Kiếm Lai

Chương 487: Sắc Lệnh (2)

Nguyên nhân rất đơn giản, hồ yêu trên thế gian sở dĩ nổi danh, ngoại trừ sở trường mê hoặc lòng người, còn có nguyên nhân trọng yếu nhất, chính là với các sơn yêu tinh quái khác, hồ yêu rất khó che lấp yêu khí, cho nên trong những tuồng tích về tu sĩ trảm yêu trừ ma, đối tượng thường thường là hồ yêu không ra hồn.

Theo lý thuyết, hồ yêu ngoài cửa hang động càng đến gần thì khí tức hồ yêu trên người cũng càng phát ra nồng nặc, thế nhưng lúc nàng ấy đi ngang qua cửa hang động, toàn thân đã là nhân khí thuần khiết, khiến cho tiểu đồng áo xanh có cảm giác còn bình thường hơn cả phàm phu tục tử, giống như chỉ cần một ngón tay là có thể vặn gãy vòng eo xinh xắn của cô, tiểu đồng áo xanh vốn là một trong những yêu vật thế gian, hóa thành hình người chẳng qua chỉ là bước đầu tiên của sơn trạch yêu tu đắc đạo, so với thật sự trở thành một người, thì còn cách xa một quãng dài không khác gì từ Đại Tùy đến Đại Ly.

Hắn thân là địa đầu xà Ngự giang có tu vi lục cảnh, chiến lực có thể sánh với thất cảnh, nhưng kẻ trước mắt lại khiến hắn không thể cảm nhận được có điều gì khác thường, tiểu đồng áo xanh đắn đo một lúc, cảm thấy giả làm cháu trai là thích hợp nhất, nếu như vị quá giang long nhìn có vẻ ôn hòa lịch sự này cảm thấy mình làm cháu trai còn chưa đủ, vậy làm làm cháu chắt luôn cũng được.

Tiểu đồng áo xanh nhận định người mặc cung trang kia ít nhất cũng là cửu cảnh, thậm chí có khả năng đã là thông thiên đại lão thập cảnh, cũng may khả năng này cũng không lớn lắm.

Yêu vật trong Hạo Nhiên thiên hạ, có thể bước lên thập cảnh hay không, là một ranh giới cực lớn, độ khó không kém gì so với tu sĩ nhân tộc phá vỡ bình cảnh của thập cảnh. Điều này có nghĩa là đã được đại đạo trong tòa thiên hạ này tán thành, gian nan biết bao? Có thể tưởng tượng được trong quá trình đó phải cần biết bao cơ duyên và rèn luyện.

Cho nên lão giao thân phận bí mật, phụ thân của Hàn Thực Giang thuỷ thần kia, tu vi thập cảnh nhưng thực lực sánh với tu sĩ thập nhất cảnh.

Trần Bình An không nắm rõ môn đạo trong đó, thế nhưng nguy cơ trước mắt, không làm chậm trễ chuyện hắn vận sức chuẩn bị sẵn sàng, sau khi nghe thấy nam nhân tán thưởng, không chút lơ là, chỉ là khách sáo trả lời: "Cảm ơn tiên sinh đã khích lệ."

Nam nhân uống một ngụm rượu nhỏ, một câu nói toạc ra thiên cơ, "Cầu trường sinh của công tử bị gãy rồi, đúng là hơi đáng tiếc, muốn tu bổ lại sẽ khó như lên trời, chi bằng đi lối khác, thẳng thắn xây một..."

Nói đến đây, nam nhân ồ một tiếng, tựa như có chút kinh ngạc, suy nghĩ một lát, liếc mắt nhìn quyển sách trên đùi thiếu niên, cười nói: "Được rồi, thật sự là không trùng hợp không thành sách."

Nam nhân chậm rãi đứng dậy, rồi cứ thế mà rời đi, đi ra ngoài hang động, phụ nhân mặc cung trang đã lặng lẽ đi trước dẫn đường.

Nam nhân quay đầu nhìn người tuyết bên ngoài hang động, cười cười, cảm khái nói: "Không trùng hợp không thành sách."

Đôi nam nữ tiếp tục đi trong gió tuyết, phụ nhân mặc cung trang không quay đầu, rất cung kính nói: "Bạch lão gia, lần này tình cờ gặp gỡ, chẳng lẽ là âm mưu của thánh nhân hai bên?"

Nam nhân lắc đầu nói: "Lần này đi ra ngoài giải sầu, vô dục vô cầu, ta rất cẩn thận che giấu vết tích, chưa từng quấy nhiễu đến bất cứ thế lực nào, nếu đã như vậy mà còn muốn tính kế ta, ta đây..."

Dưới vành mũ là dung mạo hại nước hại dân của phụ nhân mặc cung trang, ánh mắt nóng rực.

Không ngờ nam nhân thở dài một tiếng, "Có thể làm được gì đây."

Một trận tuyết lớn.

Đất trời trắng xoá, sạch sẽ.

Sau khi đi thêm ba bốn dặm đường núi nam nhân được gọi là Bạch lão gia dừng chân, ngửa đầu nhìn màn trời, thần sắc tịch liêu.

Phụ nhân mặc cung trang chỉ đành dừng chân theo, phát hiện nam nhân không có dấu hiệu tiếp bước, cẩn thận gọi một tiếng, "Bạch lão gia?"

Nam nhân vẫn luôn nhìn bầu trời, nhẹ giọng nói: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ngươi nói từ thuở nhỏ đã sinh trưởng trong Hạo Nhiên thiên hạ, vì sao cứ khăng khăng muốn đến Đảo Huyền sơn? Nếu là nhớ thương quê nhà, muốn lá rụng về cội, chuyện này rất hợp tình hợp lý, nhưng gốc rễ của ngươi vốn ở chỗ này, rốt cuộc ngươi âm mưu điều gì? Thiên hạ hạo kiếp, mười nhà thì chín nhà không còn, thú vị lắm sao?"

Phụ nhân mặc cung trang sợ đến hồn phi phách tán, xoay người quỳ xuống đất, không dám cử động, nếu như trên cao nhìn xuống, tư thái xinh đẹp của nàng, như núi cao phập phồng, nàng ấy run giọng nói: "Bạch lão gia tha mạng!"

Nam nhân ngoảnh mặt làm ngơ, tự vấn tự đáp: "Ta cảm thấy không thú vị, không thú vị một chút nào hết."

Phụ nhân mặc cung trang sợ hãi cùng cực, cắn răng một cái, trong nháy mắt bộc phát ra khí cơ mênh mông như dời non lấp bể.

Khoảnh khắc sau đó, trên đường núi xuất hiện một con hồ ly khổng lồ tám đuôi lớn như trái núi, toàn thân trắng như tuyết, đang bám vào vách đá, điên cuồng phóng lên trên đỉnh núi, cố gắng rời xa nam nhân này.

Nam nhân thờ ơ, khẽ hô một cái tên, "Thanh Anh."

Một tiếng nổ lớn vang lên, một chùm máu tươi như mưa xối xả rơi trên vách núi, là một chiếc đuôi hồ ly phát nổ tại chỗ.

Vô số bông tuyết lớn như lông ngỗng bị máu tươi nhuộm đỏ, mảnh thiên địa gần con đường núi mà nam nhân này đang đứng đã biến thành một trận tuyết đỏ tươi kỳ lạ kinh hoàng.

Tương truyền thế gian đã từng có vô số yêu vật quấy phá các toà thiên hạ, hỗn loạn ầm ĩ, con người đều không biết tên của bọn chúng, đành bó tay hết cách, tiếng kêu than dậy khắp trời đất. Hậu thế có đạo đức thánh nhân đúc ra chiếc đỉnh lớn, khắc lên đó tên gọi của vạn yêu, ghi chép lịch sử cổ xưa, sau đó cho người mô phỏng thành hàng ngàn cái đỉnh lớn như vậy, đặt trên đỉnh những ngọn núi lớn của các châu, để cho người dưới núi nhớ nằm lòng, phàm tục phu tử không tiếc mạo hiểm lên núi, trải qua rèn luyện, đó là mở đầu cho con đường tu sĩ trên núi.

Những núi lớn kia đa số đều trở thành Ngũ nhạc của các quốc gia hậu thế, hưởng thụ vô số quân chủ phàm tục quỳ bái.

Con quái vật khổng lồ trên vách đá, giống như một ngôi sao chổi rơi xuống vách núi.

Rõ ràng nhận thấy, nó không chỉ bị mất một đuôi, mà tu vi bị tổn thương tổn gấp bội.

Với tính tình thô bạo bẩm sinh của yêu vật, vào lúc cận kề cái chết hoặc là trọng thương, sẽ bạo phát hung tính, thường thì sẽ càng đáng sợ hơn.

Tất cả huyền cơ chỉ nằm ở tiếng gọi "Thanh Anh" này, cùng với người đã nói ra cái tên đó.

Hồ yêu nặng nề rơi xuống vách núi, làm bắn lên vô số mảnh vụn hoa tuyết, nó nhìn như đã hấp hối, thở ra từng ngụm lớn sương mù máu tanh, khiến cho tuyết đọng bốn phía bị tan chảy, lộ ra mặt đất bùn lầy như vết sẹo.

Nam nhân không biết đã đứng ở trước mặt hồ yêu từ bao giờ, lấy hồ lô rượu ra uống một ngụm, so sánh với hồ yêu đang cuộn mình nằm một chỗ, hắn không khác một con kiến đứng ở trước mặt nhân loại, nhỏ bé cực kỳ.

"Trước khi một lần nữa tu luyện ra cái đuôi thứ tám, hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh ta. Có một số việc, tạm thời ngươi không thể nhúng tay vào."

Nam nhân chậm rãi nói: "Nếu như không phải niệm tình hương khói lúc trước thì ngươi đã chết rồi. Bây giờ còn sống thì hãy quý trọng. Đi thôi, tiếp tục lên đường."

Nam nhân vung tay áo, thu hồi cấm chế bí ẩn của thiên địa, tiện tay trả tiểu thiên địa vừa bị cắt ra về lại đại thiên địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận