Kiếm Lai

Chương 171: Thinh Thích (4)

Khi Trần Bình An đến tiệm rèn, nghe thấy tin tức kia thì hơi ngây người.

Trời còn chưa sáng Ninh Diêu đã rời khỏi trấn nhỏ, Nguyễn Tú nói là bên Đảo Huyền sơn có phi kiếm truyền thư tới, Ninh cô nương sau khi nghe tin thì vội vàng rời khỏi tiệm rèn.

Lúc này Trần Bình An mới biết, thì ra trước đó Ninh cô nương tới ngõ Nê Bình là để cáo biệt với mình.

Trần Bình An lưng đeo gùi, đứng trước mái hiên nhà Ninh Diêu ở tạm, mỉm chặt môi.

Nguyễn Tú ôn nhu nói: "Ninh cô nương bảo ta nói với ngươi, vỏ kiếm đó nàng ta mượn một thời gian, sau này sẽ trả lại ngươi."

Trần Bình An lắc đầu nói: "Không sao."

Nguyễn Tú muốn nói lại thôi, Trần Bình An mới hiểu những lời mà Nguyễn cô nương vừa nói chẳng có ý nghĩa gì, vò đầu nói: "Ta về ngõ Nê Bình đây."

Nguyễn Tú gật gật đầu.

Trần Bình An bước đi.

Nguyễn Tú đột nhiên nhớ tới một chuyện, hô: "Trần Bình An, cha ta nói trong khoảng thời gian này ngươi cứ an tâm làm việc ở tiệm rèn, sau này có thể sẽ cần ngươi giúp rèn sắt đấy."

Trần Bình An quay đầu cười nói: "Cảm ơn."

Thiếu nữ áo xanh cười thản nhiên.

Trần Bình An một mình đi ở ven suối, sau khi lên cầu đá vòm thì đột nhiên dừng bước, tháo gùi xuống, ngồi trên cầu đá, hai chân lơ lửng, chiếc gùi đựng Trảm Long đài thì để ở bên cạnh.

Một đôi giày rơm, nhẹ nhàng lắc lư.

Đối với việc Ninh cô nương rời đi, thiếu niên không sầu não lắm, bởi vì ngay từ đầu đã biết là nàng ta sẽ đi.

Chỉ là có một số lời vẫn chưa kịp nói.

Không biết qua bao lâu, Trần Bình An bị tiếng vang của bọt nước dưới chân cầu làm bừng tỉnh, Trần Bình An vội vàng quay đầu, cái gùi đã không thấy đâu!

Trần Bình An không chút do dự, hai tay chống một cái, nhảy xuống nước.

Sau khi xuống nước, nhanh chóng đổi thành tư thế trong nước, đầu hướng xuống dưới, ra sức lặn xuống.

Sau khi Trần Bình An trợn mắt lên, mơ hồ nhìn thấy một chút ánh sáng, trong nháy mắt đó hắn liền mất đi tri giác.

Ngay sau đó, Trần Bình An phát hiện mình đứng trên mặt nước giống như gương, khẽ giậm chân, có thể giậm ra gợn nước, nhưng mặt gương thì không vỡ.

Trần Bình An đột nhiên giơ tay lên che mắt.

Phía trước ánh sáng chói mắt chiếu rọi cả trời đất.

Đợi cho hào quang nhạt đi, Trần Bình An buông tay, nhìn thấy xa xa có một người đang ngồi đó, một chân co lên, một chân thả xuống, giống như là ngồi trên rìa vách núi, tư thế lười biếng.

Cả người đắm chìm trong ánh sáng chói lọi.

Trần Bình An không thể nào nhìn rõ khuôn mặt của người đó.

Giống như giấc mộng lúc trước ở trong nhà tại ngõ Nê Bình, nhân vật đứng giữa cầu hành lang, hai người rất giống nhau.

Nhưng Trần Bình An không dám xác định có phải cùng một người hay không.

Người đó ngẩng đầu ngáp một cái, chậm rãi nói: "Người đọc sách tên là Tề Tĩnh Xuân nói hắn rất thất vọng với thế giới này. Còn ngươi thì sao?"

Sau khi người đó lên tiếng thì Trần Bình An hô hấp rất khó khăn, cắn chặt răng.

Rất nhanh hắn lại nghe thấy tiếng tim đập của mình, giống như có người đang nổi trống vang trời, thiếu niên mặt đỏ lên, vươn tay ra ôm ngực.

Thần nhân gõ trống báo xuân.

Trống không vang, xuân không đến.

Người đó vung tay lên, tay áo lay động như giải ngân hà.

Trên cầu vòm đá, thiếu niên giật mình như gà mổ thóc, quay đầu lại nhìn, chiếc gùi vẫn ở trước mặt mình.

Thiếu niên ôm đầu nói: "Lại nữa à?"

Trần Bình An tát mạnh mình một cái, đau quá.

Hắn hoang mang đứng dậy rồi khiêng gùi bỏ chạy.

Trần Bình An chạy thẳng một hơi về ngõ Nê Bình, mở cửa sân, phát hiện chỗ gần cửa sân ngổn ngang cành hòe.

Thầm nghĩ nha đầu đó đúng là giỏi khiêng giỏi chạy.

Trần Bình An thả gùi xuống, sau đó ngồi ở cửa sân, lau mồ hôi.

Một vệt đỏ từ đầu kia ngõ Nê Bình chạy tới.

Tiểu cô nương đầu đầy mồ hôi, sau khi nhìn thấy Trần Bình An thì nhếch miệng cười.

Nàng ta chống cây hòe xuống đất, thở hồng hộc, từ trong túi thêu giắt bên hông moi ra một lá hòe xanh mướt.

Trần Bình An sau khi nhận lấy, cúi đầu nhìn, so với lá hòe mà Tề tiên sinh lần đó dẫn hắn đi ngắt, những lá hòe này tuy cũng màu xanh, nhưng gân lá đã khô vàng,

Trần Bình An nhìn cô nương mặc áo bông đỏ đang nhìn trái ngóc phải, cười cười đưa tay ra.

Tiểu cô nương vẻ mặt ngơ nác.

Trần Bình An không thu tay lại.

Cô bé kiên trì một lát rồi vẻ mặt ảo não từ trong túi lấy ra một chiếc lá cây cuối cùng, đặt mạnh lên lòng bàn tay Trần Bình An.

Trần Bình An tiếp tục giơ tay ra.

Nàng ta phùng mang trợn má, xoay người không biết từ đâu lại lấy ra một lá hòe, mặt như đưa đám đưa cho Trần Bình An.

Trần Bình An nhịn cười, chập tám lá hòe lại với nhau, có điều vẫn rút ra ba lá đưa cho tiểu cô nương áo bông đỏ, dịu dàng nói: "Tặng cho ngươi đó."

Tiểu cô nương không nhận, mắt to đen nháy như quả nho lộ ra vẻ nghi hoặc.

Trần Bình An xoa đầu tiểu nha đầu, ôn nhu giải thích: "Trước đó tự ngươi đem giấu đi và sau này ta tặng cho ngươi là hai chuyện khác nhau. Sau này chớ quên, chuyện đã nhận lời với người khác thì nhất định phải làm cho bằng được."

Trần Bình An nhìn khuôn mặt non nớt ngây thơ đó, cười nói: "Nếu đã cố gắng rồi mà vẫn không làm được thì nhớ báo một tiếng."

Tuy tiểu cô nương cảm thấy hắn nói rất đạo lý, nhưng bản thân lại không còn mặt mũi nào, thế là nhăn mặt, tức giận nói: "Sao ngươi giống như Tề tiên sinh của học thục thế. Ta không thích ngươi."

Trần Bình An dở khóc dở cười, nói: "Ta giúp ngươi khiêng cây hòe về nhà, sức ta khỏe hơn, đi một chuyến là đủ rồi."

Tiểu cô nương áo đỏ đã mệt lử mắt lập tức sáng rực, cười tới hai mắt híp lại như trăng khuyết: "Thế ta thích ngươi hơn một chút rồi đấy!"

Tuy Trần Bình An nhìn thì thân thể gầy yếu, nhưng khi hắn khiêng cành hòe lên vai, tuyệt không hề miễn cưỡng mà thoải mái đi lại ở ngõ Nê Bình, khiến cho vị tiểu cô nương mặc áo bông đỏ ở phía sau thấy mà trợn mắt há hốc mồm, lúc trước nếu không phải cô bé khăng khăng không chịu thì ngay cả cành hòe nhỏ xíu trên vai cô bé cũng được Trần Bình An khiêng luôn.

Ở cửa ngõ Nê Bình có một tiểu nha đầu tết tóc sừng dê đang đứng, hai má chắc là do giá rét mùa đông nên đỏ hây hây, sau khi thấy cô nương áo bông đỏ nghênh ngang khiêng cành hòe, cô bé rầu rĩ nói: "Lý Bảo Bình, không phải nói là bỏ cành hòe lại theo ta về trường à? Ngươi không biết đó thôi, hôm nay Mã gia gia lạ lắm, ăn mặc như Tề tiên sinh, nói là muốn dẫn chúng ta đi du học, tới thư viện Sơn Nhai, nếu để Mã gia gia nổi giận với bọn ta thì là tại ngươi đó."

Cô nương áo bông đỏ vốn chẳng thèm nghe, từ bên túi giắt ở hông lấy ra một lá hòe xanh mà Trần Bình An tặng cho cô bé, xoay xoay với người bạn bên cạnh, đắc ý dào dạt.

Tiểu nha đầu tết tóc sừng dê chỉ cảm thấy rất lạ, không biết một lá cây rách thì có gì mà đáng khoe, nhưng lại không chịu nổi bộ dạng đó của Lý Bảo Bình, rất muốn đánh. Vấn đề là trong trường trẻ con không được to cao cho lắm, cho dù là lớn như Lý Hòe cũng đánh không lại Lý Bảo Bình, còn từng bị cô bé đánh cho phải nằm trên đất giả chết, Lý Bảo Bình vẫn không bỏ qua, tụt quần Lý Hòe rồi treo quần lên cành cây, Lý Hòe cởi truồng gào khóc đi về nhà, mẹ thằng bé cũng không phải là đèn hết dầu, không nói hai lời kéo Lý Hòe giết tới phố Phúc Lộc, kết quả còn chưa tới Lý gia, nhìn sư tử bằng đá khí phái uy nghiêm hai bên đường, môn thần hoa văn màu và tường viện cao lớn, phụ nhân đã ỉu xìu, lại đánh cho Lý Hòe một trận, ngay cả cửa lớn Lý gia cũng không gõ đã kéo tai con mình trở về căn nhà nhếch nhác ở cuối cùng phía tây trấn nhỏ, có điều đêm đó phụ nhân làm gà hầm, Lý Hòe cởi truồng đứng trên ghế, ăn khoan khoái hơn bất kỳ ai, chẳng còn nhớ tới chuyện bị Lý Bảo Bình đè xuống đất mà đánh nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận