đến, lại lao đầu vào ngay lúc này. Ta chỉ có thể cố gắng vét lại mấy quân cờ trong ván cờ tàn này, được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tránh để cô ta lấy đi toàn bộ. Đúng là tức chết!"

Sau đó có tạp dịch nha thự xa xa đi qua, chợt nghe thấy một thiếu niên tướng mạo thanh tú đứng ở nơi đó lớn tiếng lảm nhảm, “Ta không tức, không đáng... Ta không tức, không đáng... Con mẹ nó, không đáng cái rắm! Lão tử tức chết mất”.

Cửa hàng lò rèn, ba cái ghế trúc mới tinh bày ở dưới mái hiên, xanh biêng biếc, màu sắc dễ gần.

Thiếu nữ áo xanh đã đứng dậy phẫn uất rời đi, chỉ để lại một Nguyễn sư mặt sắc như thường, cùng một phụ nhân vưu vật nụ cười không thay đổi.

Xa xa bên suối, có nữ tử ôm kiếm, lão nhân tay áo rộng và nam nhân cao lớn đang đứng.

Phụ nhân ngồi ở ghế trúc nhỏ, thu hồi tầm mắt không nhìn bóng lưng thiếu nữ tóc đuôi ngựa nữa. Vừa rồi nàng đã dùng một biện pháp nhỏ, cố ý chọc giận thiếu nữ, để cô rời đi, phụ nhân lúc này mới đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Nguyễn sư và Tề tiên sinh có ước định à? Cho nên bên cạnh Trần Bình An kia mới có võ nhân Lý gia đi theo?”

Nguyễn Cung gọn gàng dứt khoát nói: “Không có.”

Phụ nhân lại hỏi: “Vậy là Nguyễn sư vì ba ngọn núi kia mới nhận lời che chở Trần Bình An?”

Nguyễn Cung gật đầu, “Đúng, ta từng nhận lời với hắn, bảo đảm trước khi bọn họ rời khỏi Đại Ly, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn to tát gì.”

Phụ nhân ngẩng đầu nhìn sắc trời âm trầm sắp mưa to, nói: “Nguyễn sư, ta bảo người ta mua bốn đỉnh núi quanh Thần Tú sơn, tặng cho ngươi, coi như là lễ gặp mặt của Đại Ly, như thế nào?”

Nguyễn Cung cười lạnh nói: “Ngươi còn cần bỏ tiền mua? Từng túi đồng tiền kim tinh kia, chẳng qua là chuyện hoàng đế Đại Ly tay trái ra tay phải vào, cần gì làm điều thừa?”

Phụ nhân lắc đầu cười nói: “Quy củ chính là quy củ, không phải ta là một người thích thủ quy củ, mà là trước mắt quy củ của Nguyễn sư, hoặc là quy củ của hoàng đế bệ hạ ở kinh thành, thân phận đều lớn hơn ta, cho nên không thể không tuân thủ. Ta tuy không phải là người tốt gì, nhưng từ trước tới nay luôn lượng sức mà làm.”

Nguyễn Cung không ý kiến gì đối với điều này, hỏi: “Vì sao ngươi phải cố ý giết thiếu niên đó? Hơn nữa là không tiếc trả giá lớn như vậy, nhất định phải vội vã giết hắn như vậy? Tới mức đợi hắn rời khỏi biên cảnh Đại Ly mới hạ thủ cũng không được?”

Giọng điệu phụ nhân không nặng, ánh mắt lại càng thêm kiên định: “Hắn phải chết. Hắn chết rồi, cho dù thực sự có cái gọi là nhân quả của lũ lừa trọc Phật gia, lúc trước chuyện giết cha hắn, cùng với chuyện dựa vào hắn giúp Mục Nhi nhà ta tranh thủ nhiều cơ duyên hơn, toàn bộ đều để ta hứng chịu...”Nguyễn Cung lạnh nhạt nói: “Là vì ngươi có một số thần thông bàng môn nào đó không thể lộ ra, có thể chặt đứt nhân quả à?”

Phụ nhân mỉm cười, không phủ nhận, không thừa nhận.

Nguyễn Cung lắc đầu nói: “Nhưng đây không phải lý do ngươi vội vã giết người như vậy.”

“Mục Nhi nhà ta sắp tiến vào kinh thành Đại Ly, đến lúc đó sẽ có một cơ duyên lớn giáng xuống, vì tránh chuyện rắc rối xảy ra, ta phải nhanh chóng nhổ cỏ tận gốc.”

Phụ nhân thấy nam nhân đối diện vẻ mặt lạnh lùng không chút dao động, đành phải tiết lộ thiên cơ, lựa chọn thẳng thắn thành khẩn với vị thánh nhân binh gia này, giải thích kỹ: “Khúc mắc của Mục Nhi, nếu xảy ra với tu sĩ bình thường thì không sao, đại đạo dài đằng đẵng, cho dù trước khi nó bước vào trung ngũ cảnh, không thể tự mình giải trừ, thì Đại Ly vẫn có thủ đoạn, lấy ngoại lực mạnh mẽ loại trừ, cùng lắm thì lưu lại một ổ Thiên Ma lớn nhỏ không thể đoán trước, sau khi chen thân thượng ngũ cảnh rồi sẽ trở nên cực kỳ hung hiểm. Nhưng hôm nay phần cơ duyên nơi kinh thành không đợi người ta, không cho phép qua loa. Cộng thêm Thôi Sàm phế vật kia, Thôi đại quốc sư được xưng tính toán không bỏ sót, thế mà thua rồi, rõ ràng là đến cuối cùng, cũng không thể thành công phá hỏng tâm cảnh trong suốt của thiếu niên, không có cách nào hết, ta chỉ đành lui lại mà giảm yêu cầu, dùng cái đầu của Trần Bình An để mạnh mẽ xoay chuyển tâm cảnh của Mục Nhi.”

Khi phụ nhân nói tới đây, bất đắc dĩ nói: “Không phải ta chưa từng nghĩ đến chuyện lừa Mục Nhi, trong kỳ sát hạch kia của Thôi Sàm, Trần Bình An đã trở thành tiểu dân phố phường quê mùa dung tục, thậm chí ta có thể  bố trí toàn bộ chi tiết không một kẽ hở, lần lượt phơi bày cho nó thấy. Nhưng ta không gánh vác nổi phần rủi ro này, một khi tương lai Mục Nhi biết được chân tướng, hôm nay nó thiên tư quá tốt, một khi đạt được phần cơ duyên đó, ngược lại thành tai hoạ ngầm rất lớn, vô cùng có khả năng trong nháy mắt đạo tâm sẽ tan vỡ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận