Kiếm Lai

Chương 369: Bách Quái (Thượng) (3)

Cho nên cũng không dám bắt nạt hắn ta, lại rất được nam tử áo bào xanh coi trọng, từng có hai vị thủy thần sông nước liên thủ phạm thượng làm loạn, tụ tập rất nhiều thế lực, ý đồ lật đổ vị trí của nam tử áo bào xanh. Vị tài tướng đắc lực này của thủy thần Hàn Thực giang liền phụng mệnh lẻn lên trên bở, len tới ngọn nguồn một dòng sông, sau đó hiện ra chân thân, hình thể như một ngọn núi, cứ như vậy mà nuốt lấy nước sông nơi ngọn nguồn, ép vị hà thần kia chưa đánh đã đầu hàng trước, dẫn tới một vị hà thần khác tứ cố vô thân, cuối cùng bị nam tử áo bào xanh đập nát từ đường chùa miếu và kim thân, toàn bộ mảnh vỡ kim thân bị dìm xuống nơi nào đó dưới đáy Hàn Thực giang, trọn đời không thể siêu sinh.

Người cuối cùng, có vẻ không hợp với ba kẻ kia, râu đẹp nho sam, hào hoa phong nhã, nếu không phải sắc mặt xanh đen, khác hẳn với người sống dương gian, thì nhìn thế nào cũng như là nho sinh trung niên trong gia đình thư hương.

Hàn Thực giang dài đến tám trăm dặm, đi qua địa giới ba châu tám quận, bởi vậy bắc bộ Hoàng Đình quốc đều cần dựa vào dòng sông lớn này để tưới tắm. Người này tuy chưa từng nổi danh ở tòa phủ đệ Đại Thủy này về chiến lực, nhưng lại được công nhận là thủ tịch quân sư, luôn tránh ở phía sau màn, bày mưu tính kế cho thuỷ thần lão gia, không thích kéo bè kết phái, một mình một lối.

Mỹ tỳ nha hoàn bưng trà đưa rượu trên đại sảnh, một nửa là sắc đẹp nhân gian, còn có một nửa nữ tử bôi son phấn đặc thù, dựa vào đó che giấu khí tử thi, là thủy quỷ rơi xuống nước bỏ mạng.

Thủy quỷ trên thế gian, mặc kệ là chết đuối hay là nhảy sông tự sát, tất nhiên không phải ai cũng có thể đủ trở thành thủy quỷ, sau khi chết phải là lệ khí khó tiêu tan, còn phụ thuộc vào trước khi chết có thể chất trời sinh hay không, canh giờ lúc chết ra sao, phải kiêm đủ ba thứ mới may mắn có thể hồn phách ngưng tụ không tiêu tan, mới có khả năng được phủ đệ Đại Thủy thu nạp làm nha hoàn, trong đó lại có thủy quỷ chịu cương phong tàn phá, không ngừng tan thành mây khói.

Ví dụ như Phách Hồn Phong và Xuy Phách Phong thổi nhiều ở thời tiết mùa thu, trong ngũ hành Kim chủ sát, hai cơn gió một ở ban ngày, một ở đêm tối, thay phiên phiêu đãng, là một trong những thiên địch của quỷ mị, trong dân gian có câu “hồn phi phách tán” cũng là vì nguyên nhân này, hai cơn gió bình thường chỉ sinh ra uy hiếp đối với âm vật, nhưng nếu là người sống cơ thể cực kỳ yếu ớt, phúc mỏng, cũng có khả năng bị những cơn gió này thương tổn.

Lại có cái gọi là sau thu hỏi chém, quan phủ triều đình bình thường đều hành hình vào mùa thu, cũng là vì lý do này, chính là vì phòng ngừa lệ quỷ lan tràn phát triển.

Ngoài ra, phàm tục phu tử từng nghe từng đợt sấm mùa xuân, đối với âm vật tà uế mà nói, thật sự như trống đòi mạng, càng là những cửa ải gian nan.

Bởi vậy có thể thấy được, nếu nói làm người không dễ, thành quỷ cũng không được coi là dễ dàng gì.

Ngoài bốn vị tâm phúc đại tướng phủ đệ Đại Thủy, còn lại đều là khách nhân tới nhà chúc mừng.

Người mà nam tử áo bào xanh thuận mắt nhất, đương nhiên là văn hào đại danh đỉnh đỉnh hôm nay, năm đó chỉ là tú tài nghèo kiết hủ lậu không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước. Đáng tiếc người này thật sự không có tố chất làm quan, cho dù có vị thuỷ thần lão gia này nâng đỡ giúp đỡ, thì vẫn chỉ làm đến lục phẩm ngôn quan, eooif không lăn lộn tiếp được nữa, cuối cùng dứt khoát đối ngoại tuyên bố từ quan quy ẩn, ở trong sơn dã Hạ Châu phương Bắc Hoàng Đình quốc xây dựng một phủ đệ xa hoa, làm tể tướng núi rừng tiêu diêu tự tại, sau khi từ quan trải qua hơn hai mươi năm gây dựng, đã được coi là tông chủ nhã nhặn sĩ lâm phương Bắc Hoàng Đình quốc, luôn cổ xúy tạo thế cho thủy thần Hàn Thực giang, chỉ riêng thi từ về Hàn Thực giang, đã nhiều tới hơn hai mươi bài, cách mỗi hai ba năm sẽ mời lượng lớn văn nhân nhà thơ, cử hành hội thơ ở trên Hàn Thực giang, vung tiền như rác, rượu ngon món ngon, hoa khôi mỹ tỳ, tận hết sự phong lưu của kẻ sĩ.

Về phần con trai văn hào ở triều đình Hoàng Đình quốc một đường thăng quan, cháu nội căn cốt thường thường trở thành người tu hành, không có ai muốn nghiên cứu sâu, hoặc là nói cũng không có cái gan đi truy hỏi tới tận cùng.

Vị tông chủ văn đàn tự xưng Hoàng Lão đạo nhân này, lúc này đang cùng Biệt Giá đại nhân trò chuyện vui vẻ, cởi mở.

Biệt Giá, là cái ghế số ba trên danh nghĩa của một châu, cái ghế số một đương nhiên là Thứ Sử, sau đó là tướng quân đóng ở địa phương, tay nắm binh quyền. Hoàng Đình quốc võ tướng thế yếu, trên triều đình trọng văn khinh võ, cho nên quan uy của Biệt Giá, thường thường vượt trên tướng quân của một châu, ý nghĩa tồn tại của Biệt Giá, phần nhiều là hoàng đế dùng để cản tay và kiềm chế Thứ Sử.

Lúc này, mọi người theo bản năng ngưng tiếng trò chuyện, quay đầu nhìn phía cửa, chỉ thấy nam tử mặc giáp hai má mọc hai lọn râu dài sải bước đi vào trong sảnh, ôm quyền cười to nói: “Hồi bẩm lão gia, tán tu không biết trời cao đất rộng kia đã chết, đầu bị ta tự mình bẻ gãy, tuyệt không có gì ngoài ý muốn.”

Nam tử áo bào xanh trước liếc qua vẻ mặt lão nhân đầu bạc ghế đầu dưới sảnh, phát hiện nam tử khôi ngô lưng cắm đoản kích muốn nói lại thôi, liền cười nói: “Có rắm thì đánh.”

Người này chính là nam tử thông qua giếng nước cũ đi tới hướng khách điếm Thu Lô, bản tôn là một con cá chép màu đỏ. Hắn nhếch miệng, vui vẻ nói: “Tán tu trẻ tuổi đó trước khi chết, ném ra một số lời đồn tệ hại, nói xấu lão gia ngươi, còn nói xấu một số nhà quyền quý trong quận thành, đương nhiên nhiều nhất vẫn là quận thủ họ Ngụy kia, những lời đó rất khó nghe, tổ tông mười tám đời đều tới tới lui lui mắng vài lần, nếu không phải ta ra tay nhanh, chỉ sợ chuyện gã họ Ngụy kia lúc nhỏ có phải từng tè dầm hay không, đều sẽ bị người này nói ra, không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai trong quận thành sẽ dư luận xôn xao, tất cả đều là trò cười của Ngụy quận thủ.”

Nam tử áo bào xanh rõ ràng có chút ngạc nhiên, “Ồ?”

Yêu tinh cá chép khôi ngô đang muốn nói chuyện, nam tử áo bào xanh khoát tay, ra hiệu hắn nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, đừng nói nhảm, người trước chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn tên nam tử bộ dáng văn sĩ kia, người sau mỉm cười gật đầu, ý bảo cứ an tâm chớ nóng vội, hán tử khôi ngô lúc này mới thoải mái tay chân ăn miếng thịt to, uống chén rượu lớn.

Nghe được tin tức tán tu chết bất đắc kỳ tử ở trong quận thành, nơi đây có một người trẻ tuổi thần sắc có bệnh lập tức không che giấu được ý cười thoải mái của mình, liên tiếp rót rượu uống sảng khoái.

Trong quận thành, quận thủ họ Ngụy ý chí tinh thần sa sút, tán tu trẻ tuổi chết không toàn thây.

Trong phủ đệ Đại Thủy chủ khách đều vui.

Đối lập rõ rệt.

Nam tử áo bào xanh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa, vị chính thần Hàn Thực giang này ánh mắt âm trầm.

Có một vị thiếu niên áo trắng ngọc thụ lâm phong, lặng yên không một tiếng động đứng ở ngoài cửa, đang đưa tay vỗ tay áo, búng đi mấy giọt nước dính trên người, cuối cùng thiếu niên cất bước đi qua bậc cửa cao lớn, nhìn xung quanh, cợt nhả nói: “Người không ra người quỷ không ra quỷ thần không ra thần, kỳ quái kỳ quái thật là kỳ quái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận