Kiếm Lai

Chương 109: Thả Diều (4)

Lão nhân cười nói với tiểu cô nương: "Tiểu thư, lão nô lần này nhất định giúp người xử lý thật tốt cục diện rối rắm, tuyệt đối sẽ không để lại chuyện ngoài ý muốn."

Tiểu cô nương cười sáng lạn, vung lên nắm tay, thể hiện ủng hộ sĩ khí đối với hộ sơn viên Chính Dương sơn này.

Trước khi rời đi, lão nhân nhìn nhìn gia chủ Lý thị, người sau cười khổ nói: "Ta sẽ đi mời lão tổ tông rời núi, tự mình đảm nhiệm người hỗ trợ bên cạnh Đào tiểu thư."

Lão nhân gật gật đầu, sải bước rời đi.

Lão nhân dứt khoát cắn mồi câu, men theo dây câu đi về hướng ngõ Nê Bình.

Thể hiện rõ ta đã mắc câu, ngươi tới giết là được.

Nếu là ở ngoài trấn nhỏ, bàn sơn viên Chính Dương sơn này còn không dám không coi ai ra gì như thế, nhưng mà phương thiên địa này, thuật pháp thần thông và những đồ vật giống như pháp bảo đều bị cấm dùng, trái lại khiến lão ta có được ưu thế thật lớn, đây cũng là nguyên do vì sao Chính Dương sơn không điều động một vị kiếm tiên lão tổ.

Đi thẳng một mạch đến gần ngõ Nê Bình, lão viên mới ý thức được một điều, "Thiếu niên ngõ nhỏ kia sẽ không đơn thuần là báo thù cho bằng hữu chứ?"

Trước đó, lão viên vẫn nghĩ về hướng sâu hơn, liên quan đến âm mưu che giấu kéo dài cả ngàn dặm, hiện tại sau khi đột nhiên ý thức được loại khả năng này, lại cảm thấy càng hoang đường hơn.

Lão viên nở nụ cười, nhanh chóng ngẫm nghĩ ra đạo lý trong đó, "Nếu là như thế thì cũng hợp lý, cũng đúng, không phải người trong tu hành thì sẽ không sợ chết, dù sao chỉ là một cái mạng hèn kém mà thôi."

Nhưng vì cẩn thận nên lão vẫn không nghênh ngang từ đầu này đi vào ngõ Nê Bình.

Mặc kệ như thế nào, lần này nhất định sẽ không uổng công, tiểu tạp chủng được Phong Lôi viên coi trọng kia, đơn giản chỉ là sống lâu hơn chốc lát so với tiểu tử chân đất ngõ Nê Bình mà thôi.

Vòng một đoạn xa, lão viên từ ngã rẽ gần nhà Cố Sán đi vào ngõ Nê Bình.

Thật ra lão viên rất hoài nghi thích khách thiếu niên nọ rốt cuộc có lá gan ở lại tổ trạch chờ chết hay không.

Nếu thông minh nhát gan một chút, có thể sẽ chết sau người trẻ tuổi Phong Lôi viên kia.

Lão viên nhếch miệng cười.

Sau đó nụ cười trong nháy mắt trở nên đông cứng.

Ngõ Nê Bình trong ánh hoàng hôn, đường nhỏ đã có vẻ âm u mơ hồ.

Lão nhân khôi ngô đột nhiên ngẩng đầu.

Một thiếu niên gầy gò không biết như thế nào đã đứng ở chỗ cao phía trước ngõ nhỏ, hai chân đạp vào lỗ hổng vừa đào ra không lâu ở hai bên vách tường, vừa lúc có thể mượn lực được.

Thiếu niên lưng mang túi tên, cầm trong tay một cây mộc cung đã kéo căng, mũi tên nhắm thẳng một con mắt của lão viên.

Thiếu niên cả người vô thanh vô tức, không chỉ kéo cung như trăng tròn, dường như hoàn toàn nín thở, không hô hấp chút nào.

Thế cho nên vị hộ sơn tổ sư Chính Dương sơn này chỉ có thể bằng vào khứu giác sâu sắc đối với nguy hiểm, mới nhận thấy được sự tồn tại của thiếu niên này.

Không cho lão viên có nhiều cơ hội phản ứng.

Mũi tên nọ bắn nhanh tới, gào thét xé gió, thế lớn lực trầm.

Thiếu niên sau khi bắn ra mũi tên, vốn không có lựa chọn thứ hai, cổ co rụt lại, nhanh chóng đeo cây mộc cung nọ lên trên vai, mũi chân phát lực, ở trên vách tường hai bên lần lượt mượn lực lên mái hiên phía trên, giây lát là đã lướt đi.

Lão viên rụt bàn tay che trên trán lại, chỉ thấy mũi tên nọ bắn vào bàn tay, không sâu, nhưng vẫn có thể thấy được có vết thương.

Nhưng mà lão viên đã có lúc thấy sợ.

Nếu ở trấn nhỏ, lão ta bị người khác ngay trong gang tấc, một mũi tên bắn trúng tròng mắt, vậy thật sự là thảm kịch kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Lão ta đưa tay rút mũi tên ra, bẻ gãy, tiện tay vứt ở ngõ Nê Bình.

Lão nhân siết chặt hai nắm đấm, ngửa đầu nhìn bầu trời ngõ nhỏ, sắc mặt xanh mét, yết hầu nhúc nhích, phát ra một trận tiếng vang áp lực trầm thấp, giống một hung thú viễn cổ phẫn nộ đến cực điểm.

Lão nhân dùng cả tay lẫn chân, nháy mắt đã leo lên nóc nhà, chỉ là vừa mới ló đầu, đã có mũi thứ hai tên nháy mắt tìm đến.

Lão nhân đã có phòng bị nâng tay lên, để mặc cho bị bắn vào cánh tay một chút mà thôi, nhe răng cười sải bước đi tới.

Thiếu niên lại thu hồi mộc cung xoay người bỏ chạy.

Phía trên mái hiên ở một bên ngõ Nê Bình liên tiếp vang lên một chuỗi dài tiếng vỡ vụn.

Dù sao bước chân của lão nhân vẫn dài hơn thiếu niên nhiều, dần dần rút ngắn khoảng cách, không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ nhanh chóng đuổi kịp thiếu niên gầy yếu thân hình thật ra cũng rất linh hoạt kia.

Lão nhân nháy mắt phát lực, cả người bay lên trời, đánh giết về phía trước, một bàn tay khổng lồ giống như cái quạt hương bồ chụp về phía đầu thiếu niên.

Thiếu niên giống như phía sau có mắt, ngay tại lúc chỉ mành treo chuông, chợt xoay eo lưng, cả người cong đi, sau đó biến chuyển nhảy về phía nóc nhà đối diện ngõ nhỏ.

Sau khi nhẹ nhàng rơi xuống đất, tiếp tục nhanh chân chạy như điên.

Lão viên động tác cũng cực kỳ nhanh nhẹn mạnh mẽ, cũng mạnh mẽ chộp cánh tay phải về phía một nóc nhà trong ngõ Nê Bình.

Thiếu niên đột nhiên dừng bước.

Khi lão viên ý thức được có điều không đúng thì đã muộn rồi.

Thì ra nóc nhà nọ không người ở, đã lâu không được tu sửa, từ lâu đã rách nát tồi tàn vô cùng, sao có thể chịu đựng được lão viên nặng hơn hai trăm cân này nhảy nhót.

Rầm rầm, cả người lẫn ngói cùng nhau rơi vào trong nhà.

Lão viên ầm ầm rơi xuống đất, một tay chống lên mặt đất, đầu lắc qua lắc lại, tránh thoát mũi tên xảo quyệt âm hiểm nọ.

Mũi tên ghim thẳng xuống mặt đất.

Có thể thấy được không phải thiếu niên thể lực không đủ mạnh mẽ mà là lão viên thật sự da thô thịt dày quá mức.

Thiếu niên đứng ở bên cạnh lỗ thủng nóc nhà, động tác thành thạo thu hồi mộc cung, giơ ngón tay giữa lên mắng lão viên: "Lão súc sinh! Đệch mợ mày!"

Sắc mặt thiếu niên trở nên cổ quái, đột nhiên cho mình một cái tát, nói thầm nói: "Vậy không phải mình chịu thiệt sao!"

Lão viên đứng bật dậy, thiếu niên đã đi xa rồi.

Giữa một đống gạch ngói nát vụn, lão viên khẽ nhúc nhích lỗ tai, nghe được động tĩnh rất nhỏ, nhếch miệng, xoay người cầm lấy một mảnh ngói vỡ, sau khi suy nghĩ một lát, đứng dậy đập mạnh, mảnh ngói như đao cắt đậu hủ vậy, dễ dàng xuyên thấu vách tường và nóc nhà, mang theo tiếng nổ mạnh như sấm phá không mà đi, hướng đi của mảnh ngói chính là phía phát ra thanh âm nọ.

Chỉ tiếc lão viên không nhìn thấy tung tích thiếu niên, lão ta điểm mũi chân một cái, thân hình to lớn đột ngột từ mặt đất bắn lên, một cước giẫm lên trên một cây xà nhà, nương theo phản lực cao cao nhảy ra khỏi lỗ thủng nóc nhà, dừng ở trên nóc nhà.

Lão viên nhìn thấy ở xa xa, thiếu niên lưng đeo mộc cung đứng ở trên một nóc nhà, thần sắc ngưng trọng nhìn về phía lão viên áo trắng.

Lão viên cũng biết mình đã tính sai, mới vừa rồi ra tay ném mảnh ngói, động tĩnh quá lớn, nhắm chừng đã đả thảo kinh xà, để cho tiểu tử chân đất ngõ Nê Bình kia ý thức được không ổn, hoàn toàn đã không có tâm trạng dựa vào chút ưu thế khoảng cách của cung tiễn để chiếm tiện nghi. Lão viên cười mở ra hai tay, ý bảo trong tay mình cũng không vật gì, sau đó đưa ngón tay ngoắc ngoắc, ý bảo thiếu niên có thể tiếp tục chơi thủ đoạn, lão ta nguyện ý chơi chung đến cùng, tiếp tục thư giãn gân cốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận