Kiếm Lai

Chương 981: Thu võ vận, ăn hạt châu

Hẻm Kỵ Long ngoằn ngoèo là một con dốc, còn có một cầu thang dài dằng dặc, tiệm Thảo Đầu nằm ngay dưới chân cầu thang, cạnh cửa hàng Áp Tuế. Hai cửa hàng này đều là cơ ngơi của nhà Thạch gia, năm xưa cô bé tóc sừng dê ghim bím. Sau này, cô bé không cùng Lý Bảo Bình, Lý Hòe đến Đại Tùy học viện nữa, cũng không ở lại trấn nhỏ như Đổng Thủy Tỉnh, mà theo gia tộc chuyển đến kinh thành Đại Ly, bèn bán hai gian cửa hàng này. Về sau, nhờ Nguyễn Cung giúp đỡ, gián tiếp lọt vào tay Trần Bình An. Mỗi khi Trần Bình An về quê, Đổng Thủy Tỉnh còn gặp được, còn Thạch gia xuân thì từ sau lần chia ly năm đó, không còn gặp lại.
Tiệm Thảo Đầu khi còn trong tay Thạch gia, bán đủ thứ tạp nham, trong đó có cả những đồ cổ cũ kỹ, coi như là hiệu cầm đồ đầu tiên của Ly Châu động thiên. Về sau, khi chuyển đi, Thạch gia chọn ra một ít đồ cổ, đồ chơi quý giá, đẹp mắt, giữ lại một nửa ở cửa hàng. Từ đó có thể thấy, nhà Thạch gia dù đến kinh thành cũng là gia đình giàu có. Lúc đầu, sau khi có được cửa hàng, nhất là khi biết rõ giá trị của những món đồ đó, lần đầu tiên trở về Ly Châu động thiên, Trần Bình An còn hơi áy náy, lương tâm cắn rứt, muốn đóng cửa hàng luôn cho xong. Hôm nào nhà Thạch gia về thăm thân nhân, cứ theo giá gốc trả lại cửa hàng và toàn bộ đồ đạc bên trong cho họ. Nhưng khi đó Nguyễn Tú không đồng ý, nói mua bán là mua bán, nhân tình là nhân tình. Trần Bình An tuy nhận lời nhưng trong lòng vẫn còn một chút vướng mắc. Chỉ là, sau này quen với việc làm ăn rồi, liền không nghĩ đến chuyện này nữa. Tuy nhiên, nếu Thạch gia mặt dày, phái người đến đòi lại cửa hàng, Trần Bình An cũng thấy được thôi, sẽ không cự tuyệt. Có điều, khi đó hai bên đã không còn chút hương khói tình nghĩa nào. Mà cái hương khói tình nghĩa của Trần Bình An, đáng giá mấy đồng?
Trong cửa hàng chỉ có một tiểu nhị coi sóc việc làm ăn, là một lão bà, tính tình chất phác. Nghe nói, khi Nguyễn Tú làm chưởng quầy ở đây, thường xuyên bầu bạn chuyện trò với bà.
Trần Bình An đương nhiên nhận ra lão bà, người hẻm Hạnh Hoa, theo thứ bậc lan tỏa trong trấn nhỏ thì dù tuổi tác cách nhau gần bốn mươi tuổi, vẫn có thể gọi một tiếng "Trần di", chỉ có điều không tính là thân thích gì chính thức.
Lão bà tuy tuổi cao nhưng cả đời làm ruộng, sức vóc rất cường tráng. Dù nay con cái đều chuyển đến Long Tuyền quận thành, đi mấy lần, bà thật sự không chịu được cảnh nhà lớn vắng vẻ, đến cả một người quen để cãi nhau cũng không có, bèn quay về trấn nhỏ. Con cái hiếu thuận, cũng không có cách nào, có điều nghe nói con dâu cũng hơi bóng gió chê bà già ở bên cạnh làm mất mặt, xấu hổ. Bây giờ trong nhà đã mua thêm không ít nha hoàn, đâu cần đến một bà lão tuổi cao sức yếu đến kiếm vài đồng bạc. Nhất là, người đang là chưởng quầy cửa hàng, lại còn là một kẻ ít tiền nhất hẻm Nê Bình năm nào.
Trần Bình An dẫn Bùi Tiễn đến cửa hàng, vừa vào cửa đã gọi "Trần di", hỏi thăm sức khỏe thế nào, những năm gần đây còn làm ruộng không, thu hoạch ra sao.
Sau đó, Trần Bình An hàn huyên một hồi lâu với lão bà, đều bằng tiếng địa phương trấn nhỏ. Lão bà thường kể chuyện cũ năm xưa. Nhìn lại Trần Bình An hôm nay đã thành đạt, lão bà không khỏi xúc động, hốc mắt đỏ hoe, nói mẹ của Trần Bình An mà thấy cảnh tượng hôm nay thì tốt biết bao, cả đời chỉ biết chịu khổ, chưa từng được hưởng phúc một ngày nào, cuối năm, sau lưng còn nổi nhọt, cái mùa đông ấy cũng không thể qua khỏi, ông trời thật mù quáng. Nói đến chỗ đau lòng, lão bà lại oán trách cha Trần Bình An, nói người tốt thì có ích gì chứ, cũng chỉ toàn làm bậy, người ta nói không có thì không có, làm vợ con chịu khổ bao nhiêu năm nay. Chỉ là nói xong lời cuối, lão bà khẽ vỗ tay Trần Bình An, nói đừng oán cha ngươi, coi như hai mẹ con nhà ngươi kiếp trước nợ ông ấy, đời này trả hết nợ cũ là tốt rồi, đó là chuyện tốt, nói không chừng kiếp sau sẽ đoàn viên, cùng nhau hưởng phúc.
Trần Bình An ngoan ngoãn ngồi trên ghế dài phụng bồi Trần di, để lão bà nắm đôi bàn tay khô héo của mình, nghe bà cằn nhằn mà không dám cãi lại.
Bùi Tiễn ôm ghế đẩu, ngồi ở nơi không xa, vừa gặm hạt dưa, vừa lặng lẽ quan sát sư phụ có chút lạ lẫm của mình.
Bùi Tiễn học ngôn ngữ ở đâu cũng rất nhanh, tiếng địa phương Long Tuyền quận đã thuộc làu, nên nghe hai người trò chuyện đều hiểu được.
Sư phụ nói chuyện với người lớn tuổi, vừa buồn thương lại vừa vui vẻ lạ.
Hơn nữa Bùi Tiễn cũng rất kỳ lạ, sư phụ là người lợi hại như vậy, dù gặp ai, cũng chưa từng như thế... Cung kính?
Giống như nói liên miên, lão phu nhân mặc kệ nói cái gì, đều là đúng cả, sư phụ đều nghe lọt, một chữ một câu, đều để trong lòng. Hơn nữa bây giờ tâm cảnh sư phụ, thập phần tường hòa.
Kỳ thật trước khi sư phụ xuống núi đi vào cửa hàng, Bùi Tiễn cảm giác mình chịu rất nhiều ủy khuất, chẳng qua là sư phụ muốn ở núi Lạc Phách luyện quyền, nàng không tiện đi quấy rầy.
Cho nên hắn liền ở lại cửa hàng Áp Tuế bên kia, giẫm trên ghế đẩu ngẩn người, một mực rầu rĩ không vui, thật sự không chút nào có tinh thần khí, như dĩ vãng đi ra ngoài bốn phía dạo chơi. Vừa nghĩ đến trong trấn nhỏ mấy tên rõ ràng là lũ ngỗng, lại hay bắt nạt người qua đường, Bùi Tiễn lại càng thêm nổi giận.
Bởi vì mấy ngày trước nàng đã nghe được trong trấn nhỏ phố phường rất nhiều lời ong tiếng ve.
Kỳ thật trước đây vài năm, Bùi Tiễn cũng có nghe được, chẳng qua là vụn vặt, Bùi Tiễn lúc ấy cảm thấy mình là người giang hồ rồi, khí lượng nên rộng lượng chút, liền không trực tiếp chỉnh đốn bọn chúng, chẳng qua là lén ghi lại vào một cuốn sổ nhỏ, lặng lẽ giấu ở dưới cùng cái rương trúc nhỏ, ngày nào đó ở chỗ nào, đã nghe được thằng nhãi con, con rùa cháu trai bà dì nào nói bậy.
Nhưng khi sư phụ trở về núi Lạc Phách, gần đây lời đồn đại nhiều hơn nữa, có không ít kẻ ăn no rửng mỡ, vậy mà không bị bội thực mà chết đầu gấu con cái, còn có những người quen trước kia, trạc tuổi sư phụ, cùng với chút người nhiều chuyện, tụ tập ở các ngã tư đường, cùng nhau nói xấu.
Phần lớn là chuyện cũ năm xưa ở hẻm Nê Bình, cùng với một vài tin đồn Trần Bình An làm học trò của Long Diêu.
Thích đem chuyện đáng thương của Trần Bình An khi còn bé ra làm trò cười, cái này cũng không tính quá đáng, còn có một số người nói những lời buồn nôn hơn, đem bạn bè của sư phụ là Lưu Tiện Dương, hàng xóm Tống Tập Tân cùng tỳ nữ Trĩ Khuê, cùng với mẹ của Cố Xán quả phụ, thậm chí cả Nguyễn Tú tỷ tỷ đều đem ra bêu riếu, nói ví dụ như năm xưa sư phụ dựa vào xu nịnh Nguyễn Tú, mới có được hôm nay, còn nói cùng mẹ của Cố Xán có một chân, cho nên mới thường xuyên giúp đỡ quả phụ kia, thường xuyên vay tiền của Tống Tập Tân không trả, quá nhiều.
Bùi Tiễn đều một mực nhớ kỹ, mỗi lần về cửa hàng Áp Tuế, lén lút với Thạch Nhu, lấy cuốn sổ ghi chép ra, khi viết, nghiến răng nghiến lợi, cho nên nét mực đặc biệt nặng. Nếu như không phải sư phụ hôm nay đang ở núi Lạc Phách, Bùi Tiễn đã sớm ra tay rồi, mặc kệ ngươi là tiểu thí hài mấy tuổi, hay là bà nương bà lão hơn mười tuổi.
Về sau Thạch Nhu có trời đã nhận ra manh mối, liền khuyên Bùi Tiễn, nói ở ngoài đường phố hay trong triều đình giang hồ cũng vậy thôi, có mấy người là thật lòng thấy người khác tốt, có thì chắc chắn là có, nhưng mà lại rất ít. Gặp ở trước mặt thì nịnh nọt ngươi, nói lời ngon tiếng ngọt, quay lưng lại sau lưng thì nói xấu, đây là chuyện rất bình thường.
Kết quả lúc đó Bùi Tiễn phản bác một câu, nói ta không sao cả, nhưng nói về sư phụ ta, thì không được!
Thạch Nhu cảm thấy khó giải quyết, rất sợ ngày nào đó Bùi Tiễn không nhịn được, ra tay không phân nặng nhẹ, làm bị thương người.
Vì vậy lần này Trần Bình An đi vào cửa hàng, nàng thật ra đều muốn nói về việc này một tiếng, chẳng qua là Bùi Tiễn cứ dính lấy sư phụ mình, Thạch Nhu tạm thời không có cơ hội mở miệng.
Chẳng qua khi hôm nay Bùi Tiễn gặp sư phụ, nghe cái bà lão kia nói thầm có chút đáng ghét.
Đột nhiên, tức giận thì vẫn là tức giận, ủy khuất thì vẫn là ủy khuất, chẳng qua không nhiều như vậy.
Nhất là Bùi Tiễn lại nghĩ, có một năm giúp sư phụ đi tế mộ phần cha mẹ, trên đường trở về trấn nhỏ, gặp được lão phu nhân đi lên núi, khiến Bùi Tiễn quay đầu nhìn lại, lão phu nhân dường như đang đứng ở bên mộ phần cha mẹ sư phụ, đang xoay người đặt bánh nếp, đậu hũ hun khói lên trước mộ phần.
Bùi Tiễn gặm hạt dưa, nhếch miệng cười cười.
Sẽ không nói những chuyện bực bội này cho sư phụ nghe nữa.
Rồi sau này đối với vị sư phụ này đều muốn gọi Trần di lão bà bà, vẫn như ngày thường, thật nhiều khuôn mặt tươi cười.
Ra tiệm Thảo Đầu, Trần Bình An không trực tiếp đưa Bùi Tiễn về cửa hàng Áp Tuế, mà lại mang theo Bùi Tiễn bắt đầu dạo phố. Dọc theo hẻm Kỵ Long bậc thang, đi thẳng lên, sau đó vòng vèo qua phố lớn ngõ nhỏ, đến nhà tổ của Lưu Tiện Dương. Trần Bình An mở cửa, cầm chổi bắt đầu quét dọn. Bùi Tiễn không xa lạ gì với nơi này, năm đó khi rời trấn Hồng Chúc, sư phụ đưa cho nàng một chùm chìa khóa, trong đó có chìa khóa ở đây. Cứ vài ba phút, nàng lại phải đi theo cô bé váy phấn, cùng nhau quét dọn một lần. Lần chia ly đó, sư phụ còn dặn dò riêng nàng không được làm xáo trộn đồ đạc trong phòng bên cạnh. Lúc đó, nàng còn hơi buồn bã, nên hỏi cô bé váy phấn có nghe sư phụ nói như vậy không, cô bé do dự một chút, Bùi Tiễn liền biết là không. Nàng bèn ngồi xổm ở ngưỡng cửa, buồn bã một hồi lâu, mặc cô bé váy phấn tự mình làm việc. Bùi Tiễn nói mình xem hoàng lịch, hôm đó nàng không còn chút sức lực nào.
Hôm nay thì khác, sư phụ quét nhà, nàng không cần xem hoàng lịch hay nhìn thần sắc cũng biết hôm nay tràn đầy sinh lực. Nàng chạy ngay đến bếp, ôm thùng nước và khăn lau, múc nước từ cái vạc còn sót chút nước, giúp lau bàn ghế tủ trong phòng. Trần Bình An vừa cười vừa kể cho Bùi Tiễn nghe rất nhiều chuyện xưa, về chuyện trước kia thế nào cùng Lưu Tiện Dương lên núi xuống suối, đặt bẫy bắt thú, làm ná cao su, làm cung tên, mò cá bắt chim, bắt rắn, nhiều chuyện lý thú.
Trong lúc Trần Bình An không nói chuyện, lúc rảnh rỗi, Bùi Tiễn lại lẩm bẩm đọc thuộc lòng một cuốn sách, giống như hương ước công tự, quản lý gia huấn đồ vật. Trần Bình An cũng không biết nàng học ở đâu ra, mà lại đọc rất thuộc.
"Gà gáy là dậy, vẩy nước quét dọn sân nhà, trong ngoài sạch sẽ. Cửa quan then cài, tự kiểm điểm mình, quân tử ba điều cần kiệm... Một bát cháo một bữa cơm, nên nghĩ đến không dễ... Đồ vật cốt ở chất mà sạch, bình gốm hơn hẳn vàng ngọc. Ban ơn chớ nhớ, chịu ơn đừng quên. An phận giữ mệnh, như ý khi nghe trời."
Trần Bình An nghe tiếng nàng ngâm nga phía sau lưng, không hỏi gì, chỉ nhìn Bùi Tiễn đang vừa làm việc vừa lắc lư chân, vẻ mặt tươi cười.
Sau khi xong việc, một lớn một nhỏ cùng nhau ngồi ở ngưỡng cửa nghỉ ngơi.
Bùi Tiễn hỏi:
"Sư phụ, quan hệ của ngươi và Lưu Tiện Dương tốt vậy ạ?"
Trần Bình An gật đầu:
"Đúng vậy, năm đó sư phụ chính là tiểu tùy tùng của Lưu Tiện Dương, sau còn có một con sên nhỏ, là con ghẻ ký sinh trên mông của sư phụ. Ba người chúng ta, năm đó là tốt nhất."
Bùi Tiễn quay sang nhìn sư phụ gầy gò hơn nhiều, do dự hồi lâu rồi nhẹ giọng hỏi:
"Sư phụ, con nói là nếu thôi nha, nếu có người nói sư phụ nói bậy, sư phụ có tức không?"
Trần Bình An cười:
"Nói trước mặt ta ta nói bậy, ta sẽ không tức giận. Sau lưng nói ta nói bậy... Cũng không tức giận."
Bùi Tiễn nghi ngờ:
"Sư phụ ơi, chẳng phải người ta nói 'Nê bồ tát cũng có ba phần lửa' sao, sao sư phụ lại không tức giận?"
Trần Bình An xoa đầu Bùi Tiễn:
"Vì tức giận cũng vô ích thôi."
Bùi Tiễn lần lượt nhặt hạt dưa đưa cho sư phụ, Trần Bình An nhận lấy. Hai thầy trò cùng nhau gặm hạt dưa, Bùi Tiễn buồn bã nói:
"Vậy cứ mặc người ta nói bậy hả sư phụ? Cái này không đúng mà."
Trần Bình An lười biếng ngồi đó, gặm hạt dưa, nhìn về phía trước, mỉm cười nói:
"Muốn nghe đạo lý lớn hay đạo lý nhỏ?"
Bùi Tiễn cười nói:
"Con muốn nghe hết."
Trần Bình An gật đầu:
"Vậy ta nói đạo lý lớn trước. Cái này là ta nói cho ngươi nghe, cũng là ta tự nói với mình, vì vậy tạm thời ngươi không hiểu cũng không sao. Nói như thế nào nhỉ, mỗi ngày chúng ta nói những lời gì, làm những việc gì, có thật chỉ là vài ba câu nói, vài ba chuyện vặt không? Không phải vậy, những lời nói và sự việc này, như những sợi dây nhỏ, tụ lại cùng nhau, giống như dòng nước nhỏ ở khe núi phía tây, cuối cùng trở thành sông Long Tu, sông Thiết Phù. Con sông lớn đó, giống như gốc rễ sâu kín nhất của mỗi người, là một mạch máu chính ẩn sâu trong lòng, quyết định những thăng trầm lớn nhất, những vui buồn hờn giận của cuộc đời ta. Mạch máu dài này có thể dung nạp nhiều tôm cá, cua, rong rêu, hòn đá, nhưng có lúc nó lại khô cạn, lại có khi nó sẽ phát hồng thủy, chẳng biết thế nào mà lần, vì nhiều khi chính ta cũng không hiểu tại sao mình lại thay đổi. Nên trong sách con vừa đọc có câu quân tử ba bớt, kỳ thực nhà Nho còn có một thuyết gọi là khắc kỷ phục lễ. Về sau sư phụ đọc sách của các văn nhân, thấy một vị đại nho được tôn là bậc thánh nhân thiên cổ ở Đồng Diệp Châu, còn đặc biệt làm một tấm biển viết hai chữ 'kiềm nộ'."
Ta nghĩ nếu làm được những điều này, về mặt tâm cảnh cũng sẽ không còn hồng thủy ngập trời, gặp cầu thì đi theo cầu, gặp đê vỡ thì có thể vượt đê, bao trùm hai bên bờ sông lối đi."
Bùi Tiễn hỏi:
"Vậy cái nhỏ kia thì sao?"
Trần Bình An cười nói:
"Đạo lý nhỏ nhặt thôi mà, càng đơn giản hơn, lúc nghèo khổ, bị người nói sai, chỉ có chữ nhẫn là có thể thực hiện được, khiến người ta đâm sau lưng cũng chẳng còn cách nào khác, đừng để bị đâm gãy lưng là được. Nếu gia cảnh giàu có rồi, cuộc sống của mình tốt lên, người khác thấy ganh tị, còn không cho người ta nói vài câu? Nhà nào cũng có chuyện, gia đình nào sống tốt thì bị người ta nói vài câu cũng không sao, gia đình có phúc khí, không giảm bớt chút nào, còn nhà nào nghèo khó, có khi còn hao tổn âm đức của mình, đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Ngươi cứ nghĩ như vậy, có phải sẽ bớt tức giận không?"
Bùi Tiễn khoanh tay trước ngực, nhíu mày suy nghĩ kỹ đạo lý nhỏ này, cuối cùng gật đầu, "Đúng là không còn tức giận nhiều nữa, nhưng vẫn còn chút bực."
Trần Bình An cười nói:
"Tức giận là chuyện thường tình của con người, nhưng tức giận thì ngươi đừng giở cái bản lĩnh đánh nhau ra, đừng lấy lỗi sai lớn của người khác để đối phó lỗi sai nhỏ, như vậy là rất tốt rồi."
Bùi Tiễn vui vẻ nói:
"Sư phụ, con nghe nhiều lời nói bậy như vậy rồi mà có đánh ai đâu! Một lần cũng không có!"
Trần Bình An gật đầu nói:
"Vậy sư phụ khen con một tiếng."
Bùi Tiễn cười hì hì nói:
"Sư phụ, cho con mấy đồng tiền, thưởng một đồng cũng được."
Trần Bình An cười lắc đầu, "Khó đấy, làm việc cần chú ý đầy và vơi, làm người cũng không thể như vậy. Nếu theo sư phụ như ta đây, phải chịu khổ thôi."
Bùi Tiễn cười nói:
"Chút khổ này tính gì?"
Trần Bình An quay đầu nhìn lại, thấy Bùi Tiễn gặm xong vỏ hạt dưa đều đặt hết lên lòng bàn tay, giống như hắn không sai biệt gì, một cách tự nhiên.
Trần Bình An đổ vỏ hạt dưa trong lòng bàn tay mình vào tay Bùi Tiễn, nói:
"Một ngày nào đó, ngươi gặp phải những người này, chỉ cần ngươi tiện tay ném vỏ hạt dưa xuống mặt đất ở ngõ hẻm, sẽ có người chỉ trích ngươi, những người này chia làm hai loại, một loại là xuất thân từ gia tộc giàu có quyền quý, chưa từng lấm bùn lăn lộn, một loại là ngươi đã đi khỏi hẻm Kỵ Long, còn bọn họ đã định sẵn cả đời chỉ có thể ở lại hẻm Kỵ Long. Về sau khi hành tẩu giang hồ, ngươi nên cẩn thận với loại người thứ hai hơn. Vì loại người thứ nhất chỉ là ngạo mạn, còn loại người sau lại là lòng dạ hỏng rồi."
Bùi Tiễn trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, "Tiện tay ném vỏ hạt dưa cũng bị người ta mắng? Phân gà cứt chó đầy đất, sao không đi mắng? Cái thế giới gì vậy!"
Trần Bình An không nói về hai loại "nhân quả" còn cực đoan hơn, ví như một bậc thánh nhân văn chương lại có lỗi nhỏ về đạo đức, hoặc một kẻ hung ác cực độ bỗng có một hành động lương thiện.
Nói những điều này với Bùi Tiễn còn quá sớm, quá lớn lao, sẽ không làm Bùi Tiễn phân biệt được phải trái, mà chỉ khiến Bùi Tiễn thêm gánh nặng.
Hơn nữa Trần Bình An cũng không muốn Bùi Tiễn trở thành người thứ hai giống như mình.
Vì vậy Trần Bình An cố gắng nghĩ ra những đạo lý, khi nói với Bùi Tiễn thì giống như bát cháo gạo, cái bánh bao, ăn thế nào cũng không sao, dù ăn nhiều thì Bùi Tiễn cũng chỉ thấy hơi no, không muốn ăn nữa thì có thể để lại, để dành. Bên Bùi Tiễn, Trần Bình An hy vọng mình không phải đưa cho nàng một chén thuốc đắng, một ly rượu mạnh, hay một đĩa đồ ăn cay xè.
Trần Bình An cười nói:
"Sở dĩ nói cho con điều này, chính là sợ sau này con lại một mình trốn đi giận dỗi, chỉ muốn cho con biết rõ, trên đời có rất nhiều người. Hơn nữa, những người mà con có thể không ưa này, khi làm một việc nào đó không hợp ý con, có thể ở một mặt khác họ sẽ làm tốt hơn con nhiều. Vì vậy, chúng ta trước cố gắng hiểu rõ thế gian này hơn."
Bùi Tiễn gãi đầu, "Sư phụ, đầu con đau quá à."
Trần Bình An xoa đầu nàng, "Biết ý đại khái là được rồi, sau này tự mình đi giang hồ, nhìn nhiều nghĩ nhiều. Đến lúc nên ra tay thì đừng mập mờ, không phải cái gì cũng mơ hồ không rõ đúng sai."
Bùi Tiễn rụt rè nói:
"Sư phụ, sau này con đi giang hồ, nếu đi không được xa, sư phụ sẽ không mua cho con một con lừa nhỏ à nha?"
Trần Bình An cười nói:
"Đương nhiên là sẽ không."
Bùi Tiễn lúc này mới yên tâm.
Vậy thì tốt, có thể về núi Lạc Phách kịp ăn cơm.
Trần Bình An đột nhiên hỏi:
"Ngươi định lần đầu tiên đi du ngoạn giang hồ, đi thật xa sao?"
Bùi Tiễn như gặp đại địch, mắt nhanh chóng đảo ngược, chỉ là nghĩ không ra được ý hay, lại không muốn nói dối sư phụ, nên có chút luống cuống.
Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
"Ít nhất cũng đi đến trấn Hồng Chúc đi?"
Bùi Tiễn như trút được gánh nặng, khá tốt, sư phụ không muốn bắt nàng chạy tới Hoàng Đình hay kinh thành Đại Ly xa xôi như vậy, liền cam đoan:
"Không sao! Ta sẽ mang theo đầy đủ lương khô và hạt dưa!"
Trần Bình An gõ đầu nàng một cái.
Bùi Tiễn vội vàng chịu đau, không quên che tay, để vỏ hạt dưa không rơi xuống đất.
Trần Bình An đứng lên, khóa cửa, cùng Bùi Tiễn rời hẻm.
Anh tùy tiện nhặt được một cành cây ven đường.
Khi xung quanh vắng vẻ, Trần Bình An cười bảo Bùi Tiễn "Thiên nữ tán hoa".
Bùi Tiễn gật đầu lia lịa, ôm vỏ hạt dưa trong tay, "Sư phụ, con bắt đầu đây!"
Trần Bình An một tay sau lưng, một tay cầm cành cây, gật đầu.
Bùi Tiễn khẽ quát một tiếng, tung vỏ hạt dưa lên cao.
Trần Bình An không động, cành cây trong tay cũng không động, chỉ có thanh sam trên người và góc áo khẽ lay động.
Trần Bình An bước ra một bước, tại chỗ trong nháy mắt chỉ còn một vệt xanh tàn ảnh.
Từng hạt vỏ dưa bị "mũi kiếm" đâm trúng, ầm ầm vỡ nát.
Khi Trần Bình An đứng lại, trong phạm vi một trượng, trong mắt Bùi Tiễn, cảnh tượng như một bức tranh sư phụ múa kiếm đầy người cao thủ.
Bùi Tiễn vỗ tay, "Sư phụ, bộ kiếm thuật kinh thiên động địa quỷ thần khiếp này của người còn mạnh hơn điên kiếm pháp của ta một bậc! Khó lường, khó lường!"
Trần Bình An vứt cành cây, cười:
"Đây chính là điên kiếm pháp của ngươi."
Bùi Tiễn tròn mắt:
"Dưới đời này còn có người không tự đả thương mình mà dùng điên kiếm pháp à?"
Trần Bình An thấy buồn cười, suy nghĩ một lát, hiếm khi có hứng chơi đùa, cười nói:
"Nhìn kỹ đây, còn một chiêu nữa."
Bùi Tiễn hít sâu một hơi, hai tay chắp xuống bụng, làm tư thế dồn khí đan điền, "Sư phụ mời ra chiêu!"
Trần Bình An liếc cành cây dưới đất, hai ngón tay khép lại, người xoay chuyển nhanh như chớp, tay áo bay phần phật, cành cây như phi kiếm bị khí khống chế, vẽ một vòng cung, khi Trần Bình An dừng lại, ngón tay chỉ vào một hướng, "Đi!"
Cành cây như một thanh kiếm dài, cắm thẳng vào tường phía xa.
Bùi Tiễn ôm bụng cười phá lên.
Sư phụ không phải là đang học nàng sao?
Sao lại có chuyện sư phụ đi học lóm tuyệt kỹ của đệ tử chứ.
Trần Bình An cười ha hả, đưa Bùi Tiễn về lại hẻm Kỵ Long, Bùi Tiễn chợt quay lại, rút cành cây từ trên tường xuống, nói đây là thần binh lợi khí, nàng phải cất giữ cẩn thận.
Đưa Bùi Tiễn đến cửa hàng Áp Tuế, Trần Bình An chào lão bà và Thạch Nhu, rồi định quay về núi Lạc Phách.
Bùi Tiễn nói muốn tiễn anh, liền đi cùng ra hẻm Kỵ Long.
Trần Bình An đến đầu hẻm, bảo Bùi Tiễn quay về.
Bùi Tiễn nhanh chân chạy về, đến cửa hàng, thấy sư phụ còn đứng đó, nàng vẫy tay thật mạnh, thấy sư phụ gật đầu, mới nghênh ngang đi vào, giơ cao cành cây lên, cười nói với Thạch Nhu sau quầy:
"Thạch Nhu tỷ tỷ, đoán xem đây là bảo bối gì nào?"
Thạch Nhu nhìn cô nhóc mặt than đen hớn hở, không biết trong bụng nàng bán cái gì, lắc đầu, "Xin thứ lỗi mắt ta vụng về, nhìn không ra."
Bùi Tiễn tỏ vẻ thương cảm, thở dài:
"Thạch Nhu tỷ tỷ, cái này cũng không nhìn ra, chỉ là một cành cây thôi mà."
Thạch Nhu dở khóc dở cười.
Nàng dám chắc nếu nàng nói đây là cành cây, Bùi Tiễn sẽ có ý khác.
Cuối hẻm nhỏ.
Sau khi bóng dáng Bùi Tiễn biến mất, Trần Bình An tiếp tục bước, rồi chợt quay đầu nhìn lại.
Năm đó trên một con hẻm khác, cũng từng có hai bóng người một lớn một nhỏ sánh vai đi, nhưng vì anh và Bùi Tiễn mang danh sư đồ, nên không còn gì, chỉ có mưa rơi.
Trần Bình An cứ thế nhìn con hẻm, như thể thấy hai "người" năm nào đang chầm chậm bước về phía anh.
"Trần Bình An, lòng son dạ sắt, không phải đơn thuần chỉ là sự ngây thơ, đem thế đạo phức tạp, nghĩ đến rất đơn giản. Mà là ngươi hiểu biết rất nhiều, về thế sự, tình đời, quy tắc, đạo lý. Cuối cùng ngươi vẫn muốn kiên trì làm người tốt, dù đã trải qua nhiều chuyện, chợt cảm thấy người tốt không được báo đáp, nhưng ngươi vẫn sẽ tự nhủ, nguyện ý gánh lấy hậu quả đó, người xấu dù lăn lộn tốt đến đâu cũng vẫn là người xấu, cái đó vốn dĩ không đúng."
"Nghe hiểu chưa?"
"Tề tiên sinh, nghe hiểu rồi!"
"Thấu đáo chưa?"
"Bây giờ con chưa dám nói thấu đáo."
"Không sao, từ từ sẽ ngộ."
Giờ phút này.
Đổi lại người thanh niên mặc thanh sam, đột nhiên nói:
"Đạo lý bên ngoài, đi đã chậm lắm rồi, không thể chậm hơn."
Trần Bình An nhắm mắt lại.
Chọn điểm xây dựng tại khu mộ thần tiên bên kia võ miếu của quận Đại Ly Long Tuyền.
Tượng thần rung chuyển.
Không chỉ có vậy, rất nhiều tượng thần bồ tát, thiên quan ở khu mộ thần tiên cũng bắt đầu lay động, đứng lên.
Trên cửa chính của từng nhà ở quận Long Tuyền, chỉ cần là thần võ môn, đều tỏa ánh sáng vàng rực rỡ.
Tượng thần uy nghi trong võ miếu trấn nhỏ dường như đang cố gắng áp chế, gắng sức không để kim thân rời khỏi tượng thần, đi triều bái một ai đó.
Không hợp lễ chế!
Không đúng với lòng mình!
Thế nhưng trong võ miếu, một luồng võ vận nồng đậm như thác đổ xuống, sương mù tràn ngập.
Mà tượng thần văn miếu ở núi Lão Từ cũng xảy ra những chuyện lạ.
Nếu như nói thánh nhân ở võ miếu quận Long Tuyền rung động và không cam lòng, sinh ra cảm ứng, thì thánh nhân ở văn miếu càng kinh hãi và khó hiểu.
Núi Phi Vân, cùng núi Lạc Phách, gần như đồng thời, có người rời khỏi đỉnh núi, có người rời khỏi phòng đi ra chỗ lan can.
Ngụy Bách trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh chân trần lão nhân.
Ngụy Bách cũng nghi hoặc, khẽ hỏi:
"Đây là?"
Thôi Thành nghiêm mặt nói:
"Chỉ là một kẻ vũ phu cảnh giới năm phá cảnh mà thôi, chuyện nhỏ như hạt vừng, không đáng nhắc tới."
Ngụy Bách bất đắc dĩ, vậy ngươi Thôi Thành là một vũ phu mười cảnh, ngược lại là đã cố gắng kìm nén niềm vui trên khóe miệng.
Thôi Thành đột nhiên trở nên trang trọng, chăm chú nhìn, tự nhủ:
"Tiểu tử, ngàn vạn lần đừng sợ làm lớn chuyện, vũ phu cũng tốt, kiếm tu cũng được, dù ngươi thế nào phân rõ phải trái, thì lòng dạ này dù sao cũng phải có chứ?"
Ngụy Bách có chút đau đầu.
Thôi Thành cau mày nói:
"Thất thần làm gì, giúp che giấu khí cơ!"
Ngụy Bách vội vàng vung tay áo một cái, bắt đầu vận chuyển sơn thủy mệnh số.
Thôi Thành đột nhiên cười ha hả, một tay vỗ lên lan can.
Ngụy Bách cũng đã nghe nói về "lời nói" ở cuối hẻm Kỵ Long, sững sờ im lặng, đây chính là Trần Bình An trong ấn tượng?
Cuối con hẻm nhỏ.
Thanh kiếm tiên sau lưng Trần Bình An đã tự động ra khỏi vỏ, mũi kiếm chống xuống đất, vừa vặn dựng đứng bên cạnh Trần Bình An.
Sau khi Trần Bình An mở mắt, lòng bàn tay đặt lên chuôi kiếm, nhìn về phía xa, mỉm cười nói:
"Phần võ vận này, có muốn hay không, là chuyện của ta, nếu không đến, đương nhiên không được!"
Ý nghĩ khẽ động.
Kiếm tiên trở về vỏ.
Ngay khi Trần Bình An vừa dứt lời.
Trong khu mộ thần tiên, từ võ miếu trên mặt đất sinh ra một vệt sáng trắng thô to như miệng giếng nước, lao về phía Trần Bình An, trong suốt quá trình lại có thêm mấy vệt cầu vồng rất nhỏ, trên không trung tụ lại, cuối hẻm nhỏ, Trần Bình An không lùi mà tiến tới, chậm rãi đi về hẻm Kỵ Long, một tay đón lấy vệt sáng trắng, có bao nhiêu thu bấy nhiêu, cuối cùng hai tay chụm lại, hình thành một viên ngọc sáng rực như Ly Châu giao long, khi viên ngọc như lưu ly ra đời, Trần Bình An chạy đến cửa hàng Áp Tuế, Thạch Nhu dường như bị thiên uy đè ép, ngồi xổm trên mặt đất run rẩy, chỉ có Bùi Tiễn sững sờ đứng trong cửa hàng, không hiểu gì cả.
Trần Bình An bước qua cửa, lòng bàn tay nâng viên ngọc đang chậm rãi xoay chuyển, đi đến trước mặt Bùi Tiễn, xoay người cười nói:
"Đỡ lấy."
Bùi Tiễn đưa hai tay ra.
Đôi mắt nàng, dường như nhật nguyệt của phúc địa động thiên tranh nhau phát sáng.
Trần Bình An đặt viên ngọc võ vận ngưng tụ thành vào lòng bàn tay Bùi Tiễn, lóe lên rồi biến mất.
Thiên địa trở về yên tĩnh.
Bùi Tiễn đột nhiên ợ một cái, ngơ ngác nói:
"Sư phụ, đây là cái gì?"
Trần Bình An cười nói:
"Một đạo lý của sư phụ."
Bùi Tiễn lau miệng một cái, vỗ vỗ bụng, cười tươi nói:
"Sư phụ, ngon quá, còn không?"
Trần Bình An lại xoay người, một tay kéo lấy tai Bùi Tiễn, cười hỏi:
"Ngươi cứ nói xem?"
Bùi Tiễn cười hắc hắc, "Có thể có, nếu không có gì nói, cũng không sao."
Trần Bình An vừa định nói thì như bị xé rách, thân hình tan biến, đi đến lầu trúc ở núi Lạc Phách, thấy lão nhân và Ngụy Bách đứng ở đó.
Ngụy Bách cười mỉm chắp tay nói:
"Thật đáng mừng."
Thôi Thành mặt không chút biểu cảm nói:
"Tạm được."
Trong lòng Trần Bình An hơi chắc chắn, xem ra thực sự có thể lên đường đi Thải Y quốc và Sơ Thủy quốc rồi.
Lúc này đi, vừa vặn có thể ăn một bát măng mùa đông xào thịt của lão ma ma, lại mời Tống lão tiền bối ăn một bữa lẩu.
Kết quả Trần Bình An chưa kịp vui vẻ bao lâu, lão nhân đã quay người đi vào phòng, quăng lại một câu:
"Vào đây, cho ngươi vị đại tông sư lục cảnh mở mang kiến thức phong cảnh của mười cảnh. Thấy, dưỡng tốt thương tích, ngày nào đó có thể xuống giường đi lại, cử động thân thể cũng chưa muộn."
Ngụy Bách không nói hai lời liền bỏ chạy.
Chỉ còn lại nỗi đau buồn từ trong lòng Trần Bình An.
Bùi Tiễn thật sự không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khi sư phụ còn chưa hiểu chuyện gì đã đến rồi lại đi. Nàng chắp tay sau lưng, đi đến phía sau quầy, nhìn nữ quỷ vẫn còn đang ôm đầu ngồi xổm dưới đất. Bùi Tiễn nhảy lên ghế đẩu, có chút buồn chán, từ trong tay áo lấy ra một lá bùa giấy vàng, vỗ lên trán mình, sau đó quay đầu nói với Thạch Nhu:
"Đồ nhát gan!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận