Kiếm Lai

Chương 552: Ta là võ phu (2)

Trần Bình An gật đầu, nhẹ nhàng thở phào một hơi, nếu chỉ yêu cầu vùi đầu làm việc, là có thể làm tốt được thì Trần Bình An sẽ không sợ.

Hắn chỉ sợ những việc mà dù cho mình có cố gắng đến đâu cũng làm không được tốt, như nung gốm chẳng hạn.

Dương lão nhân đột nhiên nói: "Biết vì sao Mười Lăm biết rõ tư chất của ngươi như vậy, nhưng vẫn quyết định lựa chọn cùng chung vinh nhục với ngươi không? Bởi vì ngươi đã nghĩ tới một chữ 'Nhanh' kia cực kỳ quan trọng. Suy nghĩ này tương thông với kiếm ý căn bản của Mười Lăm. Thanh phi kiếm Mười Lăm này, chính là nhanh, phải nhanh đến làm cho toàn bộ đối thủ trở tay không kịp, chiếm hết tiên cơ, tiên thủ vô địch."

Trần Bình An bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời nghĩ đến kiếm phôi vốn tên là "Tiểu Phong Đô" kia, sở dĩ nó xung khắc với mình, có lẽ là vì mình chưa ngộ ra kiếm ý của nó.

Dương lão nhân phất phất tay, "Sắp tới nên bớt đi lại, im lặng chờ tin tức từ Nguyễn Cung là được."

Trần Bình An muốn nói lại thôi.

Lão nhân bực tức nói: "Quà chúc tết? Không nói đến ta có phá lệ đồng ý nhận hay không, tiểu tử ngươi có thể lấy ra được thứ gì đáng được ta để mắt tới? Lui một bước mà nói, cho dù có thứ ta để mắt, ngươi sẽ sẵn lòng tặng chứ? Đi đi đi, nói xong chính xong rồi thì nhanh về Lạc Phách sơn mà chờ đợi. Về phần gia sản ngươi để ở cửa hàng thợ rèn bên kia, ta sẽ bảo người đưa qua cho ngươi, hôm nay ngươi xuất hiện ở gần lò kiếm sẽ quá nổi bật, không thích hợp."

Trần Bình An hiểu tính tình của ông lão nên cũng không lằng nhằng nữa, đứng dậy rời khỏi cửa hàng thuốc bắc Dương gia.

Chỉ là vừa bước ra khỏi cửa hiệu thuốc, Trần Bình An không nhịn được lại xoay người trở về, đi vào phòng, nhìn thấy ông lão đang ngồi ở đó nuốt mây nhổ sương, Trần Bình An cúi người vái một cái về phía ông lão.

Dương lão nhân thản nhiên nhận lấy.

Sau khi Trần Bình An rời đi, ông lão gõ gõ cái tẩu thuốc bằng trúc đã ố vàng kia, như đang suy nghĩ.

Trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng, ông lão đã âm thầm làm vô số vụ mua bán, cho dù là đến ngày nay, ông vẫn không xem trọng thiếu niên kia. Có những người mệnh tốt thật sự, tốt đến có thể hình dung là hồng phúc tề thiên, thường thường sẽ vẫn tốt như vậy, mãi đến khi có một lần mệnh không tốt, núi sập đất nứt, vui buồn lẫn lộn. Cho dù mệnh cứng rắn, vẫn rất khó có thể ló đầu, lên lên xuống xuống, xuống xuống lên lên, thật sự muốn cứ như vậy mà đi lên càng cao hơn, sẽ rất khó, rất dễ dàng bị nhóm con cưng của trời kéo rộng khoảng cách, chỉ có thể đi theo phía sau mông người khác mà hít bụi.

Trong mắt ông lão, Trần Bình An giống như là một cây cỏ dại bên ruộng, bị mưa gió nhiều lần đè bẹp, kéo dài hơi tàn, khả năng một con chó đi tiểu cũng không chống cự nổi, nhưng mỗi khi gió xuân thổi qua, lại có khí tượng mới.

Cho nên Dương lão nhân bằng lòng thuận thế mà làm, không ngại đặt cược một ván, đặt cược lên thiếu niên vốn không được xem trọng này, cược nhỏ thôi, thua không xót của, thắng thì có thêm niềm vui bất ngờ.

Nếu mệnh tốt thì là sẽ là tinh thần hăng hái một hơi tiến tới.

Mệnh cứng rắn thì càng có thêm tài nguyên dự trữ.

Nhưng mà Dương lão nhân biết hướng đi của đại thế, người người tranh giành, trăm nhà đua tiếng, quần hùng cùng khởi, sẽ là một "Đại thu hoạch" thiên tài xuất hiện, ngàn năm khó gặp.

Trên đường tu hành, một bước chậm thì mọi bước đều chậm, Trần Bình An ngươi thật sự rất khó trổ hết tài năng.

Trần Bình An bước đi trên đường nhỏ, lẩm bẩm: "Mười Lăm, thật ngại quá, làm cho ngươi mất mặt rồi. Sau này ta nhất định cố gắng luyện tập khẩu quyết ngự kiếm, cố gắng để không bị xấu mặt giống như hôm nay nữa."

Trần Bình An quả thật có chút áy náy.

Khi người khác tỏ thiện ý đối với mình, nếu không thể làm chút gì đó, Trần Bình An sẽ cảm thấy lương tâm khó mà an ổn.

Phi kiếm màu xanh biếc bên trong tòa khí phủ kia khẽ rung động, dường như trong nháy mắt tâm trạng chuyển biến tốt hơn, đã tha thứ cho Trần Bình An trước đó ngự kiếm sứt sẹo làm trò cười cho người trong nghề.

Trần Bình An không nhịn được cười cười, nghĩ tới so với Mùng Một tính tình nóng nảy, cùng là phi kiếm bản mạng, Mười Lăm thật sự hiền dịu hơn nhiều.

Kết quả Trần Bình An vừa mới xuất hiện ý niệm kia trong đầu, kiếm phôi Mùng Một đã bắt đầu rời khỏi ổ, lật sông nghiêng biển, làm Trần Bình An đau cong cả người, đứng tại chỗ, cũng không bước ra nổi một bước.

Mười Lăm nhận thấy được khác thường, vù một cái đi ra khỏi khí phủ, một đường sắc bén, bay nhanh xuyên qua trùng trùng quan ải, cuối cùng đi tới "cửa nhà" Mùng Một, lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng đảo quanh, tựa như đang do dự có nên đến nhà chào hỏi hay không.

Trần Bình An thật sự không thể đi tiếp được nữa, đành phải gian nan dịch bước, ngồi xuống bậc thang chỗ rẽ góc phố.

Có lẽ là bị phi kiếm Mười Lăm hấp dẫn lực chú ý, kiếm phôi Mùng Một mới buông tha Trần Bình An.

Hai thanh phi kiếm bản mạng "gặp người không cùng đẳng cấp", lơ lửng trong ngoài cửa khí phủ, vừa giống khí thế hùng hổ giằng co, vừa như đang do dự có nên gặp nhau hay không.

Trần Bình An thừa dịp này vội há miệng thở dốc, muốn nghỉ ngơi hồi phục một chút, liền chạy chậm về phía ngõ Kỵ Long, kêu tiểu đồng áo xanh cùng nữ đồng váy hồng trở về Lạc Phách Sơn.

Mùng Một không gặp Mười Lăm.

Cụt hứng ra về.

Tới gần Chân Châu sơn, Mùng Một lại dày vò gõ đánh Trần Bình An một lần nữa, làm cho Trần Bình An thiếu chút nữa lăn lộn dưới đất, đành phải cắn chặt răng ngồi xuống đất, mồ hôi ướt đẫm, hai mắt tối sầm như sắp ngất. Trần Bình An chỉ có thể liều mạng vận chuyển phương pháp hô hấp Thập Bát Đình, bởi vì hôm nay hắn đã đánh vỡ đại bình cảnh giữa sáu và bảy, nên trong quá trình giằng co cùng kiếm phôi, Trần Bình An vẫn có thể duy trì một chút tỉnh táo, nhưng mà cái giá phải trả chính là cảm nhận rất rõ những thống khổ khi thần hồn bị chấn động, sự tra tấn này, không thua gì khổ lột da, đau như lăng trì.

Mười Lăm thấy vậy thì rục rịch muốn ra tay, nhưng vẫn không rời khỏi nơi ở, như là trước khi hạ quyết tâm thì vẫn tạm thời bàng quan.

Đợi đến khi Mùng Một hài lòng bình tĩnh trở lại, Trần Bình An cả người giống như bước lên từ trong vũng nước, tập tễnh tiếp tục đi tới, thất tha thất thểu lảo đảo tẩu thung, nhưng ngay cả Trần Bình An cũng không có ý thức được, vô hình trung quyền ý đang chảy trên người hắn đã càng thêm chắc chắn hùng hậu.

Trong núi lớn, có một ông lão chân trần quần áo tả tơi, đôi mắt đục ngầu, giống như một con ruồi bọ không đầu chạy loạn xung quanh, nghiêng ngả lảo đảo, không ngừng lặp lại "Tiên sinh của Sàm Sàm đâu, tiên sinh của Sàm Sàm nhà ta đâu..."

Trong thoáng chốc, ông lão điên bỗng nhiên mắt sáng lên vài phần, sau khi nhìn quanh bốn phía, ông không có đột ngột nhảy lên từ mặt đất, càng không ngự gió bay vút, mà chỉ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cẩn thận dò xét xu thế sơn mạch, sau đó bước ra một bước, đã đi thẳng tới trước mặt ba người, ông lão nhìn về phía thiếu niên đang mồ hôi đầm đìa mà tẩu thung kia hỏi: "Có phải ngươi tên là Trần Bình An?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận