Kiếm Lai

Chương 1560: Say bên trong khêu đèn xem kiếm

Một cái bàn, khách nhân nhiều, đành phải chen chút thôi.
Trần Bình An ngồi giữa Hạt Gạo nhỏ và Trần Linh Quân, Trần Thanh Lưu và Tân Tể An ngồi một đầu ghế dài, Kinh Khao và Bạch Đăng, đáng thương Ngân Lộc không rõ chuyện gì, vậy mà lại chiếm được một đầu ghế.
Ngân Lộc tuy toàn thân không thoải mái, nhưng cũng không thể kéo đại ai ngồi cạnh mình, chỉ thấy được vị đạo sĩ Táo Quân áo trắng kia, là một kiếm tiên Ngọc Phác cảnh đầy long khí, còn lại Kinh Khao, đặc biệt là hai vị khách nhân Lạc Phách Sơn đến sau, Ngân Lộc không nhìn ra được nông sâu, đã không nhìn ra đạo hạnh của đối phương, bản thân nó đã là vấn đề lớn, Ngân Lộc biết rõ mình có mấy cân mấy lạng.
Nhận ra tình cảnh khó xử của Ngân Lộc, Trịnh Đại Phong hai tay nâng đĩa lớn, kéo theo đạo sĩ Tiên Úy vào chỗ, Ngân Lộc cũng coi như có chút mắt nhìn, vội vàng dạt ra mép ghế dài, nhường người trông cửa tóc búi trâm gỗ, mặc đạo bào ngồi vào giữa, Hạt Gạo nhỏ dùng ánh mắt hỏi han sơn chủ tốt bụng, Trần Bình An cười gật đầu, cô bé áo đen liền đứng lên, bắt đầu bận rộn, Trịnh Đại Phong đẩy đĩa về phía Hạt Gạo nhỏ, nàng liền từ tay áo móc ra một nắm hạt dưa bỏ vào đĩa, lại mở gói vải bông, lấy ra hai gói giấy dầu cá khô đổ vào đĩa sứ lớn, sau đó Trịnh Đại Phong lại để đĩa vào giữa bàn, để mọi người dễ gắp.
Đừng nói là ở Hạo Nhiên thiên hạ, cả nhân gian, ai dám đãi khách như vậy, không nhiều.
Tiểu Mạch đã lôi Tạ cẩu đi rồi, nói đúng ra là lôi cô bé đội mũ chồn đi.
Ngàn vạn lần đừng nghĩ Bạch Cảnh chỉ biết khoe mẽ, nếu thật đánh nhau, thì đúng là đánh thật đấy.
Trần Bình An cười nói với Tân Tể An:
"Tiên sinh Mỹ Cần, chúng ta cứ uống trà ở đây trước, lát nữa lên núi uống rượu, chỗ sẽ rộng rãi hơn."
Tân Tể An nâng chung trà lên, cười nói:
"Không sao, như này đã rất thoải mái rồi."
Đã quen với cảnh chiến đấu nơi biên cương, cộng thêm tính cách như vậy, Tân Tể An từ trước đến nay không có kiểu cách của đám tiên sư như Kinh Khao.
Kinh Khao vừa nghe cái tên "tiên sinh Mỹ Cần", tay cầm bát tiện run lên, trong nháy mắt lòng như dây cung căng cứng.
Nói đến chữ nghĩa Hạo Nhiên, người đọc sách mang tên "Mỹ Cần", không một nghìn thì cũng có vài trăm, nhưng một người có thể kết bạn du lịch Lạc Phách Sơn với Trần tiên quân, "tiên sinh Mỹ Cần" còn có thể là ai nữa?!
Tân Tể An liếc mắt nhìn Kinh Khao, đoán ra thân phận của y, cười nhẹ:
"Trên đường, bằng hữu còn bàn luận với ta về chuyện Thanh Cung Sơn, ta thì không cho là đúng. Đương nhiên, đó là chuyện riêng của các ngươi, ta là người ngoài, không tiện xen vào."
Trần Bình An hiểu ý, cười một tiếng.
Nhớ năm xưa ở văn miếu từng có thánh hiền nhận xét về Tân Tể An như sau, lời nói vừa khen vừa chê.
Tài năng xuất chúng, quét ngang mọi thứ, chỉ là khi người phóng túng tự do từ trước đến sau, thì không ai dám nói nửa lời không phải.
Nói đơn giản, là khi người cầm quân đánh trận, trị quốc bình thiên hạ, người bên cạnh đừng có nhiều lời ồn ào.
Trần Linh Quân tâm tư không để ý đến vị tu sĩ thanh niên nho nhã kia, đang bận nháy mắt với Trần Trọc Lưu, ca tốt ơi, hai ta lấy trà thay rượu, cạn chén thôi.
Trần Thanh Lưu cầm chén lên, uống trà mà như uống rượu, hừng hực khí thế, Trần Linh Quân uống một hơi cạn sạch, lau miệng, á một tiếng, sảng khoái, sảng khoái.
Tân Tể An gắp cá suối khô lên, nhai kỹ nuốt chậm, gật gù, "Vị ngon."
Hạt Gạo nhỏ gãi mặt, ngượng ngùng cười, chìa tay chỉ mấy loại cá suối khô còn lại trong đĩa, "Tiên sinh Mỹ Cần, còn có cá bống nằm đất, cá trê đầu vàng, đều ngon lắm."
Tân Tể An híp mắt cười, quả nhiên lại gắp thêm hai con cá suối khô, "Được, ta đều nếm thử xem."
Hạt Gạo nhỏ cũng híp mắt cười theo.
Trần Bình An cười giới thiệu:
"Tiên sinh Mỹ Cần, nàng tên là Chu Hạt Gạo, là hộ pháp của Lạc Phách Sơn chúng ta."
Tân Tể An gật đầu:
"Nghe đám tiểu nhân nói rồi, rất tốt, đây mới là khí tượng nên có trên núi. Ý kiến riêng của ta."
Trước đó, Trần Thanh Lưu từng nhắc nhở Tân Tể An, giờ thân phận là thư sinh nghèo ở Bắc Câu Lô Châu, tên là Trần Trọc Lưu, đến Lạc Phách Sơn, thì đừng để lộ chân tướng trước mặt đạo hữu Cảnh Thanh.
Kinh Khao liếc thấy Trần Linh Quân vẫn luôn cười toe toét kia, càng không chắc chắn, là không biết phân lượng của "Mỹ Cần", là ít đọc sách, gan lớn, hay là biết rõ rồi, mà không quan tâm? Dù sao thì cậu nhóc áo xanh này, trong mấy ngày ngắn ngủi này, đã mang đến cho Kinh Khao quá nhiều bất ngờ, hễ là người bình thường, hình như đều bị Trần Linh Quân làm cho hồ đồ hết cả.
Trần Thanh Lưu cười hì hì:
"Cảnh Thanh, còn nhớ ta từng nói với ngươi, có một người bạn họ Tân, sau này sẽ giúp ngươi tiến cử?"
Trần Linh Quân đã sớm cởi giày, ngồi xếp bằng, vẻ mặt ngơ ngác, "Hả?"
Mẹ nó, chúng ta đã uống nhiều bữa rượu như vậy, nói chuyện đông tây đủ kiểu, sớm quên mất rồi, nhưng cũng không thể nói dối là nhớ, như thế chẳng làm khó ta à?
Trần Thanh Lưu vén tay áo lên, hai ngón tay chụm lại, chỉ vào bát trắng trên bàn, làm ám hiệu, cười nói:
"Chén, ngươi vào!"
"Nói sớm thế không phải là đã rõ rồi à. Nhớ, sao lại không nhớ được!"
Trần Linh Quân vỗ đầu gối, cười ha ha, giơ ngón cái với vị tiên sinh Mỹ Cần, "Lão ca Tân, trên bàn rượu có một tay, là cái này!"
Chỉ là ngồi hơi xa, nếu không thì đã vỗ vai một cái để tỏ lòng kính ý.
Tân Tể An cười nói:
"Say rồi, đừng coi là thật."
Trần Linh Quân ôm bụng cười phá lên, giơ một tay lên, làm dáng đẩy cửa, cực kỳ vui vẻ, "Lão ca Trần còn nói, tửu lượng của ngươi bình thường, có lần say nằm thẳng cẳng, tay đẩy thẳng nói, đẩy mãi không thôi."
Tân Tể An lặng lẽ cười.
Kết quả là cậu nhóc áo xanh bị lão gia nhà mình cho một cái vào đầu.
Trần Linh Quân hậm hực, lập tức thu lại ý cười, "Lão ca Tân, không phải là nói móc ngươi đâu, ta cái người này uống rượu không kiểm soát miệng, đừng để ý, người một nhà không nói lời khách sáo."
Hạt Gạo nhỏ khẽ nhắc nhở:
"Cảnh Thanh, Cảnh Thanh, ngươi còn chưa uống rượu đâu."
Trần Linh Quân bắt chước lão gia, à một tiếng, "Ngươi thế là không hiểu rồi, thanh niên giang hồ, bèo nước gặp nhau, như bạn cũ, như uống rượu ngon vậy."
Hạt Gạo nhỏ không muốn phản bác Cảnh Thanh trước mặt mọi người, chỉ lén nhăn đôi lông mày thưa nhạt, hơi vàng, hai tay bưng chén lên, cúi đầu uống trà.
Trần Linh Quân biết mình lỡ lời rồi, vội đổi giọng, quay đầu giơ tay che miệng, nhỏ giọng nói:
"Hạt Gạo nhỏ, lát nữa ta giúp ngươi tìm mười cái câu đố."
Hạt Gạo nhỏ nhoẻn miệng cười, tranh thủ thời gian cúi đầu xuống.
Tân Tể An nhìn vị đạo sĩ Tiên Úy đang chỉ cắm cúi uống trà, rồi lại nhìn Trần Bình An.
Trần Bình An khẽ gật đầu.
Kinh Khao nãy giờ không nói lời nào, lão tu sĩ này cả đời tham dự hàng ngàn buổi yến tiệc, thật sự chưa từng gặp "bữa nhậu" trẻ con như vậy.
Ngồi đối diện bàn là người đã chém rồng, Bạch Đăng coi như đại địch, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.
Uống trà cùng bàn với một kẻ thù "nhân gian có Giao Long bị trảm Giao Long", đây là tình huống mà Bạch Đăng nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Còn Ngân Lộc thì càng mờ mịt, hắn, một cựu phó thành chủ Tiên Trâm thành, người bên cạnh ngồi chính là đạo sĩ Tiên Úy, là chủ nhân thật sự của Tiên Trâm thành, và là kẻ đánh rơi đạo trâm của nhân gian.
Uống xong trà, mọi người chia thành hai nhóm.
Trần Bình An cùng Hạt Gạo nhỏ, chịu trách nhiệm dẫn Tân Tể An vòng lên núi, đi ngọn núi Tổ Tập Linh Phong tùy ý đi dạo, còn Trần Thanh Lưu thì đi cùng Trần Linh Quân lên ngọn Tễ Sắc lân cận uống rượu.
Một người đầu tóc bạc trắng từ đầu đến cuối không lên bàn, chỉ ngồi xổm ở cửa núi, lấy ra một quyển sách, bắt đầu ghi chép năm tháng ngày và chuyện gì đó chuyện gì đó chuyện gì đó.
Đi trên con đường núi ở Tập Linh Phong, nơi có tổ sư đường.
Tân Tể An chủ động nói:
"Lần này văn miếu phong chính Ngũ Nhạc Sơn quân của Bảo Bình châu, không phải á thánh, văn thánh, cũng không phải là giáo chủ văn miếu, tế tửu học cung đứng ra chủ trì nghi lễ, mà là năm đệ tử của Chí Thánh Tiên sư đứng ra, thái độ của họ bây giờ, so với bây giờ của ngươi, có chút tương tự. Trong đó có một người, lần này cùng ta ở Man Hoang thiên hạ lộ diện, hắn là một ái đồ mà Chí Thánh Tiên sư không hề che giấu sự thiên vị. Còn có một vị trên trời, nghe Trần Thanh Lưu nói, trước đây ngươi cùng Lễ Thánh đi ngăn cản Man Hoang thiên hạ, chắc các ngươi đã từng gặp mặt, từ lâu trước đây, người đó là kế toán của mấy thư sinh thời viễn cổ, ngoài việc giải đáp khó khăn học vấn, còn phụ trách quản tiền và kiếm tiền."
Trần Bình An giật mình, gật đầu:
"Chỉ là thoáng gặp mặt, lúc đó vãn bối không nhận ra thân phận thánh hiền của vị đó."
Nếu biết sớm thân phận của đối phương, thì theo lời lẽ trên bàn nhậu của Trần Linh Quân, đã có thể buôn chuyện thêm vài câu.
Trước kia, ở vùng Man Hoang rộng lớn, nơi linh khí mỏng manh, có hai người nương tựa vào nhau mà sống.
Trước khi rời đạo tràng, gã hán tử râu quai nón lấy ra một thanh kiếm sắt, đội một chiếc mũ cao, khoác lên nho sam, chính quan, cầm kiếm.
Tân Tể An gom xong ba ngàn đầu phá trận, từ trên tường lấy xuống một thanh trường kiếm, cùng bạn tốt nắm tay áo đi đến Man Hoang phúc địa.
Trần Bình An cười hỏi:
"Mỹ Cần tiên sinh, sau khi uống rượu, vãn bối có thể xin ngươi một bức bảng chữ mẫu không?"
Tân Tể An lắc đầu:
"Trần sơn chủ, uống rượu là được rồi."
Đến quảng trường ngọc trắng bên ngoài tổ sư đường Tập Linh phong, sơn hà như vẽ, Tân Tể An dựa vào lan can nhìn ra xa cảnh tượng hùng vĩ bao la.
Tiểu Hạt Gạo phát hiện người tốt sơn chủ dường như đang chờ đợi điều gì, đợi đến khi vị Mỹ Cần tiên sinh im lặng bước đi, người tốt sơn chủ có vẻ hơi thất vọng?
Hiểu rồi, người tốt sơn chủ muốn đấu thơ từ ư?
Ha, Ngụy sơn quân đã nói, người tốt sơn chủ ép dầu thơ là nhất tuyệt!
Bọn họ men theo đường núi đi về hướng Tễ Sắc phong, Trần Bình An không tiện mang Tân Tể An đến "Phòng sách" lầu trúc của mình, Chu Liễm đứng ra, giúp sơn chủ cùng nhau chiêu đãi khách quý.
Gió thổi qua sân nhà, dưới mái hiên thiết mã, vang lên như tiếng ngựa hí tranh nhau.
Tân Tể An, người trước đó nói không uống rượu, sau khi lão đầu bếp đeo tạp dề bưng lên mấy bàn đồ nhắm, liền mặt dày nói một câu, không cần rượu tiên ủ trên núi, rượu thổ đốt ngoài chợ cũng được.
Ngoại trừ Tiểu Hạt Gạo đang gặm hạt dưa, ai nấy đều đã ngà ngà say, Tân Tể An cười hỏi:
"Nội dung bức bảng chữ mẫu kia là do lục tìm câu cũ trong đống giấy lộn, hay là ngẫu hứng làm câu mới?"
Trần Bình An có chút khó xử.
Không phải cảm thấy câu cũ hay câu mới đều được sao.
Chỉ là cầm thêm một tờ giấy trắng làm việc nhỏ thôi.
Tân Tể An dù sao vẫn chưa quen tính nết của nhị chưởng quỹ quán rượu, tự nhủ:
"Vậy thì câu cũ tốt hơn."
Trần Bình An cười nói:
"Một câu là được."
Tân Tể An nghi hoặc:
"Câu nào?"
Trần Bình An cười nhìn Tiểu Hạt Gạo, làm động tác một tay cầm chén một tay vặn cổ tay, như câu đố, Tiểu Hạt Gạo nghĩ một lát liền hiểu đáp án, lập tức giơ tay lên:
"Ta biết ta biết, người tốt sơn chủ muốn Mỹ Cần tiên sinh viết xuống một câu, có sáu chữ!"
Tân Tể An rồng bay phượng múa.
Thật sự đã viết quá nhiều câu tuyệt diệu về những chuyện nướng thịt hay ho, đã có khí phách hào hùng lại uyển chuyển hàm súc.
Tiểu Hạt Gạo trơn giọng, ưỡn ngực lớn tiếng đưa ra đáp án:
"Say trong khêu đèn xem kiếm!"
Tân Tể An trầm mặc một lát, cười nói:
"Vậy thì phiền Chu tiên sinh xào thêm hai món, mang thêm hai vò rượu."
Trần Linh Quân thần thái tươi tắn, dẫn bạn bè cũ mới đến nhà mình uống rượu, cơ hội khó được.
Trước khi lên núi, hắn nói với Trịnh Đại Phong mấy lời trong lòng, nhờ hắn nói vài lời hay với Ngụy sơn quân, xin mấy hũ rượu tiên ủ, càng nổi tiếng càng tốt, giá cả đắt không quan trọng, dù sao hắn có thể tự bỏ tiền ra mua từ phủ sơn quân. Đại Phong huynh đệ bình thường không dựa dẫm ai, nhưng đến lúc mấu chốt thì rất đáng tin, gật đầu đáp ứng ngay, nói lát nữa sẽ đích thân vác rượu lên cho Trần đại gia, đảm bảo đều là rượu ngon, nhất định là loại rượu quý nhiều năm của lễ chế ti Phi Vân sơn cất giữ.
Cũng là nhờ có bằng hữu ở đây, nếu không thì Trần Linh Quân kiểu gì cũng phải đấm bóp chân, xoa vai cho Đại Phong ca mới được.
Đi trên đường núi, hai tay áo Trần Linh Quân vung lên phấp phới.
Trần Linh Quân vì gặp được Trần Trọc Lưu nên rất vui, thỉnh thoảng lại đập vào tay áo Trần Trọc Lưu, chậc chậc, bắp chân chắc thật, Đại Phong huynh đệ nói đúng, đám trẻ tuổi hỏa lực dồi dào, mông có thể in dấu bánh nướng ấy chứ.
Chỉ là không biết người nhà họ Trần năm trăm năm trước, giờ đã tìm được vợ chưa, chắc là không có khả năng, túi không tiền, eo không cứng, chỉ dựa vào một bộ da bao, dưới núi lừa phỉnh những cô nương thích tiểu thuyết tài tử giai nhân thì còn được, trên núi thì không nổi tiếng. Trừ phi... Dáng dấp phải đẹp như Chu ghế đầu và Mễ kiếm tiên? Còn kiểu lão đầu bếp thì thôi, đánh người xấu xí, làm lưu manh, quá bình thường.
Tuy nói đều là bạn bè, nhưng sâu trong lòng Trần Linh Quân vẫn phân chia người thân kẻ sơ.
Trần Trọc Lưu, cùng Giả lão ca, Bạch Mang, vị thần nước huynh đệ Ngự Giang kia, Tể độc long đình hầu Lý Nguyên, đều là bạn thân nhất trong lòng Trần Linh Quân.
Còn Kinh lão tiền bối và Bạch Đăng đạo hữu, dù sao cũng mới quen, còn phải xem thế nào trên bàn rượu, bạn bè vẫn là càng uống càng thân, không quản thế nào, bạn bè luôn luôn càng uống càng có.
Trần Thanh Lưu liếc nhìn Kinh Khao đi bên tay phải Trần Linh Quân, cười thầm trong lòng:
"Lại gặp mặt rồi."
Tên Kinh Khao này cũng có chút đầu óc, biết chủ động đến tiếp kiến Trần Linh Quân.
Kinh Khao không dám tiết lộ nguồn gốc của mình và Trần tiên quân trên núi, đành phải đáp lời trong lòng:
"Vãn bối không ngờ có thể gặp lại Trần tiên quân ở đây, mừng vui khôn xiết."
Trần Thanh Lưu kéo khóe miệng, càng nhìn tên này càng ngứa mắt, liền bắt đầu xát muối vào vết thương của Kinh Khao:
"Ở Tả Hữu thì nhận thua cũng được đi, Trần Bình An giờ chỉ là một Nguyên Anh mười cảnh nhỏ bé, ngươi là tu sĩ Phi Thăng cảnh thì phải làm sao, lại còn kính nhi viễn chi, ha ha, cảnh giới không cao, khẩu khí lại lớn, ngươi có thể nhịn sao?"
Kinh Khao muốn nói lại thôi.
Rất muốn nói thật, tiền bối, ta có thể.
Kiếm mở Thác Nguyệt Sơn, một người còn chưa đến bốn mươi tuổi.
Đừng nói là ngã cảnh xuống Nguyên Anh, dù Trần Bình An không còn tu vi đi nữa, ta là Kinh Khao ở địa bàn của người ta, nghe vài câu lời bóng gió, có là gì.
Trần Thanh Lưu cười khẩy một tiếng:
"Chẳng qua là có thêm hai kiếm tu Phi Thăng cảnh xuất thân Yêu tộc, rốt cuộc là sợ cái gì? Ngươi lại không chủ động gây hấn với Lạc Phách Sơn, chẳng lẽ bọn họ dám một kiếm chém chết ngươi, chẳng lẽ quy củ văn miếu chỉ để trưng? Thế nào, ở trên núi lâu quá rồi, tu luyện ra một môn rùa đen pháp, lúc cần rụt đầu lại thì rụt đầu sao?"
Kinh Khao im lặng không lên tiếng.
Sợ là sợ chính mình vừa mở miệng, nói một câu cứng rắn thôi, kết quả Trần tiên quân quay đầu lại bán mình, vậy thì hôm nay thật sự đừng hòng rời Lạc Phách Sơn nữa.
Trước kia không dám tin, bây giờ bị Trần tiên quân nói toạc thiên cơ, Kinh Khao đạo tâm run lên, quả nhiên là hai vị Phi Thăng cảnh, kiếm tu!
Mấu chốt bọn họ lại còn là Yêu tộc Man Hoang xuất thân.
Cần biết, đại yêu Phi Thăng cảnh Man Hoang và các tu sĩ Phi Thăng cảnh khác trong thiên hạ, tuyệt đối không thể đối đãi như nhau, đây là sự thật mà mọi người trên núi đều thừa nhận.
Kinh Khao nhìn tiểu đồng áo xanh bên cạnh, may mà có người này, mình mới có cơ hội lên núi.
Không có cách nào tham gia nghị sự văn miếu Trung Thổ, nhưng lại có thể đến Lạc Phách Sơn uống một chén rượu, nếu tin này truyền đi, tiếng tăm Thanh Cung Sơn có thể gỡ gạc lại không ít.
Trần Linh Quân thấy sắc mặt Trần Trọc Lưu không vui, nghi hoặc hỏi:
"Lén lén lút lút, các ngươi đang nói gì vậy?"
Trần Thanh Lưu cười ha hả:
"Cả gan nói vài câu tùy tiện với Kinh lão tiên sư, sợ có gì không đúng chỗ, sơ ý xúc phạm vảy ngược tiền bối, sẽ giận ta mất."
Kinh Khao khổ mà không nói được.
Chỉ có Trần Linh Quân vẫn còn ngơ ngác ở bên cạnh hoà giải, khuyên nhủ với tấm lòng bà tám:
"Đừng thế, đều là bạn bè. Chúng ta còn chưa ngồi vào bàn uống rượu, sao ngươi lại nói những lời làm tổn thương tình cảm vậy? Thế này không tốt, nghe ta, nhẫn nhịn chút, uống rượu xong rồi từ từ nói chuyện, trên bàn rượu không có phân biệt vai vế."
Tiểu đồng áo xanh cũng đồng thời nhắc Trần Trọc Lưu bằng giọng nói trong lòng:
"Chuyện gì vậy, trước đó không phải là ta nói với ngươi thân phận và bối cảnh của Kinh lão tiên sư rồi sao? Với cảnh giới tu vi của ngươi, đừng nói chuyện huỵch toẹt với những tiền bối như Kinh Khao, mấy đại tu sĩ Phi Thăng cảnh đều có tính khí riêng, nghe ta, ngươi nói chuyện đừng xốc nổi như thế."
Trần Thanh Lưu nói bằng giọng trong lòng:
"Ta còn tưởng rằng ngươi có Kinh Khao, đại tu sĩ trên đỉnh làm bạn rồi, là quên ta, cái kẻ kéo ra ngoài uống rượu mà ngươi còn thấy ngại này rồi."
Trần Linh Quân ghét nhất là kiểu này, hơi bực mình, trừng mắt, nói trong lòng:
"Cái gì mà không phân tốt xấu, ngươi nói nhảm nhiều quá! Lát nữa ta tự phạt ba bát trước, ngươi nhớ theo kịp đấy!"
Do dự một lát, Trần Linh Quân vẫn lo lắng cái tên Trần Trọc Lưu này tính khí khó chịu, thích kiểu thư sinh, không kiểm soát được miệng, dễ thiệt thòi.
"Một người xông xáo giang hồ bên ngoài đâu phải dễ, ta biết chứ, cái tên ngươi này, bản lĩnh thì chẳng có bao nhiêu, thích sĩ diện, ta quá rõ!"
"Cho nên mấy chuyện lằng nhằng, nếu muốn ta giúp đỡ cái gì, giúp ngươi tìm thân phận ở Bắc Nhạc gì đó, có nơi an thân lập nghiệp, thì ta chẳng thèm, nhưng nói về tiền bạc, đều là phù du thôi, anh em mình chia xa bao năm, ta cũng có chút ít, ngươi cứ cầm hết đi, lúc trước đã nói rồi, ta chia làm hai phần, một phần cho ngươi, phần còn lại cho Bạch Mang huynh đệ tốt của ta, ai bảo bạn bè ta ít, túi không có mấy đồng lại thích ra vẻ đại gia, chỉ có hai người các ngươi thôi."
Đừng ngại ta nói nhiều, càng đừng thấy không tiện, hai ta là ai với ai, tình cảm vào sinh ra tử đã rõ như ban ngày, nên nếu ngươi gặp chuyện khó khăn, hai phần tiền này, đều cho ngươi cả, phần của Bạch Mang kia, ta sẽ cố dành dụm sau, đảm bảo không thiếu của hắn một đồng Tuyết Hoa tiền. Nếu tiền không đủ, ta sẽ đi mượn người khác, không nói khoác, ở Lạc Phách Sơn này, ta không cần để ý ai cả, ai vay mượn tiền cũng chỉ cần một câu nói, không cần nợ ân tình, Ngụy sơn quân ở Phi Vân sơn, chính là cái người hay tổ chức tiệc đêm đó, theo ta thấy, gã ta chỉ kém cái việc không chém đầu gà đốt giấy vàng làm huynh đệ tốt thôi, ngươi tự ngẫm xem, tiền của ta là tiền của ngươi, tiền nong gì đó, có phải là vấn đề không? Chắc chắn là chuyện nhỏ như rơm thôi.
Còn nữa, ta chỉ nói nếu thôi nhé, lỡ có chuyện tiêu tiền không giải quyết được, hôm nay ngươi đừng có giấu giếm với ta, không đáng đâu, xem thường ta à, nói một tiếng, ta liền cùng ngươi rời Lạc Phách Sơn, cho dù đi Bắc Câu Lô châu cũng chẳng sao, ở đó ta có đầy bạn bè giang hồ, ai cũng dùng được cả, trước đây thấy ngươi tâm tính cao ngạo, dù nghèo vẫn là người đọc sách, thanh cao trong xương cốt, không hẳn thích nghe mấy chuyện này, nên ta mới không cam lòng khoe khoang những thứ tình nghĩa giang hồ hù người như vậy.
Nói đến đây, Trần Linh Quân nhẹ nhàng vỗ vỗ tay bạn thân, ngập ngừng nói khẽ:
"Ta biết nhờ người cầu cạnh, quan hệ có tốt đến mấy, trong lòng cũng không thoải mái. Có lẽ quan hệ càng tốt, lại càng khó xử, không sao, lát nữa ra bàn rượu, hai anh em mình uống cho đã."
Trần Linh Quân cảm thấy mình đâu phải kẻ ngốc, nếu không thật sự gặp trắc trở, với tính khí cố chấp nghèo rớt mồng tơi của Trần Trọc Lưu, tuyệt đối không đến mức lặn lội đường xa chạy gấp đến Lạc Phách Sơn gặp mình.
Không biết người khác thế nào, nhưng Trần Linh Quân luôn cảm thấy chuyện khó khăn nhất trên đời, chính là mở miệng nhờ bạn bè giúp đỡ, sẽ khiến bạn bè cảm thấy khó xử.
Trần Thanh Lưu cười đưa tay xoa đầu tiểu đồng áo xanh.
Trần Linh Quân một tay hất tay gã ra, tức giận nói:
"Lão tử móc tim móc phổi với ngươi ở đây, gần như tự kể mà cảm động luôn rồi, còn ngươi thì hay rồi, không lớn không nhỏ, chỉ nghĩ đến rượu."
"Sao lại không cảm động, ta cũng cảm động lắm chứ."
"Ha ha, vậy thì cho huynh đệ khóc một trận xem nào, tranh thủ thời gian đi."
Bạch Đăng chỉ dám im lặng theo sau lưng hai người, giờ hai chân đã run cầm cập, cái tên tiểu đồng áo xanh này thật gan lớn, dám nói chuyện như vậy, hắn thật không biết chữ chết viết thế nào sao?
Trần Thanh Lưu nghe ra được suy nghĩ trong lòng, quay đầu cười nói:
"Tiểu gia hỏa, ngươi cứ muốn gặp mấy tổ tông của mình như vậy sao?"
Bạch Đăng mồ hôi đầm đìa, ngậm miệng không nói.
Mang dòng máu rồng, lại phải ngồi uống rượu với một kẻ chém rồng.
Không nên xuống núi, quả nhiên không nên xuống núi mà.
Đẩy cánh cửa lớn trước giờ không khóa, Trần Linh Quân dẫn mấy người bạn đến bàn rượu ở chính sảnh ngồi xuống, rất nhanh Trịnh Đại Phong liền mang đến một gánh rượu và nước, bên cạnh còn có một cô bé váy hồng xách hộp đựng bánh ngọt và giỏ trái cây.
Trần Noãn Thụ chào mọi người một cái, đặt bánh ngọt và trái cây lên bàn, nói:
"Mấy tiên sư chờ một chút, món nhắm rượu sắp được mang lên."
Trần Linh Quân mặt đầy lúng túng.
Trần Noãn Thụ nhìn Trần Linh Quân, nhẹ nhàng nói:
"Tiếp khách cho tốt."
Trần Linh Quân không dám nhìn thẳng nàng, chỉ ra sức gật đầu.
Trên Lạc Phách Sơn này, ngoại trừ đầu bếp già, tài nấu ăn của Trần Noãn Thụ cũng không kém, hơn nữa nàng còn học được vài món tủ của lão đầu bếp.
Trần Noãn Thụ nhanh nhẹn về nhà bếp, nhanh chóng mang ra một hộp đựng thức ăn lớn, bảy tám món nhắm rượu, màu sắc và hương vị đều đủ.
Rời khỏi nhà, nàng nhẹ nhàng khép cửa lại.
Rất nhanh bên trong đã bắt đầu uống, tiếng hò hét của tiểu đồng áo xanh vang dội, xem ra là đang oẳn tù tì với bạn bè.
Không cần nhìn cũng biết, Trần Linh Quân chắc đang đứng trên ghế.
Trịnh Đại Phong chờ ở bên ngoài, cười hỏi:
"Không giận sao?"
Trần Noãn Thụ khẽ lắc đầu, cười nói:
"Hắn hiếm khi có việc chính phải bận, sao ta lại giận chứ."
Trịnh Đại Phong bắt đầu kể tội:
"Nghe nói ở dưới núi, trấn nhỏ kia, Trần Linh Quân đã uống mấy chầu rượu sáng rồi."
Trần Noãn Thụ nhướng mày, cắn môi một cái, "Lười quản hắn!"
Ở bàn rượu, sau khi tự phạt ba bát rượu, Trần Linh Quân quả nhiên đã đứng trên ghế, hai tay vung vẩy:
"Huynh đệ theo ta tâm liền tâm a."
Trần Thanh Lưu cũng lắc tay theo, cười ha hả nói:
"Ta theo huynh đệ động đầu óc a."
"Ta sợ huynh đệ sống khổ, huynh đệ chịu đòn ta không ngồi yên a."
Nghe những lời nói nhảm rượu này, Kinh Khao và Bạch Đăng chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn nhau.
Trần Linh Quân cùng Trần Thanh Lưu bắt đầu oẳn tù tì bằng tiếng địa phương ở trấn nhỏ, hai anh em tốt, năm người đứng đầu, sáu sáu thuận...
Trần tiên quân áo xanh, mờ mịt nhìn xung quanh, kiếm thư cũng bỏ lại, giao hết trăm công nghìn việc cho hai ba chén rượu.
Ung dung ba ngàn năm, một kiếm không trúng, bay qua động Đình mênh mông, qua Thục Vạn Thanh Sơn cổ xưa, đến nơi này, không vì chém Giao Long, chỉ cùng bạn hiền tìm một bữa no say, rượu chiến phân cao thấp!
Ngu châu và Hồng châu giáp ranh, trên con đường lớn đi về phía Dự Chương quận, ba cỗ xe ngựa trang trí đơn sơ, không có gì đặc biệt. Ở chiếc xe ngựa giữa, hoàng đế Tống Hòa và hoàng hậu Tống Miễn, đều mặc trang phục thường ngày, vai sóng vai ngồi trong xe, nàng thường xuyên vén màn lên, ngắm phong cảnh hai bên đường.
Ở cỗ xe ngựa cuối, ngồi là Tùy Giá Hình bộ thị lang Triệu Diêu, và Lý Bảo Châm, một viên quan chủ quản hàng dệt kim cục mới nhậm chức nửa đường vội vã đến Ngu Châu, tòng tứ phẩm.
Một người là quan lớn ở kinh thành có thể chạm tay bỏng, một người là quan địa phương đang ở rìa quan trường.
Lý Bảo Châm cười nói:
"Nhờ có hào quang của ngươi, ta mới được ngồi xe gấp rút lên đường."
Triệu Diêu cười nói:
"Cũng phải cảm tạ bệ hạ thân dân gần gũi, chúng ta mới không cần câu nệ những lễ nghi rườm rà này."
Lý Bảo Châm tặc lưỡi một tiếng.
Triệu Diêu cười cho qua chuyện, tuy hai bên quan hệ thân thiết, nhưng lời khách sáo trên quan trường vẫn phải nói vài câu.
Họ là những người bạn thân từ thời trẻ, đều là con cháu nhà giàu ở phố Phúc Lộc, huyện Hòe Hoàng, không tính là người cùng tuổi một cách nghiêm ngặt, ít nhất vai vế là ngang nhau.
Mấy năm nay, Triệu Diêu vẫn luôn thư từ qua lại với Lý Bảo Châm.
Lý Bảo Châm than thầm:
"Nghe nói trong triều đình, Viên Chính Định cầm đầu đề nghị dời đô?"
Nếu Đại Ly thật sự dời đô đến Lạc Kinh, nơi gần kinh đô hiện tại, đối với một vị phiên vương đang ở vùng Man Hoang mà nói, thì thật sự là bị rút củi dưới đáy nồi.
Thư Giản là Hồ quân nhậm chức đầu tiên, xuất thân là anh linh triều đình Đại Ly Hạ Phồn, còn có Tá quan Ngô Quan Kỳ, người từng phụ trách quản lý việc thu thập và chỉnh lý tình báo của triều đình Đại Ly ở khu vực trung tâm một châu, cùng với Lý Bảo Châm phụ trách tình báo gián điệp ở khu vực Đông Nam, đều thuộc phẩm trật tương đương và quyền lực tương đồng. Nhà Tống ở Đại Ly, công nhận có ba tầng quan trường, tầng thứ nhất là triều đình và chính quyền địa phương ở dưới núi, tầng thứ hai là các vị thần tiên, tầng thứ ba chính là các cơ quan chủ quản phẩm hàm không cao nhưng quan trọng như nha thự giám sát lò đúc Long Tuyền, cục hàng dệt kim ở Ngu châu, viện đốn củi Hồng châu... nhưng mỗi chủ quan đều được Thiên tử tin tưởng.
Tất nhiên, có lẽ chỉ có Lâm Chính Thành ở viện đốn củi là ngoại lệ.
Triệu Diêu nhìn Lý Bảo Châm, cười không trả lời.
Lý Bảo Châm dựa lưng vào thành xe, chỉ vào Triệu Diêu:
"Ngươi cái tên này, từ nhỏ đã thích giữ chuyện trong bụng."
Nếu bàn về đường làm quan thuận lợi, con đường làm quan của Lý Bảo Châm chỉ ở mức tòng tứ phẩm, tất nhiên không bằng Triệu Diêu được bệ hạ phá lệ đề bạt làm Hình bộ thị lang.
Trong lớp thanh niên lớn lên ở trấn nhỏ, nếu không bàn đến tu hành làm thần tiên trên núi, thì người làm quan lớn nhất vẫn là Triệu Diêu.
Nhưng nếu nói về Ngu châu, quan lớn nhất tất nhiên là thứ sử đại nhân và tướng quân Ngu châu, cả hai đều không quản được cục dệt kim và Lý Bảo Châm, nhưng Lý Bảo Châm và cục dệt kim có thể khiến hai vị tướng quân biên cương mất ngủ.
Bởi vì Ngu châu là một trọng trấn quân sự, là nơi mà binh gia tranh chấp, nên tướng quân Ngu châu Tào Mậu kiêm quản việc quân ở Hồng châu láng giềng.
Tào Mậu hiện giờ không có tư cách ngồi xe, mà phải cưỡi ngựa đi trước dẫn đường cùng một nhóm tu sĩ.
Còn khi Lý Bảo Châm đến nhậm chức cục dệt kim ở Ngu châu, ông đã mang theo hai tâm phúc, đều mang họ Chu, là cha con.
Lúc này Chu Hà và Chu Lộc đang cưỡi ngựa phía sau, theo đoàn xe từ xa.
Hoàng hậu nương nương nhỏ giọng hỏi:
"Còn Dư Du thì sao?"
Tống Hòa cười nhẹ, vỗ lưng nàng an ủi:
"Yên tâm, người nhà trưởng bối này của ngươi chỉ là hơi thiếu kiên nhẫn, nói chuyện khó nghe, dù tuổi không lớn nhưng lại rất thông minh, nếu không thì làm sao trở thành quân sư đứng sau các tu sĩ địa chi?"
Trong cỗ xe ngựa dẫn đầu, một phụ nhân và một thiếu nữ ngồi đối diện nhau. Thiếu nữ không ngừng liếc mắt nhìn chiếc vòng ngọc trên tay phụ nhân.
Phụ nhân, vốn là thái hậu của một nước, vẻ mặt ung dung không mấy để ý. Nàng nâng cổ tay trắng ngần như ngó sen, lắc lắc vòng tay, cười hỏi:
"Nhận ra à?"
Thiếu nữ lắc đầu, nói một câu bâng quơ:
"Nhất định phải giả vờ không biết, coi như chưa từng thấy."
Nam Trâm rất hiểu tính cách của cô nương này, nhìn có vẻ tùy tiện nhưng thực chất lại rất khó chiều. Nàng liền hỏi tiếp:
"Nhà họ Dư không có thứ này, trong bảo khố ất tự của Đại Ly chúng ta cũng không có?"
Thượng trụ quốc Dư thị ở Đại Ly không hề lộ diện, trên danh nghĩa chỉ quản việc tơ lụa và trà ở các địa phương. Trong lịch sử dòng họ cũng không có người nổi danh, thậm chí không có tướng tài.
Tuy không so bì với ba gia tộc thế gia vọng tộc đứng đầu Viên Tào quan, xét về nội tình thì Dư thị cũng không thua kém gì Triệu thị Thiên Thủy và Yến gia Tử Chiếu. Dù Phù Phong Khưu thị hay Bà Dương Mã thị đều kém hơn Dư thị một chút, nhưng đây chỉ là những chuyện nội bộ, không có mấy quan lại Đại Ly dám nói mình hiểu rõ cặn kẽ.
Còn về bảo khố ất tự của triều đình Đại Ly thì lại là một cấm địa nghiêm ngặt. Người có thân phận như phụ nhân này, đừng nói đến chuyện đi vào, chỉ cần hỏi thăm thôi đã là chuyện cấm kỵ rồi.
Dư Du sắc mặt phức tạp, lắc đầu lia lịa:
"Không được đâu, Thôi quốc sư đã dặn dò chúng ta rồi, không ai được phép dùng thứ này, nếu không thì ký ức cả đời sẽ bị xóa sạch, biến thành kẻ ngớ ngẩn. Nghe Viên Hóa Cảnh kể, trước đây có một kẻ đáng thương không nghe lời khuyên, là tu sĩ nguyên lão của địa chi, là tiền bối của ta, chỉ vì lén lút tìm được một viên ngọc mà bị Thôi quốc sư tự mình xử lý, kết cục rất thảm."
Thiếu nữ vỗ vào chiếc bài đeo ở eo có khắc chữ "Tuất", nói:
"Vốn dĩ là đồ của hắn, ta chỉ là thay thế thôi. Nếu hắn biết rồi mà còn cố tình vi phạm thì chắc giờ này ta vẫn còn ở nhà học nữ công thêu thùa."
Nam Trâm giả vờ ngạc nhiên trước tin này, cười nói:
"Ngươi là tu sĩ Binh gia, cho dù không thay thế người đó thì ngươi cũng sẽ đến Chân Võ Sơn hoặc Phong Tuyết miếu tu đạo thôi."
Nam Trâm lại nói đùa:
"Bây giờ vị trí quốc sư Đại Ly đã bỏ trống mấy năm nay, ngươi không cần khẩn trương vậy đâu. Hơn nữa Thôi quốc sư luôn coi trọng các ngươi, đặt rất nhiều kỳ vọng."
Thiếu nữ than dài, đáng thương nói:
"Đạo lý 'một triều thiên tử một triều thần' trong quan trường ta hiểu chứ, nhưng vấn đề là Thôi quốc sư không còn ở đây, ông ta còn một sư đệ áo gấm về quê ẩn cư nữa. Thái hậu nương nương, người không biết đấy thôi, bọn ta bị vị ẩn quan đó ở kinh thành giáo huấn cho mấy trận, bị ông ta thu phục thảm thương, thảm đến không dám nhìn, bây giờ đều có bóng ma tâm lý rồi!"
Mặt Nam Trâm thoáng trắng bệch, không phải vì lời Dư Du nói là đại nghịch bất đạo hay phạm vào điều cấm kỵ trong quan trường, mà là vì mỗi lần nghe đến cái danh xưng ẩn quan, nàng lại thấy đau đầu.
Dư Du thấy tình hình không ổn liền ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nam Trâm vô thức xoa nhẹ chiếc vòng ngọc trên tay, sắc mặt lúc nắng lúc mưa.
Dư Du biết rõ Trần Bình An từng vào cung, nhưng chuyện gì xảy ra thì dù là tu sĩ địa chi như nàng cũng không thể biết được.
Biết giả vờ không biết những chuyện không nên biết cũng là một loại bản lĩnh.
Lần trước Trần Bình An dẫn theo Tiểu Mạch vào cung gặp thái hậu Nam Trâm, là để lấy mảnh vỡ bản mệnh sứ theo yêu cầu của "Lục Giáng".
Lúc đó trên tay phụ nhân có mang chuỗi vòng làm từ loại ngọc bí truyền trên núi, mỗi một viên đều là "Linh Tê châu" có giá trị liên thành. Loại ngọc này có thể giúp người ta nhớ lại ký ức kiếp trước. Một viên tương đương một kiếp, luyện khí sĩ ngưng thần tập trung, theo đạo quyết xoa nhẹ viên ngọc, thu lại tâm thần vào một điểm như hạt cải thì có thể Linh Tê điểm thông, vượt qua cấm chế thời gian, tâm thần nhẹ nhàng bay lượn giữa những bức tranh ký ức tiền kiếp, nếu là những cảnh tượng khắc sâu thì những bức tranh sẽ hiện lên năm màu rực rỡ không khác gì thật, còn những ký ức mờ nhạt thì bức tranh sẽ phai màu, hình ảnh cũng mờ dần.
Nam Trâm khẽ thở dài, cố gắng tươi cười, nhưng khi nghĩ đến việc rời kinh lần này, rất có thể sẽ gặp phải tên tiện chủng ngang ngược Cơn Bình hạng hẻm kia thì sắc mặt nàng lại sa sầm.
Hầu như tất cả tông môn có nội tình sâu xa đều phải đề phòng loại ngọc này, ngay cả Bạch Ngọc Kinh cũng không ngoại lệ.
Nó có thể giúp những vị tổ sư gia giải binh, không tiếc công mò kim đáy biển, tìm đến kiếp này để tiếp tục tục đạo duyên. Nếu có thể nhớ lại ký ức tiền kiếp, con đường tu hành sẽ bớt gian nan. Khương Chiếu Ma ở Tử Khí Lâu của Bạch Ngọc Kinh và Vu Tâm ở Đồng Diệp Tông đều thuộc trường hợp này.
Vì thế, Linh Tê châu luôn là thứ có giá nhưng không có chợ, khi xuất hiện thì các tu sĩ tranh đoạt, sẵn sàng vung cả ngàn vàng để mua hoặc là cướp đoạt. Cho nên những bảo vật trên núi này, ai giữ trong tay cũng phải phòng bị cẩn thận. Những tiên phủ mà trong kho của mình không có ngọc này thì dù là do không có duyên hay là không đủ tiền, nếu đến lúc cần kíp một viên Linh Tê châu giúp đỡ "Tổ sư" khai khiếu, thì phải cầu cạnh những môn phái có loại ngọc này, đây chính là lý do khiến hương hỏa tình trên núi quan trọng.
Vòng tay Nam Trâm có đến mười hai viên Linh Tê châu. Ngoài những viên nàng đã dùng thì đại đa số ngọc còn lại đều bị tùy tùng có đạo hiệu "Mạch Sinh" của Trần Bình An dùng kiếm mài đến sắp thành phế vật.
Nhưng Nam Trâm không lý giải nổi một điều, hình như có hai viên Linh Tê châu vẫn có ánh sáng mờ ảo, không lẽ chúng chỉ bị "Mạch Sinh" thi triển một loại kiếm thuật cấm chế?
Dựa vào một viên bảo châu để nhớ lại kiếp trước cũng chỉ là một vài mảnh ký ức khắc sâu rõ nét, nếu người đó là đắc đạo chi sĩ thì ký ức về những quan ải tu hành sẽ không thể quên, do đó mới có chuyện dùng Linh Tê châu để giúp người tu đạo, đi tắt lên núi mà không để lại di chứng.
Người đánh xe ngựa cho thái hậu mấy năm qua nhắc nhở trong lòng:
"Phải cẩn thận Nguyên Anh cảnh gặp tâm ma. Nếu đó thực sự là họ Trần, ngươi đừng hòng bước lên được cảnh Ngọc Phác."
Thân phận thật sự của người đánh xe già là một vị thần viễn cổ, chủ quản Lôi bộ Trảm Khám ti.
Lão nhân tiếp tục nói:
"Tâm sinh thì đủ loại ma sinh, tâm tắt thì đủ loại ma tắt."
Nam Trâm sáng mắt, mỉm cười:
"Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở."
Lão nhân nói:
"Không có gì, câu này viết trong một cuốn tiểu thuyết thần ma chí quái thôi, đọc thấy cũng có vài phần đạo lý. Trước đây dưới núi bán rất chạy, giá cũng rẻ, doanh số còn không thua gì cuốn sơn thủy du ký mà Trần Bằng Án là nhân vật chính đâu."
Nam Trâm cố nén xúc động muốn mắng người.
Dư Du thì lại tỏ ra ngơ ngác.
Nam Trâm cảm thấy bầu không khí trong xe quá căng thẳng liền cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nàng tỏ vẻ không để ý hỏi:
"Dư Du, các ngươi đều từ bí khố ất tự chọn đồ. Nếu ta nhớ không lầm thì những tu sĩ cung phụng Hình bộ không có chức vị, dựa vào công lao mà có thể đổi đồ vật có giá trị tương đương từ Hình bộ, nơi quan viên Hình bộ chất đống các loại thiên tài địa bảo, phẩm trật tương đối thấp hơn kho bính tự, phải không?"
Theo lẽ thường thì chắc chắn còn có một kho "Giáp" chữ giấu sâu kín hơn nữa.
Dư Du nhìn thái hậu với vẻ dò xét.
Nam Trâm tự biết lỡ lời, "Coi như ta chưa hỏi gì."
Dư Du cười nhếch miệng, "Thái hậu nương nương, chuyện này lại không có gì không thể nói, không phạm vào điều cấm kỵ. Thôi quốc sư từng dặn ta là nếu có ai hỏi chuyện này thì cứ nói cho người đó biết đáp án."
Mặt Nam Trâm trắng bệch không còn chút máu, may mà da dẻ nàng vốn trắng nên mới không quá lộ.
Dư Du chỉ vào mình rồi lại chỉ vào phụ nhân, sau đó đưa ra đáp án:
"Kho giáp tự của Đại Ly vương triều là ta, là ngươi, là chúng ta, là tất cả tu sĩ địa chi, là thành viên tông thất Đại Ly Tống thị nơi thái hậu nương nương sinh sống, là tất cả tu sĩ trong gia phả trên núi, là từng vị sơn thần thủy thần, thậm chí còn là..."
Dừng lại một lát, tiểu cô nương ánh mắt kiên nghị, trầm giọng nói:
"Càng là kỹ càng tỉ mỉ ghi chép hộ khẩu của mỗi một người dân trong vương triều Đại Ly vào từng quyển Hoàng Sách, mỗi một người dân bình thường của Đại Ly vương triều. Là kỹ càng tỉ mỉ ghi chép địa chính mỗi một mảnh vào từng quyển sách vảy cá, mỗi một tấc đất của núi sông Đại Ly."
Nam Trâm im lặng.
Dư Du cười rồi cười, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thiếu nữ bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Ha ha, chỉ là học theo quốc sư Thôi Sàm nói chuyện thôi mà, liền mệt mỏi không chịu nổi!
Phi Vân sơn, nơi đọc sách râm mát nồng đậm, sơn quân Ngụy Bá đóng lại quyển sách nặng trịch, một tay chống cằm, ngón cái nhẹ gõ vào chiếc bông tai vàng bên tai, đang do dự suy nghĩ một chuyện.
Đài bái kiếm, một trong những đỉnh núi thuộc Lạc phách sơn, tiểu Mạch hơi yên tâm phần nào, Tạ cẩu đang cùng vị soạn phả quan tóc trắng đồng tử kia, cùng với Quách Trúc tửu mà các nàng tôn làm minh chủ, khẽ nói nhỏ, giống như đang cùng nhau bàn việc lớn. Đến nỗi việc gây hấn ở cửa núi, Tạ cẩu đã hoàn toàn quên ra sau đầu, chẳng có việc gì. Tiểu Mạch trong lòng khẽ động, bước chân rời đi chỗ xa.
Kinh thành Đại Ly, một thanh niên tu sĩ tên Tăng Dịch, là chưởng môn trẻ tuổi của Ngũ Đảo phái, dự định theo chỉ thị của Trần tiên sinh trong thư, đến một khách sạn tiên gia nghe nói chỉ cần báo tên hắn sẽ không cần trả tiền để nghỉ chân, sau đó đến hẻm nhỏ ngoài Nhân Vân Diệc Vân Lâu, tìm một đôi thầy trò tên Lưu Cà và Triệu Đoan Minh.
Ở bên kia, lão đầu bếp sau khi uống rượu, loạng choạng được Trần Bình An chỉ đường, lặng lẽ rời khỏi Lạc phách sơn, đến tổ trạch ở hẻm Nê Bình trấn nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận