Kiếm Lai

Chương 155: Hạt Châu (2)

Trần Tùng Phong cười nói: "Nói không chừng Thanh Phong thành cũng có ý định tính kế Chính Dương Sơn trong đầu, nếu không phải con vượn già kia xung phong đi trước, bị phu nhân kia đem ra để hù dọa người khác, có lẽ thành Thanh Phong cũng không lấy được bảo giáp.

Trần Đối khôi phục diện mạo như trước, cười lạnh nói: "Một đám bè lũ xu nịnh chỉ biết thấy sao hay vậy, không quan tâm đến đại thế thật sự là gì. Trần Tùng Phong tỏ vẻ thờ ơ, thấp giọng nói: "Chắc là do có lòng nhưng không có sức, thay vì làm một ít việc lớn tốn công vô ích, không bằng kiếm một chút lợi lộc nhỏ. Trần Đối quay đầu liếc nhìn vị con cháu Trần thị quận Long Vĩ này, không tỏ rõ ý kiến với lời nói vô tâm vô ý của Trần Tùng Phong. Lúc này đã sắp vào núi, Trần Bình An bỗng dừng bước. Gần như cùng lúc Trần Đối cũng lên tiếng: "Lưu Bá Kiều, nói hắn cứ việc dẫn đường, càng nhanh càng tốt. Trong trận chiến giữa thiếu niên giày rơm và Bàn Sơn viên trên nóc nhà trấn nhỏ, Lưu Bá Kiều đứng ở xa quan sát hơn nửa trận, sau khi trở về đã không ngớt lời khen ngợi với Trần Tùng Phong. Khi đó Trần Đối cũng có mặt, cho nên nàng biết không thể xem Trần Bình An như một thiếu niên phố phường bình thường.

Cho nên đến cuối cùng, Trần Tùng Phong lại trở thành kẻ vướng chân người khác. Vị hào phiệt tuấn ngạn này tuy cũng thích lên núi làm thơ phú, tìm kiếm những nơi kỳ thú, nhưng mà so với bốn người kia thì thật sự thua chị kém em, Trần Đối là cao thủ võ đạo, Lưu Bá Kiều là một trong những kiếm tu Luyện khí sĩ trong thiên hạ cực kỳ coi trọng rèn luyện khí lực, đôi thiếu niên thiếu nữ kia càng có thể đùa giỡn Bàn Sơn viên có thân thể mạnh mẽ.

Đường núi khó đi, nhất là sau mưa xuân bùn lầy trơn trượt, hơn nữa thi thoảng lại cần vượt qua khe nước dốc đá, Trần Tùng Phong miệng khô lưỡi khô, mồ hôi như mưa tuôn.

Càng về sau, cho dù Lưu Bá Kiều đã giúp Trần Tùng Phong gùi rương sách, Trần Tùng Phong vẫn cứ thở hổn hển như trâu, sắc mặt trắng bệch.

Giữa chừng Trần Bình An có hỏi Trần Đối một lần, có muốn đi chậm lại hay không. Câu trả lời của Trần Đối là lắc đầu.

Khi đoàn người cần trèo qua một khe nước để đi lên, Trần Tùng Phong dẫm lên một tảng đá mọc đầy rêu xanh, bước trượt chân một cái, cả người ngã xuống giữa suối nước, ướt sũng, chật vật vô cùng.

Trần Đối dừng bước chân xoay người nhìn lại, tuy không nói gì, nhưng mà sắc mặt cô âm trầm.

Lưu Bá Kiều vội vàng quay lại đỡ Trần Tùng Phong đứng dậy.

Trần Tùng Phong xin lỗi nói: "Ta không sao, không cần quan tâm ta, nhất định ta có thể đuổi kịp."

Trần Bình An dứt khoát tháo gùi xuống, đặt ở chỗ lõm xuống nơi dốc đá, nói: "Nghỉ ngơi một khắc là được."

Ninh Diêu đương nhiên không quan tâm, ngồi xuống bên cạnh Trần Bình An, cô đang chán đến chết hai lòng tay lần lượt để ở chuôi đao chuôi kiếm, nhẹ nhàng đè xuống, phần đuôi vỏ đao vỏ kiếm theo đó nhẹ nhàng gõ lên dốc đá màu xanh, từng tiếng từng tiếng, như phụ xướng cùng tiếng suối nước.

Trần Đối trầm giọng nói: "Tiếp tục đi!"

Trần Bình An lắc đầu nói: "Vào núi không thể đi một hơi liên tục, sẽ mất hết sức lực, nghỉ ngơi chốc lát rồi đi tiếp, đợi cho sau khi hắn dần dần thích ứng, sẽ có thể đuổi kịp chúng ta, không phải hắn không đủ sức, chỉ là khí tức rối loạn."

Chuyện trèo đèo lội suối, Trần Bình An quả thật là chuyên gia trong các chuyên gia.

Trần Đối căn bản chưa từng muốn nghe Trần Bình An giải thích, trực tiếp nói với Trần Tùng Phong: "Ngươi trở về trấn nhỏ là được."

Trần Tùng Phong vẻ mặt cay đắng, nhìn nữ tử trẻ tuổi nghiêm túc không định để hắn phản bác, hắn quay đầu nói với Lưu Bá Kiều: "Vậy kế tiếp làm phiền ngươi gùi rương sách."

Lưu Bá Kiều giận dữ, lấy rương sách xuống nói với Trần Đối, "Lão tử không hầu hạ nổi!"

Trần Đối sắc mặt bình thản, sau khi tiếp nhận rương sách thì tự gùi lên lưng mình, nói với Trần Bình An: "Đi."

Trần Bình An từ trong gùi lấy ra hai đoạn ống trúc, nhẹ nhàng vứt cho Lưu Bá Kiều, "Trên đường trở về đói bụng, có thể lót dạ."

Trần Tùng Phong nhẹ giọng khuyên bảo Lưu Bá Kiều, người sau cầm ống trúc, cười lạnh nói: "Ta không nhịn nổi cục tức này, ta đi về với ngươi, về nha thự, kêu một bàn rượu ngon thịt ngon, cá thịt đầy bàn! Không thoải mái hơn so với thứ này sao?"

Trần Đối xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Trần Bình An cõng gùi lên, có chút lo lắng, nhìn Lưu Bá Kiều hỏi: "Biết đường trở về không?"

Lưu Bá Kiều cười cười, "Nhớ mà."

Trần Bình An gật gật đầu, rời đi cùng Ninh Diêu.

Phía trước ba bóng người càng lúc càng xa, Trần Tùng Phong mạnh dạn đặt mông ngồi trên tảng đá, cười khổ nói: "Tội gì ngươi phải như vậy, kết chút tình hương khói với Dĩnh Âm Trần thị, đối với ngươi, đối với Phong Lôi viên nói thế nào cũng không phải chuyện xấu, vì sao phải hành động theo cảm tình?"

Lưu Bá Kiều mở ra một đoạn ống trúc, lộ ra cơm nắm trắng như tuyết, cao hứng, phấn chấn nói: "Vẫn là Trần Bình An phúc hậu, không hổ là huynh đệ tốt của ta."

Trần Tùng Phong biết tính tình Lưu Bá Kiều, không hề khuyên giải điều gì.

Trần Tùng Phong tự giễu nói: "Trăm thứ vô dụng là thư sinh."

Lưu Bá Kiều nói nhỏ nói: "Sớm biết vậy lẽ ra nên kêu Trần Bình An để lại một ống trúc đồ ăn ướp muối."

Hắn cầm một cục cơm nắm lên cắn một miếng to, mơ hồ không rõ hỏi: "Ngươi nói vậy cũng không đúng, Tề tiên sinh trong trấn nhỏ, đương nhiên còn có tiên sinh của Tề tiên sinh, rất lợi hại."

Trần Tùng Phong ánh mắt hoảng hốt, "Ngươi nói Tề tiên sinh rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Lưu Bá Kiều thuận miệng đáp: "Trời mới biết."

Trần Tùng Phong đưa tay lên rung rung áo ngoài đang ướt đẫm, thổn thức nói: "Hay cho một câu 'Trời mới biết' ."

Bên phía cửa hàng, Lưu Tiện Dương còn đang ngủ.

Nguyễn Cung ngồi ở đầu giường, ánh mắt nghiêm túc.

Thiếu niên cao lớn mỗi một lần hô hấp đều kéo rất dài, cái này cũng không có gì, mấu chốt là mỗi lần thở ra lại trắng mịt mờ như sương mù giữa núi, lại như sương khói trên hồ.  Chúng cũng không theo gió tản mạn khắp nơi, mà là từng chút một ngưng tụ ở giữa miệng mũi.

Cuối cùng phía trên khuôn mặt thiếu niên, như có một con bạch giao dài ba tấc chiếm cứ.

Lấy mộng cảnh làm lò kiếm.

Thuận lợi thành công đúc thành kiếm thần tiên.

Nguyễn Cung day day cằm, tán thưởng: "Thì ra là đi theo con đường cực đoan phá rồi lại lập, khiếu huyệt phá hết, không còn trở ngại, mặc dù thân thể hoàn toàn hư hại, nhưng kiếm này rốt cuộc đã thành. Vừa có thể đúc kiếm, vừa có thể luyện kiếm, khó trách bộ Kiếm kinh này bị tranh giành như thế. Ngủ cũng tu hành, mộng cũng tu hành, có thể kỳ vọng đại đạo."

Nguyễn Cung đứng lên, tự giễu nói: "Nếu biết như vậy ta đã không nhận lời cho Dĩnh Âm Trần Thị mượn ngươi hai mươi năm."

Ba chiếc xe ngựa vẫn luôn đi dọc theo đường núi giống như không có đầu cuối. Cuối cùng cũng lên tới đỉnh.

Tống Tập Tân và Trĩ Khuê đi xuống xe ngựa, hai mặt nhìn nhau, đỉnh núi là một bình nguyên bằng phẳng rộng lớn, khu trung tâm có dựng hai cột đá, nhưng mà giữa cột đá lưu chuyển như nước, không thấy rõ cảnh tượng sau "Mặt nước", tựa như một đạo thiên môn đứng sừng sững trước mặt thiếu niên thiếu nữ.

Cô gái nhìn chằm chằm đại môn kia.

Tống Tập Tân xoay người đi đến bên cạnh đỉnh núi, đưa mắt trông về phía xa, non sông rộng lớn, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Đại Ly phiên vương Tống Trường Kính khoác một chiếc áo lông chồn, sắc mặt tái nhợt, nhưng mà tinh thần vô cùng tốt, đi tới bên Tống Tập Tân, cười nói: "Tòa Ly Châu động thiên thuộc Đông Bảo Bình Châu này là một trong ba mươi sáu tiểu động thiên, diện tích không lớn, lãnh thổ chỉ có phạm vi ngàn dặm mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận