Kiếm Lai

Chương 622: Phong Vũ Dạ Hành (3)

Hai người cùng nhau gặp núi qua núi gặp khe lội khe, rất nhanh thôi thời gian đã trôi qua hai tuần, dọc trên đường đi thuận buồm xuôi gió, cũng không trắc trở gì, Trần Bình An càng lúc càng thân thiết với đạo sĩ trẻ tuổi, Trần Bình An không chút nào che giấu về việc mình luyện tập lục bộ tẩu thung, vào những khoảng thời gian dừng chân nghỉ ngơi sẽ luyện tập kiếm lô, mà đạo sĩ Trương Sơn lại là tu hành phương pháp ngũ lôi, nhờ có Lâm Thủ Nhất và đạo nhân mắt mù, Trần Bình An cũng không xa lạ đối với điều này. Trương Sơn thường xuyên bày ra tư thế kỳ quái, Kim Kê Độc Lập, lấy tay cầm quyền trọng kích khí phủ nơi nào đó tại bụng, phát ra tiếng hô rất có quy củ, hoặc là khuỷu tay gấp lại, ngón tay để ở kinh mạch nơi cổ, một bàn tay khác, song chỉ khép lại làm kiếm, bịt kín miệng, bụng như sấm rền, âm điệu kêu gào phát ra từ đó.
Đây là lần đầu tiên Trần Bình An gặp được nhân vật siêng năng tu hành không kém chút nào so với mình khi luyện quyền.
Chỉ sợ điều này cũng là điểm mấu chốt để hai người có thể kết bạn đi về phương nam.
Đều chịu khổ được, và cũng tìm được sự thích thú trong đó.
Thi thoảng màn đêm buông xuống, hai người tìm kiếm một chỗ ở che gió chắn mưa, hoặc là cổ miếu hoặc là sơn động, đốt một đống lửa lên, đạo sĩ trẻ tuổi sẽ kể cho Trần Bình An nghe về sự lợi hại của kiếm tu Câu Lô châu, kể rằng ở bên đó đạo sĩ bị người ta xem thường, cùng là một món linh khí pháp bảo, nếu là kiếm tu mua, thì mười văn tiền Tiểu tuyết sẽ có thể mua được, nhưng nếu là đạo sĩ đi mua thì có thể phải trả cái giá gấp đôi. Đạo sĩ trẻ tuổi vốn tính tình ôn hòa, nhưng khi nói tới đây, lần đầu tiên thể hiện ra vẻ mặt tức giận bất bình, nói sau này nếu như có thể, hắn ta nhất định phải sửa lại quy củ này.
Trước đó, sau khi xác định Trần Bình An là luyện võ người, đạo sĩ trẻ tuổi cảm thấy trăm tư không thể giải, nếu nói luyện khí tu tiên là chuyện tiêu tiền lớn nhất trên đời này, như vậy tập võ sẽ hoàn toàn xứng đáng là chuyện thứ hai, đều phải ngốn hết vô số vàng bạc. Từ sau khi xuống núi, Trương Sơn chưa từng được sống một ngày thoải mái, ngẫu nhiên có thu nhập, cũng đều phải cân nhắc mọi bề, đổi thành một tấm phù lục có thể bàng thân bảo mệnh, hoặc vài món pháp khí thích hợp hàng yêu trừ ma nhất. Lấy ví dụ như một tấm Thần hành phù đơn giản nhất, khi gặp phải đại yêu hiểm trở, có thể giúp đạo sĩ trẻ tuổi nhanh chóng rời khỏi chiến trường, đi xa mấy dặm, tấm thần phù này sẽ hao phí của Trương Sơn ba mươi văn tiền Tuyết hoa, một văn tiền Tuyết hoa ít nhất trị giá trăm lượng bạc, điều này có nghĩa là Trương Sơn cần phải nhờ bản lãnh của mình, kiếm được ít nhất ba ngàn lượng bạc từ những gia đình dân chúng phố phường, mới có thể mua được một tấm thần hành phù.
Nhưng mà đạo nhân trẻ tuổi mới có tu vi tam cảnh, ở Câu Lô châu kiếm tu trên núi, kiếm khách dưới núi quá nhiều, dọc đường gian khổ đi về phương nam, kiếm sống dựa vào từng lần hàng yêu trừ ma sứt sẹo. Hàng yêu, thật ra tinh quái bất hảo chiếm đa số, trừ ma, là quỷ vật mộ hoang chưa khai linh trí mà thôi, kiếm tiền không dễ dàng gì, có vài thời điểm gặp phải yêu mị nhị cảnh thực lực mạnh mẽ, đạo nhân trẻ tuổi nói không chừng còn phải bỏ thêm một ít của cải vào, việc kiếm được tiền nhiều nhất vẫn là thủy lục đàn tràng và việc hiếu hỉ, nhất là một ít trai đàn làm phép cần lượng lớn đạo sĩ cho đủ số, sẽ kiếm được tiền nhanh nhất dễ dàng nhất, chỉ tiếc loại chuyện tốt này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Vì thế sau khi Trương Sơn nghe nói Bảo Bình châu trọng Đạo giáo, không như Câu Lô châu xem thường đạo nhân, hắn ta muốn vượt châu đi về phương nam, đến bên này xem thử có chút cơ duyên nào hay không, kết quả lên thuyền không bao lâu, thiếu chút nữa thì đói chết, điều này làm cho đạo nhân trẻ tuổi trong lòng tràn ngập vẻ lo lắng đối với chuyến đi tới Bảo Bình châu lần này.
Lãnh thổ Cổ Du quốc không lớn, hai người nhanh chóng vượt qua đường biên cảnh, đi vào lãnh thổ Thải Y quốc, ban đêm tranh thủ lên đường, vượt gió vượt mưa, kỳ quái là, sau khi hai người tiến vào một sơn mạch không có dấu chân người, đi được mấy chục dặm sơn đạo, bốn phía đều không có một chỗ thích hợp để trốn mưa, quái thạch lởm chởm, nhiều dốc đá lồ lộ, hơn nữa trên núi thi thoảng sẽ có những gốc cây to, nhưng phần nhiều là chết héo, một ít cây cối có được lá xanh hiếm có, nhưng cũng không thể nào gọi là cành lá xum xuê, cho nên khi hạt mưa lớn cỡ hạt đậu nành nện lên trên hai người, liên miên không dứt, những hạt mưa có thể đập vào đầu làm cho người ta khó chịu. Trần Bình An ở trong lầu trúc Lạc Phách sơn rèn luyện võ phu tam cảnh tới mức có thể nói là biến thái, đương nhiên mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp, nhưng mà đạo sĩ Trương Sơn vừa chen chân vào tam cảnh không bao lâu, độ rắn rỏi của thân thể Luyện khí sĩ, vốn dĩ trời sinh đã không bằng võ phu thuần túy đồng cảnh, hơn nữa hắn ta ở đáy tam cảnh, nền móng bình thường, cho nên đạo nhân trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch, môi xanh mét, Trần Bình An biết nếu cứ tiếp tục như vậy, Trương Sơn cho dù chống đỡ qua cơn mưa đêm, ngày mai chỉ sợ cũng sẽ bị bệnh không dậy nổi.
Trần Bình An dừng bước, vỗ vỗ bả vai Trương Sơn, lớn tiếng nói Trương Sơn ở yên tại chỗ, cố gắng duy trì hô hấp vững vàng, hắn sẽ đi nhanh hơn, một mình đi tìm ra đường, dù cho kết quả có ra sao, trong vòng một nén nhang, chắc chắn sẽ trở về tìm đạo sĩ. Trương Sơn ngẩn người, đạo nhân trẻ tuổi bị mưa to giàn giụa đập đến nỗi hơi chóng mặt, môi khẽ mấp máy, tiếng nói yếu ớt như ruồi kêu. Tiếng mưa to dồn dập khiến Trần Bình An không nghe rõ hắn đang nói cái gì, chỉ là mắt thấy Trương Sơn thân thể càng lúc càng gầy yếu, không thể tiếp tục hứng chịu cơn mưa to như vậy nữa, Trần Bình An liền không hề do dự, nở nụ cười nhìn hắn ta rồi xoay người bước nhanh đi về phía trước.
Đạo sĩ trẻ tuổi ngồi xếp bằng, bắt đầu kiệt lực chống chọi cái lạnh thấu xương.
Luyện khí sĩ hạ ngũ cảnh, được gọi là đăng sơn ngũ cảnh, dẫn dắt nguyên khí thiên địa ở ngoài thân thể con người để tạo nền móng, mài giũa thân thể da thịt gân cốt máu huyết con người. Nhất cảnh, nhị cảnh là Đồng Bì cảnh và Thảo Căn cảnh, có thể để cho Luyện khí sĩ da thịt cứng cỏi, huyết khí tràn đầy. Theo lý mà nói, đây chỉ là một trận mưa to mà thôi, cho dù mưa có lớn hơn nữa, đạo nhân trẻ tuổi đã chen chân cảnh thứ ba Liễu Cân cảnh sẽ có thể dẫn khí rèn luyện gân cốt, nhưng mà vị đệ tử ngoại gia Long Hổ Sơn lưng đeo kiếm gỗ đào này, đi theo con đường của Đạo giáo phù lục phái, quá coi trọng ngoại vật như những loại pháp khí Thần Hành phù, kiếm gỗ đào, hiệu quả rèn luyện nhục thân cũng không xuất sắc, cộng thêm trận mưa xuân này, quá mức vội vã "âm u", khiến cho chân khí trong cơ thể đạo sĩ trẻ tuổi bất tri bất giác tiêu hao cực nhanh.
Đạo nhân trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch tầm nhìn mơ hồ, còn đang băn khoăn có nên tháo bọc hành lý xuống, lấy một viên đan dược bổ khí từ trong bình sứ ra không. Nhưng mà một viên đan dược tên là "Hồi dương" này phẩm chất có kém đi nữa thì cũng có giá một văn tiền Tuyết hoa, trẻ tuổi đạo nhân đâu nỡ ăn, liền cắn răng đau khổ kiên trì, mong chờ thiếu niên võ phu kia có thể đi sớm về sớm, hơn nữa thành công tìm được một chỗ trốn mưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận