Kiếm Lai

Chương 578: Tửu quỷ thiếu niên lang (3)

"Như vậy sẽ xuất hiện vấn đề, phải làm sao bây giờ? Chúng ta nên nhìn nhận thế nào với thế giới rất nhiều người ngoài miệng giảng đạo lý, làm việc lại không theo đạo lý? Cũng có cách đó. Một loại là sống thật thuần túy, nắm tay ta rất cứng, kiếm thuật rất mạnh, đạo pháp rất mạnh, sẽ dùng những thứ này để phá vỡ một vài thứ. Vấn đề phức tạp sẽ giải quyết đơn giản, chỉ cần ta vui vẻ là tốt rồi. Thiên địa có quy củ ràng buộc ta, ta sẽ một quyền đánh vỡ, thế gian có đại đạo áp ta, ta có một kiếm phá vạn pháp. Cho dù tạm thời chưa thể làm được như vậy, nhưng sẽ luôn có suy nghĩ như thế, kiên định không thay đổi, cứ đi mãi theo phương hướng này. Có thể có những người như thế, nhưng mà không thể ai ai cũng như thế."

Nói tới đây, lão nhân dừng chân lại, nhìn về phía Trần Bình An, tự giễu nói: "Lão phu chính là loại người này."

"Lão thư sinh tiếp tục nói, một loại nữa là sống rất thông minh, cứ sống sao cho bớt lo bớt dùng sức là được, hai chữ quy củ chính là dùng để chui lỗ hổng. Người đọc sách nếu làm như vậy thì thành kẻ khuyển nho. Hoặc là giữa tình và lý lựa chọn cái nào hợp với cái tình mình, nhưng không hợp với cái lý thế gian, thế cho nên rộn ràng nhốn nháo, ai ai cũng hướng đến lợi ích, nếu là có thể mang chữ 'Lợi' này đổi thành chữ 'Lễ', thế đạo sẽ tốt đẹp biết bao?

"Loại cuối cùng là sống thật không vui vẻ gì, suy nghĩ vấn đề càng phức tạp hơn, bài toán đạo lý, cẩn thận sắp xếp từng tiểu tiết, chậm rãi cân nhắc.

Cuối cùng vì muốn hiểu rõ câu hỏi vì sao, bọn họ có thể đi một vòng lớn, thế mà phát hiện mình lại quay về chỗ cũ, nhưng mà thật sự không có tác dụng sao? Vẫn có chứ, sau khi nghĩ thông suốt, trong lòng mình hiểu rõ rồi sẽ rất thoải mái. Tựa như... Tựa như uống một ngụm rượu được ủ lâu năm, ấm áp, ngon ngọt."

"Những thánh nhân Nho gia mà người đọc sách chúng ta tôn sùng, thật ra không chí thiện chí mỹ như thế nhân tưởng, họ vẫn còn đậm tính người, nhưng mà học vấn Nho gia chân chính cũng tuyệt đối không phải bất kham như vậy, cho dù không tán đồng bốn chữ nhân tính bản thiện, nhưng cũng không sao, dù sao rốt cuộc cũng có thể khuyên người ta hướng thiện."

Lão nhân chân đất tản bộ từng vòng từng vòng, cuối cùng dừng bước lại, "Lão phu không dám xác định lão thư sinh kia có phải là người đó hay không, nhưng mà hôm nay hồi tưởng lại, nếu quả thật là người đó, như vậy lão thư sinh bằng lòng tâm bình khí hòa nói với ta những lời này, không dễ dàng. Dù sao lúc ấy lão phu đã chạy tới Trung Thổ Thần Châu, đập phá nhà người ta."

Ông lão nâng cánh tay, nốc mạnh một hớp rượu to, tiện tay vứt hồ lô dưỡng kiếm kia cho thiếu niên, cao giọng cười to với phương xa: "Năm đó đi xa bốn phương, một bụng những lời hùng hồn, không phun ra thì không thoải mái!"

Ông lão đứng ở sơn nhai, một cước bước ra, nhìn phía bầu trời, "Khi ta hành tẩu trong thiên địa, mặt trời tỏa nắng chói chang, minh nguyệt nhô lên cao, phải hỏi ta một câu, thiên địa đủ sáng sủa hay không?"

Ông lão quay đầu, cười hỏi: "Trần Bình An! Ngươi cảm thấy có đủ hay không?!"

Trần Bình An đang định cúi đầu uống một ngụm rượu, sau khi nghe được câu hỏi, chỉ ngẩng đầu, mơ mơ màng màng nói: "Không đủ lắm?"

Ông lão cười ha ha, đưa tay chỉ hướng phương xa, "Khi ta hành tẩu trên giang hồ, sông lớn mênh mông, nước sông cuồn cuộn, phải hỏi ta một câu, nước giang hà có đủ giải khát hay không?"

Trần Bình An tranh thủ thời gian vội vàng uống hớp rượu, sau khi nghe được những lời hào hùng của ông lão, từ ngữ cũng theo đó có chút hào khí, một tay cầm hồ lô rượu, một nắm tay đặt ở trên đầu gối, cùng giúp vui hăng say, lớn tiếng nói: "Không đủ!"

Ông lão lại nói, "Khi ta hành tẩu trên đỉnh quần sơn, quỳnh lâu điện ngọc, tiên nhân biển mây, phải hỏi ta một câu, cương phong trên núi có đủ mát mẻ hay không?"

Trần Bình An mặt đã đỏ lên, lại uống một hớp rượu to, nhờ tác dụng thấm dần của rượu, vẻ mặt sáng rọi, lần đầu tiên càn rỡ cười to nói: "Không đủ không đủ! Còn lâu mới đủ! Rượu không đủ, nước sông gió núi không đủ! Đều không đủ!"

Bên trúc lâu, hai tiểu tử kia đưa mắt nhìn nhau.

Nữ đồng váy hồng hơi lo lắng cho lão gia nhà mình, có khi nào sẽ như vậy mà biến thành một tiểu tửu quỷ không?

Tiểu đồng áo xanh lại đầy bụng nghi ngờ, lão gia điên rồi hay sao? Chẳng lẽ là luyện quyền luyện đến váng đầu rồi? Khà khà, có phải ta đây cũng không cần tu hành chăm chỉ như vậy nữa? Không bằng nhàn nhã vài ngày?

Cuối cùng, Trần Bình An cả người lẫn ghế cùng nhau say đổ.

Từ nay về sau nhân gian giang hồ có thêm một tửu quỷ thiếu niên lang.

Đạo nhân trẻ tuổi lúc trước ra đi, khiến cho các cô gái phụ nhân trấn nhỏ mơ mộng, giờ lại bắt đầu trở về bày sạp ở chỗ cũ, chỉ là hôm nay trấn nhỏ náo nhiệt phi phàm, thế nào mà cách vách còn có người trong đồng đạo giành việc làm ăn, mặc một thân đạo bào mới tinh, ở tầm tuổi cổ lai hi, nhưng sắc mặt hồng hào, tràn ngập đạo cốt tiên phong.

Lão đạo nhân ngồi sau một cái bàn lớn, một cỗ khí thần tiên liền phả vào mặt, trên bàn đặt một ống thẻ tre lớn được sơn phết bóng láng, bên trong chứa thẻ tre xinh xắn đầy đủ chỉnh tề, bên cạnh bàn cắm một lá cờ vải hào hoa xa xỉ khí phái, bên trên viết một bộ câu đối, "Biết âm dương hiểu bát quái, thức thiên văn minh địa lý, chỉ một thẻ tre; có thể tiêu tai rủi ro, có thể tích góp công đức, mấy văn tiền mà thôi."

Sạp xem tướng số này làm ăn rất phất, dân chúng trấn nhỏ xin xăm đoán mệnh nối liền không dứt, mọi người đều nói linh nghiệm, một truyền mười mười truyền trăm, cộng thêm quang cảnh hôm nay Long Tuyền quận huyện tận mắt nhìn thấy chính tai nghe thấy, xác định trên đời thực sự có thần tiên, liền càng thêm thành tâm, nói là mấy văn tiền một thẻ, nhưng dù nhà nào có nghèo mấy, cũng nguyện ý lấy ra một nắm tiền to, chỉ mong được hưởng may mắn của lão thần tiên.

Sạp bên này đạo nhân trẻ tuổi làm ăn ế ẩm, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim theo đúng nghĩa đen. Khi bày sạp lên, còn có một con chim sẻ từ xa xa bay vút tới, sau đó xoay quanh rời đi. Đạo nhân trẻ tuổi có chút thương tâm, tội nghiệp nhìn một vài cô gái tuổi thanh xuân, đều từng là gương mặt thân thiện tán gẫu quen thuộc, chỉ là các thiếu nữ nghe danh mà đến này, đa phần là tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, khe khẽ nói nhỏ, cố ý trơ mắt nhìn tình cảnh túng quẫn của đạo nhân anh tuấn, ngược lại càng thêm vui vẻ.

Điều này làm cho đạo nhân trẻ tuổi còn có chút thương tâm, cuối cùng thật sự nhàm chán, mắt thấy sạp cách vách tạm thời không có người xin xăm xem tướng số, liền dứt khoát mặt dày mày dạn ngồi xuống đó, lão đạo nhân tuy vẻ mặt chính khí, nhìn không chớp mắt, thật ra trong đầu tương đối chột dạ, sợ người trẻ ra quyền, nếu vì chuyện làm ăn mà động thủ, cánh tay đôi chân của lão chắc không chịu nổi hai ba quyền của tiểu tử trẻ tuổi này, lão đạo nhân xem tướng là nhờ học được chút bản lãnh da lông, khua môi múa mép, tỏ ra am hiểu, nếu thực sự động thủ đánh nhau, bảo đảm quỳ xuống đất cầu xin tha ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận