Kiếm Lai

Chương 160: Đi Xa (3)

Sau khi Ninh Diêu chuyển lời với Trần Đối, người kia lắc đầu.

Trần Đối đưa mắt nhìn lại, cô vô cùng chắc chắn phần mộ tổ tiên Dĩnh Âm Trần thị nằm ở nơi đây.

Khách tha hương về nhà, lòng có cảm ứng.

Trần Đối chậm rãi nhắm mắt lại, sau một lát, cô ngồi xổm xuống, dùng ngón tay viết một chuỗi dài phù tự ở trên mặt đất, sau khi viết xong, môi khẽ nhúc nhích. Cuối cùng cô dùng lòng bàn tay chậm rãi xóa đi toàn bộ dấu vết, sau khi đứng dậy, bước chân vòng qua nơi phù văn bị tiêu hủy, dẫn đầu lên núi, thậm chí không cần Trần Bình An chỉ đường.

Ba người tới giữa sườn núi, Trần Bình An chỉ cách đó không xa, trên một gò đất nhỏ có mọc một thân cây, thân cây rất kỳ lạ, vô cùng thẳng, thực sự còn thẳng hơn so với thân tre trúc, Trần Bình An như trút được gánh nặng, gật đầu nói: "Chính là nơi này."

Trần Đối trầm giọng nói: "Các người đi xuống dưới núi chờ ta."

Ninh Diêu kéo kéo tay áo Trần Bình An, ý bảo cùng nhau xuống núi.

Trần Đối đặt rương sách xuống, từng món từng món, thật cẩn thận lấy ra tế phẩm đã tỉ mỉ chuẩn bị để tự thân cúng tổ.

Lúc này Trần Đối hoảng hốt thất thần trong phút chốc, si ngốc nhìn về phía cây nhỏ nọ, lệ nóng lưng tròng, vui quá mà khóc, lẩm bẩm nói: "Đúng rồi, đúng rồi."

Cuối cùng cô gái vô cùng thành kính hướng về phía gò đất nhỏ nọ, hành đại lễ ba quỳ chín lạy.

Sau đó Trần Đối không đứng dậy, run giọng nói: "Ta Dĩnh Âm Trần thị, khấu tạ thuỷ tổ che chở!"

Dưới chân núi, Trần Bình An và Ninh Diêu mỗi người ngồi ở một bên của chiếc gùi, đưa lưng về nhau mà ngồi, Ninh Diêu hỏi: "Lúc nãy có một đoạn đường, vì sao ngươi cố ý đi vòng đường khác?"

Trần Bình An ngẩn người, khiếp sợ nói: "Ninh cô nương, ngay cả cô cũng nhìn ra?"

Ninh Diêu cầm lấy vỏ đao, đẩy về sau, vỏ đao chọt vào sau lưng thiếu niên, "Bỏ chữ 'ngay cả' đi!"

Thiếu niên giày rơm nhe răng trợn mắt, nhẹ nhàng xoa thắt lưng, hạ thấp giọng nói: "Ta không phải đã nói với cô sao, có một mảng vách núi xưa cũ, tất cả đều là loại đá màu đen được các cô gọi là Trảm Long đài, ta sợ để cô ta thấy, sau đó cô ta cũng là người biết hàng, đến lúc đó lỡ như ta nổi lên ý nghĩ xấu thì sao? Tâm hại người không thể có, tâm phòng người không thể không có, đạo lý này ta vẫn biết."

Ninh Diêu cười nói: "Thần giữ của, còn không phải ngươi lo lắng cô ta sẽ lấy nó đi, làm hại ngươi hai tay trống trơn."

Trần Bình An ngây ngô cười nói: "Ninh cô nương, cô thẳng tính như vậy, chắc chắn không có nhiều bạn bè nhỉ.”

Ai ui.

Trần Bình An bỗng nhiên lại bị ăn đòn đau, nhanh đưa tay đi xoa một bên lưng khác.

Trần Bình An đột nhiên lấy khuỷu tay nhẹ nhàng huých phía sau lưng Ninh Diêu một cái hỏi: "Ăn trái cây dại không? Trên đường đi ta hái được ba quả, giấu ở trong tay áo, chắc cô ta không nhìn thấy đâu."

Ninh Diêu tức giận nói: "Trái cây dại ăn mùa này có ngon không?"

Trần Bình An xoay người, đưa qua hai quả dại đỏ mọng lớn bằng quả đào, cười nói: "Ninh cô nương, vậy cô không hiểu rồi, loại trái cây này đúng ra chỉ có vào mùa xuân mới ăn được, cuối mùa đông kết trái, đầu xuân sẽ chín, lúc này đã chín muồi rồi, cắn một cái, chậc chậc chậc, mùi vị đó không cẩn thận có thể cắn trúng lưỡi. Càng kỳ lạ hơn là, chỗ chúng ta nhiều ngọn núi như vậy, nhưng loại trái cây cũng chỉ ở gần đây mới có, năm đó ta và Diêu lão nhân đi tìm một loại đất, lão nói cho tôi biết, ở nơi khác, cũng có vài loại quả dại mùi vị không tệ, nhưng tôi ăn hoài ăn mãi, cắn đông cắn tây, vẫn cảm thấy không bằng loại này."

Ninh Diêu nhận lấy hai quả trái cây, hạ quyết tâm nếu như khó ăn, nhất định phải trả lại trái còn lại, "Còn ăn hoài ăn mãi, cắn đông cắn tây, ngươi là heo rừng trên núi sao?"

Trần Bình An cắn quả dại, cười nói: "Khi còn nhỏ nhà nghèo, còn không phải là có cái gì thì ăn cái đó sao, cô nói mới nhớ, có một lần đúng là bởi vì ăn bậy ăn bạ, làm cho bụng đau muốn chết mất, đau đến nỗi ta phải nằm lăn lộn dưới đất ở trong ngõ nhỏ. Đó là lần đầu tiên ta nghe được tiếng tim đập của mình, như sét đánh nổi trống vậy."

Chỉ tiếc Ninh Diêu vội vàng ăn trái cây, không có nghe rõ ràng thiếu niên cuối cùng nói cái gì, vừa cắn miếng đầu tiên đã cảm thấy trái cây này thơm ngọt dị thường, sau khi nhai trong miệng, cả người đều ấm dào dạt, thân thể giống như một căn phòng trống, quả dại chính là một đống lửa. Ninh Diêu nhắm mắt lại, cảm thụ ngũ tạng lục phủ, tuy nói cả thân thể thư thái, nhưng mà cũng không có gì khác thường, cái này ý nghĩa loại quả dại này, trên đại thể có thể xếp hàng vật trên núi dưới chân thần tiên, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, chắc chắn có thể bán được giá ở vương triều thế tục, nhưng cũng không đến mức làm cho tu sĩ đỏ mắt.

Đối với phàm phu tục tử dưới núi mà nói, không thể nghi ngờ, đây chính là trân phẩm vô thượng kéo dài tuổi thọ.

Sớm biết như vậy thì cô đã dứt khoát không nhận trái cây kia.

Ninh Diêu có chút tiếc hận, lau miệng, xoay người mang quả dại còn lại đưa qua, "Không ăn được, trả lại cho ngươi."

Trần Bình An lủi thủi thu hồi, có chút mất mát, hắn còn tưởng rằng Ninh cô nương sẽ cảm thấy không tệ chứ.

Ninh Diêu hai tay nhẹ nhàng hất cái gùi, thuận miệng hỏi: "Ngươi giữ lại cho cô gái tên Trần Đối kia?"

Trần Bình An lắc đầu nói: "Cho nàng ta làm gì, không thân chẳng quen, đương nhiên là giữ lại cho Lưu Tiện Dương."

Ninh Diêu đột nhiên hiếu kỳ nói: "Nếu Nguyễn Tú ở đây, có phải ngươi sẽ không cho Trần Đối, mà cho Nguyễn Tú hay không?"

Trần Bình An gật đầu nói: "Đương nhiên."

Ninh Diêu lại hỏi, "Vậy nếu trên tay ngươi chỉ có hai quả dại, ngươi sẽ cho ta, hay là cho Nguyễn Tú?"

Trần Bình An không chút do dự nói: "Một quả cho cô, một quả cho Nguyễn Tú. Ta nhìn các cô ăn là được."

Trần Bình An lại bị đánh lén, xoa sau lưng, vô tội nói: "Ninh cô nương, cô làm gì vậy?"

Ninh Diêu lại hỏi, "Nếu chỉ có một quả mà nói?"

Trần Bình An ha ha cười nói: "Cho cô."

Ninh Diêu: "Vì sao?"

Trần Bình An vừa giảo hoạt lại thành thực nói: "Nguyễn cô nương không có ở chỗ này, nhưng Ninh cô nương cô lại ở đây."

Ngay lập tức phần lưng của thiếu niên lại bị tập kích cả hai bên, đau đến mức Trần Bình An vội vàng đứng dậy, nhảy nhót lung tung. Làm như vậy lại khiến Ninh Diêu ngã mông vào cái gùi lớn kia.

Trần Bình An nhanh đỡ nàng từ trong gùi ra.

Ninh Diêu cũng không tức giận, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Trần Bình An một cái.

Trần Bình An một lần nữa đỡ cái gùi, hai người lại đưa lưng về nhau mà ngồi.

Ninh Diêu hỏi: "Ngươi có biết cái cây kia là cây gì không?"

Trần Bình An lắc đầu nói: "Không biết, ta chỉ thấy nó ở chỗ này, trên những ngọn núi khác hình như đều không có."

Ninh Diêu trầm giọng nói: "Tương truyền nếu có lăng mộ gia tộc sinh ra cây hoàng liên, sẽ là điềm lành khí tượng Nho gia thánh nhân sắp xuất thế, mà vị thánh nhân này, tất nhiên cực kỳ cương trực, một thân Hạo Nhiên chính khí, cho nên nhất định sẽ nhận được coi trọng trong thiên hạ chỗ các ngươi."

Trần Bình An ồ một tiếng.

Cái gì Nho gia thánh nhân, điềm lành chính khí gì đó, vị thiếu niên giày rơm này đều nghe không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận