Kiếm Lai

Chương 585: Mang kiếm đi về phương nam (4)

Sau đó Ngụy Bách vỗ vai Trần Bình An, “Đây là bằng hữu tốt nhất của ta tên là Trần Bình An, là địa chủ nơi này. Hắn sẽ xuống thuyền ở Nam Giản quốc, mong thuyền chủ giúp đỡ chiếu cố. Tất cả chi phí của hắn trên côn thuyền cứ tính hết cho Ngụy Bách ta, lần sau ta sẽ trả tiền cho các ngươi.
Ông lão áo gấm vung tay lên, “Trả tiền cái gì, cứ giao cho ta đi.”
Ngụy Bách cười híp mắt nói, “Khách sáo vậy sao?”
Ông lão áo gấm vẫn cười to.
Cảnh tượng này thật khiến những người đứng bên cạnh hâm mộ không thôi.
Trần Bình An đi theo mọi người lên thuyền, khi tới đầu cầu thang, hắn xoay người ôm quyền thi lễ với Ngụy Bách, không nói gì.
Ngụy Bách cũng ôm quyền, hơi khom lưng.
Tất cả đều không cần phải nói gì.
Tuy ông lão áo gấm đứng phía xa đang thương nghị công việc với người khác, nhưng khi cảnh tượng này rơi vào mắt, trong lòng tự khắc hiểu rõ.
Trần Bình An một mình chầm chậm đi lên bậc thang.
Lưng đeo song kiếm Hàng Yêu và Trừ Ma, bên hông đeo hồ lô dưỡng kiếm, bên trong có chứa Mùng Một và Mười Lăm.
Dùng một cây trâm ngọc đầu tiên đổi lấy phi kiếm Mười lăm, trở thành vật một tấc quý hiếm chỉ có thể gặp không thể cầu. “Một tấc vuông” này có chiều rộng dài cao xấp xỉ kích thước thanh kiếm gỗ hòe được đặt tên là “Hàng ma”, Trần Bình An thích thú vô cùng, hiện giờ đã hơi quen thuộc cách dùng tâm ý ngự kiếm, cất đồ vật lấy đồ vật đã quen tay hay việc, cảm giác lòng bàn tay trống không đột nhiên xuất hiện một món đồ đã làm tửu quỷ chân đất Trần Bình An cảm thấy còn lâng lâng hơn so với uống rượu.
Hiện tại bên trong Mười Lăm lại có ấn chữ Tĩnh và một đôi ấn Sơn Thủy do Tề tiên sinh tặng, bộ Hám Sơn Phổ hắn giữ tạm thay Cố Xán, mấy quyển điển tịch Nho gia được Văn Thánh lão tú tài tặng, và ống trúc bút lông do Lý Hi Thánh tặng.
Trên bút lông có khắc “phong tuyết tiểu trùy” và “hạ bút hữu thần”. Ngoài bút lông, còn có rất nhiều giấy bùa trắng mà Lý Hi Thánh nhờ đệ tử Thôi Tứ đưa tới, đại khái chia làm ba loại. Nhiều nhất là giấy vàng, thứ hai là giấy bùa có vân triện Đạo gia, còn ít nhất là loại giấy bùa giống như trang sách ố vàng.
Còn có mấy phương thuốc do đạo sĩ Lục Trầm để lại.
Còn có một chồng lớn địa đồ cương vực các nước trong Bảo Bình Châu do Ngụy Bách tặng, xem như là quà tặng kèm khi Trần Bình An dùng xà đảm thạch bù tiền mua dược liệu.
Mấy trăm “đồng tiền” bằng ngọc, do Trần Bình An dùng xà đảm thạch bình thường còn dư lại đổi với tiểu đồng áo xanh. Những đồng tiền này dân chúng quê mùa dưới núi chắc chắn không thể thấy được, chính là tiền mà thần tiên trên núi dùng để buôn bán. Đương nhiên không có giá trị liên thành như tiền đồng kim tinh, nhưng cái gọi là vàng thật bạc trắng của dân chúng sẽ chẳng là gì khi đứng trước tiền ngọc chỉ có trong túi luyện khí sĩ này.
Ngoài ra còn có một số thẻ tre chưa khắc chữ, dao khắc nhỏ, một túi gạo trắng, nồi niêu chai lọ để nấu cơm, một mớ lưỡi câu, một con dao chẻ củi mở đường mới mua, quần áo để tắm giặt, hai đôi giày rơm mới đan...
Đương nhiên còn có bạc vụn và vàng miếng. Đi ra bên ngoài, một văn tiền làm khó anh hùng. Trong chuyến đi xa đến Đại Tùy, Trần Bình An đã cảm nhận rất rõ đạo lý này.
Trần Bình An đi được một nửa, không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Sơn thần áo trắng vẫn đứng tại chỗ, mỉm cười vẫy tay.
Hắn cũng vẫy tay từ biệt, tiếp tục đi lên phía trên, lấy hồ lô đỏ thẫm ra yên lặng uống một ngụm rượu mạnh. Thiếu niên giày rơm rất mong lần sau gặp lại, bằng hữu và sông núi ở cố hương sẽ không việc gì.
Đều được bình bình an an.
Chim dậy sớm có sâu ăn, ngựa không ăn cỏ đêm sẽ không béo.
Nhưng trong công việc, nói thì nói thế thôi, đạo nhân trẻ tuổi đáng thương mò mẫm từ sáng tới tối, cho dù sạp coi tướng số mở cửa sớm đóng cửa trễ hơn so với sạp cách vách, vẫn là không có ăn, lại càng không béo.
Bởi vì dân chúng trấn nhỏ hôm nay càng tin tưởng lão đạo nhân đầu đội mũ đuôi cá mới là thần tiên chân chính, thầy tướng số chuẩn, cũng không hễ có cơ hội là đến cửa ăn chực uống chực, hơn nữa bất luận là người tiến đến xin xăm, đối tượng cho dù là cô gái tuổi thanh xuân hay là phụ nhân mỹ mạo, lão chân nhân chưa từng nhìn ngang liếc dọc, chính khí đầy người, càng không giống vị kia, cả ngày biến đổi biện pháp lừa bánh kẹo của bọn trẻ con.
Chuyện làm ăn, không phải sợ nhất chính là so sánh hàng hóa sao.
Cho nên mấy ngày gần đây, đạo nhân trẻ tuổi có thể nói nếm đủ tình người nóng lạnh, đừng nói phát tài, nhắm chừng sắp phải chịu đói, đến ngay cả đám tiểu cô nương trước kia trò chuyện rất tâm đầu ý hợp, chẳng những không xem chỉ tay, mỗi lần đi qua sạp, còn làm bộ như không quen biết.
Đạo nhân trẻ tuổi đành phải an ủi mình, đám tiểu cô nương đáng yêu mang theo mùi hương hoa cỏ dại này, cho dù ngoài mặt tỏ vẻ xa lạ với mình, nhưng có thể là do ngượng ngùng, không tiện chào hỏi mình mà thôi, thực ra tràn ngập tình cảm, nếu không mỗi lần đi ngang qua, lại là mỗi lần thay một bộ quần áo mới tinh không giống nhau? Đạo nhân trẻ tuổi nhiều lần đều không muốn cô phụ tình cảm của những cô gái này, hắn tinh mắt sẽ gọi cả danh lẫn họ, khen ngợi vài câu hôm nay cây trâm cài đầu thật là đẹp mắt nha, y phục rất hợp với dáng người nà... Các cô nương phần lớn bước chân kích động vài phần, bước nhanh tránh né. Về phần một số phụ nhân gan lớn, hoặc là trừng mắt nhìn, hoặc là mắng chửi nguyền rủa, chỉ đáng tiếc là không ai chiếu cố sạp làm ăn của thầy tướng số.
Điều này làm cho đạo nhân trẻ tuổi hơi ưu thương, mỗi ngày ngồi chèo queo ở phía sau sạp, nếu không dùng tay áo lau chùi ống thẻ, thì chính là thổi hơi nóng vào những quẻ xăm, còn không thì là ôm sau đầu lắc lư trước sau, hoặc là dứt khoát nằm úp sấp ở trên bàn, nghiêng đầu nhìn phía sạp cách vách vô cùng náo nhiệt, người so với người tức chết đi được.
Cũng may đạo nhân trẻ tuổi suốt ngày ăn không ngồi chờ khách, nhưng không thẹn quá thành giận, thường chủ động tán gẫu vài câu vu vơ cùng lão đạo sĩ, điều này làm cho lão đạo nhân đang cân nhắc có cần thay đổi phong thủy bảo địa hay không, thoáng cái mở rộng cõi lòng, cuối cùng đến ngay cả lão đạo sĩ cũng cảm thấy có chút không đành lòng, khẽ thương xót vãn bối hậu sinh ngốc nghếch như vậy, nghĩ lần này đến trấn nhỏ, thu hoạch phong phú, gần như cũng đủ chi tiêu nửa năm, đang định chỉ điểm vài câu. Những lúc không có khách đến sạp, lão ta ngoắc đạo sĩ đầu đội mũ hoa sen qua ngồi, người trẻ tuổi hí hửng chạy qua ngồi trên ghế dài, vẻ mặt háo hức chờ mong, "Lão tiên trưởng dạy ta như thế nào? Có diệu kế cẩm nang để truyền thụ hay không?"
Lão đạo nhân nhấc bình trà nhỏ trong tay lên, uống hớp trà lạnh, thở dài, hỏi thẳng vào vấn đề : "Có phải ngươi mới vào nghề không được bao lâu?"
Đạo nhân trẻ tuổi mặt mày ủ dột nói: "Cũng không tính là ngắn, chỉ là việc làm ăn vẫn không được bằng người khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận