Kiếm Lai

Chương 615: Đạo Cao Một Thước (3)

Sạp bán hàng rong ngày qua ngày làm ăn bình thường, đứa nhỏ kia hoặc là lên núi hái thuốc trở về, hoặc là đi ra dòng suối bắt cá trở về, hoặc là giúp đỡ hàng xóm láng giềng gánh nước về nhà, lần lượt đi ngang qua sạp.
Rốt cuộc có một ngày, đứa nhỏ vốn nên đi lên núi hái thuốc lấy tiền, cho dù đã cõng gùi đi tới cửa ngõ Nê Bình, nhưng mà vừa nghĩ đến chuyến đi trước đó gặp may mắn, hái được mấy vị thảo dược đáng giá, hủ gạo nhỏ trong nhà đã động trời đầy hơn phân nửa, ít nhất sau thời gian một tuần nó không cần phải lo lắng chuyện bị đói, vì thế đứa nhỏ liền ngẩng đầu nhìn mắt sắc trời âm u, tựa như đang nói với mình trời sắp mưa to, cho dù đi lên núi thì chắc chắn cũng sẽ nửa đường quay về.
Vì thế đứa nhỏ chạy về ngôi nhà tổ trạch, nó đặt cái gùi xuống, lấy ra mấy đồng tiền từ trong một cái hủ nhỏ để nơi chân tường, sau đó chạy nhanh ra ngõ Nê Bình, đi tới hướng sạp hàng.
Nhưng mà khi đứa nhỏ cách sạp càng ngày càng gần, bước chân cũng càng ngày càng nặng nề, tốc độ chạy cũng càng ngày càng chậm, thế cho nên khi chạy tới nơi còn cách rất xa, đứa nhỏ đứng tại chỗ, mặt mũi buồn cười tựa như đang đấu tranh tinh thần, nắm chặt nắm tay, nắm mấy đồng tiền dư kia.
Cuối cùng đứa nhỏ đến gần vài bước, ngồi xổm xuống, cứ như vậy ngẩng đầu ngây ngốc nhìn mứt quả đỏ tươi ghim thành xâu.
Lục Trầm và Hạ Tiểu Lương đứng ở bên cạnh đứa nhỏ kia.
Lục Trầm cười hỏi: "Nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác, ngươi cảm thấy đứa nhỏ đang suy nghĩ điều gì, mới được xem là lẽ thường tình của con người?"
Hạ Tiểu Lương không chút do dự nói: "Suy nghĩ nếu có thể ăn mứt quả mà không cần tiêu tiền thì tốt rồi."
Lục Trầm cười gật đầu, "Mỏi mắt mong chờ."
Sau đó, sạp bán hàng rong đã buôn hết khách, đang trong thời điểm nghỉ ngơi, ông chủ sạp hàng tựa như vô tình thấy đứa nhỏ kia lần lượt đi ngang qua sạp mình, nhưng chưa từng mua mứt quả cứ ngồi trên ghế mãi không lên tiếng, cuối cùng giống như thật sự động lòng trắc ẩn, đứng lên, ngoắc tay cười nói với đứa nhỏ kia: "Đến đây, ta sắp thu dọn sạp trở về rồi, còn lại chút mứt quả bán không hết, nếu ngươi muốn ăn, ta có thể đưa ngươi một xâu, không lấy tiền!"
Hán tử cười cực kỳ hàm hậu chân thật, không khác gì anh nông dân, rút ra một chuỗi mứt quả, quơ quơ với thiếu niên kia, "Cầm đi."
Nhưng mà đứa nhỏ chạy nhanh đứng lên, cười lắc đầu, cứ như vậy chạy đi.
Hạ Tiểu Lương thấy hơi nghi ngờ, nếu đây là lựa chọn của Trần Bình An mà nàng mới gặp trước đây thì nàng cũng không thấy kỳ quái.
Lục Trầm đưa tay chỉ hướng hán tử bán mứt quả kia, "Người này, là một vị âm dương gia ở thế tục, thanh danh không nổi trội của Trung Thổ Thần Châu, trên thực tế lấy lực bản thân có thể đủ chống lại toàn bộ âm dương gia Lục thị, tương đương một quái nhân rất giỏi, đến ngay cả đại sư huynh cũng không thể hoàn toàn đoán được suy nghĩ của người này."
Hạ Tiểu Lương càng thêm nghi hoặc.
Lục Trầm cười nói: "Đây cũng không là mấu chốt, mà là kế tiếp."
Lục Trầm đưa bàn tay ra, chậm rãi gạt từ trên xuống dưới, bên cạnh Hạ Tiểu Lương xuất hiện một tiểu "Trần Bình An" .
Đứa nhỏ này chạy tới nhận xâu mứt quả không cần tiền kia, hớn hở quay về ngõ Nê Bình, rất vui vẻ, ăn mứt quả xong thì đâm nghiện, sau đó vài ngày, nó lại đi tới sạp, lại lấy được một xâu mứt quả không tốn tiền. Đứa nhỏ nghèo khổ vừa mới quen chịu khổ, bắt đầu sinh tâm lười biếng, thi thoảng sẽ nhớ tới mứt quả này, lên núi hái thuốc sẽ hái ít đi so với bình thường… Cứ như thế ngày qua ngày, năm qua năm, thiếu niên vẫn chưa biến thành người xấu gì, nhưng mà ở trong mắt Hạ Tiểu Lương, thực sự đã không còn là thiểu niên giầy rơm mà lần đầu tiên nàng gặp ở Thanh Ngưu bối kia.
Sau đó, trở về lại chỗ cũ, Lục Trầm lại vung tay một cái, Tiểu Bình An lại xuất hiện, lúc này đây hắn không lựa chọn nhận không mứt quả, mà là lựa chọn tiêu tiền để mua, sau đó, đứa nhỏ bằng lòng chịu khổ nhiều hơn, liều mạng kiếm tiền, nhưng mà ăn ngán mứt quả, từ từ lại thích ăn điểm tâm, khi đứa nhỏ qua từng năm trưởng thành thành thiếu niên, ở trong mắt Hạ Tiểu Lương, hình như Trần Bình An này cũng không có gì thú vị.
Lục Trầm cứ lần lượt nâng bàn tay lên, Hạ Tiểu Lương nhìn thấy từng Trần Bình An một, từng loại cảnh ngộ cuộc đời xuất hiện những sai lệch rất nhỏ.
Đến cuối cùng Hạ Tiểu Lương lâm vào trầm tư.
Lục Trầm cười cười, "Trở về thôi."
Một trước một sau, đi về hướng học thục.
Cảnh lúc này, thật ra rất giống dòng sông thời gian thực sự từng chảy ngang qua nhân thế, khi Tề Tĩnh Xuân mang theo thiếu niên đi tới gốc cây hòe cổ thụ, muốn xin một chiếc lá hòe.
Lục Trầm hai tay chắp sau lưng đi phía trước, hỏi: "Đã hiểu ra cái gì chưa?"
Hạ Tiểu Lương nhẹ giọng trả lời: "Chỉ có thủ tâm, mới là một người."
Lục Trầm ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Hạ Tiểu Lương hỏi: "Chẳng lẽ đệ tử nghĩ sai rồi, hay là nhìn không đủ cao đi không đủ xa?"
Lục Trầm đột nhiên quay đầu cười nói: "Không có không có, suy nghĩ rất tốt, điểm không được hoàn mỹ duy nhất chính là đệ tử như ngươi cũng không phải khoảng tối dưới đèn, không nhìn ra sư phụ nhà mình có đạo pháp thông thiên."
Khi Lục Trầm mang theo Hạ Tiểu Lương nhìn ngắm khắp trăm sắc thái cuộc đời, ở giữa một khúc sông giữa dòng sông thời gian, có một vị nho sĩ tóc mai như sương, sau khi lũ trẻ nít tan học, ngồi ở phòng trong một mình học đánh cờ, khuôn mặt rõ ràng, không hề mơ hồ, vào "lúc đó” của Lục Trầm vàHạ Tiểu Lương, hoặc là nói "Năm đó" của Ly Châu động thiên, Tề Tĩnh Xuân xoay người nhấc lên một quân cờ, mỉm cười nói: "Cũng thường thôi."
Khi Trần Bình An từ lầu cao đi xuống, quay lại chỗ ngồi thì đã bỏ lỡ hai tràng đại chiến.
Đạo sĩ Trương Sơn ngồi trên ghế sát bên nhìn thấy Trần Bình An, vội vàng đứng dậy chắp tay nói lời cảm tạ, Trần Bình An chỉ đành ôm quyền hoàn lễ, tiếp nhận ngọc bài.
Trận chiến tử địch công khai này, vì lý do công bình nên chiến trường không được bố trí ở Phong Lôi viên hoặc là Chính Dương sơn, mà là Thần Tiên Đài một trong sáu mạch của Phong Tuyết miếu, Phong Tuyết miếu là thánh địa Binh gia, kết giao hữu nghị rộng khắp hơn cả Chân Vũ sơn, hơn nữa phong cách làm việc kín tiếng hơn so với Chân Vũ sơn, tông môn đệ tử xuống núi, du hiệp nhiều chứ không phải sa trường võ tướng, cho nên quan hệ với hai nhà cũng đều không tệ, sẽ không thiên vị phương nào.
Về phần Phong Tuyết miếu vì sao lựa chọn Thần Tiên Đài, thứ nhất Thần Tiên Đài ở trên đỉnh núi cao, tầm nhìn trống trải, phong cảnh hợp lòng người, còn về quan cảm mà nói, là một nơi phong thuỷ bảo địa tiên khí thịnh vượng của Phong Tuyết miếu, thứ hai là đệ tử Thần Tiên Đài rất thưa thớt, hương khói điêu linh, hầu như chỉ trông vào Ngụy Tấn một mình chống đỡ, mà Ngụy Tấn vì quan hệ với ân sư, nên cũng không thân cận đối với tông môn, có lẽ Phong Tuyết miếu cũng muốn mượn cơ hội này để mong được gia tăng hương khói cho Thần Tiên Đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận