Kiếm Lai

Chương 325: Một kiếm phá pháp (1)

Lão quản sự vỗ vỗ ngực, ngừng ho khan, cười nói: “Đại Ly hôm nay núi cao rung chuyển, trừ phi là vị Nguyễn sư kia tự mình ra tay, nếu không tiểu thư nhà ta thật sự không sợ ai, cho dù đánh không lại một ít cung phụng bí mật của triều đình Đại Ly các ngươi, nhưng nếu tiểu thư thật sự muốn trốn đi, các ngươi chẳng lẽ dám quyết đoán, một hơi đào đứt chân núi mấy trăm dặm này, đồng thời cắt đứt Tú Hoa giang, không sợ từ đó, liên lụy tới Kỳ Đôn sơn và Ly Châu động thiên vừa rơi xuống đất kia?”

Lão nhân áo sam xanh sắc mặt âm trầm, “Đại nhân nhà ta không giống những cung phụng Đại Ly có giá tới tận trời kia, từ trước tới nay ngài ấy ghét nhất người khác được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Cửa lớn chậm rãi khép lại, lão quản sự đứng ở trong cửa, nheo mắt cười nói: “Tiểu thư nhà ta lên tiếng, nói Đại Ly các ngươi ra tay thử xem.”

“Vậy thì thử thôi!”

Lễ bộ lang trung Đại Ly lắc đầu, cũng là một người lanh lẹ, không nói chuyện dây dưa nữa, đi thẳng xuống bậc thang, thu lại cái đèn lồng lớn màu đỏ, ném lên bầu trời.

Bóng người hắn trôi đi.

Cái đèn lồng đó như mặt trăng màu đỏ treo trên trời.

Trên đường cái nơi cửa phủ đệ, đoàn người Trần Bình An đứng tại chỗ, tâm tình nặng nề.

Không ai ngờ được, đang từ trong sơn dã rừng rậm đột nhiên đi tới phía trước tòa nhà lớn hào môn này.

Dọc đường đi Trần Bình An phụ trách vượt mọi chông gai, lấy Tường Phù mở đường, lúc này cũng có chút thở hổn hển, thể lực hao tổn không lớn, phần nhiều vẫn là bởi gánh nặng trong lòng.

Lão đạo nhân mù được Lâm Thủ Nhất cõng kia đột nhiên không giả chết nữa, tự mình vả mình một bạt tai, lão lệ tung hoành nói: “Không ngờ nữ quỷ này đạo hạnh khủng bố như thế, bần đạo thế mà chủ động trêu chọc cô ta, còn muốn trảm yêu trừ ma, thật sự là mù mắt chó mà, đôi mắt chó này không mù uổng mà...”

Lâm Thủ Nhất giật mình nhảy dựng, vội vàng thả lão đạo nhân xuống khỏi lưng mình.

Lý Hòe tránh ở phía sau Lý Bảo Bình. Sắc mặt Lý Bảo Bình hơi tái đi, kéo kéo tay áo Trần Bình An, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu sư thúc, người có sợ không?”

Trần Bình An nâng mu bàn tay, lau mồ hôi ở trán, gật đầu nói: “Đương nhiên sợ, nhưng không sao, có ta và Lâm Thủ Nhất.”

Lâm Thủ Nhất cười khổ nói: “Lúc trước cảm thấy có thể thử chút, bây giờ ta cảm thấy chút cân lượng này của mình, cũng chỉ đủ ngón út người ta móc một cái thôi.”

Trần Bình An đem Tường Phù trả vào bao, đưa trả lại cho Lý Bảo Bình, nhìn thấy cô bé và Lâm Thủ Nhất đều rất buồn bực, Trần Bình An giải thích: “Đợi lát nữa ta thử chút xem.”

Lý Hòe ngây thơ hỏi: “Nữ quỷ đó không sợ Tường Phù đao, không sợ phù lục của Lâm Thủ Nhất, lại sợ nắm đấm à?”

Trần Bình An không nói gì, bắt đầu nín thở ngưng thần.

Phía trước phủ đệ treo tấm biển “Tú Thủy Cao Phong”.

Lão đạo mù bị thương nặng, đại khái là tự cảm thấy chết đến nơi rồi, nói chuyện lung tung như lên cơn điên.

Hai tay trong tay áo Lâm Thủ Nhất đều cầm hai lá bùa Bàn Trung Châu và Hỏa Vũ, tận sức người nghe mệnh trời mà thôi.

Trần Bình An đang yên lặng khống chế con rồng khí tức kia trong cơ thể, đi về phía hai tòa khí phủ đó, bảo đảm kiếm khí còn đó, không có gì ngoài ý muốn.

Nghiệm chứng như thế nào, cực kỳ đơn giản, chỉ cần con rồng lửa kia mang đến cảm giác ấm áp cho kinh mạch, không dám dừng lại chút nào ở phía trước hai tòa khí phủ, có nghĩa là hai luồng kiếm khí “cực nhỏ cực nhỏ” chắc chắn đang cuộn mình trong đó.

Lần này, Trần Bình An cảm thấy một luồng kiếm khí chưa chắc có thể cam đoan giết chết nữ quỷ áo cưới kia.

Vậy thì hai luồng!

Sau đó dù có đau lòng muốn chết, thì vẫn lời hơn phải bỏ mạng.

Nhưng Trần Bình An lúc này còn chưa dùng tới kiếm khí, mà đã sắp đau lòng muốn chết rồi.

Cho nên khuôn mặt thiếu niên tham tiền cứng đờ, đằng đằng sát khí.

Lý Hòe đột nhiên phát hiện con lừa màu trắng bên cạnh vẫn luôn đạp mạnh xuống đất, lúc ở đường núi thì nóng nảy bất an, bây giờ lại tỏ ra mừng rỡ hân hoan.

Cho dù nữ quỷ áo cưới kia hiện lên ở đỉnh bậc thang ngoài cửa lớn, con lừa kia cũng chỉ là hơi thả chậm vó mà thôi.

Nữ quỷ cúi đầu nhìn cái áo cưới mắt đỏ tươi, có mấy chỗ rách nát, ả đè nén lại lửa giận ngập trời trong lòng, nhìn về phía những thiếu niên thiếu nữ kia, thân hình nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Nữ quỷ nghiêng người làm động tác vạn phúc, giọng nói mềm mại, “Hoan nghênh tới nhà bái phỏng, các ngươi có thể gọi ta Sở phu nhân. Đáng tiếc lang quân nhà ta đi xa chưa về, đành phải do thiếp thân chiêu đãi các ngươi.”

Kỳ Đôn sơn, trong rừng trúc nhỏ có trận pháp che lấp cảnh tượng, Ngụy Bách mượn dùng cơ hội vừa mới khôi phục thần vị sơn thần, nhìn trúc gãy chồng chất thành núi, tất cả đều là trúc xanh bị A Lương một đao chặt đứt ngang thân, cho dù lần sóng gió này, thu hoạch lớn hơn nhiều so với tổn thất, nhưng khi tận mắt thấy những cây trúc xanh hấp thu linh khí Kỳ Đôn sơn trăm ngàn năm, rơi vào trong mắt Ngụy Bách, giống như những vị mỹ nhân vưu vật bị chém eo, vẫn thổn thức không thôi.

Khuyên tai màu vàng của Ngụy Bách đã dùng thủ thuật che mắt, bình thường cho dù ở địa giới nhà mình hiển lộ chân thân, con hắc xà kia cũng không cách nào thăm dò chân tướng, không cách nào nhìn thấy, lúc này hắn gập tay khẽ búng lên tai, những cây trúc gãy trên mặt đất bắt đầu biến mất từng cây vào hư vô.

Đợi thu dọn gọn gàng rồi, Ngụy Bách đi ra khỏi rừng trúc, nhìn thấy ngoài hắc xà nơm nớp lo sợ cuộn mình ở cách đó không xa, còn có một vị kiếm khách trẻ tuổi đeo ngang kiếm ở sau lưng, cùng với “người quen” mang bầu rượu ngửa đầu trút rượu, vị cao thủ Đại Ly bị ánh cầu vồng của A Lương húc về sàn đá Kỳ Đôn sơn kia, Ngụy Bách chỉ biết họ Lưu, cuối cùng được tên kiếm khách kia cõng đi. Ngụy Bách toát ra một tia nghi hoặc, hán tử không bao lâu trước đó đã gần chết, tuy vẫn có chút uể oải, nhưng nhanh như vậy đã khôi phục trở lại, cho dù là tu hành bí thuật thượng thừa rèn luyện cơ thể, cũng không đến mức thần hiệu như thế chứ.

Chẳng qua trên đường tu hành, có thể đi đến hai cảnh giới cuối của trung ngũ cảnh, ai không có chút bản lĩnh áp đáy hòm, Ngụy Bách đương nhiên sẽ không mở miệng hỏi. Quy củ đạo không nói thọ sư không nói họ, xưa nay luôn đúng.

Lau vết rượu khóe miệng, tráng hán cường tráng khỏe mạnh kia trầm giọng nói: “Kỳ Đôn sơn thổ địa lão nhi, ta tên Lưu Ngục, tuy nhìn ngươi vẫn không hợp nhãn, nhưng ân cứu mạng, về sau nhất định hồi báo. Nếu có việc gấp muốn nhờ, bóp tín phù, chỉ cần Lưu Ngục ta lúc ấy không bận nhiệm vụ triều đình, dù là ở thành Lão Long tận cùng phía nam của Bảo Bình châu, cũng sẽ chạy tới.”

Tráng hán tùy tay ném ra một tấm thẻ bạch ngọc mỡ dê, sau khi đón lấy, Ngụy Bách cười nói: “Yêu ghét rõ ràng, làm việc quang minh, lại có khối thái bình vô sự bài chỉ ‘Binh gia sơn miếu’ mới có, Lưu Ngục ngươi là tu sĩ miếu Phong Tuyết hoặc là Chân Vũ sơn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận